Vũ Động Càn Khôn

Chương 589: Tiến vào sâu hơn

Trong khu rừng rậm rạp, đột nhiên có những tiếng rít gió vang lên, một vài thân ảnh lao vút qua những thân cây, địa hình phức tạp không hề gây trở ngại gì cho bọn họ.

- Lâm Động huynh, có lẽ lúc này những người tham dự đều đang đổ về Bách Triều Sơn. Đó là trung tâm của vùng này, cũng là nơi thi đấu chính của Bách Triều Đại Chiến.

Một thân ảnh điểm chân lên cành cây đuổi theo thân ảnh phía trước, nói với theo.

Nghe thấy vậy, thân ảnh phía trước quay lại, để lộ ra gương mặt quen thuộc, chính là Lâm Động!

Sau khi giải quyết phiền phức từ bọn Lưu Thành, đám người Lâm Động lập tức lên đường, dù sao Bách Triều Đại Chiến cũng đã bắt đầu, nếu để lỡ thì quá đáng tiếc.

- Bách Triều Sơn à?

Lâm Động khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng đã từng nghe thấy nơi này. Đó là nơi điểm tập trung cuối cùng của vô số cường giả tham gia vào Bách Triều Đại Chiến. Đương nhiên, những người có thể đến đây đều là cường giả thật sự nổi trội trong Chiến trường Viễn Cổ. Chỉ có bọn họ mới có tư cách được Tông phái siêu cấp lựa chọn.

- Ha ha, với thực lực của mọi người, các Vương triều Siêu cấp bình thường cũng không dám gây sự với các vị, nhất định các vị sẽ lọt được vào mắt xanh của Tông phái siêu cấp a.

Ngữ khí của Tô Khôi tràn đầy ngưỡng mộ, hắn biết thiên phú của mình cũng có thể coi là không tệ, nhưng so với bọn Lâm Động thì vẫn còn khoảng cách không nhỏ. Lần này nếu không phải nhờ có bọn Lâm Động thì có lẽ hắn sẽ không thể vào đến đây được.

Nhưng điều duy nhất khiến hắn thấy may mắn đó là dường như muội muội duy nhất của mình đã có cơ duyên rất lớn. Nói như thế nếu cuối cùng bản thân nàng được Tông phái siêu cấp chọn trúng, hắn cũng thấy chuyến đi này không uổng công. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Yên tâm đi, chỉ cần những Tông phái siêu cấp đó phát hiện ra sức mạnh trong cơ thể Tô Nhu, chắc chắn sẽ chọn nàng ấy. Đến lúc đó một người làm quan cả bọn họ được nhờ, ngươi cũng không thoát được đâu.

Tiểu điêu cười đùa.

Tô Khôi cười bồi, sau đó nói:

- Có điều, Lâm Động huynh à, Vương triều Siêu cấp cũng có mạnh có yếu, có một số thì thực lực vô cùng biến thái. Nếu gặp phải bọn họ thì bọn chúng ta phải cẩn thận một chút.

Lâm Động gật gật đầu, đương nhiên hắn sẽ không tự cao tự đại khi đã đánh bại được Vương triều Phong Vân. Hắn hiểu rằng trong vô số các Vương triều ở Đông Huyền Vực, Vương triều Phong Vân không thể coi là Vương triều mạnh nhất. Theo hắn biết, có một số Vương triều Siêu cấp vô cùng đặc biệt, thực lực của bọn họ đã vượt qua giới hạn của một Vương triều, tuy vẫn chưa sánh ngang được với Tông phái siêu cấp nhưng Vương triều Siêu cấp bình thường không thể nào sánh bằng.

Thiên tài yêu nghiệt đến từ những Vương triều đó vô cùng khó đối phó. Ai cũng thật sự là thiên kiêu chi tử, vũ kỹ mà bọn họ tu luyện đều là Linh Vũ kỹ. Loại thiên tài có tài nguyên, thiên phú và tâm kế như thế chẳng kẻ nào là loại dễ dàng đối phó cả.

- Tô Khôi huynh có biết thực lực của Vương triều Đại Càn thế nào không?

Lâm Động bỗng nhớ ra Hỏa Tướng và Sơn Tướng từng giao đấu với hắn lúc trước, hình như bọn chúng đến từ Vương triều này.

- Vương triều Đại Càn ư? Thực lực của bọn họ rất mạnh, ít nhất là hơn Vương triều Phong Vân một bậc. Tam Vương Tứ Tướng của bọn họ danh khí cũng không tệ.

Tô Khôi hơi khựng người rồi đáp.

- Hửm, cao hơn Vương triều Phong Vân một bậc à?

Lâm Động hơi kinh ngạc. Theo như hắn thấy, Hỏa Tướng và Sơn Tướng không hề quá khó đối phó, thực lực chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, không ngờ thực lực của Vương triều Đại Càn lại cao hơn Vương triều Phong Vân nhiều đến như vậy.

Như vậy thì cái gọi là Tam Vương có lẽ vượt qua Phong Thương rồi, chỉ là không biết có mấy người là Ngũ Nguyên Niết Bàn.

- Cũng khá phiền toái đây…

Lâm Động lẩm bẩm, tuy hắn và Vương triều Đại Càn không có ân oán gì quá lớn, nhưng lúc này kẻ nào cũng là đối thủ cạnh tranh, chẳng ai biết được bọn chúng có ra tay vì ba chiếc Niết Bàn Ấn Thiên cấp của bọn họ hay không.

- Sao vậy, Lâm Động huynh và bọn họ có ân oán ư?

Thấy sắc mặt của Lâm Động, Tô Khôi khẽ hỏi.

- Cũng có chút xung đột!

Lâm Động cười, không giấu diếm.

Nghe thế, thần sắc Tô Khôi thoáng đông cứng lại một chút rồi lắc đầu cười khổ. Từ khi quen biết đám người Lâm Động, hắn mới nhận ra những người này hình như đi tới đâu là có rắc rối tới đó, thậm chí vừa dưỡng thương xong đã bị một vài kẻ thần bí nhằm vào.

Nhưng hắn cũng không thấy hối hận, dù sao nếu không có bọn người Lâm Động thì có lẽ hắn và Tô Nhu khó lòng vào được thành Vạn Tượng, huống hồ ba người này cơ hồ gặp bất cứ phiền phức gì cũng có thể giải quyết, thậm chí có lúc hắn còn mong chờ muốn xem thử xem ba người đến từ Vương triều Hạ cấp này rốt cuộc sẽ đi được đến đâu trong Bách Triều Đại Chiến đầy cường giả này.

- Đi thôi, bọn chúng ta đã chậm mất một ngày, phải tăng tốc để mai phải đến được nơi cần phải đến.

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn trời rồi vẫy tay, nhanh chóng biến thành một đạo quang ảnh lao đi trong rừng sâu, bọn Tiểu Viêm cũng theo sát đằng sau.

o0o

Cả đêm bọn Lâm Động gần như không dừng bước, dọc đường ngoài một số rắc rối nhỏ, không có bất cứ điều gì cản trở hành trình của bọn họ. Vì thế khi sắc trời dần sáng, bọn người Lâm Động cũng dần cảm nhận được khí tức cường giả ngày một nhiều hơn…

Trọng thành siêu cấp thông với vùng trung tâm này ít nhất phải có hơn chục cái, trong đó không ít tòa thành rộng lớn hơn thành Vạn Tượng rất nhiều. Mà dòng người từ đến từ những tòa thành này càng vào sâu càng đan xen nhau. Những cuộc chiến tàn khốc tranh đoạt Niết Bàn Ấn trong tay đối phương cũng xuất hiện ngày một nhiều.

Bọn Lâm Động bay đến một ngọn cây cao, nhìn ra xa. Ở một số địa phương xa xa có thể nhìn thấy không ít thân ảnh sắc mặt ủ dột, thảm hại, ánh mắt có chút tuyệt vọng phiêu phù ở đó.

- Những người đã mất đi Niết Bàn Ấn!

Tô Khôi nhìn thấy những thân ảnh đó, chậm rãi nói, nhưng trong ngữ khí không có sự thông cảm. Ở đây là vậy, không có từ bi, chỉ có thắng bại.

- Bọn họ thật đáng thương!

Dù tính cách có thay đổi một chút nhưng dù sao Tô Nhu vẫn là cô gái hiền lành, thấy vậy, khẽ cắn môi, nói.

- Được làm vua thua làm giặc, đây là đạo lý bất biến.

Lâm Động khẽ nói. Đó là quy tắc ở đây, bọn họ đang ở trong này, hắn cũng không thể đảm bảo mình sẽ thuận lợi đi đến lúc cuối cùng. Chẳng ai dám chắc sẽ không xuất hiện một đối thủ khó nhằn khiến hắn mất đi Niết Bàn Ấn.

Tô Nhu cắn môi, nàng hiền lành nhưng không ngu ngốc. Nàng biết nếu không phải vì gặp được bọn Lâm Động thì có lẽ nàng và Tô Khôi căn bản không thể vào được vùng trung tâm này, tính ra có khi còn đáng thương hơn những người kia.

- Đi thôi!

Lâm Động không có ý định dừng lại đây lâu, hắn vẫy tay rồi lao vút đi, tiếng gió rít khiến những người kia quay lại nhìn nhưng không có biểu cảm gì nhiều.

o0o

Do gần đến với những đoàn người từ các trọng thành siêu cấp đang đổ về, khí tức xung quanh ngày một đậm đặc, đủ mọi trận đấu diễn ra, chỉ trong mấy phút mà Lâm Động đã thấy gần chục trận chiến. Hai bên vì Niết Bàn Ấn mà liều chết với nhau, không khí đó có thể khiến người ta phát điên.

- Lâm Động huynh, phía trước là nơi nghỉ chân, ở đó rất phức tạp, vì dù sao cường giả của cả Chiến trường Viễn Cổ đều tập trung về đây, gặp phải nhân vật biến thái nào đó cũng không phải kỳ lạ.

Rừng rậm xung quanh càng ngày càng thưa dần, Tô Khôi nhìn về phía xa, nói.

- Vượt qua đi!

Lâm Động trầm ngâm một chút rồi nói. Hắn không muốn lãng phí thời gian ở những nơi thế này. Mặc dù bọn họ cũng cần hấp thụ Niết Bàn Ấn để thăng cấp, nhưng sau chỗ này sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Tô Khôi cũng gật đầu. Thế nhưng khi gần đến thì Lâm Động bỗng chậm lại.

- Lâm Động huynh, sao vậy?

Thấy thế Tô Khôi khựng người hỏi.

Lâm Động ngẩng lên nhìn một khu thạch trường các đó không xa. Ở đó người đông ngẹt, thỉnh thoảng lại có nguyên lực cuồng bạo lan tỏa, rõ ràng là không hề yên bình.

- Ở đó có một vài khí tức quen thuộc!

Lâm Động nhìn về nơi đó bỗng cười, nói.