Vũ Động Càn Khôn

Chương 481: Dung hợp hổ cốt

Rời khỏi Thú Cốc, Lâm Động cũng không đi vào trong núi sâu mà lại tiến vào sâu trong dãy núi ít người lui tới, tiếp đó chuẩn để Tiểu Viêm dung hợp với Thiên Ma Hổ Cốt, đồng thời thử trùng kích Niết Bàn Cảnh, đến lúc đó tiếng động chắc chắn không nhỏ. Ở nơi hoang vu thế này, thật là không đâu thích hợp bằng.

Sau mấy canh giờ bay sâu vào sơn mạch, Lâm Động mới bắt đầu đã chọn vị trí, cuối cùng đã đáp xuống một đỉnh núi to lớn và cực kỳ hiểm trở.

Ngọn núi cao tới vạn thước, thẳng tắp, đứng sừng sững, cực kỳ hiểm trở, đỉnh núi chỉ thấy mây xanh cùng với mây mù bao phủ, thật khiến cho người khác khó mà nhận thấy cái gì ở trên đỉnh núi.

- Chính là nơi này!

Thân hình của Lâm Động nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó khẽ gật đầu hài lòng, phẩy nhẹ tay áo, Tiểu Viêm lập tức chui ra.

Tiểu điêu cũng thoáng bóng xuất hiện, nó lườm Tiểu Viêm một cái, nói:

- Ngu xuẩn, điêu gia ta biết ngươi bây giờ cũng đã có một chút linh trí, cho nên cũng nói ngươi biết, tuy ngươi là thể chất biến dị khác thường, nhưng suy cho cùng thì huyết mạch lại quá bình thường, ngay cả Đại Lực Liệt Địa Hổ cũng còn chưa thích hợp lắm, cho nên, đối với ngươi mà nói, dung hợp Thiên Ma Hổ Cốt cũng sẽ có không ít nguy hiểm.

Lâm Động đứng một bên nghe, mặt hơi đổi sắc, muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi. Tiểu Viêm chẳng qua chỉ là Hỏa Mãng Hổ bình thường, nếu như không phải nó có thể chất biến dị khác thường, e rằng vĩnh viễn không thể đạt cấp độ như bây giờ.

- Bản thân huyết mạch của ngươi quá bình thường, dù cho có thể chất biến dị hiếm thấy, nhưng bởi huyết mạch nên gây ra trở ngại rất lớn. Cho nên, nếu ngươi quả thật muốn trở nên càng mạnh hơn, nhất định phải mạo hiểm một phen. Bằng không thì sau hãy để hãy để Lâm Động đem ngươi về Vương triều Đại Viêm thì tốt hơn, thế giới bên ngoài nhiều hiểm nguy. Ngươi không có khả năng, đi theo Lâm Động chỉ là con vật ăn bám mà thôi.

Tiểu điêu thản nhiên nói.

Mắt Tiểu Viêm chợt lóe lên một tia sáng. Nó đương nhiên là hiểu Tiểu điêu nói gì. Ánh mắt nó bỗng dừng lại trên người Lâm Động, rồi đột nhiên gầm lên một tiếng lớn.

Tuy Lâm Động nghe không hiểu ý tư tiếng gầm của Tiểu Viêm, nhưng đã hiểu lựa chọn của nó. Đoạn vận lực hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt về phía Tiểu điêu, khẽ nói:

- Thật là quá phiền phức, chúng ta động thủ thôi.

- Này, con hổ ngốc này có chút cố gắng đó, cũng tốt! Nếu như ngươi có thể vượt qua cửa ải này, quả thật sẽ giống như là thoát thai hoán cốt.

Tiểu điêu cười hắc hắc, chợt ánh mắt cũng dần dần tập trung, chậm rãi gật đầu nhè nhẹ.

- Ầm!

Tay áo Lâm Động vung lên, Thiên Ma Hổ Cốt đen kịt như hắc thiết xuất hiện, một luồng khí tức hung hiểm tỏa ra khắp nơi, như ẩn như hiện mờ ảo trên mặt đất.

Nhìn bộ Thiên Ma Hổ Cốt có sức mạnh đáng sợ đó, Tiểu điêu trầm giọng nói.

- Muốn dung hợp Thiên Ma Hổ Cốt, trước tiên phải rút cốt, nói ngắn gọn, chính là đem hổ cốt vốn có của con hổ ngốc rút ra bỏ đi. Một bước này nguy hiểm khôn cùng, không cẩn thận, lập tức cốt hủy thú vong.

- Lâm Động, hai mươi vạn Niết Bàn Đan!

Nghe tiếng quát lớn của Tiểu điêu, Lâm Động không chút do dự quăng ra túi Càn Khôn, lập tức vô số Niết Bàn Đan hỏa hồng sắc tràn ra, cuối cùng hóa thành tựa như một đạo hồng thủy khổng lồ, nhất loạt xuất hiện trên đỉnh núi. Niết Bàn Khí xuất ra khiến cả ngọn núi bỗng chốc trở nên nóng bỏng.

- Niết Bàn Hỏa, ngưng!

Trong hai móng vuốt của Tiểu điêu, ấn ký không ngừng thay đổi, từng đạo ánh sáng tử hắc sắc vọt mạnh ra, bắn vào bên trong đợt hồng thủy khổng lồ do Niết Bàn Đan tạo thành kia.

Ầm ầm!

Theo đạo quang mang tử hắc sắc kia đi vào, luồng hồng thủy trong giây lát bắt đầu luân chuyển, một loáng sau, một ngọn lửa đỏ rực từ bên trong đột nhiên phun ra, khiến cho đến cả không khí xung quanh cũng bị thiêu đốt, toàn bộ ngọn núi bỗng chốc trở nên mờ ảo.

- Tiểu Viêm, nếu bước này mà ngươi cũng không chịu được, thì đến bước tiếp theo cũng không cần phải làm nữa.

Nhãn thần Tiểu điêu ngưng trọng, móng vuốt vung lên, đạo Niết Bàn Hỏa cuộn lại, bao chặt lấy thân thể của Tiểu Viêm.

Xèo xèo!

Tại khoảnh khắc Niết Bàn Hỏa bao trùm lấy thân thể Tiểu Viêm, Lâm Động gần như có thể tận mắt nhìn thấy lân phiến trên thân thể Tiểu Viêm trong khoảnh khắc cũng bị hòa tan.

- Hống!

Bỗng một tiếng gầm lớn vô cùng thê lương phát ra từ trong đám Niết Bàn Hỏa đang cháy hừng hực kia, chấn động cả một vùng mạch sơn rộng lớn.

Lâm Động nhìn không chớp mắt vào đám Niết Bàn Hỏa, bên trong đó là Tiểu Viêm đang điên cuồng giãy giụa. Trong mơ hồ Lâm Động có thể nhìn thấy dưới ngọn lửa ấy, thân thể của Tiểu Viêm càng lúc càng trở mờ ảo, tựa hồ huyết nhục đều bị thiêu đốt thành huyết thanh vậy.

Tiếng gào thét thê lương mãi đến hơn mười phút sau mới dừng lại, cuối cùng dần dứt hẳn. Nhưng không thể nói nỗi thống khổ đã hết, bởi vì lúc này ngay cả miệng Tiểu Viêm cũng đã bị đốt cháy, khó lòng mà gào thét được nữa.

Bên trong Niết Bàn Hỏa đang hừng hực thiêu đốt, thân thể của Tiểu Viêm lúc này dần biến thành một đống huyết nhục mơ hồ trộn lẫn vào nhau, nếu như không phải trong lòng Lâm Động vẫn cảm thấy có một cơ hội nhỏ nhoi, e rằng đến hắn cũng cho rằng Tiểu Viêm khó lòng toàn mạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Rút ra hổ cốt!

Ánh mắt Tiểu điêu lúc này vụt lên tia sáng sắc bén, móng vuốt quơ quơ, hào quang tử hắc sắc ngưng tụ thành bàn tay lớn, trực tiếp mạnh mẽ tiến vào đám Niết Bàn Hỏa, đâm sâu vào đống huyết nhục mơ hồ bên trong, sau đó lập tức xé căng ra.

Xoẹt!

Một bộ hổ cốt trắng hếu có chút uốn khúc bị Tiểu điêu mạnh mẽ bóc ra từ trong đống huyết nhục kia.

Lâm Động nhìn một màn đó, toàn thân run lên, hai tay nắm chặt lại, dường như có thể cảm nhận được nỗi đau khổ đáng sợ mà Tiểu Viêm đang phải chịu đựng lúc này.

Thiêu thân rút cốt, những chữ này người bình thường mới nghe qua đã thấy ớn lạnh sống lưng, thế nhưng trong lúc này đây, chính Tiểu Viêm lại phải chịu đựng điều đó.

Ánh mắt của Tiểu điêu đanh lại, nó hét lớn:

- Lâm Động, Thiên Ma Hổ Cốt!

Lâm Động nghiến chặt răng, tung một chưởng lên trên Thiên Ma Hổ Cốt, chỉ thấy vang lên một tiếng động chói tai, Thiên Ma Hổ Cốt đã rơi vào bên trong Niết Bàn Hỏa.

Thiên Ma Hổ Cốt vừa vào trong Niết Bàn Hỏa, đám huyết nhục mơ hồ đó dường như đã cảm ứng được cái gì, điên cuồng ngọ nguậy, sau đó từng chút từng chút quấn chặt lên bộ hổ cốt.

Thình thịch!

Nhưng trong khi đám huyết nhục đó quấn lên trên Thiên Ma Hổ Cốt, trên bộ hổ cốt đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang tử hắc sắc, tựa như muốn đánh tan đám huyết nhục đó ra. Mặc dù cơ hồ như sắp bị phá tan, song đám huyết nhục đó vẫn như những sợi kẹo kéo, không ngừng cuốn lên trên.

Tiểu điêu vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình, ánh mắt không rời khỏi đám Niết Bàn Hỏa, nói:

- Trong Thiên Ma Hổ Cốt còn lưu lại những lạc ấn của Thiên Ma Hổ khi còn sống. Nó sẽ chống cự lại sự dung hợp của Tiểu Viêm. Tuy nhiên chuyện này chúng ta cũng không cách nào giúp được, chỉ có thể mong rằng Tiểu Viêm sẽ chinh phục được nó mà thôi. Hơn nữa, Yêu linh của Tiểu Viêm cũng đang lẫn vào bên trong đám huyết nhục đó. Ở trong trạng thái ấy, lâu nhất cũng chỉ có thể cầm cự được một canh giờ, nếu như nội trong một canh giờ mà nó không thể dung hợp thành công với Thiên Ma Hổ Cốt, thì chính mạng sống của nó cũng khó lòng bảo toàn.

Lâm Động im lặng gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng xuống, mắt không chớp một lần, nhìn chằm chằm vào ngọn Niết Bàn Hỏa ấy, trống ngực bất tri bất giác cũng đập nhanh hơn không ít.

Sự đối kháng giữa bộ hổ cốt và mớ huyết nhục trong ngọn Niết Bàn Hỏa ấy diễn ra gần tròn một canh giờ. Thời gian chầm chậm trôi đi, con mắt của Lâm Động đã hằn đỏ lên những tia máu căng phồng. Tiểu điêu lắc đầu, quen biết đã lâu, nó hiếm khi thấy Lâm Động mất bình tĩnh như vậy.

Lại mười phút nữa trôi qua, thời gian một canh giờ cũng đã hết, cuối cùng Lâm Động không chịu được nữa, đứng bật dậy, đi lại vài bước.

Bộp!

Bước chân đột nhiên dừng lại, Lâm Động ngẩng đầu lên, bước nhanh vài bước, hai bàn tay dường như không thể chịu đựng được nữa muốn tiến đến bắt lấy đám Niết Bàn Hỏa kia, hắn biết rằng cứ kéo dài như vậy, e rằng Tiểu Viêm sẽ vong mạng mất.

Ầm!

Đột nhiên, chính lúc đôi tay của Lâm Động sắp chạm được tới đám Niết Bàn Hỏa, đám Niết Bàn Hỏa vốn đang hừng hực thiêu đốt đột nhiên bành trướng lên, kình lực cực mạnh xuất ra khiến cho Lâm Động phải lùi lại mười mấy bước.

- Đừng kích động, Lâm Động!

Tiểu điêu xuất hiện trước mặt Lâm Động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong đám Niết Bàn Hỏa, nơi đó vốn giằng co, lúc này dường như đã ngừng lại. Trong mơ hồ, trong đó xuất hiện thân ảnh một đầu quái vật khổng lồ, đang đứng sừng sững giữa ngọn lửa. Đột nhiên một luồng khí lãng phả ra, luồng khí lãng ấy còn hung bạo hơn gấp bội phần so với luồng khí tức của Thiên Ma Hổ Cốt lúc trước, dường như một con hung thú từ thời đại Hồng Hoang đã thức tỉnh.

- Thành công rồi sao?

Cảm nhận được luồng khí hung bạo vô cùng cường mãnh đó, đồng tử của Lâm Động đột nhiên co lại.

- Rống!

Lâm Động và Tiểu điêu chăm chú theo dõi, bên trong Niết Bàn Hỏa, con quái vật khổng lồ đó ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng hổ gầm inh tai nhức óc, vang vọng khắp nơi.

Dưới tiếng hổ gầm tràn đầy uy lực và hung bạo, tất cả các Yêu thú ở trong sơn cốc này đều phải run rẩy, nơm nớp lo sợ.

Hai mắt của Tiểu điêu sáng rực lên, lẩm bẩm nói:

- Uy lực của Thiên Ma Hổ!

Tiếng hổ gầm vang ầm ầm giữa thiên địa, ngay sau đó, Niết Bàn Hỏa hừng hực thiêu đốt bỗng như bị hấp thụ hết, tựa như đều bị hút vào bên trong vật thể khổng lồ điên cuồng kia. Cùng lúc, đạo hồng thủy Niết Bàn Đan lơ lửng trên bầu trời kia cũng dần hóa thành từng đạo Niết Bàn Khí tựa hồ như một ngọn lửa, không ngừng hạ dần xuống, cuối cùng bị thân ảnh khổng lồ kia thâu tóm.

- Con hổ ngốc đó chuẩn bị hấp thu Niết Bàn Đan kìa!

Nhìn một màn đó, Tiểu điêu nở nụ cười viên mãn, tiếng cười như đã trút bỏ hết mọi gánh nặng.

Lâm Động ở cạnh đó cũng đã ngồi xuống đất, tảng đá đè nặng ở trong lòng cuối cùng cũng như được trút bỏ.