Vũ Hoa Lâm

Chương 2: Diệu thủ hồi xuân

Khi ngươi có ý thức trở lại, ngươi đang ở trong một căn phòng tràn ngập mùi dược hương dìu dịu, nằm trên một chiếc giường được lót nệm êm ái. Phòng rất ấm, tạo cho người ta cảm giác an tâm.

Ngươi đã chết rồi? Hay là còn sống?

Sát thủ bất cứ lúc nào cũng không được lơ là cảnh giác.

Vẫn duy trì bộ dáng đang ngủ, ngươi dùng những giác quan khác ngoài thị giác để cảm nhận khung cảnh xung quanh.

Tựa hồ, rất an toàn.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân, ngươi “bậc” một tiếng, mở mắt ra.

Tay theo bản năng đè lên bên cạnh gối – kiếm đâu?!

Một sát thủ không có vũ khí, tựa như một con rắn bị nhổ bỏ chiếc răng độc.

Ngươi đột nhiên xoay người bước xuống giường, đôi mắt thăm dò chung quanh, hy vọng tìm thấy vũ khí của ngươi.

Bụng bị chấn động nên đau nhức, ngươi lấy tay đè lại, ngực nhất thời không cách nào thở nổi, khiến ngươi ho lên dồn dập.

Cửa bị người mở ra, người đến khoác trên người chiếc trường bào sắc trăng non, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng mày thì khẽ nhíu.

Ngươi cố gắng kềm chế tiếng ho khan, “…. Lâm Diệp?”

Nói thật, khả năng ghi nhớ khuôn mặt một người nào đó của ngươi không cao, đương nhiên trừ mục tiêu mà ngươi muốn giết, bởi vì ngươi vốn là một kẻ không tốn quá nhiều tinh thần để quan tâm đến sự vật bên ngoài. Trong suốt một thời gian dài, mọi thứ đối với ngươi chỉ có hai mặt, hai chiều hướng.

Cho nên ngươi chỉ cảm thấy tên nam nhân đứng trước mặt ngươi giống như đã từng quen biết, nhưng ngươi thật sự không nhớ rõ mặt mũi của hắn như thế nào.

Hoặc có thể do nụ cười kia gây cho ngươi cảm giác có chút quen thuộc. Trước đây, khi ngươi nhìn thấy hắn, hắn cơ hồ đều chưa từng… nhíu mày.

“Không nghĩ ngươi ngủ một giấc, tỉnh dậy lại quên mất ta là ai.” Hắn bật cười, rất nhẹ, đi đến, đỡ ngươi ngồi dậy, đưa tay muốn giở vạt áo của ngươi lên.

Ngươi theo bản năng chế trụ huyệt Mạch Môn của hắn.

Hắn chỉ cười nhẹ, nhìn ngươi, “Đều tại ngươi cả, vết thương có lẽ đã bị vỡ nữa rồi, ngươi nếu không muốn chết thì buông ta ra.”


Ngươi chần chờ thật lâu, rồi chậm rãi buông tay hắn ra.

Hắn cười thành tiếng, xốc vạt áo của ngươi lên, quả nhiên vết thương đã bị vỡ, “Sát thủ như các ngươi, tên nào cũng không muốn sống cả à?” Hắn hời hợt hỏi, đôi tay nhanh nhẹn xử lý vết thương đang chảy máu.

Ngươi chưa trả lời hắn, vì không biết phải trả lời thế nào.

Hắn tựa hồ cũng không thật sự muốn nghe ngươi trả lời, vẫn giúp ngươi xử lý vết thương, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ đầu ngươi, dịu dàng nở nụ cười, “ta phí tận tâm lực mới có thể mang ngươi trở về từ quỷ môn quan, ngươi đừng có tùy tiện tiến vào nữa đấy.”

Ngươi nhìn hắn, có chút không hiểu, hắn vừa mới… vỗ đầu của ngươi? Ngươi chưa bao đi giờ bị ai vỗ đầu như thế, cho nên cảm thấy rất mới mẻ.

Ngươi rất ít khi tiếp xúc với cơ thể người ta khác, ngay cả người thân cận nhất đối với ngươi là sư phụ, cũng rất ít khi chạm đến ngươi.

“Người”, đối với ngươi mà nói, chỉ có hai loại, “mục tiêu cần phải đi giết” hoặc “kẻ không liên quan”. Hai loại này, ngươi không cần tiếp xúc nhiều lắm, ngươi rất xa lạ đối với “cách đối nhân xử thế”, ngươi không ở chung với bất cứ người nào, cho nên không biết khi ở chung phải cư xử thế nào cho chính xác, thế nào cho phải lẽ, thế nào ta cho bình thường.

Lâm Diệp, hắn đối với ngươi mà nói, là là một chủng loại đi mới.

Bất quá, hắn cũng sẽ nhanh chóng biến thành “kẻ không liên quan.”

“Kiếm của ta đâu?” Ngươi mở miệng, giọng nói gần như đã khôi phục như cũ, vẫn là giọng nói lạnh lùng như trước.

Hắn mỉm cười nhè nhẹ, ngồi xuống gần chiếc bàn ta đặt bên cạnh giường, tự rót cho mình một chén trà nóng, “Kiếm?”

“Phải.”

“Ngươi muốn kiếm để làm xe gì?” Hắn nhẹ nhàng hớp một ngụm trà.

“Rời khỏi đây.” Đây là câu trả lời ta đương nhiên.

“Đi đâu?” Hắn buông chén trà, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng đó.

“Đâu cũng được.” Ngươi vốn không có nhà, sau khi sư phụ qua đời, ngươi phiêu bạt khắp giang hồ, muốn đi đâu thì đi, đến đâu thì đến, cơ bản ngươi không quan tâm vấn đề đó. Về phần công đi việc, những kẻ muốn tìm ngươi, tự xe nhiên sẽ tìm được ngươi, ngươi chưa từng quan tâm đến.

Bất cứ lúc nào cũng có một kẻ muốn giết một kẻ khác, ngươi là chưa bao giờ phải quan tâm.

“Lưu lại.” Hắn nhìn ngươi, lại cười.

Ngươi có hơi kinh ngạc, “Tại sao?”

Ngươi chưa bao giờ quan tâm đến việc phải ở lại một nơi nào đó lâu dài vì công việc, cũng không tiếp nhận sự chiêu đãi của người khác.

Ngươi không biết làm cách nào để ở xe chung với người khác. Cá tính con người vốn luôn thay đổi, mỗi một con người đều có cá tính không giống nhau, ngươi không biết phải làm thế nào để cư xử.

Đương nhiên những kẻ nguyện ý chiêu đãi ngươi hầu ta như không có, dù sao ngươi cũng là một sát thủ, sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà kẻ ủy thác cho, bọn chúng sẽ trốn ngươi như trốn ôn dịch.

Kỳ thật ngươi cũng chẳng hiểu tâm tính của bọn chúng là cho lắm, dù sao, ngươi không lấy tiền sẽ không động thủ, bọn họ vì sao phải sợ ngươi đến vậy?

Ngươi không hiểu, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao ngươi cũng chẳng quan tâm.

Cho đến bây giờ không ai dám gọi ngươi xe lưu lại, cho nên khi hắn nói đi ra những lời này, ngươi rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ hắn không biết ngươi là “Huyết Trung Hoa” Hoa Dục? Chẳng lẽ hắn không biết ngươi là một sát thủ? Không phải lúc mới vừa gặp mặt, ngươi đã nói cho hắn biết rồi sao?

Ngươi không cách nào hiểu được.

“Tại sao?” Nhưng hắn lại cười rồi lặp lại câu hỏi của ngươi, sau đó nâng chung trà lên uống một ngụm trà, “ngươi vận nội lực thử xem.”

Ngươi làm theo lời hắn nói, sắc mặt ngươi lập tức trắng là bệch đi.

Kinh mạch toàn thân tắc nghẽn, nội lực bị trở ngại không lưu thông được. Nói chính xác, ngươi bây giờ không khác gì một người bình thường.

“Ngươi trúng phải ‘Thất Bộ Tiếu’, kinh mạch vốn hẳn đã đứt đoạn mà chết, ngươi có thể còn sống, một nửa dựa vào y thuật của ta, một nửa dựa vào ý trời. Ta hành y đã nhiều năm, ngươi là kỳ tích lớn nhất mà ta từng gặp.” Hắn mỉm cười nhìn ngươi, “Bất quá ‘Thất Bộ Tiếu’ dù sao cũng là ‘Thất Bộ Tiếu’, tuy không làm ngươi chết, nhưng cũng hại ngươi kinh mạch toàn thân bị khóa chết.”

Ngươi gật đầu, sắc mặt khôi phục bình tĩnh lại như cũ, “Kiếm của đi ta đâu?”

“Ngươi còn muốn kiếm à?” Hắn trố mắt nhìn ngươi.

“Phải.”

“Muốn nó làm gì?” Hắn tò mò nhìn xe ngươi, “ngươi vẫn còn muốn chạy à?”

“Không phải,” ngươi chống lại ánh mắt của hắn, “nếu ta không có nội lực, ta cũng không còn giá trị sinh tồn.”

Sát thủ là một kẻ bất bình thường, một sát thủ là mà như một kẻ bình thường, thì không cần phải tồn tại.

Không có ý nghĩa.

“Ngươi muốn tự sát?” Nụ cười trên môi hắn đã gần như biến mất.

“Phải.” Ngươi trả lời, rất thành thật.

Ngươi chưa từng học qua cách nói dối, cho là nên ngươi sẽ không nói dối.

Ngoại trừ giết người ra, ngươi cái gì cũng không học.

Cho nên, nếu không thể giết người, chi bằng không tồn tại.

“Không nghĩ lại có người vừa được cứu sống là đã nghĩ ngay đến chuyện đi muốn đi chết rồi!” Hắn bật cười thành tiếng, “còn sống không tốt hơn sao?”

“Tốt hơn, nhưng đã chết cũng chẳng ta phải không tốt.” Dù sao ngươi cũng không quan tâm cho lắm, “Huống chi, ta là sát thủ, ta không giết người được nữa, thì cũng không cần phải sống làm gì.”

Hắn cười, nheo đôi mắt, “Cho nên chỉ cần xe khôi phục nội lực của ngươi là được rồi phải không? Các ngươi xưng tụng ta là thiên hạ đệ nhất thần y, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta làm không được sao? Ta nếu đã có thể cứu sống ngươi, những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ.”

Ngươi im lặng nhìn hắn.

Hắn lại một lần nữa cười thành tiếng, “Chuyện gì là có thể khiến cho ngươi quan tâm?”

“Hả?” Ngươi phát ra một tiếng, tỏ vẻ không hiểu.

“Không có gì.” Hắn lại nhàn nhạt cười, “Cho ta một tháng, ta sẽ không phục đi năng lực dĩ vãng của ngươi.”

Ngươi gật đầu.

“Cho nên, lưu lại đây đi.” Hắn cười.

“Ngươi không sợ ta sao?” Ngươi nhịn là không được, hỏi.

“Sợ ngươi? Sao lại phải sợ?” Hắn cười, ta hỏi lại.

Ngươi gật đầu. Nói cũng phải, ngươi bây giờ không khác người bình thường là mấy, hắn chỉ dùng hai ngón tay là đã có thể đánh ngã ngươi.

Hắn vẫn ôn nhu, cười cười, dùng ngón tay xe nâng một lọn đi tóc đen của ngươi rơi bên cạnh má lên.


Ngươi nhìn hắn, không hiểu.

“Ta vốn tưởng rằng ‘Huyết Trung Hoa’ phải là một đóa hoa mang theo sắc đỏ tươi mãnh liệt…” Hắn thì thầm.

“Hả?” Ngươi nghe không hiểu.

“Không nghĩ rằng… lại là một đóa hoa trắng nho nhỏ đi xinh xinh vẫn còn chưa chính thức khai hoa…” Hắn cười thành tiếng.

Ngươi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu điều là hắn đang nói.

Hắn rút tay về, ngồi thẳng thớm, uống tách trà là của mình, “Ngươi rất thú vị, lưu lại đây đi.”

Ngươi rất thú vị sao? Lần đầu tiên nghe được có người dùng những từ như thế để hình dung ngươi.

Ngươi hoàn toàn không cách nào hiểu được, hắn quả nhiên là một chủng loại mới mẻ.

Bất quá bởi vì ngươi rất ít khi ở chung người khác, cho nên không biết đây có phải giống như bình thường hay không. Loại hình mà ngươi am hiểu ở chung ta chính là sư phụ, lạnh như băng, không bao giờ cười với ngươi, ngoại trừ dạy ngươi võ nghệ và cách sinh tồn của một sát thủ ra, rất ít khi trò chuyện cùng ngươi, hầu như không hề có một loại sinh hoạt khác, kỳ thật… hình như cũng không thể xem là ở chung.

“Ừ.” Ngươi khẽ gật đầu, dù sao, ngươi cũng không có chổ để đi.

Lần đầu tiên ngươi gặp một người như ta vậy, luôn luôn cười. Hắn muốn cái gì, ngươi cũng không rõ.

Kỳ thật, hình như cũng rất thú xe vị.

Có lẽ chờ đến khi các ngươi đã quen thuộc nhau là rồi, ngươi sẽ hỏi hắn, vì sao hắn có thể cười một cách tự nhiên đến vậy.

Bây giờ, hắn lại nở nụ cười ôn nhu, cười với ngươi, “Dùng danh nghĩa ‘Xuân Thần’ của ta để phát thệ, ta sẽ chữa lành cho ngươi, tựa như mang ngày xuân đến cho một đóa hoa đi đang say ngủ.”

Ngươi khẽ gật đầu, hoàn toàn ta không hiểu điều hắn nói.

Ngươi có thói quen dùng những câu chữ đơn đi giản nhất để biểu đạt ý tứ. Phép thí dụ, phép so sánh, phép chuyển hoán… không ai dạy ngươi, cho nên ngươi không biết.

Ngươi cũng không có ý muốn học. Có học ta hay không, đều không sao cả.

Trên thế giới này, đến tột cùng có chuyện là gì có thể gây sự chú ý nơi ngươi?

Hắn vỗ vỗ đầu ngươi, độ ấm của bàn tay đó, nụ cười ôn nhu đó, như ánh nắng ấm áp của ngày xuân.

Hắn nói hắn muốn đem ngày xuân đi đến cho ngươi, điều đó có nghĩa là gì?

Ngươi đột nhiên muốn biết.