Màn đêm bao phủ Điểm tập trung cuối cùng cũng dần tan đi, khi ánh dương một lần nữa chiếu rọi mảnh đất này thì chủ nhân của tòa thành đã thay đổi. Những kẻ Vương triều Thánh Quang vốn diễu võ giương oai đã bị Lâm Động giết sạch. Những cường giả vốn đầu hàng Vương triều Thánh Quang giờ lại thể hiện trò gió chiều nào che chiều ấy, nghiến răng nghiến lợi tố cáo tội ác của Vương triều Thánh Quang, nhìn như có thù hận sâu sắc lắm vậy.
Đương nhiên Lâm Động chẳng có thời gian để ý đến loại đó, tuy Vương triều Thánh Quang đã bị giải quyết nhưng hắn không hề có ý định thống trị nơi này. Một Điểm tập trung nhỏ bé, trong ngoài cộng lại chỉ nghìn người, làm bá vương ở đây thì được gì? E là một năm sau ngay tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến cũng không còn nữa.
Nếu không phải do bọn Vương triều Thánh Quang cố tình gây rắc rối, thậm chí còn muốn đoạt Linh bảo và vũ kỹ của Lâm Động thì hắn cũng chẳng quản chuyện người khác. Nhưng Lê Thịnh lại quá không biết điều, cứ muốn động đến Lâm Động, tính ra thì kết quả đó là do hắn tự chuốc lấy mà thôi.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên tòa tháp, Lâm Động chầm chậm mở mắt, trong lòng bàn tay hắn, ánh sáng của tượng bạch ngọc đã tối đi không ít.
Lâm Động đứng dậy, bước ra một bước, lập tức từ trong cơ thể bùng ra một luồng nguyên lực hùng hồn.
Đồng thời, nguyên lực thiên địa ở xung quanh hắn cũng nhanh chóng ngưng tụ lại thành một đạo hư ảnh của một con cự tượng bao trùm lấy toàn thân Lâm Động.
Con cự tượng này tuy mơ hồ nhưng đã có uy lực kinh thiên động địa. Vừa xuất hiện, con cự tượng ngửa lên trời rống lên một tiếng dài khiến nguyên khí trên bầu trời tòa thành như sôi sục.
Vì có không gian thạch phù, việc tu luyện vũ kỹ với Lâm Động không phải quá khó khăn. Vì thế, dù chỉ tu luyện trong một đêm nhưng Lâm Động đã có lĩnh ngộ với Thánh Tượng Băng Thiên Chàng. Tuy nhất thời không thể thật thuần thục nhưng hắn đã có lực chiến đấu không tệ.
Trên tòa tháp, Lâm Động cũng cảm nhận được uy lực lớn lao sau khi phát động Thánh Tượng Băng Thiên Chàng. Sắc mặt hắn hiện lên hỉ sắc, tâm thần khẽ động, hư ảnh của cự tượng dần tan đi.
- Ha ha, chúc mừng Lâm Động huynh lại thêm một môn vũ kỹ mạnh mẽ.
Khi cự tượng tan đi, lan tỏa âm thanh xé gió, ba người Mạc Lăng bay tới, tươi cười nói với Lâm Động.
Thấy bọn Mạc Lăng, Lâm Động cũng cười. Trải qua sự việc tối qua, Lâm Động cũng đã thay đổi cách nhìn với ba người này.
- Lâm Động huynh, bọn ta đã có được một số tin tình báo về Đại sư huynh của Vương triều Thánh Quang.
- Ồ?
Thấy bọn Mạc Lăng nhanh chóng có được tin tức như vậy, Lâm Động rất ngạc nhiên.
- Ha ha, cũng là nhờ Lâm Động huynh đã gây dựng được uy tín ở đây, bọn ta muốn có tin gì cũng chẳng mất nhiều công sức, đã có được không ít tin tình báo từ những cường giả vốn đi theo Vương triều Thánh Quang.
Mạc Lăng cười nói.
Lâm Động cười bảo ba người ngồi xuống rồi nhìn Mạc Lăng. Hiển nhiên, Lâm Động rất muốn biết người Đại sư huynh tối qua để lại những lời đe dọa đó rốt cuộc có thực lực thế nào.
- Được biết, trong số những người của Vương triều Thánh Quang tham gia Bách Triều Đại Chiến có hai mươi người có thực lực Tạo Hóa Cảnh.
- Hai mươi người?
Vương triều Thánh Quang đã có tám cường giả Tạo Hóa Cảnh chết trong tay Lâm Động, như vậy vẫn còn mười một cường giả Tạo Hóa Cảnh nữa. Đương nhiên người cuối cùng chính là Đại sư huynh kia rồi.
- Ngoài tám người bọn Lê Thịnh còn có mười một cường giả Tạo Hóa Cảnh nữa đi theo bên cạnh Đại sư huynh. Theo bọn ta được biết, vị Đại sư huynh này tên là Tấn Mục, thực lực có lẽ đạt Bán Bộ Niết Bàn, có khả năng xung kích Niết Bàn Cảnh.
Nói đến đây sắc mặt Mạc Lăng có phần nặng nề, Niết Bàn Cảnh và Tạo Hóa Cảnh căn bản là hai tầng thứ khác hẳn nhau. Một khi Tấn Mục trở thành cường giả Niết Bàn Cảnh, dù Lâm Động có vũ kỹ giết được tám người bọn Lê Thịnh cũng chưa chắc là đối thủ của Tấn Mục.
Vì Niết Bàn Cảnh là sự thay đổi hoàn toàn về chất, phải trải qua sự tôi luyện của Niết Bàn Khí, thân thể của cường giả Niết Bàn Cảnh ngang ngược hơn Đại Nhật Lôi Thể của Lâm Động không biết bao nhiêu lần. Đối mặt với sự ngang ngược đó, dù không dùng nguyên lực để hộ thể thì một cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng chẳng thể tạo sự uy hiếp gì quá lớn. Đây chính là cái gọi là khoảng cách!
Hắn đứng yên cho đánh, ngươi cũng chẳng làm được gì.
Tuy Bán Bộ Niết Bàn không thể coi là cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính nhưng thực lực cũng vượt xa bọn Lê Thịnh.
Lâm Động gật đầu, cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Từ tinh thần lạc ấn mà Tấn Mục để lại tối qua hắn cũng biết đây là một đối thủ đáng gờm.
- Tấn Mục hiện nay có lẽ ở Dương Thành. Tòa thành đó là Điểm tập trung rất rộng lớn, so với ở đây thì nơi đó cực kỳ xa xôi.
Mạc Lăng nhún vai, nói:
- Thông thường rất nhiều người vào Chiến trường Viễn Cổ đều đến Điểm tập trung đó, chỉ ở đó mới tuyệt đối an toàn. Những nơi nhỏ như chúng ta đang ở rất dễ bị Yêu thú công phá. Đương nhiên Dương Thành là Điểm tập trung lớn nhất trong vòng bán kính nghìn dặm, cường giả nhiều như lá mùa thu. Tuy Niết Bàn Khí ở đó dồi dào hơn ở đây nhưng muốn chiếm được tài nguyên tốt cũng không phải chuyện dễ.
- Ha ha, Lâm Động huynh cũng không cần quá lo về Tấn Mục, theo tình báo bọn ta biết được thì có lẽ giờ hắn không có thời gian gây rối đâu.
Đỗ Vân cười nói.
- Tại sao?
Lâm Động khựng người, ngạc nhiên hỏi. Hắn đã giết người của Vương triều Thánh Quang lại còn xóa bỏ tinh thần lạc ấn mà Tấn Mục để lại trong tượng ngọc, Tấn Mục phải rất nôn nóng giết Lâm Động mới phải.
- Đó là tin mà bọn ta biết được từ một tên thân cận với Vương triều Thánh Quang nhất. Dương Thành hiện nay tập trung rất đông người từ các Vương triều khác, mà dường như họ đang muốn tranh giành một thứ có tên là Viễn Cổ Bí Thược. Tên Tấn Mục đó cũng rất muốn có nó, ta nghĩ trước khi có được Viễn Cổ Bí Thược hắn sẽ không phân tâm đối phó huynh đâu.
Mạc Lăng cười nói thêm.
- Viễn Cổ Bí Thược? Đó là thứ gì?
Nghe thấy cái tên lạ hoắc này, Lâm Động hơi khựng lại, ngạc nhiên hỏi.
- Nghe nói đó là một cái chìa khóa của Viễn Cổ Bí Tàng. Tuy trong Chiến trường Viễn Cổ có thể cô đọng được Niết Bàn Đan nhưng nếu làm theo cách thông thường, đừng nói chỉ có một năm, dù cho thêm vài năm nữa cũng chẳng thể có đủ Niết Bàn Đan để xung kích Niết Bàn Cảnh. Vì thế rất nhiều người đã có ý đồ với các bảo tàng trong Chiến trường Viễn Cổ. Chỉ cần có được một bảo tàng là sẽ đủ lượng Niết Bàn Đan cần thiết. Nếu vận khí tốt một chút gặp được truyền thừa của tông phái Viễn Cổ để lại thì có thể một bước lên trời, nổi bật trong cuộc đại chiến một năm sau rồi.
Lâm Động khẽ gật gù, nếu cô đọng Niết Bàn Đan theo cách bình thường thì sợ là đại đa số mọi người sẽ không thể có một vạn viên. Như thế hiển nhiên là không thể đủ để xung kích Niết Bàn Cảnh, vì thế rất nhiều người muốn tìm bảo tàng. Đương nhiên cũng có những tên dùng cách bá đạo, cướp đoạt!
Có điều, muốn cướp thì phải có thực lực, nếu không, nhiều người không những không cướp được mà còn bị kẻ khác cướp sạch, giống như bọn xui xẻo Lê Thịnh vậy.
- Cũng không biết trong Viễn Cổ Bí Tàng có những thứ gì tốt?
Lâm Động nghĩ, hắn cũng có hứng thú với số bảo tàng đó. Dù sao thì hắn cũng cần rất nhiều Niết Bàn Đan để xung kích Niết Bàn Cảnh. Giờ hắn đã là Tạo Hóa Cảnh đại thành, rất nhanh nữa thôi là có thể xung kích Niết Bàn Cảnh. Trước lúc đó hắn nhất định phải gom đủ một vạn viên Niết Bàn Đan.
- Trong Viễn Cổ Bí Tàng có thứ gì bọn ta cũng không rõ, có điều theo tin tình báo có được thì dường như Tấn Mục nhằm vào một thứ…
Mạc Lăng nói.
- Thứ gì?
- Hình như nó gọi là Sinh Tử Chuyển Luân Đan, hơn nữa…
Man Sơn vò đầu, nói có phần không chắc chắn.
- Sinh Tử Chuyển Luân Đan?
Lâm Động sững người, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy loại đan dược này. Khi hắn chuẩn bị gật đầu bừa một cái thì một tiếng gào thét vang lên trong đầu.
- Sinh Tử Chuyển Luân Đam? Đó là đan dược mà siêu cấp cường giả đã bước vào cảnh giới lãnh ngộ sinh tử phải trải qua thiên tân vạn khổ mới ngưng tụ được. Một viên đan dược có thể cứu được một mạng sống, đủ để tránh được cục diện chết chắc! Nếu ta có được nó, nhất định sẽ có thể ngưng luyện lại từ đầu, thoát khỏi trạng thái Yêu linh, hồi phục trạng thái đỉnh phong! Lâm Động, lần này ngươi phải giúp ta, nhất định phải giúp ta! Giúp ta có được Sinh Tử Chuyển Luân Đan, chỉ cần ta có nó sẽ có cơ hội hồi sinh!
Tiếng gào thét ấy gần như khiến Lâm Động muốn ngất đi, hắn biết đó là giọng của tiểu điêu. Điều khiến hắn kinh ngạc là, từ khi biết tiểu điêu đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu điêu kích động như thế. Rõ ràng thứ gọi là Sinh Tử Chuyển Luân Đan kia vô cùng quan trọng với tiểu điêu.
- Đừng vội, cứ bình tĩnh, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi!
Mãi lúc sau Lâm Động mới tỉnh lại, cười khổ, trong đầu nói. Tuy hiện giờ ngay đến Viễn Cổ Bí Tàng là gì cũng không biết nhưng hắn vẫn nhận lời, đó không phải tùy tiện hứa suông mà là lời hứa chân chính.
Mấy năm nay, Lâm Động đã coi tiểu điêu là người bằng hữu không thể thiếu. Không có tiểu điêu thì không có hắn ngày nay. Tiểu điêu đã giúp hắn rất nhiều, nay nó cần Lâm Động giúp đương nhiên hắn sẽ không nói nửa lời từ chối. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi thật nghĩa khí, điêu gia ta không nhìn nhầm người!
Lời nói của Lâm Động rõ ràng đã cảm động tiểu điêu, trong tiếng chửi bới ẩn giấu một sự vui mừng.
Lâm Động khẽ thở ra, vốn dĩ hắn đã thở phào khi chưa bị Tấn Mục truy sát, không ngờ lại có biến cố này.
Hiển nhiên Viễn Cổ Bí Thược chính là chìa khóa để mở Viễn Cổ Bí Tàng, hắn muốn có Sinh Tử Chuyển Luân Đan bên trong bí tàng thì nhất định phải giành được chìa khóa.
Thế cũng có nghĩa là, Lâm Động không chỉ không thể tránh Tấn Mục mà ngược lại phải chủ động đến Dương Thành để tranh đoạt Viễn Cổ Bí Thược!
Nghĩ vậy sắc mặt Lâm Động không khỏi trở nên kỳ quái, một lúc sau hắn thở dài, xem ra phiền phức lại đến rồi, muốn tránh cũng không tránh được…