Vũ Động Càn Khôn

Chương 452: Biến cố

Theo nữ tử áo đỏ Mục Hồng Lăng bị cưỡng chế rời khỏi mảnh không gian này, Lâm Động lúc này giống như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, trở tay một cái, Huyết Linh Khôi có chút hư hại đang bị huyết phù phong ấn lập tức trở lại bên cạnh Lâm Động.

- Nữ tử này không biết đến tột cùng là lại lịch thế nào? Thậm chí ngay cả Huyết Linh Khôi cũng không thể làm gì được nàng!

Lâm Động nhìn chưởng ấn trên ngực Huyết Linh Khôi, lông mày cũng hơi nhíu lại một chút. Thực lực của nữ nhân này chỉ e còn mạnh hơn so với Trần Mộ, hơn nữa thủ đoạn của nàng cũng tương đối kỳ diệu. Tình huống vừa rồi, thậm chí ngay cả Huyết Linh Khôi cũng có chút khó khăn. Nếu như không phải có Tiểu điêu và Tiểu Viêm âm thầm hợp lực xuất thủ thì e rằng Lâm Động chỉ có thể xuất ra thủ đoạn cuối cùng.

Hiện nay mặc dù đã đuổi nữ nhân này đi, trận giao phong này xem như Lâm Động thắng, chỉ có điều Lâm Động cũng biết rằng hai người đã kết thù oán rồi. Mục Hồng Lăng này rất xinh đẹp, nói chuyện cũng hòa khí, nhưng Lâm Động hiểu rõ nữ nhân như vậy lại càng khó đối phó. Hiện nay nếu như đã đắc tội nàng thì không biết sau này sẽ gặp phiền toái gì nữa.

Cau mày suy nghĩ một chút, Lâm Động cười cười, bây giờ suy nghĩ những chuyện này thì vẫn còn quá sớm. Bất kể nữ nhân này đến tột cùng có thân phận gì, vì Viễn Cổ Bí Thược, cho dù là gặp lại lần nữa thì hắn cũng không chút nương tay.

Muốn trở thành cường giả chân chính, trong lòng hiển nhiên không được phép tồn tại sự sợ hãi.

- Hắc hắc, nữ nhân này e rằng nam nhân bình thường không thể chế ngự được a!

Tiểu điêu lúc này cũng thoáng hiện ra, cười híp mắt nói.

Lâm Động trừng mắt nhìn nó, sau đó cầm Viễn Cổ Bí Thược trong tay lên nói:

- Đi thôi, thứ này đã đến tay rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi!

- Rời khỏi làm gì? Ai biết lúc này đi ra ngoài có còn gặp lại đám người kia không, Trần Mộ, thậm chí cả Mục Hồng Lăng cũng có thể đang đợi bên ngoài, ngươi ra ngoài tìm chết sao?

Tiểu điêu cười nhạo nói.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Động lúc này mới biến đổi. Nếu như đám người Trần Mộ và Mục Hồng Lăng thật sự ở bên ngoài đợi hắn, vậy hắn có thể sẽ rất thê thảm. Bất kể thế nào đi nữa, thực lực của hắn bây giờ quả thật không thể nào chống lại cường giả Niết Bàn Cảnh, cho dù có thêm Huyết Linh Khôi và át chủ bài là triệu hoán Viễn Cổ Thiên Ngạc, nhưng đối mặt với cục diện này thì hiển nhiên vẫn lành ít dữ nhiều.

- Vậy cũng không thể cứ trốn ở nơi này mãi a!

Lâm Động có chút chần chờ, nói.

- Tên ngốc, ngươi không phải đã lấy được thụ văn rồi sao? Vừa vặn nơi này an toàn, ngươi hãy mượn lực lượng thụ văn, đột phá cảnh giới đến Thiên Phù sư đi. Đến lúc đó ngươi đã có tư cách đối kháng với cường giả Niết Bàn Cảnh rồi, cần gì phải kiêng kỵ đám ngươi Trần Mộ nữa?

Tiểu điêu nói.

Lâm Động giật mình, chợt trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng, hiển nhiên là thiếu chút nữa quên mất thụ văn vừa giành được. Nếu như hắn có thể tiến vào Thiên Phù sư, như vậy cũng tương đương với cường giả Niết Bàn Cảnh, đến lúc đó, quả thật không cần phải sợ Trần Mộ nữa.

Tại bên trong Chiến trường Viễn Cổ này, chỉ có cường giả đạt đến Niết Bàn Cảnh mới có tư cách nói chuyện.

Nếu như trong lòng đã quyết định thì Lâm Động cũng không dây dưa dài dòng nữa, trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó bàn tay lật một cái, mảnh thụ văn cứ như vậy lập tức xuất hiện trong tay.

Thụ văn này màu xanh biếc, sinh cơ từ bên trong tràn ngập ra, trong sinh cơ mạnh mẽ dường như còn ẩn chứa năng lượng vô cùng kỳ dị. Chỉ nắm trong tay mà Lâm Động đã cảm thấy bản thân giống như trong dòng suối tinh thần lực ấm áp vậy, ba động ôn hòa từ trong nê hoàn cung nhẹ nhàng khuếch tán ra.

- Không hổ là Thiên Phù Linh Thụ!

Cảm nhận được loại năng lượng kỳ dị mà mạnh mẽ này, trong mắt Lâm Động cũng xẹt qua một tia tán thán.

- Loại thụ văn này sinh trưởng tự nhiên, hấp thu luyện hóa nó đặc biệt khó khăn, chỉ có điều ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù, cũng không cần quá lo lắng. Tuy nhiên về phần sau khi hấp thu có thành công đột phá đến cảnh giới Thiên Phù sư hay không có lẽ còn phải cơ duyên của ngươi thế nào rồi.

Tiểu điêu ở bên cạnh khẽ nói.

Lâm Động vuốt vuốt tay áo, Tiểu Viêm từ bên trong tay áo phóng ra, gầm nhẹ một tiếng liền hóa thành trạng thái chiến đấu, nằm rạp xuống bên cạnh.

Tuy rằng mảnh không gian này không có sự tồn tại của người khác, chỉ có điều Lâm Động vẫn như cũ đem một phần lực lượng bảo hộ trong lúc luyện hóa, miễn lúc thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có hối hận cũng không kịp.

Nhìn Tiểu điêu, Tiểu Viêm và Huyết Linh Khôi thủ hộ ở bên cạnh, lúc này Lâm Động mới an tâm một chút, hai mắt chậm rãi nhắm chặt lại, sau đó thụ văn trong tay cũng lơ lửng trên không trung, cuối cùng dừng lại trước trán. Hào quang xanh biếc ở bên trong lóe ra, nhưng lại không tràn ra ngoài. Xem ra việc Tiểu điêu nói thứ này khó luyện hóa quả không phải là không có lý.

Chỉ có điều đối với Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù mà nói, việc này hiển nhiên không có gì khó khăn. Thôn Phệ Tổ Phù sở trường nhất đó chính là thôn phệ và luyện hóa, bất cứ năng lượng nào dưới sự vận chuyển hóa của Tổ Phù đều sẽ trở thành năng lượng nguyên thủy nhất. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Trong lòng Lâm Động khẽ chuyển, Thôn Phệ Tổ Phù đang lơ lửng tại nê hoàn cung của Lâm Động cũng từ thiên linh cái lao ra, lập tức hóa thành một cái hắc động, sau đó hắc động dần khuếch tán ra, trực tiếp đen thụ văn ngoan cố như tảng đá bao vây lấy.

Xuy xuy!

Lực thôn phệ tràn ra khổng lồ, thụ văn vốn không chút sứt mẻ trước mọi thủ đạo của Lâm Động rốt cuộc cũng xuất hiện chút dấu hiệu run rẩy. Một tia năng lượng màu xanh biếc bị mạnh mẽ kéo ra, sau đó lập tức bị hắc động bao vây xung quanh thôn phệ. Cùng lúc đó, năng lượng kỳ dị trải qua lực thôn phệ thì một tia năng lượng tràn ra, cuối cùng rót vào trong thiên linh cái của Lâm Động, cuồn cuộn không ngừng tràn vào bên trong nê hoàn cung.

Theo những năng lượng màu xanh biếc này tràn vào, nê hoàn cung của Lâm Động giống như liệt hỏa gặp hàn băng, với một loại tốc độ kinh người xuất hiện chuyển biến nghiêng trời lệch đất.

Bên trong nê hoàn cung vốn là một mảnh hỗn độn, chỉ có mỗi Thôn Phệ Tổ Phù tọa trấn ở trong đó, phóng mắt nhìn lại thì liền trông thấy màu sắc hỗn độn tràn ngập, giống như thiên địa chưa từng xuất hiện vậy.

Nhưng màu sắc hỗn độn dưới năng lượng kỳ dị màu xanh tràn vào thì cuối cùng cũng xuất hiện chuyển biến, sự hỗn độn chậm rãi biến mất, thoáng một cái trời và đất bắt đầu phân chia, âm dương bắt đầu xuất hiện.

Bên trong nê hoàn cung xuất hiện kịch biến, thế nhưng Lâm Động hiển nhiên cũng không hoảng hốt. Không những không hoảng hốt mà trong lòng hắn còn có chút vui mừng, bởi vì hắn biết rõ muốn chân chính tiến vào Thiên Phù sư thì bên trong nê hoàn cung phải đánh nát hỗn độn, tạo thành một tiểu thiên địa, hình thành sự liên kết với thiên địa bên ngoài, như thế mới có thể điều động lực lượng thiên địa, phát huy uy năng vô cùng.

Chỉ có điều muốn chính thức tại bên trong nê hoàn cung tạo ra một tiểu thiên địa hiển nhiên cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Bởi vậy mặc dù có loại năng lượng kỳ dị tràn ngập sinh cơ tràn vào cuồn cuộn mãnh liệt thì loại chuyển biến này vẫn tương đối chậm chạp.

Mà đối với việc này Lâm Động cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý. Nếu như Thiên Phù sư thực sự dễ dàng tiến vào như vậy thì những người phải vất vả gom góp Niết Bàn Đan, hơn nữa còn phải mạo hiểm tính mạng nếu như thất bại để xông phá Niết Bàn Cảnh làm sao có thể chịu nổi?

Đây là một công việc vừa chậm chạp vừa tinh tế!

Viễn Cổ Bí Thược lặng lẽ lơ lửng trong không gian, Lâm Động thì vẫn bình tĩnh ngồi xếp bằng, một hắc động tại trước mặt của hắn chậm rãi tràn ra, thụ văn thần kỳ giờ khắc này không ngừng kịch liệt run rẩy. Từng cỗ năng lượng tinh thuần tràn ngập sinh cơ không ngừng chảy ra, cuối cùng rót vào bên trong nê hoàn cung của Lâm Động, cứ như vậy dần tạo thành tiểu thiên địa.

Mà ở bên cạnh Lâm Động, Tiểu điêu, Tiểu Viêm cũng yên tĩnh chờ đợi, lúc này nếu như Lâm Động có thể thuận lợi tiến vào Thiên Phù sư, như vậy hắn xem như đã bước vào hàng ngũ cường giả tại Chiến trường Viễn Cổ.

Trong không gian tĩnh lặng này, Tiểu điêu không ngừng chú ý quan sát Lâm Động. Có lẽ không ai phát hiện ra có một tia năng lượng sinh cơ như có như không từ trong hắc động khuếch tán ra, cuối cùng sáp nhập vào đạo di hài đang ngồi xếp bằng cách đó không xa.

Xuy!

Trong lúc mơ hồ, dưới làn da không còn chút sức sống của di hài thoáng hiện lên một đạo hào quang bí hiểm.

Lâm Động biết rằng muốn tại trong nê hoàn cung tạo nên tiểu thiên địa thì sẽ mất không ít thời gian, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng sau khi hắn nhắm mắt cho đến lúc mở mắt thì thời gian đã trôi qua một tháng.

Trong một tháng này, thân thể của hắn không chút sứt mẻ, thụ văn ở bên trong hắc động cũng từ hùng hậu trở nên dần ảm đạm. Hiển nhiên năng lượng bên trong đã bị Lâm Động dần dần thôn phệ giống như tằm ăn lá dâu.

Tiểu điêu ở một bên nhìn thụ văn tản ra tia sáng yếu ớt thì trong lòng hơi trầm xuống, có thể thấy một tháng này tinh thần lực của Lâm Động tăng trưởng với một loại tốc độ kinh người, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đạt đến cảnh giới Thiên Phù sư. Nếu như trước khi hấp thụ hết thụ văn mà tiểu thiên địa bên trong nê hoàn cung của Lâm Động vẫn không hoàn tất thì ước mơ đột phá Thiên Phù sư của hắn sẽ lại lần nữa bị kéo dài, mà nếu bị dời lại lần sau thì đối với bọn họ mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì.

Dưới sự lo lắng của Tiểu điêu, ba ngày trôi qua, thụ văn bên trong hắc động rốt cuộc sau một hồi run rẩy kịch liệt thì phịch một tiếng, dần dần tiêu tán hoàn toàn.

- Ài…

Thấy vậy, Tiểu điêu cũng than nhẹ một tiếng. Mà theo tiếng than của nó, hai mắt Lâm Động đã đóng chặt hơn một tháng cũng mở ra, trong mắt lóe lên chút thất vọng và cười khổ.

- Vẫn còn thiếu chút nữa!

Lâm Động có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên không ngờ mượn lực của thụ văn mà vẫn không thành công đột phá đến cảnh giới Thiên Phù sư.

Trong mắt hiện lên chút thất vọng, Lâm Động vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên lúc này bộc phát biến cố. Chỉ thấy di hài cách đó không xa đột nhiên nổ tung, sau đó một đạo hôi quang từ trong đó bay ra, với một loại tốc độ kinh người lướt đi, cuối cùng xông thẳng vào trong đầu Lâm Động, lập tức thân hình hắn trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

- Đoạt xá!

Tiểu điêu ở bên cạnh cũng bởi vì một màn này mà trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo như muốn giết người.