Vũ Động Càn Khôn

Chương 643: Chỉ giáo

Trên bình đài, nữ tử huyền y Ứng Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng nói thanh thoát phía sau mình, đôi mắt nhắm chặt cũng khẽ mở ra, khóe môi nhích cong lên, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của nàng trở nên dịu dàng ôn hòa hơn.

- Không muội phải đi cùng Vĩ sư thúc tuyển chọn đệ tử mới ư? Sao lại ra bộ dạng thế này?

Bàn tay nữ tử huyền y trắng như ngọc nhẹ nắm lấy thanh trường kiếm, đứng lên đầy tao nhã, đôi mắt mỉm cười với Ứng Hoan Hoan.

- Đừng nhắc đến nữa!

Ứng Hoan Hoan nhíu mày nhếch miệng nói:

- Vốn muội định xem Quán quân của Bách Triều Đại Chiến như thế nào, nào ngờ đâu hóa ra lại là một kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng!

- Chuyện như thế nào?

Nữ tử huyền y đưa mắt nhìn những bình đài xung quanh Đan Hà cuồn cuộn, tiếng nói thanh thoát điềm đạm.

- Tên đó đã từ chối gia nhập Thiên Điện, lại đi chọn Hoang Điện!

Ứng Hoan Hoan nói đầy phiền muộn.

- Hả?

Nữ tử huyền y hơi bất ngờ, cảm thấy có chút kinh ngạc, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy một sự việc như vậy.

- Tên đó nói muốn tu luyện Đại Hoang Vu Kinh!

- Có dã tâm!

Nữ tử huyền y nhẹ nhàng nói.

- Dã tâm rất lớn, nhưng cũng không sợ mình chống đỡ không nổi áp lực, nếu như Đại Hoang Vu Kinh dễ tu luyện như vậy thì Hoang Điện đã vượt qua Thiên Điện từ lâu rồi, trước đây tỷ tỷ cũng từng tĩnh tọa trước Hoang Vu Đại Bi một tháng trời mà cũng không thu được kết quả gì, tên kia làm sao có thể làm được chứ?

Ứng Hoan Hoan hừ nhẹ một tiếng.

- Ta không có duyên với Đại Hoang Vu Kinh, đổi lại là người khác, nói không chừng lại có cơ hội!

Thanh kiếm trong tay nữ tử huyền y chỉ hướng xuống dòng nước, một luồng kiếm khí phát ra.

- Tu luyện Đại Hoang Vu Kinh không thể chỉ dựa vào cơ duyên, tỷ tỷ lẽ nào cho rằng tên kia có thể thành công hay sao?

Ứng Hoan Hoan nói.

Nữ tử huyền y nghiêng đầu, chợt khẽ nói:

- Hai thành!

- Tỷ nói tên đó có hai thành cơ hội thành công ư? Làm sao có thể? Tỷ còn chưa nhìn thấy hắn mà!

Ứng Hoan Hoan giương mắt nói.

- Một người xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà lại có thể vượt qua những thiên tài từ những Vương triều Siêu cấp, thật sự không phải đơn giản! Quán quân Bách Triều Đại Chiến không phải dựa vào may mắn mà có được!

Nữ tử huyền y chậm rãi nói.

- Ai biết được, tên tiểu tử đó cũng không có gì đặc biệt…

Ứng Hoan Hoan bĩu môi, rồi chợt nói:

- Tên đó còn dám đánh cược với muội nữa…

Nói đến đây, đôi mắt to của nàng trợn lên, đang định kể tiếp thì nữ tử huyền y đã lên tiếng:

- Những chuyện như thế này đừng có đến tìm tỷ nữa. Những người ra mặt vì muội cũng không ít mà, không có tỷ cũng không thiếu đâu. Tỷ cũng không muốn vì những chuyện này mà phân tâm, tỷ có việc quan trọng hơn cần làm!

- Không phải trước đây chỉ thua có một chiêu trước Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung thôi sao?

Ứng Hoan Hoan nói nhỏ, nhưng đang định nói tiếp thì chợt cảm thấy trên bình đài đã tràn ngập những luồng kiếm khí sắc bén khủng bố, nàng ta lập tức không dám nói thêm gì nữa.

- Tiểu nha đầu, nếu ngươi cho rằng dạo gần đây mình tự do quá, thì ta có thể cấm chế giam cầm muội lại vài ngày!

Nữ tử huyền y trực tiếp nói thẳng, khiến cho Ứng Hoan Hoan phải ngậm miệng lại, không chút do dự quay người rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh muội muội bình bỏ chạy nhanh chẳng khác nào một con thỏ, nữ tử huyền y khẽ mím môi, vung thanh trường kiếm trong tay, trong chốc lát kiếm khí dâng lên ngập trời, khiến cho dòng Đan Hà cuồn cuộn phía trước phải tách ra thành một vết nứt cả trăm trượng, phải một lúc lâu sau vết nứt kia mới trở lại bình thường được.

Niết Bàn Khí hùng hồn dần dần ngưng tụ lại trước mặt nữ tử huyền y, trong mơ hồ phảng phất biến thành một hình ảnh hư ảo, hình ảnh hư ảo đó không ngờ lại chính là Lăng Thanh Trúc!

Đôi mắt nữ tử huyền y nhướng lên, mấy ngón tay thon dài đưa ra, chạm vào trán của hình ảnh hư ảo kia, bỗng nhiên kiếm khí tuôn trào, trong nháy mắt hình ảnh kia cuộn xoắn lại rồi biến mất.

- Lăng Thanh Trúc… Ta sẽ đánh bại ngươi!

o0o

Hôm sau, ngay lúc trời còn bình minh, trên mấy chục ngọn núi của Hoang Điện, trong không khí tĩnh lặng có một chút náo nhiệt chưa từng xuất hiện bao giờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mà ngọn nguồn của sự náo nhiệt này là từ những tin tức vừa mới được truyền ra, trong số những đệ tử mới gia nhập Hoang Điện lần này có Quán quân của Bách Triều Đại Chiến. Hơn nữa hắn còn chủ động từ bỏ lời kêu gọi của Thiên Điện để xin gia nhập Hoang Điện. Điều làm các đệ tử Hoang Điện chú ý nhất là tên đệ tử mới này ngay ngày đầu gia nhập Hoang Điện đã được nhận phần thưởng Đan Hà Quán Đỉnh!

Bình thường, khi nói đến đặc ân Đan Hà Quán Đỉnh này, cũng chỉ có những đệ tử có biểu hiện tốt nhất mới có vinh dự được nhận phần thưởng cực kỳ nồng hậu này, năm nay cũng đã có không ít các đệ tử âm thầm phấn đấu vì phần thưởng đó, nhưng không ai ngờ nó lại bị một tên lính mới cướp mất!

Chuyện như thế này, không nghi ngờ gì đã làm cho rất nhiều đệ tử thấy khó chịu. Bọn họ thừa biết, một Quán quân Bách Triều Đại Chiến lại có thể làm gia tăng không ít số đệ tử cho Đạo Tông, nhận được phần thưởng này không có gì là không xứng đáng, nhưng khó chịu vẫn là khó chịu. Một kẻ mới đến như hắn đứng còn chưa nóng chỗ mà đã muốn nhảy rồi, chẳng phải là không đem đám sư huynh này đặt vào trong mắt hay sao?

Tại phía Bắc Hoang Điện, nơi gần với Đan Hà, có một ngọn núi khổng lồ tọa lạc, trên ngọn núi có một bình đài rộng lớn, vào lúc này, trên bình đài đã có nhiều bóng người, vô cùng náo nhiệt.

Ở phía trước bình đài, có một đám đệ tử đang đứng, tại vị trí trung tâm là một nam tử áo xám đang nhìn chằm chằm vào dòng Đan Hà trước mặt, bộ dạng ấy ai cũng có thể nhận ra là trong lòng hắn đang phẫn nộ!

- Đồng Xuyên sư huynh, huynh cũng đừng vì chuyện này mà bực tức, đâu ai ngờ tới đâu…

Những đệ tử khác đứng cạnh Đồng Xuyên không ngừng nói những lời này, nhằm làm nguôi ngoai sự phẫn nộ trong lòng hắn.

Mà trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng biết phải làm sao. Người đứng trước mặt bọn họ là một trong những đệ tử chân truyền có cơ hội giành được Đan Hà Quán Đỉnh của năm nay nhất, mà bản thân hắn cũng cảm thấy điều này hẳn là chuyện hiển nhiên. Nhưng không ai ngờ lại xuất hiện một gã đệ tử mới gia nhập, bước trước mọi người một bước, mạnh mẽ cướp mất cái danh ngạch Đan Hà Quán Đỉnh kia, cũng khó trách trong lòng hắn phẫn nộ như vậy.

- Hừ, đối với một đệ tử mới gia nhập mà nói, cho dù là Quán quân Bách Triều Đại Chiến, thì cũng cần phải hiểu cái gì gọi là tư lịch, muốn nhận được Đan Hà Quán Đỉnh thì cũng cần phải ở Hoang Điện lăn lộn ít nhất hai năm!

Đồng Xuyên lạnh lùng nói.

Những đệ tử khác nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ sở mà hưởng ứng, xem ra Đồng Xuyên không có ý định từ bỏ Đan Hà Quán Đỉnh lần này. Các đệ tử khác cũng đồng ý rằng, tên đệ tử mới tới kia tuy có chút công sức với Đạo Tông, nhưng Hoang Điện cũng có những quy định của Hoang Điện, muốn có được Đan Hà Quán Đỉnh thì cũng phải xem thực lực như thế nào. Nếu Đồng Xuyên vẫn cố ý muốn ra tay, tên đệ tử mới xem ra nếu có thể được Đan Hà Quán Đỉnh thì hiển nhiên cũng phải đối mặt với rất nhiều thử thách.

Về thực lực, bọn họ cũng không lo lắng gì cả, Đồng Xuyên gia nhập Hoang Điện đã ba năm rồi, thực lực hiện nay đã đạt đến Lục Nguyên Niết Bàn, trong đám đệ tử chân truyền, cũng coi như là người xuất sắc, còn tên đệ tử mới vào, nghe nói mới chỉ đạt được đến Tứ Nguyên Niết Bàn.

Lúc này số đệ tử nhận được tin chạy tới bình đài quả nhiên không ít, ngoài Đồng Xuyên ra, còn không ít các đệ tử chân truyền khác nữa, nhưng bọn họ không tức giận như Đồng Xuyên, mà đứng khoanh tay hứng thú chờ sự việc tiếp diễn. Bọn đều biết rất rõ, người mới đến tên Lâm Động ấy không phải dễ dàng mà đạt được phần thưởng này.

Viu!

Trong lúc các đệ tử đang đứng chờ trên bình đài, bỗng từ xa có tiếng rít gió truyền tới, sau đó hàng chục bóng dáng từ xa bay tới, cuối cùng dừng lại tại bình đài, đứng phía đầu chính là đám người Lâm Động!

Khi đám người Lâm Động xuất hiện, sự hoạt náo trên bình đài bỗng trở nên im ắng, mọi ánh mắt đều hội tụ về phía hắn, ánh mắt của mọi người đều có vẻ đang nghiền ngẫm!

Vừa mới đến bình đài, Lâm Động cũng cảm nhận được bầu không khí không bình thường này, có điều trên mặt không có chút biểu hiện nào bất thường, đồng thời hắn cũng rõ rằng, vì là đệ tử mới vào, tuy là đệ tử chân truyền, nhưng mọi người hẳn sẽ không phục, những đệ tử thân truyền có tư cách lâu năm hơn so với hắn, khẳng định đối với chuyện suất danh ngạch Đan Hà Quán Đỉnh của hắn trong lòng sinh ra tư tâm rất lớn.

Nhưng Lâm Động cũng biết rõ cách ứng phó với cục diện kiểu như thế này!

- Thật là một đám thanh niên có tinh thần phấn chấn không tệ a, xem ra sau này ngươi cũng không phải buồn đâu!

Tiểu điêu tủm tỉm cười khi nhìn đám đệ tử xung quanh.

Lâm Động khẽ gật đầu.

- Ngươi chính là đệ tử chân truyền mới của Hoang Điện, Lâm Động đúng không?

Ngay khi Lâm Động xuất hiện không lâu, Đồng Xuyên đã không nhẫn nại nổi, bèn bước lên trầm giọng hỏi.

- Có kịch hay xem rồi!

Nhìn thấy Đồng Xuyên bước ra, đám đệ tử xung quanh nhất thời hưng phấn cả lên.

- Bái kiến sư huynh!

Lâm Động mỉm cười, chắp tay chào.

- Lâm Động, ngươi giành được chức Quán quân Bách Triều Đại Chiến, xem như đã lập công cho Đạo Tông, nhưng nếu chỉ có như thế thì xem ra chưa đủ để có được tư cách Đan Hà Quán Đỉnh. Mỗi năm chỉ có một người được, với tư lịch của bản thân ngươi hiện nay, sợ rằng chưa đủ tư cách đâu, vì thế sư huynh kiến nghị ngươi, để hai năm nữa hãy đến tranh đoạt Đan Hà Quán Đỉnh, sẽ tốt hơn đối với ngươi đó!

Đồng Xuyên nhàn nhạt nói.

- Là không có thực lực, hay tư lịch chưa đủ?

Lâm Động cười nhẹ.

Hai mắt Đồng Xuyên nheo lại, chậm rãi trả lời:

- Nếu ngươi đã hỏi vậy, ta đây chỉ có thể nói, cả hai đều chưa đủ!

- Ta đã hiểu!

Lâm Động nhẹ nhàng gật đầu, dưới sự quan sát chăm chú của các đệ tử Hoang Điện chậm rãi bước ra, sau đó dưới sự ngạc nhiên của mọi người, hai tay ôm quyền, đứng trước mặt Đồng Xuyên:

- Sư huynh, xin chỉ giáo!

Chuyện đứng ra lập uy, không chỉ mỗi mình Đồng Xuyên nghĩ đến, mà bản thân Lâm Động cũng rõ điều này quan trọng, mà trước mắt dường như là một cơ hội tốt để làm việc này.