Trong khu vực trung tâm Đạo Tông có một dãy sơn mạch kéo dài liên miên bất tận. Trong sơn mạch là những đỉnh núi cao sừng sững, mây mù bao phủ tựa như tiên cảnh.
Lúc này trên đỉnh núi thanh tịnh lại vang lên những tiếng huyên náo ầm ĩ. Những âm thanh này tụ lại rồi lan tỏa đến hàng trăm dặm vẫn có thể nghe rõ.
Điện Thí là cuộc tỷ thí lớn nhất của Đạo Tông diễn ra mỗi năm một lần. Cả Đạo Tông, bất kể là cao tầng hay đệ tử đều vô cùng coi trọng sự kiện này.
Khi Lâm Động đến nơi, nhìn cảnh tượng đông đúc đó cũng không khỏi chép miệng, rồi bay tới đỉnh núi ở trung tâm.
Vì số lượng đệ tử tham gia Điện Thí quá lớn, nên mấy ngọn núi xung quanh đều có rất nhiều chỗ thi đấu, nhưng nhìn chung thu hút nhất vẫn là ngọn núi mà Lâm Động đang đi tới. Vì nơi đây diễn ra các cuộc tỷ thí của những đệ tử ưu tú nhất nên không khí sục sôi hơn nhiều những nơi khác!
Đỉnh núi lúc này cũng chật kín người, Lâm Động quét mắt nhìn thì thấy khu vực của đệ tử Hoang Điện, rồi nhanh chóng tiến lại.
- Lâm Động sư huynh đến rồi!
Lâm Động vừa đến nơi, các đệ tử Hoang Điện đã cùng đồng loạt kêu lên, rồi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Từ sau khi tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, danh tiếng của Lâm Động trong Hoang Điện hiện giờ cũng ngày một cao. Với việc này, bốn người bọn Bàng Thống, Tưởng Hạo cũng rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện đố kỵ. Vì bản lĩnh của Lâm Động đã khiến bọn họ khâm phục từ tận đáy lòng!
- Lần nào ngươi cũng là người đến cuối cùng!
Bàng Thống nhìn Lâm Động, cười nói.
- Muộn một chút thôi!
Lâm Động nhìn bốn người, cười ngại ngùng.
- Ha ha, Lâm Động sư đệ, Điện Thí lần này, Hoang Điện chúng ta liệu có thể gia tăng thứ hạng được hay không là nhờ vào đệ cả đấy!
Tưởng Hạo cười vang, nói.
Nghe thế, Lâm Động chỉ cười cười, rồi ngẩng lên nhìn về hướng khác. Đối diện Hoang Điện không xa là khu vực của đệ tử ba điện còn lại. Chỗ Thiên Điện, Lâm Động nhìn thấy ở hàng đầu tiên là hai người thu hút nhất, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan. Đôi tỷ muội này đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý của tất cả mọi người!
Ứng Tiếu Tiếu vẫn thản nhiên như trước, chỉ có điều Lâm Động có thể thấy được sự u ám và bất lực trong mắt nàng, và điều này có là do vị Vương Diêm sư huynh kia.
Ứng Hoan Hoan thì đã lấy lại vẻ tinh nghịch trước đây. Trên gương mặt nàng là nụ cười trong sáng quen thuộc, bên cạnh nàng là một gã thanh niên cao ráo, chính là Thanh Diệp của Địa Điện, và bọn họ đang nói cười gì đó.
Khi Lâm Động nhìn sang, rõ ràng Ứng Hoan Hoan cũng cảm giác thấy, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Động từ xa, rồi thu ánh mắt lại giống như không quan tâm. Có điều khi nàng thu ánh mắt lại, Lâm Động đã thấy rõ ràng trong mắt nàng khẽ ánh lên nét nghịch ngợm.
Thanh Diệp ở bên cạnh thấy Ứng Hoan Hoan chỉ nhìn Lâm Động lướt qua một cái như vậy, bất giác đứng thẳng hơn, ngực ưỡn ra rồi nhìn Lâm Động cười đắc ý.
Lâm Động thu nhận hết những vẻ mặt đó của hai người, không kìm được buồn cười, Thanh Diệp dường như coi hắn là tình địch trong tưởng tượng a!
- Lâm Động sư đệ, trong Đạo Tông chúng ta có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về Hoan Hoan tiểu sư muội, nếu phải hạ thủ thì phải nhanh tay một chút để khỏi bị Thanh Diệp nẫng tay trên a!
Mấy người Bàng Thống ở bên cạnh cũng nhìn thấy Ứng Hoan Hoan và Thanh Diệp, Tưởng Hạo đột nhiên tiến lại gần Lâm Động, cười hì hì nói.
Lâm Động nhìn Tưởng Hạo, lần đầu tiên phát hiện hắn cũng có biểu hiện không đứng đắn thế này, liền lắc đầu bất lực, nói:
- Huynh nghĩ nhiều quá rồi!
- Hắc hắc, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu bọn ta thấy Hoan Hoan tiểu sư muội quan tâm ai đó như thế. Lâm Động sư đệ, nếu đệ giành được tiểu công chúa của Đạo Tông chúng ta thì đúng là còn đáng mừng hơn cả đoạt hạng nhất Tứ Điện ấy chứ!
Bàng Thống trước nay luôn là người điềm lĩnh lúc này cũng cười nói.
- Ha ha, Bàng Thống sư huynh nói đúng, việc chấn hưng danh tiếng của Hoang Điện chúng ta phải nhờ vào Lâm Động sư huynh rồi!
Các đệ tử Hoang Điện ở xung quanh nghe thế cũng cười.
Lâm Động cũng chỉ lắc đầu cười không nói gì. Khi định lên tiếng thì trái tim hắn bỗng rung lên một cái, nhìn lên phía đỉnh núi. Một thân ảnh màu xám đang bay tới, đem theo khí tức lạnh lùng huyết tinh, rồi hắn đáp xuống khu vực đệ tử Thiên Điện.
Thân ảnh đó vừa xuất hiện, tiếng huyên náo lập tức giảm bớt. Hắn không để tâm những ánh mắt phức tạp kia, cũng không đến gần chỗ đệ tử Thiên Điện. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn hai tỷ muội Ứng Tiếu Tiếu rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại. Ứng Tiếu Tiếu thấy thân ảnh đó thì khẽ cắn môi, bàn tay khẽ nắm lại, ánh mắt bình thản bỗng ánh lên vẻ quyết tâm.
- Tỷ tỷ!
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh khẽ nắm lấy tay Ứng Tiếu Tiếu.
- Tỷ sẽ ngăn cản huynh ấy!
Ứng Tiếu Tiếu quay sang nhìn Ứng Hoan Hoan cười nói, chỉ có điều nụ cười ấy lại mang sự bất lực và chua xót. Ứng Hoan Hoan cảm nhận được nhưng cũng không nói gì, chỉ miễn cưỡng gật đầu. Tuy nàng luôn có lòng tin đối với Ứng Tiếu Tiếu nhưng lần này niềm tin ấy bị giảm sút đi ít nhiều…
Khi tâm trạng trở nên hụt hẫng, đôi mắt đen lung linh của Ứng Hoan Hoan không biết vì sao lại nhìn về phía Lâm Động, nhưng rồi ngay sau đó nàng tự cười chính mình, nếu Ứng Tiếu Tiếu còn không ngăn cản được Vương Diêm thì dù Lâm Động có tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh cũng không thể làm gì được.
Lâm Động nhìn về phía Vương Diêm, hắn có thể cảm nhận được thực lực của Vương Diêm hiển nhiên đã là Cửu Nguyên Niết Bàn, thậm chí không hề thua kém Ứng Tiếu Tiếu, hơn nữa cảm giác nguy hiểm trên người Vương Diêm luôn khiến trái tim hắn rét lạnh.
- Đó là Vương Diêm sư huynh… không ngờ huynh ấy trở về thật!
Bàng Thống cũng nhìn sang đó, sắc mặt có phần phức tạp thở dài. Là đệ tử lâu nhất ở Hoang Điện, đương nhiên hắn biết được một số chuyện về Vương Diêm.
Bọn Tưởng Hạo, Phương Vân nhìn thấy thế cũng cảm thấy lạnh sống lưng, lẩm bẩm nói:
- Chả trách Vương Diêm sư huynh xếp thứ hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng. Khí thế này, trong số đệ tử Đạo Tông chẳng ai kháng cự được!
- Điện Thí lần này nhất định là rất náo nhiệt rồi. Tiếu Tiếu sư tỷ có lẽ sẽ không dễ dàng để Vương Diêm sư huynh giành được quyền chỉ huy đâu!
Bàng Thống thở dài.
Bọn Tưởng Hạo nghe thế cũng gật gù.
Lâm Động mím môi, Vương Diêm sư huynh kia chỉ đang ngồi nhắm mắt mà không khí đã trở nên quái dị. Tuy đã rời khỏi Đạo Tông nhiều năm nhưng danh tiếng của hắn vẫn không thua kém Ứng Tiếu Tiếu!
Lâm Động nhìn về phía trước của đài, đó là chỗ ngồi của các vị cao tầng trong Đạo Tông. Lúc này Điện chủ của bốn điện đều đã vào chỗ, ở trung tâm chính là Ứng Huyền Tử, sắc mặt vị Chưởng giáo Đạo Tông lúc này lại bình tĩnh như mặt hồ.
Không khí trên chỗ ngồi này không hề nóng bỏng như tưởng tượng. Bốn vị Điện chủ nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Diêm, ánh mắt có phần phức tạp vô cùng.
- Chưởng giáo, chuyện này…
Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi nghiến răng, không kìm được hỏi nhỏ.
- Cứ làm theo quy tắc!
Mí mắt Ứng Huyền Tử khẽ động, bình thản nói.
- Nếu theo quy tắc thì thực lực của Vương Diêm đã có thể thoát ly cấp bậc đệ tử Thiên Điện, trở thành Chấp sự của Đạo Tông. Vì thế hắn không có tư cách tham gia Điện Thí!
Tề Lôi trầm giọng nói.
- Nhưng bây giờ hắn vẫn là đệ tử Thiên Điện!
Ứng Huyền Tử nhìn Tề Lôi, thở dài rồi phẩy tay, nói:
- Cũng đến giờ rồi, tuyên bố Điện Thí bắt đầu đi!
Tề Lôi đành gật đầu đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua biển người mênh mông. Đỉnh núi huyên náo bỗng dần trở nên yên tĩnh.
- Chắc các vị Điện chủ đều đã nói rõ ràng về quy tắc Điện Thí rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Có điều Điện Thí chỉ là nơi giao lưu rèn luyện, không phải ân oán sinh tử, vì thế phải biết điểm dừng, nếu ai hạ sát thủ với sư huynh đệ, sẽ không được tha thứ!
Giọng nói Tề Lôi vang lên khắp không gian, khi nói câu cuối cùng, Tề Lôi nhìn thân ảnh áo xám kia, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, làm như không nghe thấy.
- Trước khi đến đây chắc mọi người đã nhận được thứ tự, sau đây Điện Thí sẽ diễn ra theo thứ tự đã có!
Tề Lôi vừa dứt lời, không khí trên đỉnh núi lại bắt đầu sục sôi. Các đệ tử lật tay, một miếng ngọc xuất hiện, rồi vô vàn thân ảnh bay ra đáp xuống hơn trăm đài thi đấu.
Lâm Động thấy vậy cũng cười, trên miếng ngọc của hắn có ghi chữ Giáp Ngũ.
Lâm Động quét mắt tìm rồi bay tới một cái đài rộng.
Khi Lâm Động vừa đến thì xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Lâm Động khựng người lại, chợt hắn nhìn thấy một thân ảnh kiều diễm ôm theo cây đàn tranh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Nhìn nụ cười trên gương mặt kẻ ấy, Lâm Động cảm thấy một trận bất lực, hắn không thể ngờ đối thủ đầu tiên của mình lại chính là Ứng Hoan Hoan!Trên đài, nàng thiếu nữ tươi cười nhìn Lâm Động, lúc này vẻ mặt đã tràn đầy bất lực. Cơ thể mềm mại được che phủ bởi lớp y phục nhưng vẫn để lộ ra những đường cong quyến rũ. Dưới ánh nắng chiếu rọi, nàng thiếu nữ vốn có xinh đẹp càng trở nên mỹ lệ. Lúc này mọi ánh mắt nhìn lên đây đều trở nên nóng bỏng.
- Sao lại là ngươi?
Lâm Động có chút khó xử, nói.
- Sao lại không thể là ta? Ta cũng có tư cách tham gia mà, lẽ nào ngươi không cho ta tham gia Điện Thí?
Ứng Hoan Hoan ôm nhẹ cây đàn tranh, khẽ nghiêng đầu nhìn Lâm Động, nở nụ cười tinh quái.
- Có gì mà buồn cười chứ? Trận đầu tiên gặp ta lẽ nào ngươi rất vui sao?
Lâm Động lắc đầu, nói.
Ứng Hoan Hoan hơi nhíu mày, đôi mắt đen chuyển động, gật gù, nói:
- Cái này đúng là vấn đề, ngươi hung tàn như thế, ta đối phó cũng có chút khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Hung tàn?
Khóe miệng Lâm Động giật giật, lúc này trong lòng hắn rất muốn nhấc nàng ta lên ném thẳng ra ngoài.
- Hay là ngươi để ta thắng trận này đi!
Ứng Hoan Hoan hơi nhướng mày, cười nói.
- Nằm mơ!
Lâm Động trợn mắt, rồi tiến lên một bước nói:
- Trước tiên ta phải nhắc nhở, một khi đã động thủ thì ta sẽ không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, ngươi phải cẩn thận đấy!
- Sao ngươi lại vô tình thế hả?
Mặt mày Ứng Hoan Hoan tràn ngập vẻ u oán. Tuy Lâm Động biết nàng ta giả vờ nhưng vẫn cảm thấy khó xử, đúng là nàng ta đang cố tình tạo thù hận cho hắn mà, hắn đã cảm nhận được vô số ánh mắt hung hăng đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Lâm Động biết không thể đấu võ mồm thắng nổi Ứng Hoan Hoan được, nên cũng không nói nhiều nữa, hai tay khẽ nắm lại, nguyên lực cuồn cuộn dâng tràn.
- Hứ, tưởng bản cô nương đây sợ ngươi chắc?
Thấy Lâm Động như vậy, Ứng Hoan Hoan khẽ hừ một tiếng, rồi vẻ tinh nghịch biến mất. Những gì nói vừa rồi đương nhiên đùa là phần nhiều. Tuy bình thường nàng ta rất tinh quái nghịch ngợm, nhưng đương nhiên không thể có yêu cầu quá đáng như thế với Lâm Động trong hoàn cảnh này.
- Ta đã cảm thấy ngứa mắt với ngươi lâu rồi, hôm nay xem bản cô nương giải quyết ngươi ra sao?
Ứng Hoan Hoan lẩm bẩm, vung tay lên, rồi khoanh chân ngồi trên không trung. Cây đàn tranh được đặt trên đùi, bàn tay ngọc khẽ đặt lên cây đàn.
Khi tay Ứng Hoan Hoan vừa chạm vào cây đàn, vẻ mặt của nàng ta lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều, trong đôi mắt ngưng tụ hàn quang, bắn ra tia nhìn sắc bén về phía Lâm Động, trong ánh ấy là một sự quật cường không chịu thua.
Hồi đó khi ở trên Trạch Điện Thai lực chọn gia nhập Điện, thực lực của Lâm Động căn bản không được Ứng Hoan Hoan coi ra gì. Thế nhưng chỉ chưa đến một năm mà thực lực của hắn đã tăng mạnh, thậm chí còn vượt qua cả nàng. Tuy bình thường Ứng Hoan Hoan không biểu hiện gì nhưng dù thế nào nàng cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.
Nàng không muốn bị Lâm Động bỏ lại đằng sau xa như thế.
Hàn quang sắc bén ngưng tụ trong mắt, Ứng Hoan Hoan đột ngột gảy nhẹ dây đàn, âm thanh vang lên, một vài đạo quang mang màu xanh bắn ra bay thẳng về phía Lâm Động.
Bụp bụp!
Lâm Động đưa tay ra, hai bàn tay chụp mạnh, những đạo quang mang xanh biếc kia chưa kịp bay đến gần hắn thì đã bị nổ tung.
Thực lực của Ứng Hoan Hoan là Bát Nguyên Niết Bàn, có lẽ yếu hơn Hoắc Chân của Hồng Nhai Động một chút, nhưng nàng ta lại tu luyện công kích sóng âm. Loại công kích này vô cùng kỳ dị, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị trúng chiêu, từ đó mất đi tiên cơ và rơi xuống hạ phong.
Vì thế, đối diện với công kích của nàng, tuy vẻ mặt Lâm Động bình tĩnh nhưng thật ra vẫn còn sự cẩn thận vốn có.
Ứng Hoan Hoan thấy công kích của mình bị Lâm Động dễ dàng hóa giải, lông mày hơi nhíu lại. Chỉ khi thực sự đối diện với Lâm Động nàng mới cảm thấy hắn khó đối phó đến mức nào. Quan trọng là đôi mắt của hắn luôn giữ được sự bình tĩnh như mặt nước, cộng với khí tức cuộn trào, công thủ kín kẽ vững như một bức tường thành.
Đối thủ như vậy thật khó đối phó!
Tay Ứng Hoan Hoan chạm nhẹ lên dây đàn, khẽ cắn môi, khóe môi nhướng lên thành đường cong quật cường. Rồi ngón tay nàng bỗng ấn xuống dây đàn, một giọt máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, nhanh như chớp, vô số đường tơ máu đã lan tỏa trên thân cây đàn tranh cổ.
Uỳnh!
Năng lượng dồi dào bỗng bùng phát từ cơ thể Ứng Hoan Hoan, hồng quang bắn ra rồi nhanh chóng biến thành cây Bồ Đề khổng lồ ở phía sau lưng nàng.
Cây Bồ Đề vươn cao, cành lá rung rinh tạo nên những làn sóng âm dịu dàng vang vọng khắp thiên địa.
Cây Bồ Đề khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện cũng thu hút không ít ánh mắt của mọi người, rồi những tiếng ồ vang lên không ngớt. Rõ ràng bọn họ đều biết thứ vũ kỹ chỉ thua kém Thiên Hoàng Kinh này!
- Ha ha, Vô Tướng Bồ Đề Âm của Hoan Hoan đã tu luyện được đến mức này rồi, thật hiếm có!
Trên chỗ ngồi, Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi nhìn thấy vậy không kìm được cười, nói.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm tuy không tệ, nhưng dùng để đối phó với Lâm Động thì e chưa đủ sức uy hiếp. Con bé này cũng hơi xui xẻo, ngay trận đầu đã gặp phải Lâm Động! Lâm Động cũng không giống kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, có lẽ lần này Hoan Hoan sẽ phải chịu khổ rồi!
Điện chủ Địa Điện cười, nói.
Mấy người ở bên cạnh nghe thế cũng bật cười, nhìn về trận đấu đầy hứng thú.
o0o
- Vô Tướng Bồ Đề Âm!
Vẻ mặt Ứng Hoan Hoan ngưng trọng, rồi nhìn thẳng Lâm Động một cái, bàn tay bỗng gảy mạnh lên dây đàn:
- Chúng Sinh Tướng!
Sóng âm lan tỏa, cây Bồ Đệ cũng rung lên, nhất thời cả không gian đều vang vọng làn sóng âm quỷ dị.
Sóng âm lan tỏa, không gian phía trước Lâm Động bắt đầu biến dạng, rồi ngay sau đó một thân ảnh giống hệt Lâm Động xuất hiện trước ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn.
- Thú vị thật!
Lâm Động nhìn cái bóng giống hệt mình, lông mày hơi nhướng lên, hắn cảm nhận được rằng cái bóng ấy không chỉ giống hệt hắn mà nguyên lực bên trong cũng vô cùng mạnh mẽ. Cái này không đơn thuần là ảnh ảo mà thực sự là thứ gì đó được tạo ra căn cứ theo thực lực của hắn.
Đương nhiên cái bóng này không có đủ hết thực lực của Lâm Động, nhưng dù vậy nó cũng đủ khó đối phó rồi!
Chiêu này Ứng Hoan Hoan đã từng thi triển khi chặn đường bọn Diêu Linh, cũng nhờ chiêu này mà nàng mới giữ chân bọn họ được lâu như vậy.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Động, Ứng Hoan Hoan có chút đắc ý, khẽ đưa tay lên, cái bóng kia đột ngột bay ra, kình phong mạnh mẽ lập tức ập về phía Lâm Động.
Binh!
Lâm Động giơ tay lên tiếp quyền của cái bóng, sức lực này tương đương với năm thành công lực của hắn vào thời kỳ đỉnh cao, xem ra cái bóng của Ứng Hoan Hoan tạo ra có sai khác căn cứ vào thực lực đối phương!
Một quyền vô hiệu, cái bóng kia vẫn xông về phía Lâm Động, bỗng trán của nó xuất hiện con mắt màu xám, tia sáng mạnh mẽ nhanh như chớp nhằm thẳng Lâm Động bắn tới. Không ngờ cái bóng này có cả vũ kỹ mà Lâm Động tu luyện, xem ra Vô Tướng Bồ Đề Âm đúng là thần kỳ!
Lâm Động cong tay búng một cái, thanh quang ngưng tụ trước mặt hắn biến thành một tấm vảy xanh chặn đứng tia sáng kia. Khi hắn chuẩn bị phản kích thì bỗng có tiếng đàn vọng tới, trước sự bao trùm của tiếng đàn, nguyên lực trong người hắn bỗng lưu chuyển chậm hẳn.
Cảm nhận được sự thay đổi của nguyên lực, Lâm Động cau mày, nhìn về phía Ứng Hoan Hoan ở cách đó không xa, sắc mặt nàng tuy có phần tái đi nhưng vẫn vận nguyên lực gảy đàn để ngăn cản hắn.
- Thứ sóng âm này không có tác dụng với ta đâu!
Lâm Động khẽ thở ra, tâm thần khẽ động, lực thôn phệ lan tỏa ra, thôn phệ hết sóng âm đang xâm thực cơ thể mình.
Uỳnh!
Nguyên lực cuồng bạo lúc này bỗng bộc phát từ trong cơ thể Lâm Động. Ánh mắt bình tĩnh của hắn lúc này ánh lên mạnh mẽ, ai cũng nhận ra hắn sắp thực sự động thủ rồi.
Ứng Hoan Hoan thấy vậy, đôi mắt toát ra sự căng thẳng, nhưng không đợi cô có phản ứng gì, Lâm Động đã bước tới bên cạnh cái bóng, bàn tay xuyên qua lớp phòng ngự của cái bóng, rồi đấm thẳng lên ngực nó!
Phụt phụt!
Bàn tay chạm đến ngực của cái bóng nhưng không hề có phát ra lực lượng mà chỉ thấy rất nhiều tia sáng đen tràn ra, rồi một luồng lực thôn phệ bùng nổ!
Bùm!
Lực thôn phệ lặng lẽ trào dâng, cái bóng kia bỗng rung lên dữ dội, cuối cùng nổ bùm một tiếng hóa thành hư vô.
Lực chiến đấu vượt xa thực lực bản thân của Lâm Động đến từ nhiều phương diện, nhưng rõ ràng là cái bóng mà Ứng Hoan Hoan tạo ra chỉ bằng một nửa bình thường của Lâm Động, còn những thứ khác làm tăng chiến lực thì không thể phục chế được. Vì thế khi Lâm Động ra tay thì cái bóng đã không thể kháng cự nổi lấy một khắc!
Ứng Hoan Hoan thấy Lâm Động dễ dàng đánh tan cái bóng, trong mắt ánh lên sự kinh hoàng, nhưng nàng vẫn không có ý định chịu thua, khẽ cắn môi rồi tay lại gảy lên dây đàn.
Bốp!
Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay của Lâm Động tung ra, đánh lên cây đàn tranh khiến sóng âm bị nhiễu loạn.
- Ngươi!
Ứng Hoan Hoan ngẩng lên nhìn Lâm Động đã xuất hiện trước mặt mình, nàng cắn môi, tâm thần khẽ động, cành lá trên cây Bồ Đề phía sau bay xuống, rồi tựa những mũi tên sắc lẹm bắn thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động vẫn không hề động đậy, tinh thần lực hùng hồn bỗng khuếch tán bao bọc quanh người hắn. Đám lá cây khi vẫn còn cách hắn một đoạn bỗng tan thành khói bụi.
Lòng bàn tay Lâm Động hơi cong lại, lực thôn phệ dâng tràn, lòng bàn tay bỗng hút một cái, cướp mất cây đàn tranh trong tay Ứng Hoan Hoan, rồi hắn cười nhìn nàng, nói:
- Ngươi thua rồi!
- Trả đàn cho ta, ta chưa thua!
Ứng Hoan Hoan không chịu nhận thua, đưa tay ra định giật lại cây đàn.
Lâm Động nghiêng người tránh, rồi hắn giơ cây đàn lên không chút khách khí đánh thẳng xuống mông nàng thiếu nữ!
Bốp!
Âm thanh giòn tan vang lên, nhưng ngay lúc ấy Lâm Động cảm thấy những tiếng huyên náo xung quanh lập tức giảm đi rất nhiều, rồi vô số ánh mắt nóng rực bắn tới!
- Ngươi… ngươi…
Rõ ràng Ứng Hoan Hoan bị Lâm Động đánh cho thành ngây ngốc, sững người cả nửa ngày trời, gương mặt bỗng đỏ bừng lên vì giận, đôi mắt trừng trừng nhìn Lâm Động không dám tin rằng mình đã bị Lâm Động dùng cây đàn tranh đánh vào mông trước mặt bao nhiêu người thế này!
Khi Lâm Động đánh xuống, trong lòng đã có chút hối hận, nhưng làm thì đã làm rồi, vì thế hắn chỉ còn biết cười khan trước ánh mắt giận dữ của Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan đỏ mặt đến sắp phát khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được mong muốn xông tới cắn chết Lâm Động. Nàng ta giật lấy cây đàn rồi chạy khỏi hiện trường, để lại một giọng nói giận dữ.
- Đồ háo sắc!