Vũ Động Càn Khôn

Chương 335: Diệt cỏ tận gốc

Hắc động trong lòng bàn tay Lâm Động nhanh chóng khuếch tán ra. Một cỗ lực lượng thôn phệ vô cùng cường hãn cũng nhanh chóng theo đó bạo xuất ra. Dưới loại lực lượng thôn phệ này, Đằng Sát nhất thời cảm thấy trong đầu truyền đến từng trận đau nhức, phảng phất như toàn bộ tinh khí thần đều bị mạnh mẽ hút ra khỏi thân thể vậy.

- Lâm Động, thả ta đi, ta cam nguyện làm thuộc hạ của ngươi! Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi!

Lúc này, Đằng Sát rốt cuộc cũng hoàn toàn tuyệt vọng, hắn ngửi thấy mùi vị tử vong nồng đậm, liền khàn giọng quát lớn.

Trong mắt Đằng Sát, đối diện với tử vong chân chính, không có thứ gì là không thể vứt bỏ. Thái độ làm người của hắn vốn bạc tình bạc nghĩa, lúc trước vì để giữ chân Lâm Động đã thậm chí không tiếc đánh Đằng Lỗi suýt chết. Hiện nay tới tình cảnh này, vì bảo toàn tính mạng, cho dù chuyện không có khả năng thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.

- Lâm Động tiểu ca, Đằng Sát là kẻ ngoan độc, nếu như lưu lại tất sẽ hậu hoạn!

Cách đó không xa, Mộ Lôi và Võ Tông khẩn trương nhìn bên này. Nếu như thật sự để Đằng Sát sống sót, chỉ e không có người nào ở đây có thể an tâm. Loại nhân vật ngoan độc như vậy phải nhanh chóng diệt trừ, vì thế cho nên vội vàng nói chen vào.

Chỉ có điều mặc dù hai người muốn lập tức ra tay giết Đằng Sát, nhưng bây giờ hắn lại ở trong tay Lâm Động, bởi vậy cho dù là đám người Mộ Lôi cũng không dám mạnh mẽ ra tay. Dù sao thì kết cục Âm Khôi Tông trước mắt, thực lực khủng bố mà Lâm Động xuất ra cũng khiến cho bọn họ cực kỳ sợ hãi. Nhân vật như vậy ai dám đắc tội chứ?

Lâm Động nhàn nhã liếc nhìn đám người Mộ Lôi vô cùng khẩn trương kia. Những kẻ này cũng đang lo lắng hắn sẽ tha mạng cho Đằng Sát, sẽ lưu lại một mầm tai họa cho bọn họ.

Chỉ có điều, mặc dù bất kể hành động của hắn có thể đem đến phiền toái cho Đại Ma Môn hay không, nhưng hắn cũng không muốn lưu lại một mầm tai họa cho chính mình.

Mặc dù có một thuộc hạ là cường giả thực lực đạt đến Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng tương đối uy phong, nhưng cũng sẽ có nguy hiểm rất lớn.

Lâm Động cho tới bây giờ đều cho rằng Đằng Sát là loại nhân vật kiêu hùng, sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện làm tiểu tốt trong tay hắn, ánh mắt của hắn hờ hững nhìn Đằng Sát, nhàn nhạt nói:

- Ta đối với việc nuôi một con độc xà bên người, không hề có hứng thú!

Lời nói vừa dứt, Lâm Động không hề cho Đằng Sát bất cứ cơ hội nói chuyện nào nữa. Hắc động đột nhiên khuếch tán, chỉ thấy một cỗ lực lượng phảng phất như vô hình, trực tiếp hút lấy thân thể Đằng Sát, cuối cùng toàn bộ đều tiến vào trong hắc động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ầm!

Tinh khí thần trong cơ thể bị hắc động thôn phệ, sắc mặt Đằng Sát trong khoảnh khắc đọng lại. Ánh mắt mở lớn, lộ ra vẻ kinh hãi nồng đậm, cuối cùng dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, chậm rãi ngã xuống.

Tông chủ Âm Khôi Tông thanh danh hiển hách ở quận Đại Hoang, một người hung tàn ngoan độc, lúc này rốt cuộc cũng hoàn toàn bỏ mạng tại nơi này. Mà lúc Đằng Sát ngã xuống, cả đỉnh Huyền Âm Sơn vốn hỗn loạn trong khoảnh khắc lập tức im lặng.

Bất kể là cường giả Âm Khôi Tông hay những cường giả thế lực các tông phái khác, ánh mắt đều kinh hãi nhìn thân ảnh Đằng Sát chậm rãi ngã xuống đất, trong nhất thời vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

Không ai nghĩ rằng Tông chủ Âm Khôi Tông không lâu trước còn khí phách hào hùng, chấn nhiếp quần hùng, bây giờ lại trở thành một khối thi thể lạnh lẽo nằm đó như thế.

Loại thay đổi một trời một vực này khiến cho người khác cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy!

Ánh mắt Lâm Động bình thản nhìn thân thể Đằng Sát nhanh chóng lạnh đi. Hắn vào quận Đại Hoang còn chưa đến hai năm, thế nhưng trong thời gian hai năm này, thế lực Âm Khôi Tông đứng sừng sững tại quận Đại Hoang hơn mười năm cũng đã suy tàn trong tay hắn. Trình độ như thế, năng lực như vậy, quả có chút đáng sợ!

- Đằng Sát đã chết, tàn đảng của Âm Khôi Tông, các ngươi còn dám dựa vào địa thế hiểm trở mà ngoan cố chống cự sao? Muốn kết thành địch nhân với phần lớn thế lực trong quận Đại Hoang hay sao?

Sự yên tĩnh trên đỉnh núi chỉ duy trì trong chốc lát, Mộ Lôi trước hết lấy lại tinh thần, nhất thời hét lớn, khiến những cường giả Âm Khôi Tông còn chống cự giật mình tỉnh lại.

Đằng Sát bị giết, hiển nhiên là một đả kích trí mạng đối với sĩ khí của bọn họ, vì thế cho nên một số cường giả liền vứt bỏ vũ khí trong tay, lựa chọn đầu hàng.

Cái chết của Đằng Sát tượng trưng cho kết cục suy tàn của Âm Khôi Tông.

Nếu hôm nay Lâm Động thực sự dựa vào lực của một người có đánh chết Đằng Sát đi nữa, cũng sẽ chỉ khiến cho Âm Khôi Tông nguyên khí đại thương chứ không thể hoàn toàn suy bại.

Dù sao thì bất kể thế nào đi nữa, Lâm Động cũng không có khả năng giết sạch toàn bộ cường giả của Âm Khôi Tông. Hắn nhiều lắm chỉ có thể giết một vài người thuộc tầng lớp cao tầng, Âm Khôi Tông đại thương nhưng không thể ảnh hưởng đến căn cơ chân chính.

Bởi vậy, chỉ cần đến lúc Âm Khôi Tông tĩnh dưỡng một thời gian, nói không chừng lại có thể trở thành thế lực đỉnh phong của quận Đại Hoang.

Chỉ là đáng tiếc Âm Khôi Tông ngày thường quá mức kiêu ngạo càn rỡ, Đằng Sát lại bá đạo, muốn xây dựng liên minh, muốn nắm phần lớn thế lực trong tay. Chính vì thế, vừa rồi mới có kết cục té nước theo mưa như thế.

Có thể tưởng tượng được, sau ngày hôm nay, Âm Khôi Tông sẽ không còn tồn tại nữa, đến lúc đó, cái tên Âm Khôi Tông cũng sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi quận Đại Hoang.

Một thế lực từng đứng đầu, từ đó về sau liền biến mất trong lịch sử quận Đại Hoang!

Đằng Sát chết, Âm Khôi Tông hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự, một vài cao tầng đều nhanh chân bỏ trốn. Mà đám cường giả Âm Khôi Tông mất đi người chỉ huy cũng có người thì bỏ trốn có người thì đầu hàng. Không đến nửa giờ, đỉnh Huyền Âm Sơn hoàn toàn đổi màu cờ.

Mộ Lôi và Võ Tông so với một số Chưởng giáo của các đại tông phái khác thì tương đối cường đại hơn một chút. Bọn họ nhìn thi thể ngổn ngang khắp nơi đỉnh Huyền Âm Sơn, trong mắt lóe lên sự cuồng nhiệt.

Từ nay về sau, Âm Khôi Tông không còn tồn tại nữa, mà địa bàn và tài nguyên trước kia Âm Khôi Tông chiếm cứ hiển nhiên sẽ phân chia, bọn họ đều có thể kiếm được chỗ tốt khổng lồ từ trong đó!

- Cha!

Thế nhưng, lúc Mộ Lôi đang mừng như điên vì có được tài phú khổng lồ từ trên trời rơi xuống thì Mộ Thiên Thiên đột nhiên kéo áo hắn, đôi mắt đẹp hướng về phía đạo nhân ảnh cách đó không xa.

Nghe thấy thanh âm của Mộ Thiên Thiên, lại nhìn thân ảnh trẻ tuổi, trong lòng Mộ Lôi lập tức thanh tỉnh lại. Hắn vội vàng phất tay để đám người Võ Tông thu liễm vẻ hưng phấn trên mặt lại.

Hôm nay Âm Khôi Tông bị diệt, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Lâm Động đến báo thù. Nếu như không phải hắn đánh bại Đằng Sát, hơn nữa còn phá đi đại trận hộ tông của Âm Khôi Tông thì bọn họ cũng không có gan khai chiến với Âm Khôi Tông.

Lại nói lần này đại chiến, Lâm Động chiếm công lao lớn nhất, mà việc phân chia tài nguyên cũng không đến lượt bọn họ. Đám người Võ Tông đều là người khôn khéo, nhìn thấy ánh mắt của Mộ Lôi cũng lập tức thanh tỉnh lại.

Mặc dù bọn họ ở trong quận Đại Hoang đều mang danh là cường giả, nhưng tại thời điểm này cũng không ai dám nói nửa lời bất mãn.

Tràng đại chiến vừa rồi đã khiến cho Lâm Động nhất thời trở thành Chiến Thần trong lòng bọn họ. Vào lúc này, cho dù Lâm Động muốn bọn họ kết thành liên minh, chỉ e đám người Mộ Lôi cũng không dám kêu ca nửa lời.

- Lâm Động tiểu ca…

Một đám cường giả thanh danh hiển hách tại quận Đại Hoang, vào lúc này lại tươi cười hớn hở ôm quyền chào hỏi Lâm Động, trong cử chỉ mơ hồ lộ ra một tia cung kính.

- Chuyện gì? Các vị phân chia xong rồi sao?

Lâm Động xoay người, liếc mắt nhìn đám người Mộ Lôi, cười nhạt nói.

- Ha ha, không dám không dám, Lâm Động tiểu ca còn chưa mở miệng, chúng ta sao dám làm vậy?

Mộ Lôi vội vàng cười đáp.

- Tông chủ Mộ Lôi rất biết nói chuyện!

Lâm Động cười cười. Hắn nhìn đám Chưởng giáo cung kính trước mặt, trong nhất thời suy nghĩ cũng có chút bay bổng. Cho dù những người này trước kia không có ai thật sự tôn trọng hắn, nhưng hiện nay, trong lời nói lại tràn ngập cung kính và kiêng kỵ.

Ngắn ngủi hơn nửa năm, Lâm Động đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mà toàn bộ sự thay đổi này đều là do Thôn Phệ Tổ Phù mang đến. Thần vật trong thiên địa quả nhiên không phải bình phàm!

Nếu như không có Thôn Phệ Tổ Phù, Lâm Động muốn trong nửa năm đạt đến trình độ Bán Bộ Tạo Hóa là không có khả năng.

- Ta đối với địa bàn của Âm Khôi Tông cũng không cảm thấy hứng thú gì. Thậm chí, ta có lẽ đã lưu lại quận Đại Hoang này quá lâu rồi, cũng chuẩn bị rời đi thôi. Những thứ ở đây cuối cùng cũng thuộc về các ngươi mà thôi.

Nghe Lâm Động nói lời này, trong mắt đám người Mộ Lôi khó có thể ngăn được, lóe lên vẻ kinh hỉ.

- Hiện nay hang ổ Âm Khôi Tông đã bị diệt trừ, nhưng vẫn còn không ít Phân bộ trong quận Đại Hoang. Đây cũng là chuyện phiền toái, ta cũng không muốn tìm phiền phức đến cho mình, vì thế những phiền toái này ta hy vọng các ngươi có thể làm cho sạch sẽ.

Lâm Động nhàn nhạt nói. Phân bộ của Âm Khôi Tông không ít, hắn không có khả năng quét sạch hết được, hiện nay có thế lực Đại Ma Môn ra tay, có thể giúp hắn giải quyết việc này một cách hoàn mỹ.

- Lâm Động tiểu ca yên tâm, quận Đại Hoang về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện ba chữ Âm Khôi Tông nữa. Hơn nữa một khi chúng ta nghe được tin tức gây bất lợi cho Lâm Động tiểu ca, chắc chắn sẽ lập tức bẩm báo!

Mộ Lôi trầm giọng nói.

- Mặt khác, lần này ra tay cũng khiến ta tiêu hao không ít. Tài phú Âm Khôi Tông khổng lồ, ta cũng lười tìm kiếm, các ngươi gộp lại cho ta hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan, xem như là thù lao giúp các ngươi thu thập Âm Khôi Tông, thế nào?

Lâm Động khẽ cười, nhẹ giọng nói.

- Hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan?

Nghe thấy số lượng như vậy, đám người Mộ Lôi cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt khẽ biến đổi, sau đó cắn răng gật đầu nói:

- Được, Lâm Động tiểu ca yên tâm, cho chúng ta một ngày chuẩn bị, nhất định sẽ dâng lên hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan!

Hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan đối với thế lực tầm thường mà nói có lẽ là con số trên trời, nhưng đối với thế lực đỉnh phong giống như Đại Ma Môn cũng không phải là không kiếm ra được. Chỉ cần có thể tìm thấy Tàng bảo thất của Âm Khôi Tông, hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hơn nữa quan trọng hơn chính là bây giờ bọn họ cũng không dám ở trước mặt Lâm Động nói không được, bằng không cũng đi theo vết xe đổ của Âm Khôi Tông mà thôi.

- Ừm, cho các ngươi thời gian một ngày. Bên trong núi của Âm Khôi Tông có thứ khiến ta cảm thấy hứng thú, các ngươi cứ ở trên thu thập tàn cục đi, đừng đến quấy rầy ta!

Nhìn thấy đám người Mộ Lôi thức thời như vậy, Lâm Động lại cười một tiếng. Hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp xoay người lướt đi.

Sau khi thôn phệ được tinh khí thần của Đằng Sát, Lâm Động cũng có được ký ức của hắn. Trong ký ức này hắn phát hiện ra được, tại sâu trong Huyền Âm Sơn dường như có một nơi đặc biệt kỳ dị. Mà Lâm Động đối với thứ này cảm thấy rất hứng thú, hắn cũng muốn nhìn xem địa phương kỳ lạ đó đến tột cùng có gì cổ quái.