Nhìn người bước ra từ phía cánh cửa Tử Kim cuối cùng, ở bên ngoài điện, toàn bộ hiển nhiên đều lâm vào yên tĩnh. Ngay cả nhân vật giống như Mạc Tiêu Thiên cũng có chút kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh, rồi sau đó ánh mắt chuyển về phía Vương Chung ngã dưới đất. Bây giờ bọn họ mới hiểu được, vừa rồi nhóm người bọn họ dường như đã kết luận quá sớm.
Bởi vì người cuối cùng từ bên trong thông đạo đi ra chính là Lâm Động!
Nhìn Vương Chung trọng thương hôn mê, lại lần nữa liếc nhìn Lâm Động tóc tai có chút rối tung, trên thân thể có vết máu, nhưng ánh mắt sáng ngời và mạnh mẽ, bất cứ ai cũng biết, giao thủ giữa hai người, ai là kẻ thắng.
Trên đài cao vẫn yên tĩnh, thậm chí ngay cả trong ánh mắt Lâm Phạm và Vương Lôi cũng xuất hiện trang thái ngây ngẩn, hiển nhiên là vẫn chưa khôi phục lại tinh thần trước kết quả đột ngột như vậy. Về phần một vài thế lực đứng đầu còn lại, trong mắt đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, kết quả này quả thật nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bọn họ biết rõ Lâm Động gần đây danh tiếng rất thịnh, nhưng Vương Chung đã có thanh danh hiển hách nhiều năm nay tại Vương triều Đại Viêm. Lại nói, ai cũng tin rằng, trong năm danh ngạch của cuộc Cuộc chiến Hạt giống chắc chắn sẽ có hắn.
Cho nên, lúc vừa rồi sau khi biết Vương Chung giao thủ với Lâm Động, trong lòng bọn họ đều thầm than Lâm Động xui xẻo. Một ngôi sao vừa mới nổi có lẽ hôm nay sẽ phải nếm mùi bại trận. Thậm chí, không phải chỉ riêng bọn hắn, mà ngay cả Lâm Phạm cũng không dám ôm kỳ vọng quá lớn, dù sao thì thanh danh của Vương Chung cũng quá vang dội.
Nhưng loại cục diện đó lại xuất hiện kết cục như hiện nay, nhìn Vương Chung trọng thương hôn mê, lại nhìn Lâm Động toàn thân khí huyết sôi trào, người nào cũng biết hai người đã bạo phát một cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Nhưng trong trận đại chiến đó, Lâm Động lại là người cuối cùng bước ra!
Nhìn thân ảnh tuổi trẻ đi ra khỏi điện, bọn họ đều hiểu rằng Cuộc chiến Hạt giống đã có kết quả cuối cùng. Năm danh ngạch đều đã có tên, mà càng khiến cho bọn họ âm thầm cảm thấy ao ước và đố kỵ đó chính là Gia tộc Lâm Thị không ngờ lại trực tiếp chiếm được hai danh ngạch.
Loại chuyện này nhiều năm qua chưa từng xuất hiện tại Vương triều Đại Viêm. Dù sao thì muốn tuyển chọn ra một người nổi tiếng trong đám thiên tài thì tốn kém tài nguyên cũng không ít, ngay cả mạnh mẽ như Hoàng thất cũng chỉ phái ra một mình Tam Hoàng tử Mạc Lăng, những tông phái và Gia tộc khác làm sao có thể có thủ bút bồi dưỡng được nhiều tuyệt thế thiên tài được?
Hơn nữa, bọn họ đều hiểu Lâm Thị Lông Tộc có thể lấy được hai cái danh ngạch hoàn toàn là nhờ vận khí bởi vì Lâm Động nửa đường xuất hiện, lúc trước không hề tiêu phí chút tài nguyên của Gia tộc Lâm Thị thì hắn đã có được thực lực như vậy, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của bản thân. Mà Gia tộc Lâm Thị thì gần như không hề trả một cái giá gì đã gặt hái được một tuyệt thế thiên tài không thua kém gì Lâm Lang Thiên. Hôm nay hắn còn ở trong Cuộc chiến Hạt giống đánh bại Vương Chung, vì Gia tộc Lâm Thị giành được cái danh ngạch thứ hai.
May mắn như thế, thật sự không thể không khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
- Lâm Phạm huynh, lần này thật đúng là phải chúc mừng a!
Mạc Tiêu Thiên xoay người lại, nhìn vào Lâm Phạm có chút giật mình, cười nói.
- Bệ hạ nói đùa rồi…
Lâm Phạm lúc này cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, vội vàng ôm quyền, nhưng trên mặt đã không che giấu được sự cuồng hỉ. Hắn lúc này quả thật cảm thấy xúc động đến choáng váng. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ rằng Gia tộc Lâm Thị có thể đạt được hai danh ngạch trong một lần Cuộc chiến Hạt giống như thế này. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
Loại chuyện này cho dù phóng mắt khắp lịch sử Vương triều Đại Viêm, số lần xuất hiện cũng sẽ không vượt quá một bàn tay, nhưng hôm nay may mắn to lớn đó lại rơi xuống đầu Gia tộc Lâm Thị bọn hắn.
Lúc Lâm Phạm lộ vẻ cuồng hỉ thì Vương Lôi ngồi ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch. Hắn có chút không thể tin nhìn vào thân ảnh Vương Chung bị trọng thương, thân thể không ngừng run rẩy. Hắn thật sự là không thể tin, hắn nghĩ Vương Chung sẽ dễ dàng giành được một danh ngạch, hơn nữa còn gánh vác hy vọng của Gia tộc Vương Thị triển lộ quang mang trong Bách Triều Đại Chiến, thế nhưng cuối cùng lại thất bại trong tay một Lâm Động vô danh.
- Làm sao có thể?
Sau lưng Vương Lôi, vẻ mặt vốn đắc ý của Vương Viêm cũng trở nên ảm đạm vô sắc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Cũng giống như Vương Lôi, đối với thực lực của Vương Chung, hắn có lòng tin tuyệt đối. Trong mắt hắn, Lâm Động lần này gặp phải Vương Chung quả thực chính là chuyện bất hạnh lớn nhất của Lâm Động. Vốn hắn định đợi lúc Vương Chung thắng lợi trở về thì sẽ tìm mọi cách châm chọc tên Lâm Động thất bại ấy, nhưng sự thật lại trêu đùa hắn đến tàn khốc…
Nhìn thân ảnh trọng thương hôn mê, trong lòng Vương Viêm phảng phất như sụp đổ vậy. Hắn thật sự không tin rằng một con kiến hôi nhỏ bé hai năm trước hắn có thể tùy tiện bóp chết, vậy mà hôm nay, Chiến Thần trong lòng hắn lại thua con kiến hôi nhỏ bé này.
Chỉ có điều, bất kể hắn muốn tin hay không, nhưng sự thật chính là như vậy, nó sẽ không bởi vì bất cứ kẻ nào không muốn tin mà sẽ thay đổi.
Ở ngoài điện, ánh mắt Lâm Động liếc nhìn Vương Chung trọng thương hôn mê, thân thể vốn căng thẳng đã thả lỏng hơn rất nhiều. Ngay lập tức một cỗ cảm giác suy nhược từ sâu trong thân thể hắn tràn ra. Hắn ngẩng đầu nhìn đám người Mạc Lăng, không khỏi tự giễu lắc đầu, cùng những người bộ dáng vô cùng thoải mái này so sánh, hắn quả thực có một loại xúc động muốn chửi thề một trận.
- Ha ha, Lâm Động huynh, chúc mừng! Vừa rồi ta còn nói lần Cuộc chiến Hạt giống này, tất có Lâm Động huynh trong danh ngạch, không ngờ bây giờ liền ứng nghiệm rồi!
Mạc Lăng hướng về phía Lâm Động mỉm cười, thanh âm nhu hòa nói.
- Ngươi chính là Lâm Động? Quả nhiên là đại hán tử, không ngờ ngay cả Vương Chung cũng không phải đối thủ của ngươi. May là lần này ta không gặp ngươi, nếu không danh ngạch này chỉ e sẽ không đạt đến tay!
Man Sơn của Man Vương Tông cũng dùng ánh mắt kinh dị nhìn Lâm Động, sau đó thanh âm hùng hậu phát ra.
Người này mặc dù thoạt nhìn thô cuồng, nhưng hiển nhiên không phải là loại người ngốc nghếch. Hắn cũng rõ ràng lần Cuộc chiến Hạt giống này, trong số năm trận chiến của vòng cuối cùng, trận của Lâm Động tuyệt đối là gian nan nhất.
Lâm Động và Vương Chung đều là hạng người nhân tài kiệt xuất, nếu xếp tại các tổ khác, chỉ cần không gặp phải Mạc Lăng của Hoàng thất thì e rằng sẽ có tám phần giành được danh ngạch. Nhưng ai ngờ hai gã khó giải quyết này lại xui xẻo đụng mặt nhau. Trận chiến này mặc dù bọn hắn không nhìn thấy, nhưng nhìn khí huyết tràn ra quanh người Lâm Động và bộ dáng thê thảm của Vương Chung, chắc chắn đã xảy ra một hồi đại chiến thảm khốc đến cực điểm.
Mà bên trong trận đại chiến thảm khốc này, Lâm Động ngoài dự đoán của mọi người lại là người nở nụ cười cuối cùng. Nói cách khác, thực lực của hắn cao hơn Vương Chung một bậc, thực lực như vậy ở trong năm người bọn họ, Man Sơn thấy e rằng chỉ có Mạc Lăng mới có thể cùng giao thủ!
Đỗ Vân của Thiên La Tông cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Động chằm chằm, chợt chậc chậc một tiếng. Khó trách sư phụ của hắn lại không cho hắn đi trêu chọc Lâm Động, thì ra gã này lại khó giải quyết như vậy.
Đối với ba người Mạc Lăng, Man Sơn, Đỗ Vân, Lâm Động tương đối hiền lành, hướng về phía ba người chắp tay khách khí, cười nói:
- Chỉ là may mắn mà thôi!
- Xem ra quả thật là may mắn, nói không chừng vừa rồi tỏ ra yếu nhược, sau đó đợi đến khi Vương Chung lơ là thì đột nhiên động thủ…
Lúc này, Lâm Lang Thiên trầm mặc trong chốc lát cũng không nhịn được cười lạnh, ánh mắt của hắn tương đối âm trầm. Lúc trước không phát hiện ra thân ảnh của Lâm Động, trong lòng hắn đã cho rằng cuộc đọ sức giữa hai người cuối cùng đã phân thắng bại, nào ngờ sự tình lại thảy đổi cực nhanh đến không tưởng. Nhất thời, cho dù là với tâm cơ của hắn cũng có chút không thích ứng.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi không phải gặp ta, nếu không, ngươi cũng sẽ có kết quả như vậy!
Lâm Động cười nhạt một tiếng, nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lang Thiên liền trở nên lạnh lẽo, chỉ có điều cũng không có thật sự động thủ. Ánh mắt của hắn vẫn không tự chủ được thoáng nhìn qua Vương Chung ở phía xa, nhìn bộ dạng thê thảm của người này, đồng tử của hắn không nhìn được co rút. Mặc kệ miệng lưỡi hắn có lợi hãi như thế nào, nhưng hắn rất rõ thực lực của Vương Chung. Nhưng bây giờ gã lại thua trong tay Lâm Động, khiến cho mức độ nguy hiểm của Lâm Động trong lòng hắn không thể không nâng lên một bậc.
Hắn hiểu rằng, Lâm Động hiện nay nếu như mình không sử dụng đến lá bài tẩy cuối cùng thì sợ rằng cũng rất khó làm gì được hắn.
Con kiến hôi nhỏ bé trong mắt hắn năm đó, bất tri bất giác đã trưởng thành đến mức ngay cả hắn cũng không dám khinh thường.
Mạc Lăng ở bên cạnh nhìn bộ dáng đối chọi gay gắt của hai người cũng ngẩn ra, chợt hiểu rõ, xem ra hai người này ở trong Gia tộc Lâm Thị có ân oán tương đối sâu.
- Bệ hạ, không biết trận chiến cuối cùng ta có tính là người thắng không? Nếu như tính thì có thể tuyên bố kết quả được chưa?
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn về phía Mạc Tiêu Thiên trên đài cao, âm thanh kính cẩn nói.
- Ha ha, tất nhiên là…
Nghe thấy vậy, Mạc Tiêu Thiên cười, nhưng lời của hắn còn chưa dứt thì bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí kinh người từ bên cạnh bộc phát ra.
- Tiểu súc sinh, ngươi dám làm Vương Chung bị thương như vậy, ta muốn ngươi hôm nay phải đem mạng mình ra trả!
Cỗ sát khí vừa xuất hiện thì mọi người liền nhìn thấy thân hình Vương Lôi đột nhiên phóng tới, trong đôi mắt tràn ngập sát khí dày đặc. Trảo phong vô cùng mạnh mẽ nện về phía đầu Lâm Động, thiên địa cuồng phong gào thét, hàn phong lạnh lẽo. Cường giả Niết Bản Cảnh vừa ra tay liền khiến trời rung đất chuyển.
Vương Lôi không ngờ lại không nén giận nổi, cùng với Lâm Động thực lực chênh lệch khổng lồ trực tiếp hạ sát thủ.