Vũ Động Càn Khôn

Chương 686: Đánh bại Tô Lôi

Hơn chục thân ảnh huyền phù trên bầu trời, nguyên lực cuồng bạo không ngừng tỏa ra từ cơ thể bọn chúng. Ánh mắt bọn chúng lúc này đều mang đầy sự u tối nhìn về khe nứt trên vách núi.

- Lâm Động, trốn cả một đêm vẫn chưa đủ sao?

Diêu Linh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong khe nứt, giọng nói mang đầy sát ý và nộ khí, cả đêm tìm kiếm hiển nhiên đã khiến cho hắn khá bực mình.

- Mũi ngươi cũng so sánh được với súc sinh nhỉ?

Tiếng cười nhẹ vang ra từ khe nứt, rồi đất đá bay lên tứ tung, hai thân ảnh từ trong bay ra, chính là Lâm Động và Ứng Hoan Hoan!

Vừa hiện thân, Lâm Động đã nhanh chóng nhìn lên không trung. Trước mặt số lượng người tuy không bằng hôm qua nhưng trận hình này vẫn không thể coi thường. Ngoài Diêu Linh khó đối phó nhất ra, Tô Lôi và La Dật của Ma Ấn Chúng cũng có mặt, những kẻ khác thì khí tức cũng đều là Thất Nguyên Niết Bàn!

Một Cửu Nguyên Niết Bàn, hai Bát Nguyên Niết Bàn, và hơn bảy Thất Nguyên Niết Bàn, cho dù Lâm Động đã có chuẩn bị tâm lý nhưng bàn tay trong tay áo vẫn không kìm được mà nắm chặt lại.

Ứng Hoan Hoan đứng phía sau hắn, ánh mắt cũng hiện vẻ lo lắng. Dù biết lực chiến đấu của Lâm Động hơn hẳn thực lực bề ngoài của hắn, nhưng bất luận thể nào, thực lực vốn có của hắn chỉ là Ngũ Nguyên Niết Bàn, chỉ đối phó với mình Diêu Linh cũng đã vô cùng miễn cưỡng, huống hồ ở đây còn có một đám hung đồ xếp hạng cao trong Tông Phái Thông Tập Bảng như Tô Lôi và La Dật.

- Tiểu tử, lần này ngươi không có cơ hội chạy thoát nữa đâu!

Diêu Linh nhìn Lâm Động trên đỉnh núi với ánh mắt lạnh lẽo.

- Ngoan ngoãn giao Tiên Nguyên Cổ Chủng ra, ta có thể cho hai ngươi làm đôi uyên ương vong mệnh. Nếu không thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Nói đến khúc cuối, sắc mặt Diêu Linh đã trở nên hung hăng, sát ý lạnh băng bắn ra khiến nhiệt độ xung quanh như hạ thấp xuống một chút.

Lâm Động bình tĩnh hơi nghiêng đầu nhìn thiếu nữ phía sau lưng mình, khẽ nói:

- Đi đi!

Nghe hắn nói thế, Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, ánh mắt đầy lo lắng, cục diện lúc này nếu để lại một mình Lâm Động thì chắc chắn hắn sẽ lành ít dữ nhiều.

- Hay là ta ở lại giúp ngươi? Ta tu luyện Vô Tướng Bồ Đề Âm, có lẽ…

Ứng Hoan Hoan chần chừ một lát, cuối cùng nói.

- Đi!

Thế nhưng khi nàng còn chưa nói hết thì Lâm Động đã quay đi, ánh mắt cụp xuống, giọng nói bình tĩnh không chút xao động.

Nhìn bóng lưng gầy gò của gã thanh niên này, Ứng Hoan Hoan không khỏi nắm chặt tay. Nàng ta có thể nhận ra trong ngữ khí bình thản ấy là một chút giận dữ. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp Lâm Động, nàng thấy hắn nổi giận!

- Ngươi hãy cẩn thận!

Ứng Hoan Hoan nắm chặt tay lại, khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng gã thiếu niên kia một lần rồi nhanh chóng quay người bay đi.

- Muốn chạy sao? Tô Lôi, chặn nàng ta lại!

Diêu Linh thấy vậy liền quát lên.

- Vâng!

Tô Lôi bên cạnh lập tức đáp nhanh, giẫm mạnh chân, thân hình biến thành một đạo hồng quang đuổi theo Ứng Hoan Hoan.

Xoẹt!

Thế nhưng khi hắn vừa động thân thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay nắm lại, một gốc cổ thụ màu đen khổng lồ chợt hiện ra. Lâm Động nhấc mạnh thân cây lên, gốc cổ thụ mang theo sức mạnh nặng nề bổ thẳng xuống Tô Lôi.

- Muốn chết!

Hiển nhiên Tô Lôi không phải nhân vật tầm thường, vừa thấy Lâm Động ngăn cản, hắn lập tức nắm tay lại, một thanh lôi đao màu bạc nhất thời xuất hiện, thân đao nghiêng một góc chặt xuống gốc cổ thụ.

Keng!

Hai bên va chạm, âm thanh kim loại va chạm cùng luồng kình phong kinh người cuộn trào phát ra.

Thanh lôi đao chặt mạnh lên gốc cổ thụ, nhưng sắc mặt Tô Lôi lập tức thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Bởi vì hắn nhận ra, khi thanh lôi đao chạm vào gốc cổ thụ kia, nguyên lực vận chuyển bên trong cơ thể hắn bỗng trở nên chậm chạp.

- Gốc cây này thật cổ quái!

Tô Lôi cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức biết chắc chắn đó là do gốc cây cổ quái này của Lâm Động, thân hình liền khẽ động, định rút lui.

Nhưng Lâm Động lúc này hiển nhiên chẳng hề có ý định giao lưu thực lực, cục diện lúc này đối với hắn vô cùng bất lợi, cơ hội thế này đương nhiên hắn không thể bỏ qua!

Vì thế lợi dụng khi nguyên lực trong cơ thể Tô Lôi bị trì trệ, quang mang màu xám nhanh chóng ngưng tụ lại trên trán Lâm Động, Hoang Vu Yêu Nhãn một lần nữa hiện ra, một chùm quang mang màu xám với sức phá hoại vô cùng khủng bố nhằm thẳng vào ngực trái Tô Lôi bắn tới.

Tốc độ của chùm quang mang cực nhanh khiến Tô Lôi cũng phải toát mồ hôi lạnh, nguyên lực vội vàng tràn ra tạo thành tấm lá chắn phía trước hắn.

Vút!

Quang mang màu xám bắn thẳng lên tấm lá chắn nguyên lực, sức phá hoại đáng sợ của nó được thể hiện triệt để. Tấm lá chắn nhìn có vẻ vững chắc vô cùng đã xuất hiện vô số vết rạn nứt, rồi bùm một tiếng, bị chùm quang mang xuyên thủng.

Tuy tấm lá chắn không chặn được chùm quang mang nhưng cũng khiến công kích chậm lại một chút. Tô Khôi nhân lúc đó lùi nhanh về phía sau, có điều tốc độ không đủ nhanh, vì thế mới lùi được vài bước đã bị chùm quang mang lao tới như chớp, bắn thẳng vào vai.

Bùm!

Năng lượng đáng sợ đánh bật Tô Khôi bay thẳng về phía sau, nơi vai hắn máu tươi bắn tung tóe, thân hình hắn thảm hại lui sau mười mấy bước, tay ôm lấy vai, máu trên vai rỉ qua kẽ tay. Sắc mặt hắn có phần mơ màng, rồi sự hung hăng thay thế, hắn không thể ngờ mình lại bị Lâm Động đánh cho bị thương ngay chiêu đầu tiên!

- Tiểu tạp chủng, ta phải giết ngươi!

Vẻ mặt Tô Lôi tràn ngập sát ý, hắn gào lên.

Thế nhưng, khi tiếng hét của hắn vừa dứt, Lâm Động đã nhanh như chớp bay tới, trong đôi mắt đen dâng tràn hàn ý. Gốc cổ thụ màu đen trong tay tựa thanh cự côn không chút khách khí giáng xuống người Tô Lôi.

Ầm!

Âm thanh trầm đục vang lên, Tô Lôi vừa mới đứng vững lại bay ra sau một lần nữa, rồi đâm sầm vào vách núi, cả ngươi bị lún sâu vào trong.

- Muốn giết ta thì ít nhất cũng phải để lại cái gì chứ?

Lâm Động đánh bay Tô Lôi đi, rồi quay sang nhìn bọn Diêu Linh, sắc mặt lúc này đang tối sầm lại, nụ cười của hắn mang đầy khí hung sát!

Diêu Linh liếc nhìn Tô Lôi đang vùng vẫy để chui ra khỏi vách núi, trong lòng có phần kinh ngạc. Hắn biết rõ ràng thực lực mạnh mẽ của Tô Lôi, nhưng Lâm Động lại có thể khiến Tô Lôi trở nên thê thảm như thế kia. Thủ đoạn đó không hề thua kém những kẻ hung đồ tay nhuốm vô số máu tươi như bọn chúng!

- Thực lực thật sự của ngươi đúng là mạnh hơn biểu hiện bên ngoài, nhưng ngươi nghĩ hôm nay thoát thân được sao?

Diêu Linh cười nhạt, rồi hắn bước ra, một luồng nguyên lực cuồng bạo nhất thời lan tràn ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trước luồng sức mạnh ấy, Lâm Động cũng cảm thấy khó thở, thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn quả nhiên cường hãn hơn hắn quá nhiều!

- Trước mặt ta, dù ngươi vùng vẫy thế nào thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi!

Diêu Linh nhấc tay lên, nắm lại, rồi cười:

- Ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!

- Lão đại, sao khi bắt được hắn hãy để ta tiếp đãi hắn! Ta muốn đập tan từng đốt xương trên người hắn!

Tô Lôi cả người bê bết máu thoát khỏi vách núi, nhìn bộ dạng hắn vô cùng thảm hại, khí tức cũng yếu đi nhiều. Hắn nhìn Lâm Động như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Động vậy.

- Lấy được Tiên Nguyên Cổ Chủng, cho ngươi tùy ý xử lý hắn!

Diêu Linh cười nhạt, rồi vặn vặn cổ, chầm chậm bước lên phía trước, xem ra hắn sắp đích thân ra tay rồi.

Đồng tử Lâm Động co rút lại, hắn hít vào một hơi sâu, một tia quang mang quyết tuyệt đột nhiên lóe lên trong mắt. Hắn khẽ lật bàn tay một cái, năm Tiên Nguyên Cổ Quả lúc trước đột nhiên xuất hiện!

- Bao năm nay, tiểu gia ta đã đi qua đi lại giữa sinh và tử không biết bao nhiêu lần, vì thế các ngươi chưa hiểu được ta đâu!

Lâm Động ngẩng đầu lên, nhìn bọn Diêu Linh cười một nụ cười gần như biến thái, rồi hắn há miệng, cho cả năm Tiên Nguyên Cổ Quả vào trong đó!