Rắc!
Âm thanh giòn tan lặng lẽ vang lên từ chiến đài, cũng đúng vào lúc ấy, thân thể đang giãy giụa điên cuồng của Lâm Lang Thiên dần dần đông cứng lại!
Trên gương mặt hắn vẫn còn lại sự hung hăng và sợ hãi. Hai loại cảm xúc đan xen, nhìn vô cùng đáng sợ!
Lâm Động nắm chặt đỉnh đầu Lâm Lang Thiên, xương đầu của hắn đã vỡ vụn, máu tươi cùng với dịch não chảy ra, nhìn vô cùng ghê tởm.
Lâm Động lạnh lùng nhìn đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình, nhưng sự sống dần dần tắt hẳn của Lâm Lang Thiên, chầm chậm thả lỏng tay, sau đó quệt máu trên tay lên áo hắn.
Lâm Lang Thiên chết rồi!
Nhìn thân thể chẳng còn chút sự sống nào trước mắt, Lâm Động biết rằng, cuối cùng hắn cũng đã kết thúc được mọi ân oán với kẻ đã giằng co với hắn bao nhiêu năm nay.
- Cha… con đã đòi được món nợ cho cha rồi!
Lâm Động ngẩng đầu lên, hít vào một hơi sâu. Hắn đã đợi ngày này bao nhiêu năm rồi? Người thiếu niên năm đó chịu đựng khổ sở tu luyện chắc cũng chờ đợi ngày này phải không?
Chỉ là hiện giờ hắn đã không còn là gã thiếu niên yếu đuối hồi đó nữa rồi. Tầm mắt của hắn không còn chỉ ở trấn Thanh Dương, ở Vương triều Đại Viêm nữa rồi!
- Cha, mẹ, hai người hãy yên lòng sống tại Vương triều Đại Viêm đi, con sẽ không để phong ba làm phiền đến hai người đâu!
Lâm Động mỉm cười, nụ cười đó không còn sự hung hăng tàn nhẫn vừa nãy nữa. Hắn cúi nhìn thi thể đã lạnh của Lâm Lang Thiên, nói:
- Nể tình cùng một Gia tộc, ta sẽ cho người đưa ngươi về Vương triều Đại Viêm!
- Có điều, trước lúc ấy… thứ quỷ quái trong người ngươi, ta phải xử lý đã!
Lâm Động nhếch mép, bàn tay ấn lên trán Lâm Lang Thiên, một vòng xoáy màu đen xuất hiện ở lòng bàn tay hắn, lực thôn phệ lập tức xâm nhập vào người hắn.
Nguồn: https://truyenfull.vnTuy đòn công kích vừa rồi đã giết chết được Lâm Lang Thiên thật sự, nhưng Lâm Động vẫn chưa quên trong người hắn còn có đạo Nguyên thần thần bí kia. Lâm Lang Thiên chết đi nhưng vẫn chưa giải quyết được sạch sẽ đạo Nguyên thần!
Với tích cách của Lâm Động, hiển nhiên là sẽ không thể để lại mầm họa này!
Lực thôn phệ chui vào trong cơ thể Lâm Lang Thiên, ngay lập tức phân tán ra tìm đạo Nguyên thần ẩn trong đó.
- Muốn trốn sao?
Tìm kiếm một lúc không có kết quả, nhưng Lâm Động không từ bỏ, hắn cười lạnh, tiếp tục gia tăng lực tìm kiếm.
Chỉ vài phút sau, hắn đã phát hiện ra ở phần tim Lâm Lang Thiên có một luồng sức mạnh đang dao động. Lập tức hắn cho lực thôn phệ hình thành nên thiên la địa võng phong tỏa khu vực ấy.
- Lâm Động, ta và ngươi không thù không oán, ngươi đã giết Lâm Lang Thiên rồi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Lúc đó rõ ràng đạo Nguyên thần kia cũng nhận thấy Lâm Động đang phong tỏa mình, vội hét lên phẫn nộ.
- Xin lỗi, con người ta xưa nay làm việc gì cũng không thích để lại hậu họa. Bao năm nay ngươi đã giúp Lâm Lang Thiên không ít, tính ra cũng gây không ít phiền phức cho ta. Vì thế… ta không định tha cho ngươi!
Lâm Động khẽ cười, cũng không cho đạo Nguyên thần kia có cơ hội nói gì, lực thôn phệ trào dâng biến thành một tấm lưới lớn bao lấy tia sáng đang lấp lánh chỗ tim của Lâm Lang Thiên.
Nhờ hình ảnh mà lực thôn phệ phản xạ lại, Lâm Động nhìn thấy trong kim quang có một bóng người mơ hồ!
- Đó chính là Nguyên thần sao?
Lâm Động nhướng mày, cũng thấy có chút hiếu kỳ. Chỉ khi nào vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ bảy, nguyên đan trong đan điền mới dần có dấu hiệu biến thành Nguyên thần. Khi nguyên đan đã biến hẳn thành Nguyên thần thì cũng có nghĩa là nguyên lực đã tu luyện đến mức siêu việt rồi.
Lúc đó, dù có bị hủy diệt, chỉ cần Nguyên thần vẫn còn thì vẫn có cơ hội hồi sinh.
Hơn nữa, nghe nói, đến lúc ấy thậm chí còn có thể dùng Nguyên thần lấy mạng của kẻ khác cách đó vạn dặm, vô cùng thần kỳ. Bản lĩnh đó vượt xa những gì bọn Lâm Động có thể tưởng tượng.
Sau khi bị lực thôn phệ bao vây, hiển nhiên đạo Nguyên thần không cam tâm chịu trói, hắn vùng vẫy không ngừng. Nhưng lúc này hắn chỉ là Nguyên thần mất đi cơ thể, không có nguồn sức mạnh thì căn bản không thể chống cự lại được Lâm Động.
- Thôn phệ!
Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, tâm thần rung lên, lực thôn phệ bùng phát, kim quang quanh Nguyên thần kia dần tối đi. Sức mạnh của Nguyên thần đang dần bị lực thôn phệ nuốt gọn!
- Á, đây là lực thôn phệ? Thôn Phệ Tổ Phù? Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù!
Đạo Nguyên thần đó vừa nhìn thì lập tức thét lên, trong tiếng kêu đó tràn đầy sự kinh ngạc, hiển nhiên đã phát hiện ra bí mật của Lâm Động.
- Nhãn lực cũng không tệ!
Lâm Động nheo mắt cười nhạt, nếu đã bị phát hiện có Thôn Phệ Tổ Phù thì càng không thể thả hắn đi được!
- Lâm Động, đừng giết ta, ta biết không ít bí mật, chỉ cần để ta bên cạnh, chắc chắn ngươi sẽ có rất nhiều thu hoạch!
Hắn cũng nhận ra sát tâm của Lâm Động, vội vàng nói.
- Bên cạnh ta có một huynh đệ kiến thức nhiều hơn ngươi vạn lần, hơn nữa lại đáng tin hơn ngươi vạn lần. Loại như ngươi có lẽ không cần đến đâu!
Lâm Động cười hiền, rồi ánh mắt lạnh băng, lực thôn phệ tăng mạnh bao trùm lấy đạo Nguyên thần, sau đó nuốt gọn nó trong tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Động thu lại bàn tay đang đặt trên trán Lâm Lang Thiên, một tia hắc quang lặng lẽ chui vào đầu ngón tay hắn.
- Hình như có thêm thứ gì đấy!
Lâm Động chăm chú nhìn lực thôn phệ, bỗng phát hiện một quầng kim quang nhàn nhạt, nó có khí tức của đạo Nguyên thần kia, nhưng không có bất cứ ý thức nào. Rõ ràng là ý thức của đạo Nguyên thần đó đã bị thanh trừ hoàn toàn, còn lại chỉ là sức mạnh Nguyên thần mà thôi!
Lâm Động quan sát ánh kim quang đó, nhất thời không biết nó dùng được vào việc gì. Trầm ngâm một lát rồi lấy ra một chút lực thôn phệ bọc nó lại rồi cho vào đan điền.
Tuy hắn tin rằng đã loại bỏ hết ý thức của đạo Nguyên thần đó, nhưng Lâm Động vẫn luôn là người cẩn thận, sẽ không để lại bất cứ hậu họa nào.
Làm xong hết thảy, hắn mới thu lại tâm thần, đập đập tay, phất tay áo thu thi thể Lâm Lang Thiên vào túi Càn Khôn, rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Lúc này hắn mới phát hiện thiên địa tĩnh lặng, vô số ánh mắt đang nhìn hắn đầy kính sợ.
Lâm Động thấy thế cũng chẳng muốn nói nhiều, ân oán giữa hắn và Lâm Lang Thiên, những người này không hiểu được. Hắn biết, nếu kẻ thất bại là hắn thì kết cục còn thê thảm hơn Lâm Lang Thiên nhiều.
Hắn nhìn về lão nhân Đạo Tông, khẽ mỉm cười. Lần này giải quyết được mối đại họa Lâm Lang Thiên cũng là nhờ lão nhân đó!
Thấy Lâm Động nhìn mình, lão nhân Đạo Tông vuốt vuốt râu. Thủ đoạn của Lâm Động không hề gây ác cảm gì cho lão nhân này, ông cũng không phải thánh nhân từ bi gì cả, rất hiểu rằng từ bi với kẻ thù là chuyện vô cùng ngu xuẩn!
Lưu Thông nhìn chăm chăm Lâm Động, rồi phẩy tay, giọng nói sang sảng vang lên:
- Lượt giao chiến đầu tiên đã kết thúc thì bắt đầu lượt hai luôn thôi!
Lâm Động quét mắt nhìn một vòng, lượt đấu đầu tiên đã kết thúc, Tiểu Viêm và Tiểu điêu cũng đã thăng cấp. Nhưng điều khiến Lâm Động ngạc nhiên là ngay Tô Nhu cũng vượt qua được. Có điều nhìn dáng nàng thở khó nhọc thế kia chắc cũng khá vất vả…
Rời ánh mắt khỏi Tô Nhu, Lâm Động nhìn thấy Tần Thiên đang nhìn mình. Sắc mặt Tần Thiên không còn tươi cười như trước, mà nó có một vẻ gì đó rất khó gọi tên, ánh mắt ấy khiến Lâm Động phải nhíu mày.
- Lượt hai vẫn như lượt đầu, rút thăm chọn đối thủ!
Lưu Thông phẩy tay, một vòng sáng lại xuất hiện, rồi phát nổ trên không trung, nhưng khi những quang giản sắp rơi xuống thì đồng tử Lâm Động chợt co rụt lại, ngẩng đầu lên nhìn lên vùng hư không. Ở nơi đó có một thứ sức mạnh vô cùng kỳ lạ chợt bùng phát!
- Ha ha, cuộc chiến tiếp theo cũng không cần thiết nữa! Bọn ta đợi cũng sốt ruột rồi!
Từ vùng hư không bỗng tràn ra một đám mây đen quỷ dị, nó nhanh chóng lan tỏa ra, che phủ cả bầu trời. Bên trong đám mây đen ấy có thể nhìn thấy có một vài bóng người.
- Cái gì? Thiên Phạt sao?
Sắc mặt các cường giả của Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp nhất thời kịch biến, đứng phắt dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc bén nhìn về đám mây đen.
Trên đỉnh núi cũng bắt đầu xáo động, phần lớn mọi người đều nhìn cảnh đó với mắt kinh ngạc và nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng một số người nhạy bén thì đã có cảm giác không lành.
- Cái này…
Sắc mặt Lâm Động dần trở nên ngưng trọng, hắn nheo mắt lại nhìn đám mây đen đang lan tràn trên trời, thở hắt ra một hơi.
- Quả nhiên đã động thủ rồi!