Đông Huyền Vực, Nguyên Môn.
Tông môn vẫn hùng vĩ như vậy, mây bay vần vũ lan tỏa khí chất hùng hồn, vô số nhân ảnh bay qua bay lại, tiếng gió rít vang lên không ngớt.
Sâu trong Nguyên Môn là một tòa điện khổng lồ, trong đó hiện lên vô số điểm sáng kim quang. Đó đều là lạc ấn Nguyên Thần của những đệ tử tinh nhuệ để lại. Dựa vào chúng Nguyên Môn có thể biết tình hình sống chết của những đệ tử ấy.
Tòa điện này cũng được bảo vệ khá nghiêm ngặt, có đệ tử chuyên chăm sóc nơi này và quan sát sự thay đổi của lạc ấn.
Ở gần trung tâm tòa điện là ba quầng sáng tỏa ra thứ năng lượng khá cường thịnh, rõ ràng chủ nhân của những lạc ấn này thực lực không hề tầm thường.
Một vài đệ tử bước vào kiểm tra lạc ấn bỗng nhiên dừng chân, nghi hoặc ngẩng lên nhìn ba quầng sáng kia, sắc mặt đột nhiên trở nên kinh hãi. Vì họ nhìn thấy trên quầng sáng xuất hiện vết rạn nhỏ.
Bùm!
Ngay khi đó, ba quầng sáng đột ngột nổ tung, đồng thời cũng có tiếng kêu kinh hoảng vọng ra.
- Lâm Động…Lâm Động…hắn có…
Tiếng nói đến đó là dừng, nhưng sự kinh hoàng đó khiến những đệ tử kia tái nhợt.
- Đó là lạc ấn của ba người sư huynh Hoắc Nguyên.
- Mau, mau bẩm báo cho chưởng giáo!
Đại điện lập tức trở nên hỗn loạn, một vài đệ tử loạng choạng, cuống cuồng chạy ra khỏi đại điện.
Khi mấy người đó đi rồi trong điện vẫn còn sự hỗn loạn khó hiểu. Những người còn ở lại nhìn nhau bất an.
- Nguyên Thần truyền âm vừa rồi nói đến Lâm Động?
- Lâm Động nào? Lẽ nào là Lâm Động ở Đạo Tông một năm trước? Sao hắn có thể vẫn còn sống được?
- Sợ là hắn. Trời ạ, mới một năm sao hắn có thể thành đối thủ của sư huynh Hoắc Nguyên bọn họ? Ta được biết, sư huynh Hoắc Nguyên đã là Tử Huyền Cảnh, có thể đảm nhận chức vụ trưởng lão của Nguyên Môn chúng ta rồi…
Tiếng xì xào lan tỏa, những đệ tử kia đều chấn động và không thể tin nổi thanh niên một năm trước còn như chó nhà có tang chạy trốn khỏi Đông Huyền Vực, một năm sau không chỉ vẫn sống mà còn trưởng thành với tốc độ kinh người như vậy…
Sâu trong Nguyên Môn, trên một ngọn núi, ba nhân ảnh đang ngồi bàn tọa, không gian xung quanh có chút biến dạng, nguyên lực cuồn cuộn có cả tiếng sấm sét.
Trong Nguyên Môn, ba người có được thứ khí tức này còn ai ngoài ba kẻ đứng đầu?
Sắc mặt của cả ba đều tối lại nhìn ánh kim quang yếu ớt trước mặt, tiếng kêu kinh hoàng không ngừng vọng ra.
- Đúng là giọng của Hoắc Nguyên. Hoắc Nguyên của hắn đã bị tiêu hủy rồi…
Nhân Nguyên Tử hơi cụp mắt nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tên tiểu tử Lâm Động…quả nhiên vẫn còn sống.
Địa Nguyên Tử nói, ngữ khí có phần lo lắng:
- Hừ, một năm mà trưởng thành đến mức này. Ba người Hoắc Nguyên đều là cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đỉnh phong, trong cơ thể lại có ma chủng, liên thủ thì đến cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành cũng không làm gì nổi. Lâm Động…thật sự làm được sao?
- Tên tiểu tử đó không hề đơn giản.
Thiên Nguyên Tử từ từ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm đó lóe lên sự u tối:
- Ba người bọn Hoắc Nguyên chết cũng chưa là gì. Nếu người khác biết về ma chủng trong người chúng thì rắc rối lớn cho Nguyên Môn chúng ta.
- Giờ đã bắt đầu có cường giả đỉnh cấp chú ý tới dị ma rồi…
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Nhân Nguyên Tử hơi nheo mắt.
- Khởi động kế hoạch.
Thiên Nguyên Tử trầm ngâm một chút rồi nói.
- Ồ? Động thủ trước sao? Thế thì Đông Huyền Vực sẽ rất náo nhiệt đây. Nơi này yên bình cả nghìn năm nay, lâu quá rồi.
Địa Nguyên Tử khẽ cười.
Trên gương mặt trắng như trẻ sơ sinh của Thiên Nguyên Tử cũng hiện lên nụ cười, chỉ là nụ cười đó lại mang hàn ý vô tận.
- Cục diện quá nhiều thế lực làm chủ Đông Huyền Vực như hiện giờ vốn dĩ nên kết thúc. Nguyên Môn chúng ta sẽ trở thành chủ nhân duy nhất nơi đây. Hà hà, đương nhiên chúng ta không chỉ dừng lại ở đó.
- Còn Lâm Động thì làm thế nào? Không trừ bỏ hắn sẽ thành hậu họa.
Nhân Nguyên Tử nói.
- Hoa Thần đã đến Loạn Ma Hải, truyền tin cho hắn giết tên tiểu tử đó ở Loạn Ma Hải.
Thiên Nguyên Tử khẽ nói.
- Ừm, có Hoa Thần ra tay có lẽ Lâm Động mọc cánh cũng khó thoát.
Thiên Nguyên Tử cười nhạt, hắn ngẩng lên nhìn về phía xa. Trận đại chiến kinh thiên động địa một năm trước, lời nói oán độc mà Lâm Động để lại trước khi chạy trốn vẫn văng vẳng trong đầu hắn.
- Ngày diệt môn…
Ánh mắt Thiên Nguyên Tử lóe lên hàn ý và sự châm chọc, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, đợi khi ngươi về Đông Huyền Vực, ngươi sẽ chỉ thấy một đống phế tích của Đạo Tông mà thôi…
Sự việc xảy ra ở Nguyên Thần Điện của Nguyên Môn cũng đã lan tỏa nhanh như ôn dịch. Cái tên đã biến mất hơn một năm vẫn như cái gai khiến người nghe thấy khó chịu.
Tuy cao tầng Nguyên Môn đã nhanh chóng phong tỏa thông tin, nhưng trong tông phi lớn như vậy chắc chắn sẽ có tai mắt của những tông phái khác. Vì thế thông tin này cũng nhanh chóng lan tỏa khắp Đông Huyền Vực trong yên lặng.
Đạo Tông.
Trong một tòa đại điện, Ứng Huyền Tử đang ngồi trên vị trí trên cùng. Sau một năm chưởng giáo đã có thêm tóc bạc, nhìn cỏ vẻ già nua.
- Lâm Động xuất hiện ở Loạn Ma Hải sao?...Còn giết cả ba người bọn Hoắc Nguyên. Nghe nói ba kẻ đó đã có thực lực Tử Huyền Cảnh. Tam Tiểu Vương cũ của Nguyên Môn.
Ứng Huyền Tử đặt hai tay lên lưng ghế khẽ xoa, rồi nhìn về phía điện chủ Hoang Điện Trần Chân, đôi mắt trước nay luôn lãnh đạm có chút lay động.
Ứng Tiếu Tiếu đứng sau Ứng Huyền Tử lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chuyển thành sự xúc động. Trong đôi mắt vì xúc động mà xuất hiện ánh nước lấp lánh, một năm rồi, cuối cùng họ cũng có được tin tức của Lâm Động.
- Tin từ Nguyên Môn, không sai đâu. Tuyệt đối không phải người trùng tên. Tiểu tử Lâm Động vẫn sống, hơn nữa xem ra thực lực chắc chắn đã đại tăng. Ba cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành, ta còn không đối phó nổi.
Trần Chân vẻ mặt đày phấn khích, lâu lắm rồi cảm xúc này không xuất hiện.
- Tiểu tử này…
Ứng Huyền Tử khẽ thở ra một hơi, ánh mắt có phần phức tạp, cuối cùng lẩm nhẩm nói:
- Vẫn sống là tốt, vẫn sống là tốt…
- Tin tức này đã truyền khắp Đạo Tông, lâu lắm rồi mới thấy các đệ tử phấn khích đến vậy…
Trần Chân cười.
Ứng Huyền Tử gật đầu, rồi bỗng như nhớ đến điều gì, thần sắc tối lại, nhìn về Ứng Tiếu Tiếu:
- Nha đầu Hoan Hoan vẫn bế quan sao?
Ứng Tiếu Tiếu gật đầu, từ sau sự việc ở Dị Ma Thành một năm trước là Ứng Hoan Hoan đã về bế quan. Trong một năm này rất ít khi xuất hiện, đến Ứng Huyền Tử cũng không gặp nhiều,đương nhiên cũng là vì nàng tránh gặp.
Ứng Huyền Tử thở dài rồi phẩy phẩy tay:
- Báo cho nó biết tin đi.
Nhìn vẻ mệt mỏi của Ứng Huyền Tử, sống mũi Ứng Tiếu Tiếu lại thấy cay cay, cô khẽ gật đầu quay người đi ra đại điện rồi bay tới ngọn núi u tĩnh sâu trong Đạo Tông.
Ngọn núi này rất lạnh, hàn khí từ trong tỏa ra khiến cây cối xung quanh đều kết băng.
Trong núi có một cái hồ trong vắt, chỉ có điều đã bị hàn khí bao phủ, mặt hồ đã đóng băng lại.
Ứng Tiếu Tiếu đáp xuống hồ, ngẩng lên thì thấy một thân ảnh đang ngồi bàn tọa trên bông hoa sen bằng băng, mái tóc trắng dài buông xõa, nhìn từ xa giống như băng tiên.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn cô thiếu nữ một năm trước còn nhí nhảnh hoạt bát nhưng giờ đã lạnh lùng như băng, ánh mắt hơi tối lại.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì không?
Cô thiếu nữ kia mở mắt, đôi mắt vốn đen láy giờ đã thành màu lam nhạt, một lọn tóc rủ xuống bên cạnh má, giữa trán là một đạo phù văn khiến nàng mang vẻ đẹp lạnh lùng.
Chỉ một năm, cô thiếu nữ năm nào đã trưởng thành và xinh đẹp hơn nhiều. Chỉ là vẻ đẹp ấy xa lạ và lạnh lùng.
Ứng Tiếu Tiếu khẽ thở dài rồi cười:
- Có tin của Lâm Động rồi.
Khi vừa dứt lời, Ứng Tiếu Tiếu nhận ra đôi mắt cả năm nay không hề có chút dao động đột nhiên hỗn loạn.