Vũ Hội Hoá Trang

Chương 16

Tiếng quát tháo ở trong thư phòng ở lầu hai mà theo kiểu kiến trúc ở lục địa, là tầng lầu chính, vang dội khắp các tòa nhà ở phố Royal. Cây đèn treo trong phòng rung động vì các tiếng quát tháo giận dữ, bắt đầu nổi lên chỉ mấy giây sau khi Brodie Donavan được mời ra khỏi nhà.

Cụ Emil Jardin đứng trước cái bàn viết trong thư phòng, đầu bạc phơ ngửa ra sau, không phải vì tự hào, mà vì tức tối người thiếu nữ đang đứng trước mặt ông. Cặp mắt sâu hoắm của ông không long lanh vì yêu thương cô cháu gái là niềm vui của tuổi già của ông mà chúng quắc lên vì giận dữ. Hai bàn tay ông không đưa ra vuốt tóc hay vuốt má nàng mà đang múa may vẻ tức tối. Tiếng nói của ông không ngọt ngào, câu nào cũng chấm dứt bằng tiếng “cháu bé của ông”, “cháu xinh đẹp của ông”, mà đang quát tháo dữ dội.

Adrienne đã từng thấy ông nội nổi giận trước đó, nhưng chưa bao giờ như thế này, mặt ông tím lại, các gân cổ nổi phồng lên. Nàng không nao núng, trái lại cũng nổi đoá và cự lại ông.

- Đáng lẽ ông nội phải tỏ ra lịch sự nghe ông ta trần tình.

- Nghe cái gì? Nghe thêm những câu bày tỏ sự chú ý của nó đến cháu à? Không, không bao giờ! Thà trời đánh ta chết ngay còn hơn là nghe y nói đến tên cháu. Không! – Ông cương quyết lập lại, hai tay múa may – Cửa nhà này sẽ vĩnh viễn không bao giờ mở ra để đón tên Yankee man rợ ấy!

- Ông nội không có quyền làm vậy – Nàng cãi lại cũng lớn tiếng như ông.

- Ta có quyền. Đây là nhà ta.

- Nhà này cũng là nhà của cháu.

- Cháu là cháu nội của ta. Ta bảo gì phải làm nấy, và kể từ nay ta cấm cháu nói chuyện với y.

- Ông nội cấm? Tại sao? – Adrienne hỏi, hai bàn tay nắm lại – Vì ông ta là một Yankee, phải không? Thành kiến đối với người Mỹ của ông đã quá lỗi thời. Họ có mặt ở đây. Họ đã có mặt từ lâu. Thậm chí ông nội còn làm ăn cả với họ.

-  Ừ, ta làm ăn với họ. Và ông nội ta đã làm ăn với người da đỏ. Nhưng ông cụ không cho chúng vào nhà của ông như ta sẽ không cho họ bước chân vào cái nhà này.

- Ông bất công!

- Suỵt, ta đã quyết định. Không được bàn đến vấn đề này nữa, nghe chưa? Bây giờ, đi lên phòng ngay.

- Cháu không còn là một đứa con nít để cho ông ra lệnh lên phòng của cháu, ông nội ạ. Cháu là một người đàn bà.

- Một người đàn bà đã điên rồ để cho một tên Yankee lẻo mép quyến rũ. Cô Zee Zee của cháu đã để cho cháu nói chuyện với y là một chuyện không thể chịu nổi, mà không báo cho ta biết lại càng không thể tha thứ. Cháu không được gặp y nữa, Adrienne. Từ nay phải chấm dứt!

- Không, ông nội sai lầm.

- Đừng thách thức ta trong chuyện này. Ta không cho phép như vậy.

Nhìn trừng trừng vào mặt ông, Adrienne nhận thức nàng đang quá tức giận để nói phải nói trái với ông, và ông quá giận để nghe. Nàng quay gót ra ngay khỏi phòng, đóng cánh cửa lại đánh sầm, vang dội tới tận hành lang bên hông nhà. Nàng ngập ngừng, có cảm giác ngôi nhà im lặng quá, như sự im lặng ngay trước khi cơn bão tố nổi lên. Có gì cử động ở cuối hành lang. Quay lại, Adrienne thấy đứa hầu gái da đen của mình tên là Sulie Mae đang rình rập ở góc tường. Nàng vội vàng nâng váy lên, chạy thật nhanh và êm xuống hành lang. Con hầu gái bước ra để đón nàng, mắt liếc về cửa thư phòng. Adrienne nắm cánh tay nó, kéo vào phòng khách chính, không ai thấy, và khẩn trương nói thầm vào tai nó:

- Sulie Mae, hồi nãy ông Donavan ra về, mày thấy ông đi ngả nào không?

- Dạ có, thưa cô. Hình như ông đi rẽ qua ngả về Canal.

Adrienne cố nhớ lại sự việc đã xảy ra được bao lâu rồi. Năm phút? chắc chắn không lâu hơn mười phút.

- Tao muốn mày chạy theo ông, Sulie Mae, và dẫn ông trở lại đây.

- Về đây? -  Nó thụt lùi hoảng sợ – Nhưng ông Jardin, ông nói…

- Tao biết ông đã nói gì – Adrienne gắt – Nhưng mày cứ làm như tao biểu, đưa ông ta về đây. Tao sẽ đón ông ở đường vào nhà xe. Đi nhanh lên.

Giống như tất cả các nhà ở khu phố Cổ thành, ngôi nhà của gia đình Jardin có nền ngang với mặt vỉa hè, các bao lơn bằng sắt uốn đan vào nhau chồm ra trên vỉa hè, nhưng mặt sau nhà quay ra đường phố, và mặt tiền quay vào sân trong. Có hai cửa vào nhà. Một cửa chính thức nằm giữa hai cột lửng bên trên có một vòng cung gắn đèn sáng, từ vỉa hè đi vào cửa ấy phải bước lên một tam cấp, cửa thứ nhì là cửa dành cho xe ngựa ra vào, có hai cánh cửa nặng trịch, và một cánh cửa nhỏ hơn ở kế bên. Sau hai cánh cửa ấy là một đường lát đá giống như một đường hầm. Cuối đoạn đường ấy có một cái cổng bằng sắt uốn, hai cánh, dẫn vào sân trong đầy nắng, có cây xanh sum sê và một bể nước phun.

Ở khoảng giữa đoạn đường tối om này, có một cái cửa khác, bên trên có một vòng cung, và một cầu thang bằng gỗ uốn cong đi lên khu nhà chính ở lầu hai. Adrienne đứng ở chân cầu thang ấy, bên trong khung cửa vòng cung, nóng ruột và lo lắng chờ, lắng nghe tiếng xe lừa chạy trên đường phố và chờ nghe tiếng ken két ở cổng nhỏ, báo hiệu Sulie Mae trở về.

Nàng vừa cẩn thận dòm về phía đó, thì cánh cổng sơn màu xanh đậm mở vào phía trong, và Sulie Mae thận trọng bước vào, cái khăn quàng kéo chặt vào vai, cái khăn trùm đầu kín mít có hai góc vểnh lên như hai cái sừng. Nó nhìn thấy Adrienne và ngoái cổ lại nhìn về phía sau, ra hiệu cho một người nào đó bước theo nó vào trong. một giây sau, Brodie lách tấm thân cao lớn của chàng qua cánh cổng và bước vào đứng qua một bên, để cho Sulie Mae đóng cổng lại. Chàng có vẻ như không sẵn sàng bước theo Sulie Mae về phía khung cửa, ở đó Adrienne đang đứng chờ. Trong khi chàng đi tới phía nàng, nàng để ý thấy điệu bộ cứng nhắc, ưỡn thẳng lưng của chàng, có vẻ như cố nén giận, nhưng chỉ khi chàng đến gần bên nàng mới thấy nét mặt cứng rắn và ánh mắt lạnh lùng của chàng. Nàng ngập ngừng, và đoán được ông nội nàng đã tỏ ra khinh miệt và xúc phạm như thế nào khi mời Brodie ra khỏi nhà.

Chàng dừng lại trước mặt nàng, các thớ thịt ở hai má và quai hàm nổi lên cuồn cuộn.

- Con ở của cô bảo cô muốn gặp tôi – Giọng nói chàng cũng cứng cỏi và lạnh lùng như con người chàng.

- Phải – Nàng nhích qua một bên để cho Sulie Mae lách qua chạy lên cầu thang – Ông đã nói chuyện với ông nội tôi…

- Ông ta đã từ chối không cho phép tôi đến thăm cô.

- Tôi biết. Ông nội đã cấm tôi nói chuyện với ông - Nàng nhìn mặt chàng, cố tìm lại một tia ấm áp đã từng thấy ở đó – Ông có ý dinh để chuyện này chấm dứt ở đây hay sao? Ông sẽ xa lánh nơi này, như ông nội tôi đã ra lệnh hay sao?

Mắt chàng xoáy vào mắt nàng, đen sẫm và tức giận. Và Adrienne nhận ra sự cứng rắn ấy là niềm kiêu hãnh.

- Không – Chàng đáp – Không bao giờ!

Rồi chàng đưa hai tay ra kéo nàng vào mình, và nàng hăm hở ngã vào chàng, đầu ngửa ra sau để đón nụ hôn của chàng. Nàng lại cảm thấy choáng váng dưới nụ hôn của chàng, và càng tin chắc hơn bao giờ hết là phải như vậy giữa đàn ông và đàn bà.

- Có cách – Chàng lẩm bẩm bên má nàng – Phải có cách.

- Phải – Nàng nhích lui để nhìn thấy mặt chàng – Ông nội tôi là… một con người bướng bỉnh. Nhưng ông không có ý xấu. Ông nội cho rằng làm vậy là bảo vệ tôi, và tôi chưa có dịp nói cho ông nội hiểu rằng tôi không cần để bảo vệ chống lại ông, Brodie.

Chàng nhếch một bên mép gần như mỉm cười:

- Cô kêu tên tôi du dương ghê!

- Thật không? – Nàng khẽ cười sung sướng, vì thấy vẻ thèm muốn trở lại trong ánh mắt của chàng. Rồi nghe tiếng của người cô ở sân trong, nàng trân mình khiếp sợ – Ông phải về, kẻo có ai trông thấy – Nàng lo lắng ngoái cổ lại nhìn – Tôi sẽ nói với ông nội. Bây giờ thì không. Sau một vài ngày, ông nội sẽ chịu nghe hơn – Nàng nói và hối thúc chàng đi ra cổng.

- Cô biết lão mù kéo vĩ cầm tên Cado không? – Chàng đứng lại ở cổng, chưa mở nó ra – Ông ta chơi đàn ở góc đường Royal và St. philip.

- Lão da đen với cây vĩ cầm? Tôi có thấy, nhưng không hề biết ông ta.

- Nếu cần gặp tôi, cô cứ để lại một mảnh giấy nhắn cho ông ta, và ông ta sẽ đem lại tôi – Chàng mở cánh cổng ra, và đứng lại một chút – Nếu không có tin của cô, tôi sẽ trở lại.

- Cho tôi một tuần – Nàng hứa – Không lâu hơn đâu.

Tiếng sấm nổ rền và mưa như trút xuống đầy các mương rãnh, rác rưởi nổi lềnh bềnh, biến con đường đất thành một vũng lầy và tạt lên các vỉa hè. Chỉ những cái có công việc phải đi mới dám ra ngoài, và đi sát vào các tường nhà, nấp dưới các bao lơn chồm ra, để tránh các giọt mưa bị gió tạt mạnh vào họ. Những người còn lại ở trong nhà chờ cho con mưa lũ qua đi.

Nấp dưới mái che con đường dành cho xe ngựa vào nhà, Adrienne canh chừng đường phố, một cái áo choàng khoác lên áo dài, và che cả mặt nàng. Xe lội qua bùn ở đường Royal rất ít, và người đi bộ trên vỉa hè càng ít hơn. Không ai để ý đến cánh cửa nhỏ ở cổng mở hé ra, hay người phụ nữ ở phía trong, im lặng, bình tĩnh và đầy quyết tâm.

Một cỗ xe ngựa che kín tiến tới đó một cặp ngựa hồng kéo, tai của chúng bị mưa làm bẹp dính vào đầu. Người xà ích cho ngựa chạy sát vào vỉa hè và gò cương cho xe dừng lại cạnh đường mương lát gỗ. Cánh cửa xe mở bung ra. Adrienne phóng ra và trèo lên trước khi người xá ích kịp tụt xuống giúp nàng.

Cái roi ngựa búng lên một tiếng tách, và cỗ xe lao về phía trước. Bên trong, Adrienne đẩy cái chụp che đầu ra phía sau và thấy cặp mắt Brodie đang nhìn nàng. Trong chốc lát, nàng lấy làm lạ, tại sao chẳng thấy ngượng nghịu, lo lắng, tội lỗi gì cả, chỉ thấy một sự chắc chắn điềm tĩnh ở trong lòng. Brodie không nói gì cả, chờ nàng lên tiếng trước.

- Ông nội vẫn cương quyết không chịu nghe. Thậm chí ông nội còn không cho phép tôi nhắc đến tên ông nữa.

- Việc đó không làm tôi thay đổi cách cảm nghĩ – Chàng nói, không nhắc đến vấn đề nàng có đổi ý hay không.

- Cũng chẳng làm tôi đổi ý được – Nàng cương quyết nói với chàng.

Chàng mỉm cười:

- Trong trường hợp đó, chúng ta chỉ còn cách làm như người Mỹ là… cùng nhau trốn đi.

- Không! – Nàng đã cân nhắc hành động ấy và bác bỏ – Bỏ trốn tức là hàm ý điều sai trái, có lỗi, hay xấu hổ. Với ông, tôi không cảm thấy như vậy.

- Tôi không thể không đồng ý với cô. Nhưng tôi cũng không để cho ông nội của cô chia rẽ chúng ta. Cô nên hiểu điều đó, Adrienne.

- Tôi hiểu.

Trong 6 ngày vừa qua, nàng đã có rất nhiều thì giờ để suy nghĩ về họ, về bản thân nàng, về cuộc sống và cái gì nàng muốn có trong cuộc đời. Nàng đã thấy cuộc đời gái già cô quạnh của người cô, sự cô độc của người phụ nữ độc thân, sự lệ thuộc vào lòng từ thiện của một người thân thuộc. Và nàng cũng thấy sự thiếu hạnh phúc của một cuộc hôn nhân không có tình yêu, sự căng thẳng, nỗi cay đắng, sự thù hằn của những cô dâu trẻ tuổi phải giả vờ không biết chồng mình đang nuôi bao vợ bé ở đường Cổ thành. Ngay từ khi đủ khôn lớn để nhận thấy những điều đó, nàng đã quyết tâm sẽ chọn cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nàng không hề nghi ngờ sẽ được như vậy. Nàng là người dòng họ Jardin, và cao hơn nhu cầu phải tăng tiến quyền lực của họ bằng đường lối hôn nhân.

Nàng đã không hề bao giờ đoán được nàng sẽ chọn một người Yankee để yêu. Và nàng cũng không hề bao giờ đoán được rằng ông nội của nàng lại ghét họ đến thế.

Trong tuần qua, đã hai lần nàng cố trình bày lý lẽ với ông nội, nhưng cả hai lần đều đi đến cãi nhau. Nàng đành thôi không cố nói nữa, vì biết rằng càng gây gổ càng làm cho ông nội cứng rắn hơn. Và dù có khóc lóc, van lơn cũng không có ích gì, vì ông nội nàng không ưa sự yếu mềm, dù ở giới phụ nữ.

Mặc dầu Dominique thông cảm với số phận của nàng, anh ta không dám đứng về phe nàng chống lại ông nội, mà gợi ý cho nàng nên chấp nhận, vì ông nội biết rõ hơn nàng điều gì có lợi cho nàng. Cô Zee Zee thì cô ta là một phụ nữ. Ông nội nàng không chịu nghe cô, cũng như Adrienne.

Không có vấn đề nàng chấp nhận yêu cầu của ông. Nàng sẽ không bao giờ chịu khuất phục điều đó. Công khai thách thức ông nội là không thể nghĩ tới, là xấu hổ.

Chỉ còn một cách: nàng phải sắp xếp làm sao cho ông nội nàng nhận thấy điều tốt nhất cho nàng là thành hôn với Brodie Donavan.

- Chúng ta sẽ gặp nhau thường, Brodie, khi có thể – Nàng ngồi ngay lại trên ghế để đối mặt chàng, và đưa tay vuốt gò má chàng – Trong lúc này, thì chúng ta sẽ phải gặp nhau như thế này.

Vẻ tức giận thoáng hiện ra trên gương mặt chàng:

- Tại sao? Cô không thể tin rằng ông cô sẽ đổi ý.

- Với thời gian, ông sẽ đổi ý, thật mà! – Nàng mỉm cười tự tin.

Chàng nhìn nàng, rồi từ từ lắc đầu, và miễn cưỡng mỉm cười.

- Tại sao tôi đồng ý như thế này? Cô đã bỏ bùa ngải gì cho tôi thế?

- Brodie. Bộ anh nghĩ anh là người duy nhất cảm thấy bị mê hoặc sao? – Nàng hỏi, tự thấy mình khôn hơn chàng.

- Tôi không muốn thế – Chàng gỡ bàn tay nàng ở má, và đưa lên môi, hôn một cái rất khêu gợi ở lòng bàn tay nàng, hai mắt và nhìn vào mặt nàng – Bao lâu nữa, tôi phải đưa cô về nhà?

- Không lâu lắm – Nàng đáp giọng tiếc rẻ, và nhìn lên trần xe, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đó. Mưa đã bắt đầu giảm bớt – Khi trời tạnh, các đường phố sẽ đông đúc… – Nàng không nói tiếp rằng khi đó nàng sẽ dễ bị người ta nhìn thấy lúc rời xe.

- Cô không biết tôi bị cám dỗ như thế nào, chỉ muốn bảo người đánh xe cứ tiến lên phía trước, chỉ muốn bắt cóc cô và không bao giờ đưa cô trở về. Tôi muốn ở bên cô lâu hơn là chỉ mấy phút, Adrienne.

- Ông sẽ có dịp. Các buổi tối, tôi đã bắt đầu ở trong phòng một mình, lui về phòng ngay sau bữa ăn tối, và từ chối không tham dự bất cứ buổi chiêu đãi nào hay đi xem nhạc kịch. Ông nội cho rằng tôi giận dỗi, và tôi không chứng minh ngược lại làm gì – Nàng ngừng một chốc, lấy làm lạ vì sự táo bạo của mình, nhưng không hề nghi ngờ quyết định của minh là không đúng đắn – Ban đêm ít có xe cộ trên đường phố, ít có ai để ý đến một cỗ xe ngựa đi qua, và đứng lại rất ngắn. Chúng ta sẽ có thì giờ ở bên nhau. Có lẽ hai, thậm chí ba tiếng đồng hồ.

Brodie cau mày kinh ngạc, nghe nàng nói và thấy sự khôn ngoan, sự thông minh trong kế hoạch của nàng, và sự quan sát bình tĩnh không chút nao núng của nàng. Sự nổi loạn chống lại mệnh lệnh của gia đình thật là rất hiếm, đến nỗi gần như không hề có trong các gia đình Creole quý phái. Thậm chí nàng đến với chàng ban ngày, trong cỗ xe này, không có ai đi kèm đã là táo bạo kinh hồn. Những gợi ý gặp chàng ban đêm, một mình với nhau, trong vài ba giờ… Nghĩ đến đó chàng cảm thấy hơi hèn hạ một chút, nhất là khi chàng nghĩ đến nền giáo dục của nàng. Và chàng tự hỏi phải chăng nàng đã đặt quá nhiều tin cậy vào danh dự của một người đàn ông hào hoa phong nhã, danh dự của chàng. Nàng chẳng thấy sao, nếu chàng là một người hào hoa phong nhã thật sự, thì chàng đã không bao giợ gặp lại nàng?

- Có chỗ nào chúng ta có thể đi đến khi gặp nhau không? Tôi không biết chỗ nào cả – Nàng thú nhận một cách điềm tĩnh và nhìn chàng.

- Tôi biết – Không hỏi, chàng cũng biết chỗ ấy phải có những điều kiện gì. Một nơi nào riêng tư để không ai thấy và nhận ra họ – Nhà tôi, cách đây khoảng ba dặm đường.

Chỉ do dự một chút thôi, rồi nàng mỉm cười:

- Tôi muốn xem nhà anh.

- Bao giờ?

- Trong một hay hai ngày, tôi sẽ nhắn tin cho anh.