- Duy trì trận pháp, phong tỏa nó lại, đừng để nó chạy ra ngoài!
Trên hoang nguyên, nơi hàng trăm thân ảnh đang lơ lửng trên trời, giữa bọn họ hình thành một trận pháp kỳ dị, nguyên lực hùng hồn phát ra từ cơ thể bọn họ, cuối cùng biến thành một quang trận khổng lồ phong tỏa vị trí trung tâm.
Ở trung tâm lúc này là cỗ Ma thi đang điên cuồng tấn công quang trận, sức mạnh khủng khiếp đó khiến quang trận liên tục nổi gợn sóng.
Vương Diêm chém mạnh trọng kiếm xuống, một luồng kiếm khí mạnh mẽ bắn ra oanh kích lên người Ma thi, sức mạnh cuồng bạo đánh bay Ma thi rồi lại đập ngược trở lại do va vào quang trận.
Nhưng dù dính trọng kích như thế Ma thi vẫn lập tức đứng dậy, trên thân thể chỉ xuất hiện một vết trắng mờ nhạt.
- Đáng chết, lớp phòng ngự của nó quá mạnh!
Sắc mặt Vương Diêm có phần khó coi, đòn công kích của hắn dù là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn cũng không dám đỡ, vậy mà đánh lên Ma thi lại chẳng hề hấn gì.
Bên cạnh hắn, vẻ mặt Ứng Tiếu Tiếu cũng vô cùng nặng nề. Với số lượng đông bọn họ đã vây khốn được Ma thi, nhưng đòn công kích của bọn họ lại không gây được sát thương gì lớn cho Ma thi, mà nó lại không biết sợ không biết đau, đúng là cỗ máy giết người không biết mệt mỏi. Cứ thế này không phải điều hay, dù sao bọn họ cũng không thể tiêu tốn toàn bộ thời gian cho cỗ Ma thi này được.
- Tập trung công kích!
Ứng Tiếu Tiếu trầm ngâm một lúc rồi vung tay nói. Lúc này đành phải bớt phòng ngự đi một chút, nhiều người phát động công kích hy vọng có thể phá vỡ phòng ngự của cỗ Ma thi.
- Tiếu Tiếu sư tỷ, hình như chúng ta bị phát hiện rồi!
Nhưng ngay sau đó Thanh Diệp ở bên cạnh sắc mặt khẽ biến, nói.
Nghe thế, Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm đều nheo mắt ngẩng lên nhìn thì thấy từ xa bỗng có không ít tiếng gió rít, không lâu sau rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt.
Trên bầu trời nhanh chóng có rất nhiều thân ảnh bay tới, dường như số lượng khoảng một trăm người, nhưng rõ ràng không cùng thuộc một thế lực, dường như là một vài thế lực quy mô nhỏ ở Đông Huyền Vực. Nhưng thường thì loại người này càng khó đối phó, vì bọn chúng tự mình sinh tồn, thực lực chắc chắn không hề kém cỏi. Hơn nữa thường đều là loại đã trải qua những trận chiến sinh tử, áp lực của Tông phái siêu cấp với bọn chúng dường như không đáng kể.
Phía trước đám người này có bốn thân hình lơ lửng trên không, cả bốn khoảng độ tuổi trung niên, gương mặt gầy gò, ánh mắt đều lấp lánh tinh quang.
- Ma thi sao?
Ánh mắt bọn họ lúc này đang nhìn Ma thi bị đệ tử Đạo Tông vây khốn, rồi ánh mắt dừng lại nơi đan điền của Ma thi, viên Đan Hoàn bên trong quầng sáng khiến ánh mắt bọn họ lập tức cháy rực.
- Sinh Huyền Cốt Châu? Đúng là bảo bối! Vận khí của bọn chúng cũng tốt thật.
Một nam tử mũi chim ưng liếm môi nói.
- Đó là đệ tử của Đạo Tông đúng không?
Bên cạnh nam tử mũi chim ưng là một nam tử mặc hồng bào, nhíu mày nói.
- Cũng không tệ!
- Hắc hắc, Lưu Xan được mệnh danh Xích Ma Thủ cũng bị đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia dọa sao?
Nam tử có da mặt khô héo nghe thế không kìm được cười mỉa.
- Khô Cốt, ngươi ít nói lời móc mỉa trước mặt ta đi. Lưu Xan ta có gì mà chưa trải qua?
Nam tử hồng bào cười khảy.
- Vậy ngươi có hứng thú với tình hình trước mắt không?
Nam tử da khô cười nói.
- Nhìn bọn chúng thế kia, rõ ràng là không làm gì được Ma thi. Chúng ta ra tay thì có thể coi là đã giải vây cho bọn chúng. Hiển nhiên bọn chúng sẽ cảm tạ chúng ta nhỉ?
Nam tử hồng bào cười, nói.
- Nhưng bọn chúng đông người…
Một người đứng sau nam tử hồng bào lên tiếng.
- Chỉ là một đám ngây thơ được bao bọc trong Tông phái mà thôi, đâu so sánh được với chúng ta ngày nào cũng quyết chiến sinh tử? Nếu bọn chúng biết điều thì cho đi, nếu không thì đành dạy cho bài học vậy!
Nam tử mũi chim ưng cười lạnh mỉa mai.
- Đi nào, lại gần xem sao!
Nam tử được gọi là Xích Ma Thủ Lưu Xan vẫy tay rồi dẫn đoàn người dần tiếp cận khu vực của đệ tử Đạo Tông.
Khi bọn chúng động thân thì các đệ tử Đạo Tông vẫn luôn quan sát bọn chúng cũng căng thẳng. Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm đều tràn lên hàn ý.
- Các vị, đệ tử Đạo Tông bọn ta đang đối phó Ma quái, để không bị ảnh hưởng, hy vọng chư vị hãy tránh xa một chút!
Ứng Tiếu Tiếu ra hiệu cho Vương Diêm, Vương Diêm cũng cảnh giác hơn, rồi Ứng Tiếu Tiếu ngẩng lên nói.
- Ha ha, ta thấy dường như các ngươi bị Ma thi khiến cho vất vả quá, chi bằng để bọn ta giúp đỡ. Đệ tử Đạo Tông các ngươi còn phải giao đấu với các Tông phái khác, đừng để lãng phí sức lực tại nơi thế này.
Nguồn: https://truyenfull.vnNam tử da khô cười hắc hắc, nói.
Nghe lời nói thiếu thiện cảm đó, ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu tối sầm lại. Nàng quét mắt nhìn bốn người đứng đầu, rồi nhận ra bọn chúng đều thuộc cấp bậc Cửu Nguyên Niết Bàn. Xem ra cũng là thủ lĩnh một phương. Loại người này tính ra còn khó nhằn hơn một vài thế lực lớn. Ngay địa chỉ cố định bọn chúng còn không có, dù Đạo Tông nổi giận muốn bắt bọn chúng cũng tốn rất nhiều công sức.
Tuy Ứng Tiếu Tiếu biết bọn chúng cũng không dám làm chuyện giết người diệt khẩu, nhưng chắc chắn sẽ khó tránh việc quẫy nhiễu.
- Đệ tử Đạo Tông bọn ta tự sẽ ứng phó được với Ma thi, không cần các ngươi nhúng tay vào! Nếu biết điều thì cút ngay!
Vương Diêm thì không hiền lành như Ứng Tiếu Tiếu, thấy bọn chúng không có ý tốt ánh mắt lập tức lạnh băng nói.
Khi nói, một luồng khí tức hung hãn cũng bùng phát từ cơ thể hắn, trọng kiếm trong tay lấp lánh hàn quang.
- Hắc hắc, khẩu khí cường hãn thật!
Bốn người bọn Lưu Xan thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi, rồi cười khảy:
- Vương Diêm, tuy ngươi xếp hạng hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng nhưng cũng đừng ra vẻ trước mặt bọn ta. Hồi bọn ta đây lăn lộn trên giang hồ không biết ngươi ở xó xỉnh nào!
- Vậy thì thử xem!
Ánh mắt Vương Diêm lạnh băng, chân bước ra, mắt trừng trừng hung hăng nhìn bọn chúng. Hắn biết với loại người này chỉ cần mềm mỏng một chút là bọn chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Ánh mắt tất cả đệ tử Đạo Tông đầy phẫn nộ, hiển nhiên nếu không phải duy trì trận pháp phong tỏa Ma thi thì có lẽ bọn họ đã ra tay giết hết bọn kia rồi.
- Hừ, tình hình lúc này mà cũng dám ngông cuồng? Chỉ cần bọn ta phá vỡ trận pháp, Ma thi thoát khỏi trói buộc, Đạo Tông các ngươi sẽ thảm thương đấy!
Lưu Xan cười nham hiểm, giọng nói đầy uy hiếp.
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu lạnh tanh, rồi phẩy tay. Thấy dấu hiệu đó, trong ba trăm đệ tử Đạo Tông lập tức có một trăm người tách khỏi trận pháp rồi đứng ra sau Ứng Tiếu Tiếu, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt bọn người kia, rõ ràng không hề có ý thỏa hiệp.
- Ừm, có khí phách!
Bọn người Lưu Xan thấy quang trận hơi yếu đi một chút vì một trăm người tách ra, sắc mặt hơi biến, hiển nhiên hẳn không ngờ Ứng Tiếu Tiếu lại dám đối kháng với bọn chúng vào lúc này.
- Nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí!
Nam tử mũi chim ưng cười khảy, bước chân ra, nguyên lực bùng phát rồi vung tay định động thủ.
Vút!
Thế nhưng đúng lúc hắn sắp vung tay xuống thì từ xa bỗng vang lên tiếng gió rít, rồi một quang ảnh lướt qua, xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên kình phong cuồng bạo ập xuống.
- Kẻ nào?
Đòn công kích bất ngờ khiến mặt hắn biến sắc, hai tay nắm lại thúc động kim quang hình thành trên đỉnh đầu một tấm lá chắn.
Rầm!
Không có một lời đáp nào, một thân cây màu đen giáng xuống tấm lá chắn, dường như chỉ chớp mắt đã đánh tan lá chắn, rồi sức mạnh không hề giảm, giáng thẳng xuống người tên mũi chim ưng!
- Phụt!
Nam tử mũi chim ưng nhất thời phụt máu, thân hình lao thẳng xuống mặt đất tạo nên một cái hố khổng lồ.
- Là kẻ nào?
Công kích quá nhanh khiến sắc mặt bọn Lưu Xan kịch biến, vội vàng ngẩng lên thì thấy cách đó không xa hiện ra một thanh niên gầy gò, trong tay hắn là gốc hắc thụ kỳ lạ.
Lúc này gã thanh niên ấy cũng đang nhìn bọn chúng với ánh mắt lạnh băng, khóe miệng nhếch lên đầy sát ý lạnh lùng.
- Một lũ không thức thời, dám có ý đồ với Đạo Tông ta? Ta đếm đến mười, không cút thì chết!