Trời tối dần, bóng đêm bao phủ xuống thành Vạn Tượng rộng lớn, nhưng sự huyên náo và sôi sục trong thành vẫn không có dấu hiệu dịu đi mà ngược lại còn ngày một tăng lên.
Bọn Lâm Động tìm một nơi khá yên tĩnh để dừng chân. Thành Vạn Tượng rất rộng lớn, nên dù có vô số cường giả từ khắp các nơi đến những vẫn không khiến tòa thành trở nên chật chội. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLKhông ngoài dự đoán của cả bọn, sau cuộc kiểm tra ở Niết Bàn Bi, chủ đề nóng hổi của tòa thành đã tập trung vào ba người bọn Lâm Động. Vương triều các phương đều tìm hiểu thông tin về bọn họ. Rõ ràng là việc ba trong bốn vị trí đầu của Niết Bàn Bi đổi chủ đã gây nên chấn động không nhỏ.
Ba nhân vật sánh được với các Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp cũng đáng cho bất cứ Vương triều nào lôi kéo.
Tại nơi dừng chân, ba người Lâm Động ngồi yên lặng, mắt tùy ý quét vào màn đêm, dường như cảm nhận được có không ít ánh mắt đang lén nhìn mình trong bóng đêm.
- Những người này cũng thật phiền phức!
Lâm Động bất lực lắc đầu, nói.
- Việc mọi người đã làm quá chấn động, được quan tâm như vậy cũng là bình thường.
Tô Khôi cười nói. Sau khi biết thực lực của ba người Lâm Động, hiển nhiên hắn cũng yên tâm hơn. Hắn nghĩ, có lẽ Vương triều Phong Vân đúng là mạnh thật, nhưng ba người Lâm Động cũng đều không phải là loại tầm thường, được sự bảo vệ của bọn họ chắc Tô Nhu sẽ an toàn.
Có điều, sự bảo vệ này cũng khiến hắn có phần không được tự nhiên. Nói thật, hắn không phải có quan hệ thân thiết gì với bọn Lâm Động, nhưng bọn họ lại ra tay giúp đỡ, chấp nhận vì bọn hắn mà đắc tội Vương triều Phong Vân. Hành động này trong mắt Tô Khôi quả thực là hơi khó tin.
Lâm Động nhìn Tô Khôi bỗng không nói gì, thấy vẻ mặt hắn cũng không che giấu thần sắc, Lâm Động nhìn sang Tô Nhu, khẽ nói:
- Tô Khôi huynh, huynh không cần nghĩ quá nhiều, thế gian này đúng là không có sự bảo vệ nào vô cớ cả. Huynh có thể coi như bọn ta xem trọng tiềm lực của Tô Nhu nên ra tay tương trợ. Ta nghĩ chắc huynh cũng biết rõ, nếu như Tô Nhu có thể khống chế được sức mạnh thần bí kia thì cô ấy sẽ mạnh mẽ đến mức nào. Nói cách khác, chỉ cần các Tông phái siêu cấp phát hiện ra sức mạnh to lớn trong Tô Nhu thì cô ấy lập tức sẽ được nhận làm đồ đệ. Tiền đồ của cô ấy sẽ rất xán lạn. Hà hà, thế gian này là vậy, có những lúc một phần duyên phận lại quan trọng hơn chín phần nỗ lực.
Nói đến cuối cùng ngay Lâm Động cũng không khỏi khẽ thở dài. Nghĩ đến Chiến trường Viễn Cổ này có vô số thiên tài để được lọt vào mắt Tông phái siêu cấp đã phải nỗ lực biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng bị sự cạnh tranh tàn khốc hạ gục. Nhưng Tô Nhu lại có cơ duyên từ trên trời rơi xuống mà có được khả năng được Tông phái siêu cấp để mắt tới. Chuyện này đúng là dễ khiến người ta phát điên.
Tô Khôi hơi khựng lại nhìn Lâm Động, cười khổ rồi gật đầu.
- Nhưng ngươi cũng đừng quá coi thường. Nhiều phúc duyên đúng là khiến mình rút ngắn được con đường phải đi, nhưng có lúc đó cũng không phải chuyện tốt đâu. Những cường giả đỉnh cao trên thế gian này không phải chỉ dựa vào phúc duyên đâu…
Tiểu điêu ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
Lâm Động cười cười, cũng không nói gì thêm, nhìn Tô Nhu nói:
- Ngươi có cách giúp Tô Nhu khống chế sức mạnh bên trong cơ thể nàng ta không?
Nghe thế Tô Khôi và Tô Nhu lập tức nhìn Tiểu điêu đầy hy vọng, đặc biệt là Tô Nhu, sức mạnh trong cơ thể đã khiến nàng ta vô cùng khổ não.
Tiểu điêu lộ vẻ trầm ngâm, một lúc sau mới nói:
- Thời gian gần đây ta cũng đã thăm dò qua, tinh thần lạc ấn còn lại trong sức mạnh ấy vì thời gian trôi qua mà trở nên khá mỏng manh. Đó cũng là tin tốt, nhưng muốn khống chế vẫn hơi khó.
Nghe vậy Tô Nhu lộ vẻ thất vọng.
- Khó? Nhưng cũng có cách phải không?
Lâm Động rất hiểu Tiểu điêu, chỉ cần Tiểu điêu không hoàn toàn phủ nhận thì chắc hắn sẽ có cách.
- Có!
Tiểu điêu gật đầu, nói:
- Nhưng cần phải có các loại nguyên liệu khá đặc biệt, bọn chúng ta không có. Vừa hay hai hôm nữa có Đấu giá hội, nếu lấy được nguyên liệu đó thì ta có thể giúp cô ấy khống chế một chút sức mạnh. Tuy không phải tất cả, nhưng nếu kiểm soát được một chút cũng có được lực chiến đấu rất lớn.
- Thật sao?
Tô Khôi mừng rỡ.
- Lâm Điêu đại ca thật giỏi!
Tô Nhu bỗng chốc vui mừng, nhìn dáng vẻ, nếu không phải vì còn hình tượng thiếu nữ thì sợ là cô đã chạy lại mà ôm lấy Tiểu điêu rồi.
- Đừng mừng sớm quá! Sức mạnh đó dù sao cũng không phải của ngươi, dù có khống chế được nó thì vẫn có hạn chế rất lớn.
Tiểu điêu uể oải nói.
- Hơn nữa tính cách của ngươi cũng phải sửa đi. Nếu muốn theo bọn ta tham gia Bách Triều Đại Chiến thì tay sẽ khó tránh khỏi dính máu tanh. Chưa biết chừng còn phải lấy mạng của kẻ khác nữa. Nếu cứ sợ sệt này nọ thì có khi sẽ liên lụy đến bọn ta đó.
Tiểu điêu bình thản nói nhưng khiến sự mừng rỡ trên gương mặt Tô Nhu thu lại khá nhiều.
Tô Khôi cười khổ, nhìn Tô Nhu đang nắm chặt tay. Hắn cũng biết muội muội hắn tính cách quá yếu đuối, trong nơi đầy hiểm ác này, cô giống như chú cừu non đứng giữa bầy sói vậy.
Lâm Động mím môi, nhìn Tô Nhu cắn môi, trong lòng có chút cảm giác không nỡ. Với độ tuổi của nàng, đến tham gia trận chiến tàn khốc này thật sự không dễ dàng gì.
- Lâm Điêu đại ca yên tâm, đến lúc đó ta sẽ không gây ảnh hưởng gì đến mọi người đâu.
Cô nàng thiếu nữ khẽ nắm chặt tay, một lúc sau ngẩng lên, trên gương mặt ánh lên sự quật cường.
Tiểu điêu xoa mũi, thấy ánh mắt kỳ lạ của bọn Lâm Động, chép miệng nói:
- Hừ, lúc nào cũng khiến ta phải làm người xấu!
Tiểu điêu vừa dứt lời, bỗng nhíu mày lại. Đồng thời lúc đó Lâm Động cũng chầm chầm ngẩng đầu lên.
Nhìn bầu trời đen kịt, Lâm Động nói:
- Đã đến rồi thì xuất hiện đi. Trốn trốn núp núp như vậy là hành vi của kẻ tiểu nhân!
Tiểu Viêm đang nhắm mắt tu luyện bên cạnh cũng mở mắt, tay nắm lại, cây thiết côn lập tức xuất hiện.
- Hà hà, không hổ là nhân vật đứng thứ hai trong Địa cấp!
Một tiếng cười vang lên trong không khí, bóng đêm chuyển động, một thân ảnh màu xám xuất hiện trên không trung ở ngoài sân.
Lâm Động nhìn nam tử áo xám vừa hiện thân. Dung mạo hắn bình thường, không có gì đặc biệt, chỉ là hai tay hở ra dưới ống tay áo có phần nhợt nhạt, mơ hồ trên đầu ngón tay còn có hàn quang.
Một nam tử bình thường như vậy nhưng khiến Lâm Động phải nheo mắt lại. Hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm như ẩn như hiện từ trên người nam tử kia.
- La Thông?
Tô Khôi ở bên cạnh, khi nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt lập tức thay đổi, kêu lên thất thanh.
- La Thông, kẻ đứng đầu Địa cấp sao?
Lâm Động cười, chẳng trách mà hắn có khí thế như vậy.
- Bọn ta bị không ít Vương triều chú ý đến, nhưng ngươi xuất hiện đầu tiên thì thật là đáng ngạc nhiên đấy…
Lâm Động khẽ nói.
- Các ngươi gây chấn động lớn như vậy, muốn không gây chú ý cũng khó.
La Thông bình thản nói, rồi chầm chậm đáp xuống phía trên bức tường.
- Nói đi, ngươi đến có việc gì?
- Các ngươi đã giết bọn Nghiêm Mạch phải không?
Lâm Động nhìn chăm chăm Lâm Động, khẽ nói.
- Ừm!
Bất ngờ, Lâm Động đã gật đầu trả lời vô cùng thẳng thắn. Nếu hắn đã mang theo Tô Khôi, Tô Nhu đến thành Vạn Tượng thì chắc chắn biết sẽ bị Vương triều Phong Vân nhắm tới.
- Bọn chúng là người của Vương triều Phong Vân chúng ta, các ngươi không nên động thủ!
La Thông chậm rãi nói, ngữ khí rất bình tĩnh nhưng rất cương quyết.
- Không có ai là bọn ta không thể động thủ cả!
Tiểu điêu nói.
Ánh mắt La Thông lạnh tanh, trên bàn tay nhợt nhạt hàn quang chuyển động. Đôi mắt sắc như đao nhìn ba người Lâm Động, nói:
- Các ngươi nên biết, cô nương kia là người mà Vương triều Phong Vân bọn chúng ta cần.
- Ta nghĩ, bọn ta cùng bọn họ xuất hiện ở thành Vạn Tượng đã nói rõ điều gì rồi phải không?
Lâm Động hơi nhíu mày.
- Nếu ngươi đến chỉ để nói những lời này thì mời đi cho!
- Ta thay mặt Vương triều Phong Vân chuyển tới các ngươi câu này. Ba ngươi bản lĩnh không tệ, nếu gia nhập Vương triều Phong Vân, bọn ta đảm bảo các ngươi sẽ gia nhập Tông phái siêu cấp một cách thuận lợi. Có điều trước đó bắt buộc phải giao cô nương kia cho bọn ta.
La Thông nheo mắt, ngón tay bỗng quét qua không khí, bỗng chốc một cành cây phía trên đầu Lâm Động rời thân.
- Ta cũng không nói nhiều những lời uy hiếp làm gì. Hy vọng ba vị hiểu được, nếu không có lẽ sẽ không thể ra khỏi tòa thành này. Vì một người không quen biết mà hỏng chuyện thì thật không hay!
Ngón tay Lâm Động khẽ gõ lên tựa ghế, bình thản nhìn cành cây rơi xuống, nơi bị cắt phẳng lỳ như gương.
- Ta đã chuyển lời rồi, còn lựa chọn thế nào tùy thuộc ba vị. Hy vọng ngày mai ta sẽ biết đáp án!
La Thông nhìn ba người Lâm Động rồi quay người định đi.
- Không cần đến ngày mai!
Lâm Động khẽ nói. La Thông khựng người lại, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Động.
- Ngay bây giờ… ta sẽ cho ngươi đáp án!
Lâm Động ngẩng lên, trên gương mặt dần hiện lên nụ cười sáng chói nhưng đầy hàn ý.
Nhìn nụ cười đó, ánh mắt La Thông tối sầm lại, hàn ý dâng tràn. Hắn trừng trừng nhìn Lâm Động, nói gằn từng chữ:
- Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất dày!