Trong đại điện với những bức tường vàng xa xỉ mà uy nghiêm, một vài thân ảnh đang ngồi, không khí vô cùng sâm nghiêm.
Phía trước đại điện là hai đạo thân ảnh đang ngồi trên vương tọa, từ trong thân thể tỏa ra thứ sức mạnh kinh người.
Người ngồi bên trái mặc bộ y phục màu đỏ, thậm chí đến mái tóc cũng đỏ rực, nhìn tựa như ngọn lửa đang cháy vậy. Trong bàn tay hắn là hai viên ngọc đỏ đang chuyển động, gương mặt đầy vẻ bất cần, tư thái uể oải. Nhìn bộ dạng đó rất không thích hợp với không khí sâm nghiêm kia, nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng.
Bên phải hắn là một kẻ áo xám, dáng người cao lớn, gương mặt lại không có chút biểu cảm nào, cả người ngồi trên đó tựa như ngọn núi uy nghiêm sừng sững.
- Điền Chấn, chúng ta đã đợi ở đây gần hai tháng rồi, Bách Triều Đại Chiến cũng sắp bắt đầu, ngươi cũng biết là chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu!
Kẻ dáng người to lớn nhìn thân ảnh đang đứng giữa đại điện, giọng nói vang vọng khắp đại điện.
Ở trung tâm đại điện là thân ảnh không hề xa lạ, chính là gã Điền Chấn vốn có ân oán với Lâm Động. Chỉ có điều kẻ đã từng là bá chủ địa vực Tây Bắc này, bây giờ lại có vẻ khúm núm trước mặt hai người kia.
- Mục Hoang đại ca, tên Lâm Động đó chắc chắn cũng đã biết tin hai người đến đây, vì thế mới cố tình trốn tránh. Nếu chúng ta rút trước chưa biết chừng trúng ý hắn, như thế thì đợi công toi trong hai tháng qua!
Điền Chấn cười nịnh nọt, vội nói.
- Ta cũng biết Mục Hoang đại ca và Thiên Hỏa đại ca muốn chuẩn bị cho Bách Triều Đại Chiến sắp tới. Nhưng nếu giải quyết được tên Lâm Động kia, hai bộ truyền thừa của hắn sẽ thuộc về hai vị Đại ca. Đến lúc đó chắc chắn thực lực đại tăng, cũng có thêm chút thủ đoạn nghênh đón Bách Triều Đại Chiến.
Điền Chấn ăn nói cũng không tệ, hơn nữa hắn hiểu thứ gì có thể khiến hai nhân vật đỉnh cao này dao động. Vì thế khi hắn dứt lời, ngay cả gã nam tử hồng bào kia cũng phải dừng hai viên ngọc đang chuyển động trong tay lại, nhìn Điền Chấn, cười nói:
- Ngươi cũng biết cách ăn nói nhỉ? Nhưng ngươi nói cũng không sai, đã đợi hai tháng rồi thì thêm mấy ngày cũng chẳng là gì.
Nói rồi hắn vươn vai:
- Hơn nữa ta cũng rất muốn gặp nhân vật đánh bại được cả ba vị bá chủ địa vực Tây Bắc bọn ngươi. Thời gian gần đây ta cũng nghe nói xuất hiện không ít kẻ kiệt xuất từ khắp nơi, nhưng đáng tiếc ta gặp được lại ít quá!
Vương triều Đại Càn của Chúc Thiên Hỏa có nguồn lực lượng vô cùng hùng hậu, tuy có một số người may mắn có được bảo tàng mà một bước lên trời, nhưng trước mặt Chúc Thiên Hỏa cũng chẳng là gì cả. Gần đây hắn đã gặp không ít những nhân tài mới xuất hiện, nhưng cuối cùng tất cả đều mất mạng trong tay hắn.
- Thiên Hỏa đại ca, quả thực Lâm Động rất khó đối phó, nếu không phải thông tin hoàn toàn chính xác thì ta cũng không tin hắn là người của Vương triều Hạ cấp!
Điền Chấn nghiêm túc nói.
- Vậy sao? Vậy thì càng phải gặp!
Chúc Thiên Hỏa nhếch mép cười. Nhìn nụ cười đó, toàn thân Điền Chấn lạnh toát, không dám nói thêm gì nữa. Hắn biết, nhìn Chúc Thiên Hỏa có vẻ như bất cần đời, nhưng thật ra rất tinh quái. Hơn nữa hắn ghét nhất là những kẻ dựa vào bảo tàng, truyền thừa mà một bước lên trời.
- Hửm?
Mục Hoang nãy giờ ngồi yên trên vương tọa, thân thể to lớn bỗng hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn lên bầu trời bên ngoài đại điện, khóe miệng dần dần nhếch lên.
- Hình như con mồi xuất hiện rồi!
Cùng lúc đó Chúc Thiên Hỏa cũng khựng lại, nụ cười đầy vẻ thích thú, hắn đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài. Dưới từng bước đi của hắn, nguyên lực hùng hồn trào dâng như hồng thủy.
Kẻ cao lớn kia cũng đứng dậy đi theo phía sau.
- Cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi sao?
Nhìn bóng hai kẻ kia, Điền Chấn cũng lập tức hiểu ra, nụ cười hung tàn hiện lên trên miệng. Hắn muốn xem xem Lâm Động rốt cuộc còn ngông cuồng được nữa hay không?
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng thảm hại của Lâm Động là Điền Chấn lại thấy thích thú. Hắn cũng nhanh chóng đi theo. Hắn biết rằng, từ hôm nay kỳ tích của Lâm Động sẽ kết thúc!
Cả Viễn Cổ Chi Địa đều xáo động vì vòng xoáy không gian bỗng xuất hiện kia. Vô số ánh mắt với đủ mọi cảm xúc đều đang nhìn chằm chằm vào nó.
Những ánh mắt đó đầy sự hiếu kỳ, thèm muốn và cười trước nỗi đau khổ của kẻ khác. Vì họ đều biết người xuất hiện từ bên trong đó là ai, họ cũng biết sắp tới hắn sẽ gặp phải chuyện gì.
Rất nhiều người ở Viễn Cổ Chi Địa này đều là đợi Lâm Động đến.
Trước bao ánh mắt chăm chú, vòng xoáy dần đứng yên, hai đạo thân ảnh dần hiện ra trước mắt của tất cả mọi người.
Khoảnh khắc đó cả tòa thành lặng như tờ! Không khí cổ quái trong thành cũng khiến hai người mới bước ra khựng lại một chút. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Động nhíu mày, trên gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu hiện lên nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.
- Xem ra ngươi đi đâu cũng gặp rắc rối!
Lâm Động cũng không để ý đến sự châm chọc của Tiểu điêu, hắn cúi nhìn đám người phía dưới, ánh mắt tối lại, trầm tĩnh nói:
- Hình như còn bị nhằm vào!
- Truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông có bốn cái, ngươi và Tiểu Viêm đã có được hai trong số đó. Kẻ khác không ghen tức mới là lạ! Hơn nữa các ngươi cũng không có bối cảnh như bọn Liễu Bạch, Diêm Sâm không nhằm vào ngươi thì chẳng phải quá ngốc sao?
Tiểu điêu cười, nói.
- Chỉ là không biết lần này kẻ muốn nhằm vào ta là thần thánh phương nào?
Lâm Động cười cười, tuy miệng hỏi vậy nhưng ánh mắt đã nhìn về phía đại điện kim sắc nổi bật nhất tòa thành kia. Hắn có thể cảm nhận được hai luồng khí tức vô cùng hùng hồn phát ra từ đó.
Thứ khí tức đó còn mạnh hơn cả cường giả Tam Nguyên Niết Bàn bình thường!
- Cả hai dường như đều có tư cách xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ tư. Thực lực không tệ, ta nghĩ có lẽ là nhân vật nằm trong Niết Bàn Bảng!
Tiểu điêu cười, nhưng trên gương mặt lại chẳng có chút nghiêm túc nào. Hồi phục được thân thể đến mức hiện nay, bá khí trời sinh của Thiên Yêu Điêu Tộc đã lại xuất hiện trong hắn. Dù Lâm Động đã cấm không được tùy tiện dùng sức mạnh của Thiên Yêu Điêu, nhưng nếu chỉ đối phó với bọn người kia thì cũng không phải khó khăn cho lắm.
- Đúng là đại nhân vật rồi!
Lâm Động gật đầu. Nhân vật như vậy đã có tư cách vào Niết Bàn Bảng, nếu gặp chúng trước khi vào Viễn Cổ Bí Tàng thì có lẽ hắn phải tạm thời tránh đi, nhưng lúc này thì…
Hai người Lâm Động lơ lửng trên không, nhìn nhau cười, không hề có ý bỏ đi ngay. Điều này khiến không ít người trong thành phải nhướng mày, rồi cười lạnh. Nếu hai kẻ bọn chúng biết nhân vật sẽ đối phó với mình là ai thì chắc sắc mặt sẽ không được tốt vậy đâu.
- Hà hà, đại địch đang tới mà vẫn cười được như vậy. Khí phách của hai vị khiến ta bất ngờ đấy!
Khi tất cả ánh mắt chăm chú nhìn hai thân ảnh trên không, một giọng cười chợt vang lên. Tất cả mọi người cùng nhìn thấy hai thân ảnh đang từng bước từng bước đi trên không tiến lại phía này.
Hai kẻ đó vừa xuất hiện, cả tòa thành trở nên xao động. Rõ ràng danh tiếng của chúng với những người kia mà nói thì như tiếng sấm bên tai.
Lâm Động nhìn lại, phía trước là người mặc áo đỏ, tóc đỏ, rất gây chú ý, trên gương mặt là nụ cười thích thú. Phía sau là một kẻ cao lớn, nét mặt lạnh lùng, rất có khí thế.
Chúc Thiên Hỏa nghiêng đầu nhìn Lâm Động, cười:
- Vương triều Đại Càn, Hỏa Tướng Chúc Thiên Hỏa!
- Sơn Tướng Mục Hoang!
Giọng nói của kẻ kia rền vang như sấm.
- Vương triều Đại Viêm, Lâm Động!
Lâm Động làm như không biết đến thái độ và khí thế của hai kẻ kia.
- Bọn ta đợi ngươi rất lâu rồi!
Chúc Thiên Hỏa cười rất nhiệt tình, hắn nhìn Lâm Động nghiêm túc nói:
- Ta đã thích truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông, ngươi hãy giao chúng cho ta, thế nào?
Lâm Động ngoảnh sang nhìn Tiểu điêu, cười:
- Hình như còn ngông cuồng hơn cả ta!
Lâm Động lắc lắc đầu, nhìn Chúc Thiên Hỏa rồi nói với ngữ khí cũng rất nghiêm túc:
- Giờ ngươi hãy quay người đi ngay lập tức, ta cũng không để tâm thái độ của ngươi, ngươi thấy sao?
Chúc Thiên Hỏa gãi gãi mũi, nụ cười rất tươi, nhưng ánh mắt thì tối sầm lại:
- Ngươi nói lại xem!
- Đại ca ta bảo các ngươi cút!
Không gian phía sau Lâm Động một lần nữa toác ra, luồng xoáy không gian xuất hiện, một luồng khí tức hung sát trào dâng mãnh liệt, khoảnh khắc đó cả trời đất dường như trở nên đỏ rực!
Từ trong xoáy không gian, một giọng nói trầm đục như vọng về từ cõi âm, sát khí lan tỏa khiến không ít kẻ phải tái mặt.