Vũ Động Càn Khôn

Chương 682: Rút lui

Trên đỉnh núi, bóng người hắc y đó dần dần xuất hiện trước vô số ánh mắt đang chăm chú. Hắc bào che khuất gương mặt hắn, mơ hồ có một luồng sức mạnh lạnh lẽo lan tỏa ra từ bên dưới hắc bào.

- Diêu Linh?

Xung quanh có người kêu lên kinh ngạc, cái tên này khá nổi danh tại Huyết Nham Địa, xếp hạng thứ tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng, điều này đủ khiến nhiều tên hung đồ phải kinh hãi!

Ánh mắt La Dật và Tiêu Thiên cũng viến đổi, bọn chúng nhìn hắc ảnh kia với ánh mắt đầy e dè. Tuy chỉ xếp sau Diêu Linh một chút, nhưng bọn chúng hiểu nếu thật sự động thủ thì cả hai cộng lại cũng không phải đối thủ của Diêu Linh.

- Hắc hắc, đến cả hắn cũng xuất hiện rồi sao? Xem ra Ma Ấn Chúng lần này nhất định muốn có Tiên Nguyên Cổ Chủng rồi!

Ánh mắt La Dật tối lại, cười lạnh nói. Hắn nhìn Lâm Động ở phía xa, trong lòng có vừa phần thích thú trước cục diện sắp tới của bọn Lâm Động nhưng cũng có chút không cam tâm. Trơ mắt nhìn Tiên Nguyên Cổ Chủng rơi vào tay bọn Nguyên Môn, đối với hắn mà nói cũng có phần không thoải mái.

- Lão đại!

Bọn Tô Lôi thì lại mừng vì sự xuất hiện của Diêu Linh, nhanh chóng tiến lại, rồi nhìn bọn Lâm Động với ánh mắt thích thú.

- Diêu Linh!

Sắc mặt Ứng Hoan Hoan, Nguyên Phương và Khương Côn đều trở nên khó coi khi nhìn thấy Diêu Linh. Tuy sớm đã biết chắc chắn Diêu Linh sẽ xuất hiện, nhưng khi thật sự nhìn thấy thì trong lòng lại chùng xuống.

Với kẻ xếp hạng thứ tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng này, hiển nhiên bọn họ cũng biết chút ít, thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đủ để chế ngự bất cứ ai ở đây.

Diêu Linh từng là Chấp sự của Nguyên Môn, chỉ như vậy thôi đủ để vượt xa những đệ tử ở đây. Với thực lực của hắn, trong số đệ tử Đạo Tông hiện giờ, số người có thể chống lại hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa hắn không phải một mình, dưới trướng hắn còn một đám hung đồ Ma Ấn Chúng nữa.

- Thủ lĩnh của Ma Ấn Chúng sao?

Lâm Động cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh toàn thân bao phủ bởi hắc bào kia, hắn có thể cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm rõ ràng từ kẻ kia toát ra.

Trước đó khi đối mặt với La Dật, Lâm Động vẫn chưa cảm thấy sợ hãi thì giờ hắn đã có chút bất an.

Dù sao thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn của hắn với một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn khoảng cách quá xa.

- Ngươi là Lâm Động phải không? Quán quân Bách Triều Đại Chiến! Ha ha… Không ngờ Quán quân Bách Triều Đại Chiến lần này lại lựa chọn gia nhập Đạo Tông…

Diêu Linh chầm chậm ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tái nhợt, dưới lớp hắc bào, một đôi mắt lạnh lùng gắn chặt lấy Lâm Động, cười lạnh nói.

Lâm Động hiển nhiên không ngờ Diêu Linh chỉ nhìn một lần là nhận ra hắn.

- Diêu Linh, Tiên Nguyên Cổ Chủng này là Đạo Tông bọn ta phát hiện trước, chuyện này bọn ta đã thông báo về Tông môn, không lâu nữa cường giả Đạo Tông sẽ đến. Thứ này ngươi không động vào được đâu!

Nguyên Phương trầm giọng quát lên.

- Ha ha, không sao, giải quyết các ngươi trước khi cường giả Đạo Tông đến là được thôi!

Diêu Linh khẽ cười, thản nhiên nói.

- Ngươi cũng đừng lấy Đạo Tông ra dọa ta, kẻ khác có thể sợ Đạo Tông các ngươi, chứ Diêu Linh ta thì chẳng coi ra gì!

- Ngươi!

Nguyên Phương nổi giận, nhưng rồi kìm nén nộ khí, cười lạnh nói:

- Ngươi cứ đắc ý đi, sẽ có lúc ngươi phải hối hận!

Lâm Động nhíu mày, trước đó hắn khó khăn lắm mới dùng Hoang Vu Yêu Nhãn đánh lui sự uy hiếp của La Dật, giờ thì coi như công cốc rồi.

- Lâm Động, lát nữa nghe theo mệnh lệnh của ta, chuẩn bị rút lui!

Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì giọng nói nhẹ của Ứng Hoan Hoan bỗng vang lên bên tai.

Nghe vậy đồng tử Lâm Động co lại, lặng lẽ gật đầu. Cục diện trước mắt đúng là không thể dừng lại thêm nữa. Diêu Linh xuất hiện thì bọn Lâm Động hắn không còn ưu thế nữa, chỉ có thể rút lui mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng Diêu Linh sẽ cho bọn họ thoải mái rút lui sao? Lâm Động thầm thở dài.

Diêu Linh từ tốn kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt nhợt nhạt của một người trung niên, hố mắt hãm sâu, ánh nhìn sắc lạnh như dao!

- Chư vị bằng hữu, Tiên Nguyên Cổ Chủng này chính là thứ Nguyên Môn ta đã muốn, vì thế việc hôm nay hy vọng chư vị hãy đứng ngoài cuộc, sau này Nguyên Môn ta chắc chắn sẽ cảm tạ.

Diêu Linh quét mắt quanh một lượt rồi ôm quyền cười nói.

Lời nói của hắn đã kéo cả Nguyên Môn vào. Thân là Tông phái siêu cấp lớn mạnh nhất Đông Huyền Vực hiện nay, sức nặng của lời nói này cũng không phải là nhỏ. Vì thế khi hắn vừa dứt lời, không ít người mặt biến sắc, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.

Vì bất luận thực lực của Diêu Linh hay uy nghiêm của Nguyên Môn dường như đều không phải đối tượng mà bọn họ có thể khiêu chiến.

Thấy xung quanh yên lặng, Diêu Linh cười nhạt, rồi quay lại nhìn bọn Lâm Động, đưa tay ra thản nhiên nói:

- Giao nó ra đây đi! Chắc ngươi cũng biết tính cách của ta, ta chưa từng nương tay với ai, sau này cũng sẽ không! Nếu thật sự cần thiết thì ra cũng không ngại cho máu chảy thành sông đâu!

Nghe vậy, đồng tử bọn Ứng Hoan Hoan đều co rút lại, ánh mắt lấp lánh, bèn tiến lên hai bước, vẻ mặt có chút khó nghĩ. Thế nhưng ngay lúc Diêu Linh tưởng bọn Ứng Hoan Hoan chấp nhận thỏa hiệp thì hàn quang trong mắt Ứng Hoan Hoan lóe lên, giọng hét lạnh lùng:

- Rút lui!

Tiếng hét vừa dứt, bàn tay Ứng Hoan Hoan chạm lên chiếc đàn tranh cổ, nhanh chóng gảy đàn. Sóng âm màu bích lục dâng lên như sóng triều. Làn sóng âm này không có lực công kích quá mạnh nhưng khiến Diêu Linh có chút hốt hoảng.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, các đệ tử Đạo Tông ở phía dưới không hẹn mà cùng rút lui về khắp phía

Biến cố đột ngột này khiến mọi người đều không ngờ tới, đệ tử Đạo Tông lại có thể rút lui quả đoán đền vậy!

Khi những kẻ này sực tỉnh thì phần lớn đệ tử Đạo Tông đã bay vào trong rừng nhanh chóng biến mất, tốc độ khiến bọn chúng phải sững sờ!

- Đi!

Trên không trung, các đệ tử nòng cốt Ứng Hoan Hoan và Khương Côn cũng nhanh chóng bay đi, nhưng bọn họ không phân tán ra, vì bọn họ biết các đệ tử bình thường khác có thể rút lui dễ dàng, còn bọn họ chắc chắn đã bị bọn Diêu Linh nhằm vào!

- Hôm nay ta muốn xem xem các ngươi có thể chạy đi đâu?

Lúc này Diêu Linh cũng đã sực tỉnh lại, nhìn bọn Ứng Hoan Hoan và Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, gương mặt hiện lên nụ cười dữ dằn.

- Đi theo bọn chúng, Tiên Nguyên Cổ Chủng ở trên người bọn chúng!

Diêu Linh phẩy tay, cười lạnh nói.

- Rõ!

Bọn Tô Lôi đáp lớn, rồi lao vút đuổi theo bọn Lâm Động.

Diêu Linh biến mất, thân hình biến thành hồng quang bay đi.

Vút vút vút!

Sau khi người Ma Ấn Chúng đi, những người đứng xem ở xung quanh cũng nhanh chóng động thân. Tuy Tiên Nguyên Cổ Chủng đã lọt vào mắt Diêu Linh, nhưng bọn chúng cũng không cam tâm từ bỏ. Vô số thân ảnh bay qua, tiếng gió rít vang lên từng trận, nguyên lực thiên địa như sục sôi.

o0o

Phía trên bầu trời của dãy sơn mạch, vài bóng người bay qua tạo nên những tiếng xé gió, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn về sau, sắc mặt ai cũng khá nặng nề.

- Lần này căn bản không thể thoát khỏi bọn chúng rồi!

Nguyên Phương nghiến răng nói.

Lâm Động cũng gật gù, hắn có thể cảm nhận được khí tức của Diêu Linh ngày một gần hơn.

Bọn Khương Côn trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo u tối, cảm giác bị đuổi theo này thật sự khiến người ta khó chịu.

Ứng Hoan Hoan ôm cây đàn tranh, mắt hơi cụp xuống, quang mang lóe len vài cái rồi bỗng dừng lại, khẽ nghiến răng, nói:

- Để ta chặn bọn chúng lại, mọi người chạy trước đi!

Nghe vậy, sắc mặt bọn Khương Côn, Nguyên Phương đều biến đổi, định phản đối thì Ứng Hoan Hoan đã liếc nhìn bọn họ với ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều:

- Các ngươi có thể chặn được bọn Diêu Linh không?

Bọn Khương Côn khựng người, khoảng cách giữa bọn họ và Diêu Linh quá lớn, dù liều chết cũng khó có được hiệu quả.

- Nếu thấy vẫn còn thời gian suy nghĩ thì tiếp tục đi đi!

Ứng Hoan Hoan quay người, ngồi khoanh chân trên một tảng đá xanh, đặt cây đàn tranh phía trước mặt, đưa cởi chiếc đuôi ngựa đen kia đi, làn tóc đen nhẹ nhàng xõa xuống, giống như là thác nước vậy.

Nhìn dáng người thiếu nữ đang ngồi, bọn Khương Côn không kìm được nắm chặt tay.

- Đi đi!

Lâm Động nhìn nàng ta một lúc, rồi bất ngờ không nói lời nào, quay người bay đi luôn. Phía sau, ánh mắt bọn Khương Côn thay đổi một lúc, cuối cùng cũng đành nghiến răng rời đi.

- Lâm Động, hãy mang hạt giống trở về Đạo Tông!

Sau khi cảm nhận bọn họ đã rời đi, Ứng Hoan Hoan khẽ đặt tay lên cây đàn, trong đôi mắt dần hiện lên hồng quang, giọng nói nhè nhẹ vang lên.