Vũ Động Càn Khôn

Chương 663: Thành công hay không?

Một tấm quang tráo nhàn nhạt bao phủ xuống, đem bốn tấm bia đá to lớn ở bên trong bao phủ vào trong đó. Một bầu không khí tĩnh mịch ở bên trong vầng quang tráo làm cho người ta có chút gì đó rất mệt mỏi.

Chỉ có điều lúc này hai người đang ở bên trong luồng quang tráo đó, một người đang nhập tâm tu luyện, còn một lão nhân mù thì đã sớm quen với cái bầu không khí này rồi, vì vậy mặc dù bầu không khí ở đây có vẻ áp lực, nhưng không hề làm cho hai người đó cảm thấy không thoải mái.

Trong tay vị lão nhân mù có một chiếc chổi đã cũ rách, đôi mắt xám trắng không có đồng tử nhắm hờ, thậm chí ngay cả việc hô hấp của ông ta cũng trở nên yếu ớt không thể nghe được, thoạt nhìn cùng với một ông lão sắp trút hơi thở cuối cùng không khác gì nhau.

Xuy xuy!

Sau khoảng thời gian nửa ngày tĩnh lặng như thế, ở cách đó không xa, Lâm Động đang xếp bằng ngồi trước tấm bia đá, cơ thể đột nhiên run rẩy lên một chút, mà trên mặt tấm bia màu đen đó không ngờ lại có chút ánh sáng yếu ớt phát ra.

Ngay trong khoảnh khắc tấm bia đá kia phát ra ánh sáng, lão nhân mù đang khẽ cúi đầu đột nhiên ngẩng dậy, thân thể khẽ động đậy. Không thấy ông ta có bất cứ động tác gì, không ngờ đã vô cùng quỷ dị xuất hiện ngay phía sau lưng Lâm Động, sau đó sắc mặt ông ta có chút ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Lâm Động.

Lúc này, trên gương mặt trẻ trung của Lâm Động mơ hồ có một cỗ khí tức màu xám tro đang quấn quanh, hơn nữa luồng khí màu xám tro này không ngừng tập trung ở chỗ mi tâm trên trán Lâm Động, mà khi luồng khí này hội tụ lại, trên trán Lâm Động lại xuất hiện một cái khe nhỏ màu xám tro rất mảnh.

Cái khe màu xám tro kia co duỗi bất định, phảng phất như đang muốn kết nối với da thịt của Lâm Động vậy, nó bò nhúc nhích giống như một con côn trùng nhỏ.

- Nhìn thấy Hoang rồi sao?

Ánh mắt của lão nhân mù nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Động, khuôn mặt già nua toát ra vẻ nghiêm trọng. Những ngón tay khô gầy cũng nhịn không được khẽ xoa vào nhau, tâm tình đã sớm phẳng lặng như một cái giếng cổ, tại thời khắc này cũng có một chút ba động nhỏ.

Dưới cái nhìn chăm chú của lão nhân mù, luồng khí xám tro trên mặt của Lâm Động càng ngày càng nồng đậm, mà lúc luồng khí trở lên đậm đặc nhất, khóe mắt của Lâm Động đột nhiên có hai tia máu chảy ra, giống như hai đường huyết lệ, nhìn thấy mà giật mình!

Răng rắc!

Lão nhân mù mặc dù bị mù hai mắt, nhưng lại vẫn như cũ có thể nhìn rõ những động tĩnh trên khuôn mặt của Lâm Động. Lúc này sắc mặt của ông ta biến đổi kịch liệt, cái chổi trong tay trực tiếp bị ông ta mạnh mẽ bóp vỡ thành bụi phấn.

Do là người đã từng luyện qua Hoang Vu Yêu Nhãn nên ông ta hiểu rất rõ, tu luyện môn vũ kỹ này có một sự mạo hiểm nhất định, loại năng lượng kỳ lạ này cực kỳ dễ dàng xâm nhập vào đôi mắt người tu luyện, mà một khi đôi mắt đã bị loại năng lượng này ăn mòn, thì hậu quả cũng giống như ông ta bây giờ.

Khuôn mặt già nua của lão nhân mù căng ra, bàn tay khô gầy không ngừng nắm lại, sau đó lại mở ra. Ông đang rất do dự, không biết trong lúc này có nên đem Lâm Động đẩy ra khỏi không gian tinh thần đó hay không.

Xuy xuy!

Trong lúc lão nhân mù đang do dự, luồng khí xám kỳ lạ trên mặt của Lâm Động càng ngày càng nhiều hơn, trong lúc luồng khí hội tụ, cái khe nhỏ ở giữa lông mày cũng lớn lên thêm một phần, đồng thời cái tia máu trong khóe mắt của Lâm Động cũng trở nên rõ ràng hơn, hiển nhiên đôi mắt của hắn đã bắt đầu bị ăn mòn!

Sàn sạt!

Lão nhân mù chậm rãi nhưng không ngừng đi tới đi lui hỗn loạn bên cạnh Lâm Động, cứ như thế khoảng mấy phút sau, cuối cùng ông cắn mạnh răng, quay người lại, đôi tay khô gầy giống như thanh lợi kiếm, nhanh như thiểm điện đâm vào cái khe màu xám ở giữa chỗ mi tâm của Lâm Động, chỉ cần phá vỡ thứ này là có thể gọi được Lâm Động tỉnh lại.

Tốc độ của lão nhân mù rất nhanh, đầu ngón tay phảng phất như là xuyên thấu không gian, chỉ một chút đã đến trước trán của Lâm Động. Nhưng ngay một sát na khi ông ta định điểm xuống thì có một luồng bạch quang ôn hòa, đột nhiên từ chỗ mi tâm của Lâm Động bùng phát ra, cùng những ngón tay của ông ta va chạm với nhau.

Xuy!

Cả hai cái va chạm chạm nhau, nhưng lại không hề bùng phát ra bất cứ năng lượng ba động nào, đạo bạch quang kia chỉ là ngăn cản đầu ngón tay của lão nhân mù kia trong chớp mắt mà thôi, sau đó liền từ từ tiêu tán.

Chỉ có điều mặc dù đạo bạch quang kia tiêu tan, nhưng ngón tay của lão nhân mù cũng dừng lại, trên mặt ông ta hiển lộ một tia kinh ngạc.

Lão nhân mù trầm mặc một lát:

- Không cần ta nhúng tay vào sao?

Ông ta biết rằng đạo bạch quang kia chính là do tiềm thức của Lâm Động phát ra, mà nếu như vậy thì Lâm Động tựa hồ như là không muốn cứ như vậy mà buông xuôi việc tu luyện Hoang Vu Yêu Nhãn.

Sau khi nhận được tin tức như vậy của Lâm Động, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của lão nhân mù lại càng dày đặc hơn. Ông ta đứng yên tại chỗ cũ trong chốc lát, sau đó mới bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ như ông ta đã quá xem thường sự chấp nhất của Lâm Động đối với việc tu luyện loại vũ kỹ này. Chỉ có điều đôi khi loại chấp nhất này cũng không biết là tốt hay xấu nữa!

- Vậy chờ xem thêm một chút đi. Nếu thực sự là không ổn, ta sẽ cưỡng ép lôi ngươi ra ngoài! Đúng là một kẻ luôn khiến người khác phải lo lắng a!

Lão nhân mù thì thào tự nói với mình. Sau đó ông liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Động, bắt đầu quan sát mọi động tĩnh của Lâm Động.

Trong quá trình quan sát đó, tâm tình của lão nhân mù kia ngược lại giảm bớt một chút, mặc dù tia máu ở khóe mắt Lâm Động vẫn một mực tiếp tục chảy, nhưng may mà không có dấu hiệu tăng lên.

Mà cái gọi là chờ một chút này của ông ta, kéo dài mãi một hơi đến năm ngày thời gian.

Trong năm ngày này, Lâm Động không hề có dấu hiệu muốn chấm dứt việc tu luyện, tia máu chảy ra từ khóe mắt của hắn đã ngưng tụ thành hai màng máu, thoạt nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị.

Mà trong thời gian này, luồng khí xám trên khuôn mặt của Lâm Động cũng trở nên nồng đậm hơn, không hề có dấu hiệu giảm đi. Nhưng đồng thời điều này cũng làm cho lão nhân mù, người vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy rất nghi hoặc. Mặc dù cái khe màu xám tro trên chỗ mi tâm của Lâm Động đang không ngừng ngưng tụ khí xám, lại không hề có chút xíu dị động nào truyền ra nữa. Dựa vào kinh nghiệm của lão nhân mù, nếu như Lâm Động thành công thì cái khe màu xám đó phải dần dần có dấu hiệu hóa thành con mắt mới đúng.

Nhưng nếu nói là thất bại, thì dáng vẻ bình tĩnh thế này của Lâm Động lại không hề giống chút nào. Cho nên kết quả là một người có kinh nghiệm phong phú như ông ta cũng có chút không hiểu ra sao cả. Ông ta không hiểu nổi việc tu luyện của Lâm Động hiện tại đến tột cùng đã đến giai đoạn nào rồi. Loại bộ dáng vừa không giống thành công lại vừa không giống thất bại như thế này, thực sự cũng khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ!

- Năm ngày rồi, cũng không còn nhiều thời gian cho lắm. Hôm nay là ngày Hoang Điện tiến hành so tài hàng tháng, hình như tiểu gia hỏa này còn phải giao đấu với tên tiểu tử Tưởng Hạo kia nữa a…

- Chỉ là một trận giao đấu giữa các tiểu bối mà thôi, việc tu luyện vẫn là quan trọng hơn, cứ để cho hắn tiếp tục tu luyện thôi, bỏ qua thì sẽ rất uổng!

Lão nhân mù lẩm bẩm độc thoại, có điều nhìn bộ dạng này của ông ta, hiển nhiên là ông ta không hy vọng Lâm Động vì một hồi giao đấu với Tưởng Hạo mà làm loạn tiết tấu của việc tu luyện. Do đó ông không hề có dấu hiệu sẽ chủ động đánh thức Lâm Động

Ong ong!

Chỉ có điều hiển nhiên là mọi việc trên thế giới đều không như người ta mong muốn, ngay trong lúc mà thanh âm độc thoại của lão nhân mù vừa mới chấm dứt, trên tấm bia đá đột nhiên phát ra một hồi âm thanh vù vù. Sau đó ông ta liền nhìn thấy, trong con mắt màu đen trên tấm bia đá kia đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng màu xám sáng chói, đạo ánh sáng đó chiếu đúng vào chỗ mi tâm của Lâm Động, vừa vặn nối thẳng vào cái khe màu xám kia.

Tia sáng màu xám kia nối thẳng mi tâm của Lâm Động và tấm bia đá, mà ngay khi sự kết nối này hình thành, phần da thịt chỗ mi tâm của Lâm Động cũng chợt nhúc nhích, cái khe màu xám kia cũng trở nên dễ dàng nhìn thấy hơn, trong lúc mơ hồ, lại có dấu hiệu chuẩn bị nứt vỡ ra. Một loại khí tức hung sát âm hàn khiến người khác không được thoải mái lắm, trong lúc mơ hồ chợt tản ra.

- Chuẩn bị hóa nhãn sao?

Nhìn thấy một màn này, toàn thân lão nhân mù ngay lập tức đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào chỗ mi tâm của Lâm Động. Nhưng mà, dưới sự quan sát chăm chú của ông ta, mặc dù cái khe màu xám kia không ngừng ngọ nguậy, nhưng cuối cùng cũng không có hiện tượng nứt vỡ ra.

- Sao lại như thế chứ?

Lão nhân mù cau chặt lông mày, thấp giọng nói.

Trong lúc nhíu mày, lão nhân mù không hề phát hiện ra, bên dưới tầng quang mang màu cám có một đạo bạch quang ôn hòa nhỏ bé đến mức gần như không nhìn thấy được chợt lóe lên một cái rồi tắt hẳn.

Đạo quang mang liên kết giữa mi tâm của Lâm Động với tấm bia đá dần dần yếu đi, một lát sau, cuối cùng nó phát ra một tiếng xuy nhỏ, từ từ triệt để tiêu tán hết.

Trong khoảnh khắc tia sáng đó tiêu tán, đôi mắt đã nhắm nghiền trong thời gian năm ngày của Lâm Động rốt cuộc cũng trong lúc này chậm dãi mở ra.

Đôi mắt mở ra, thanh tịnh bình tĩnh giống hệt như năm ngày trước. Mặc dù hai màng máu trên khóe mắt thoạt nhìn có vẻ hơi quỷ dị, nhưng Lâm Động bây giờ so với năm ngày trước dường như cũng không có gì khác biệt.

Khuôn mặt của lão nhân mù có chút ngạc nhiên khi nhìn vào đôi mắt cùng với khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Động, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

- Đa tạ tiền bối hộ pháp!

Ngược lại, trên mặt của Lâm Động thì rất nhanh nở một nụ cười, nhấc người đứng dậy, quay về phía lão nhân mù cung kính hành lễ một cái, nói.

- Không có gì, nếu tu luyện xong rồi thì đi thôi, hôm nay là ngày Hoang Điện tiến hành so tài hàng tháng!

Lão nhân mù từ từ đứng dậy, phất tay nói. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Lâm Động gật đầu, cũng không nói gì, quay người liền đi ngay. Mà lúc sắp đi ra khỏi vầng quang tráo đó, lão nhân mù cuối cùng không nhịn được, mở miệng nói:

- Mặc dù không biết ngươi đến tột cùng có tu luyện thành công hay không, chỉ có điều sau này nên ít dùng loại Hoang Vu Yêu Nhãn này. Loại vũ kỹ này có chút tà môn, nếu dùng nhiều, chỉ sợ sẽ tổn thương đôi mắt!

Bước chân Lâm Động thoáng có chút dừng lại, gật nhẹ đầu, chợt sờ nhẹ tay lên chỗ mi tâm, khóe môi chợt cong lên một chút. Trong lúc tu luyện, hắn cũng đồng dạng nhận ra loại Hoang Vu Yêu Nhãn này cũng có chút điểm âm sát, chỉ có điều, có sự trấn áp của Thạch phù thần bí, loại khí âm sát này e rằng không tạo được chút sóng gió nào cho hắn cả.