Vụ Giết Người Bí Ẩn

Chương 12

- Ta đi đâu bây giờ, - tôi nói khi chúng tôi ngồi vào xe.

- Cứ đi thẳng. Đến chỗ đèn đỏ quẹo trái. Tới ngã tư đầu tiên quẹo trái nữa. (Cô ta sờ tay lên má). Thằng khốn ấy tát em đau quá.

- Nhưng anh cũng nện cho hắn một trận ra trò rồi, - tôi nói và cho xe nổ máy.

- Khá lắm! Cho nó chết.

Tôi cho xe chạy tới chỗ đèn hiệu, quẹo trái, giảm tốc ở ngã tư đầu tiên, rồi quẹo trái nữa.

- Đến cái nhà ổ chuột kia quẹo phải, - Bêbê chỉ dẫn.

Thật may là tôi tìm được chỗ đậu xe trước ngôi nhà nhỏ bốn tầng.

- Đây hả?

- Vâng. Cái ổ khốn khổ của em đây rồi.

Cô gái xuống xe, bước lên bậc thang dẫn tới cửa nhà đã tróc sơn. Cô mở cửa và bước vào một hành lang tối mò. Tôi bám theo sát gót cô.

Chúng tôi bước vào một căn buồng nhỏ chỉ có một cái giường gấp, một chiếc tủ treo quần áo, một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế. Ở bên trái, một cánh cửa mở vào nhà vệ sinh và buồng tắm.

Tôi khép cửa và đứng nhìn xung quanh.

- Em sống ở đây à?

- Chỉ là chỗ để ngủ thôi. (Cô ta nhún vai). Phần lớn thời gian là ở các hộp đêm. Ngồi xuống đi, cưng. (Cô ta chỉ cho tôi một chiếc ghế). Chiếc giường chắc không chịu nổi sức nặng của anh em mình đâu. Vậy chớ có mà suy nghĩ lung tung đấy nhé.

Tôi ngồi dạng chân ra hai bên và nhìn cô gái.

- Anh tìm Stella để làm gì? - Cô ta hỏi.

- Thực ra không phải là tìm bà ta. Người tôi muốn tìm là Johnny Jackson mà theo tôi nghĩ là con bà ấy.

- Thế điều gì khiến anh nghĩ là Stella có con trai?

- Không đúng vậy sao?

Cô gái cười gượng.

- Thế tại sao anh muốn tìm Johnny?

- Ông nội nó có để lại cho nó một trang trại nuôi ếch. Có ai đó muốn mua lại, nhưng không thể bán nếu không có sự ủy quyền của Johnny.

- Có đắt không?

- Cũng không nhiều tiền lắm. Nếu như anh tìm được Stella, rồi lần ra Johnny, anh sẽ được nghỉ ngơi và quên câu chuyện vớ vẩn này đi. Em có biết tìm bà ta ở đâu không?

Cô gái xoa tay trên má. Một cái u nhỏ đã xuất hiện ở đó.

- Em hận Eđy lắm. Em sẽ bỏ đi thôi. Anh có thể cho em một trăm đô không? Em cần phải trả tiền hủy hợp đồng.

- Anh cho em một trăm đô vì việc gì mới được chứ?


- Em có thể kể cho anh về Stella và Johnny.

Tôi lấy ví , rút tờ hai mươi đô và đưa cho cô.

- Sao lại thế này? - Cô hỏi nhưng vẫn cầm tiền.

- Nào, cưng, kể đi. Phần còn lại anh sẽ đưa nếu em cho anh biết những điều anh cần.

- Stella chết vì tiêm ma túy quá liều. Bà ta xài hêrôin từ nhiều tháng nay. Vì thế Eđy tống bà ta ra khỏi cửa.

- Eđy nói rằng bà ta bị xe cán chết kia mà.

- Xạo. Hắn rất thận trọng đối với tất cả những gì có liên quan tới ma túy.

- Thế hắn cung cấp ma túy cho Stella à?

- Em không nói thế đâu nhé. (Cái nhìn của cô ta trở nên băng giá). Stella đã chết rồi.

- Em có quen bà ta không?

- Quen quá đi chứ. Chính bà ấy dạy cho em nghề thoát y mà.Bây giờ em thay chỗ bà ấy.

- Bà ấy có nói với em rằng Johnny là con bà ấy không?

- Có.

- Bà ấy có nói ai là cha đứa bé không?

- Hai mươi đô để trả lời câu này. (Tôi đưa tiền). Bà ấy nói rằng cha nó là một người lính ở Việt Nam.

- Họ có cưới nhau không?

Cô gái nhăn mặt.

- Thời buổi này ai muốn cưới xin gì.

- Bà ta có hay nói về đứa con không?

- Không thường xuyên lắm. Khi có chuyện bực mình thì bà ấy hay kể.

- Thế bà ấy kể gì?

- Rằng nó bỏ trốn từ lúc còn bé và bà ta hài lòng về điều đó.

- Bà ấy có nói tại sao không?

- Vì nó làm phiền bà ấy. Bà ấy có những người bạn, họ không muốn lúc nào cũng có thằng bé bên cạnh. Chuyện đó cũng bình thường thôi.

- Bà ấy có biết nó đi đâu không?

- Hơi đâu bận tâm chuyện đó.Nó đi, thế là xong.

- Em đã gặp Johnny bao giờ chưa?

Bêbê cười và nhìn tôi tinh quái.

- Đừng có mất thời gian hỏi em chuyện đó. Muốn để em nói thì đây là vấn đề sáu mươi đô.

Trực giác mách bảo tôi rằng tôi sắp phát hiện ra một đầu mối quý giá. Tôi lục cái ví lép kẹp lấy ra tờ năm mươi đô và đưa cô gái.

- Anh nhắc lại câu hỏi: Em đã bao giờ gặp Johnny chưa?

- Cách đây hai tháng. Một ngày trước khi Stella chết.

- Thôi nào, cưng. Kể tiếp đi, - tôi sốt ruột giục.

- Stella và em hôm đó đều ở hộp đêm. Chỉ có hai đứa em. Đúng vào giờ vắng khách. Bỗng có hai gã xuất hiện ở cửa. Loại pêđê mà em thường gặp. Nhưng hai gã này có vẻ hơi khác thường. Một thằng nhọ bẩn thỉu, nhưng thằng kia lại dễ thương: đẹp trai, tóc vàng, có cả dây chuyền và lắc taỵ Gã da đen đứng ở cửa. Cậu đẹp trai đi vào. Em rất ghét pêđê, nó làm hỏng cả cái nghề của bọn em. Thằng nhỏ tiến tới gần bàn bọn em và đứng sững trước mặt Stella. Stella ngồi im như bức tượng. Bà ta mặt trắng nhợt như tàu lá và thở rất nặng nhọc. “Chào mẹ". - Thằng cô hồn nói bằng giọng chua loét. – Con đang cần tiền. Mẹ có thể cho con năm mươi đô chứ?”. Stella vẫn ngồi đó, bất động nhìn nó. Em bèn hét nó xéo đi. Lúc đó Stella mới lên tiếng: Trời ơi, Johnny, tại sao con lại ra nông nỗi này? Nó cười: Thôi đi, sao lại ra nông nỗi này? - Nó đay lại. - Đưa cho con năm mươi đô đây. Con không còn một xu dính túi. Stella bật khóc. Thằng khốn cầm lấy sắc mẹ nó và đúng lúc nó đang mở sắc em hất ngay vào mặt nó chai côca đang uống dở. Nó lùi lại hét lên: Làm bẩn hết quần áo người ta rồi. Ngay lập tức gã đen bước vào phòng. Em nghĩ hắn sẽ giết chết em, nhưng hắn chỉ cầm tay Johnny dắt ra ngoài. Stella dàn dụa nước mắt. Đó là lần cuối cùng em nhìn thấy bà ấy còn sống. Bà ấy đã tiêm một lúc ba liều.

Các mẩu ghép hình đã bắt đầu ăn khớp với nhau. Johnny là một tên đồng tính luyến ái. Điều này giải thích vì sao ở trường hắn lại lảng tránh bọn con gái và mọi người đều nói hắn là một thằng bé ngoan nhưng hơi ẻo lả. Tôi có linh cảm là đã đạt được một điều gì đó.

- Em có biết tìm nó ở đâu không?

- Không. Em chẳng biết gì hết và cũng cóc cần biết. Nghe đây, cưng. Em phải đi đây. Anh có thể cho em vài chục đô nữa không?

- Em đi đâu?

- Em cũng không biết nữa. Em đã ngán cái câu lạc bộ Skin lắm rồi. (Cô ta chằm chằm nhìn tôi). Anh có thể tưởng tượng con gái như em mà có nguy cơ bị chết đói không?

- Chắc là em phải đi đâu đó chứ?

- Có thể là New York. Ở đó chả thiếu gì việc. Nhưng lúc này em biết là phải thoát khỏi Eđy. Chuyện đôla thế nào?

- Này, cưng. Với một trăm đô em không thể đi xa được đâu. New York cách đây biết bao là cây số.

Cô gái chìa tay ra.

- Mười đô vậy, được không?

- Hãy cho anh biết về Eđy Raiz đi.

- Anh điên à? Em không thể nói về thằng thối tha đó. Em đã nói với anh rằng em đã gặp Johnny. Thế là đủ rồi.

- Eđy là tên buôn bán ma túy. Em không cần phải nói thì điều ấy cũng đã rõ như ban ngày.

Cô gái đứng dậy, đi ngang qua phòng ra mở cửa.

- Vứt mẹ nó cái mười đô của anh đi. Anh hãy đi đi.

Tôi nhìn cô gái và cảm thấy thương hại cô. Cô gái tuyệt diệu này đã phải vật lộn để kiếm sống như bao cô gái khác ở tuổi cô. Có chăng là vẻ đẹp của cơ thể họ và sự dễ dàng chấp nhận lên giường với ai đó. Không bao giờ họ nghĩ rằng rồi năm tháng sẽ qua, họ sẽ trở nên tàn tạ không còn cần cho ai nữa. Hiện thời, với sự tự tin mà sắc đẹp đem lại, cô không hề nghĩ rằng, rồi một ngày nào đó, một cô gái khác trẻ hơn, vì mưu sinh, sẽ đẩy cô xuống cuối hàng chờ dành cho những kẻ mạt hạng, những tên say khướt, những kẻ chỉ cần ôm ấp cái gọi là đàn bà.

- Khoan đã, cưng, - tôi nói. Hãy suy nghĩ một chút đi. Rồi em sẽ lại nghiện hút như Stella thôi. Em có thể làm gì ngoài nghề thoát y vũ không?

- Thôi cái trò đạo đức giả ấy đi. Nếu có một điều tôi có thể làm, đó là tổ chức cuộc sống của tôi. Anh hãy xéo đi.

Tôi bỏ đi với ý nghĩ buồn bã rằng không một lời nào của tôi có thể thuyết phục được cô.

Khi đi dọc theo hành lang tối om, tôi nghe tiếng cửa phòng cô đóng sập lại.

***

Tôi ngồi vào xe, chạy dọc theo phố. Khi quẹo phải, tôi phát hiện thấy một chiếc xe từ một chỗ kín lao ra. Tôi đạp phanh vừa lúc một chiếc xe khác lao tới. Người lái xe nhìn tôi như muốn nuốt sống, rồi phóng đi. Tôi khóa xe và nhanh chóng quay lại phố của Bêbê. Len lỏi qua dòng người chen chúc, cuối cùng tôi cũng tìm được một cái cửa khuất trong bóng tối, từ đó nhìn rõ cửa ngôi nhà của Bêbê. Tôi rất quan tâm tới cô và muốn biết cô sẽ đi đâu.

Đợi khoảng mươi phút, cửa sau lưng tôi chợt mở ra và tôi quay phắt lại.

Một gã da đen cao lớn đi ra trước mặt tôi. Xộc vào mũi tôi mùi nước hoa rẻ tiền. Đi được mấy bước, gã dừng lại chằm chằm nhìn tôi với đôi mắt đầy vẻ hăm dọa.

- Anh cần gì, anh bạn trắng? – Hắn hỏi.

- Nếu cần gì, người tôi hỏi không phải là anh, anh đen ạ, - tôi đáp.

Hắn gồng mình làm bật cả cúc áo.

- Xéo ngay khỏi đây, - hắn gầm gừ.

Tôi cởi cúc giữa của áo vest và hơi hé cho hắn thấy khẩu 38 ly nằm trong bao.

Gã đen nhìn dán vào khẩu súng, rồi nhìn tôi mỉm cười.

- Sao ông không nói trước, ông chủ? - Gã nhăn nhở.

Rồi hắn rảo bước rẽ đường giữa đám đông như một chiếc xe ủi gạt những khối đất lớn.

Tôi cài lại cúc áo và tiếp tục canh chừng.

Khoảng hai mươi phút sau, tôi đã hết kiên nhẫn, thì nhìn thấy Bêbê đi ra, mắt liếc ngang liếc dọc, rồi đi xuống phố. Tôi đã nghĩ cô mang theo vali, nhưng chỉ có chiếc sắc đeo vai. Tôi để cho cô đi trước rồi bám theo sau. Trông cô không có vẻ gì là người sắp rời khỏi thành phố.

Tôi len lỏi trong đám đông, khó lắm mới bám sát được cô. Đột nhiên cô rẽ phải và tôi mất dạng cô một lúc. Tôi xô cả một đám người đang mải mê tranh luận, rồi vòng qua một góc phố đúng lúc thấy cô ta ở cuối phố. Cô sắp sửa ngồi vào chiếc TR 7. Chiếc xe khiến tôi ngạc nhiên. Nó gần như còn mới, bóng loáng, màu xanh nhạt. Vì ở khá gần nên tôi nhìn rõ số đăng ký của chiếc xe trước khi nó chạy hết tốc lực vòng qua góc phố và biến mất.

Tôi ghi biển số xe vào sổ rồi quay lại ngôi nhà của Bêbê. Tôi mở cửa, bước vào hành lang tối om dẫn tới phòng cô. Tôi nghĩ rằng cửa khóa, nhưng chỉ quay nắm cửa, nó đã nhẹ nhàng mở ra.

Tôi lục soát khoảng năm phút nhưng không phát hiện thấy gì. Chiếc tủ quần áo rỗng không. Phòng tắm có ba con gián lớn đang nô giỡn, chắc hàng tháng nay không sử dụng tới. Tôi kết luận rằng Bêbê xạo tôi. Cô ta không sống trong cái phòng dơ bẩn này.

Tôi trở về văn phòng và tới gặp Charles Edward, thằng cha kế toán rất chi li trong việc tính tiền chi phí cho tất cả nhân viên của hãng. Sau một hồi tranh cãi gay gắt, tôi đã nhét đầy ví với lời hứa hẹn sẽ có báo cáo chi tiết về việc chi tiêu.

Chick Barley đi vắng. Tôi đóng cửa phòng và gọi điện cho viên sĩ quan chuyên quản lý về ôtô của Sở cảnh sát thành phố. Tôi đã từng có quan hệ với anh ta, vả lại hãng luôn sẵn lòng giúp đỡ cảnh sát nên họ cũng rất nhiệt tình đáp lại.

- Lew hả? - Tôi nói. - Mình cần biết chủ chiếc xe có biển đăng ký PC 400 008.

- Đợi mình một lát.

Trong khi ngồi đợi tôi lấy bút vẽ bậy bạ và nghĩ tới Bêbê. Tại sao cô ta lại đưa tôi đến căn phòng bẩn thỉu ấy nhỉ? Có đúng là cô ta định bỏ câu lạc bộ Skin không? Làm sao cô ta có thể là chủ nhân của chiếc xe thể thao đắt tiền như thế mà lại móc của tôi vài chục đôla. Có lẽ chiếc xe không phải của cô ta. Hay là nó bị đánh cắp?

- Dirk hả? - Viên sĩ quan cảnh sát hỏi. - Chiếc xe này thuộc bà Phyllis Stobart. Địa chỉ: 48 Đại lộ Broadhurst, Paradise City.

- Cám ơn Lew. - Tôi nói và gác máy.

Tôi lấy máy chữ và kê chi tiết các khoản chi tiêu để gửi cho Edward. Tôi hy vọng với bản tường trình này anh ta sẽ thỏa mãn.

Cửa phòng chợt mở và Chick bước vào.

- Cậu vẫn ở đây à? Mình có mấy thứ cho cậu đây. (Anh ta mở ngăn kéo và lấy ra một bản báo cáo ngắn). Không có gì cho thấy Mitch đã lấy vợ. Nhưng Johnny Jackson, con anh ta, thì được Stella Jackson lập giấy khai sinh ở tòa thị chính. Có thể đây là vợ anh ta, nhưng ít có khả năng.

Anh chìa cho tôi bản sao giấy khai sinh. Nhưng những điều này thì tôi cũng đã biết. Cha: Mitch Jackson. Mẹ: Stella Jackson. Nơi ở: 22 Grove Lane, Miami.

- Cám ơn Chick nhiều. Mà này, cậu có quen đại úy Harry Weatherspoon ở Phòng chống ma túy không?


- Cậu vẫn đào bới chuyện ma túy ấy à?

- Cậu có biết anh ta không?

- Mình có gặp một lần, nhưng mình không thích anh ta lắm.

- Tại sao?

- Có thể mình ghen tị. Hắn sống phong lưu lắm. Nghe đâu là con trai của một gia đình giàu có. Nhưng hắn thì chẳng nói lên điều gì với mình.

- Nghe đây, Chick. Cậu có muốn giúp mình một việc không? Mình phải trở lại Searle. Mình muốn biết gốc gác của bà Phyllis Stobart, 48 Đại lộ Broadhurst.

Chick há hốc mồm.

- Bà ta thì quan hệ gì với Johnny Jackson?

- Mình không biết. Có thể là không, nhưng mình muốn biết vậy thôi.

- Terry hiện không làm việc gì, mình sẽ nhờ cậu ta giúp cậu. Nhưng đào sâu tới mức nào?

- Tới chừng nào có thể được.

- Tất nhiên rồi.

- Mình sẽ gọi điện cho cậu từ Searle.về nhà cậu, lúc chín giờ.

- Chín giờ, không được. Lúc đó mình hy vọng còn đang giúp một cô bé nào đó cởi quần áo. Cậu cứ gọi cho Terry. Nó còn quá trẻ chắc chưa có bồ mà hẹn hò đâu.

- Thôi được, mình sẽ gọi cho cậu ấy.

Ra khỏi văn phòng, tôi tới đặt bản tường trình chi tiêu lên bàn Edward, lúc đó đang bận nói chuyện điện thoại. Tôi ra ôtô và trở lại Searle.

***

Khi tôi dừng xe trước khách sạn Jumping Frog thì chuông đồng hồ nhà thờ điểm bảy giờ rưỡi tối. Tôi đi qua tiền sảnh vào nhà ăn, ở đó chỉ có đám thương khách vừa ăn vừa bàn việc.

Abraham - người da đen quản lý nhà ăn - cười rất tươi đón tôi.

- Chào anh Wallace, - ông nói khi tôi đã ngồi. - Tôi xin được giới thiệu món bít tết tẩm dầu.

- Được lắm. Và cho tôi thêm một ly uytski có đá. Ông có biết Peggy đâu không?

- Peggy không được khỏe. (Ông buồn rầu nói). Cô ấy nghỉ trên lầu.

Rồi ông đi vào bếp. Tôi ngả người vào ghế, châm thuốc hút.

Mười phút sau, Abraham từ bếp nặng nhọc đi ra với khay thức ăn trên taỵ Ông đặt thức ăn và đồ uống trước mặt tôi.

- Anh thấy thế nào, Wallace?

- Trông có vẻ ngon lắm.

Bất chợt ông thay đổi nét mặt và có vẻ hoảng sợ. Tôi quay lại. Weatherspoon đang đứng ở ngưỡng cửa. Chúng tôi nhìn nhau, rồi tôi mỉm cườivà giơ tay chào. Ông ta lưỡng lự tiến lại bàn tôi.

- Chào ông Weatherspoon! - tôi nói, - tôi mời ông bữa tối nay, được chứ?

- Cám ơn, tôi đã ăn rồi. Ông ta nói và chằm chằm nhìn Abraham, người đang đứng cúi đầu chào ông ta, rồi lê chân đi vào.

- Thế ông uống một ly cà phê nhé. Tôi muốn nói với ông mấy lời.

Ông ta vẫn có vẻ lưỡng lự, rồi kéo ghế ngồi trước mặt tôi.