Vũ Động Càn Khôn

Chương 140: Ý chí

Khi Chu Thông nhìn chăm chú vào thân hình Lâm Động, đối phương cũng phát hiện ra hắn đang nhìn, ngẩng đầu, Lâm Động nở nụ cười:

"Cuối cùng cũng đuổi kịp."

"Ngươi tên là Lâm Động?"

Trong tầng 7 Phù Sư Tháp trống trải, Chu Thông nhìn chằm chằm vào Lâm Động, sau một lúc mới mở miệng nói.

Lâm Động cười chắp tay, đảo qua người vị Phù sư trẻ tuổi mạnh nhất Thiên Hỏa thành, người này không cao lớn nhưng tuấn tú, ẩn chứa một năng lực khiến người khác không dám khinh thường.

"Lần này đã nhìn nhầm người rồi."

Thanh âm của Chu Thông mới đầu là kinh ngạc sau đó khôi phục bình tĩnh, cho dù có biến cố gì xảy ra, hắn vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của mình, trong lòng hắn luôn nghĩ, trong Phù sư trẻ tuổi ở Thiên Đô Quận, người có thể hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lâm Động trước mắt tuy rằng có chút ngoài dự liệu, nhưng chưa tới mức khiến hắn phải chịu thua.

"Chu Thông huynh quá khen, tại hạ chỉ là may mắn mới vào được đây mà thôi."

Lâm Động cười nói, đối với Chu Thông này hắn không có ác cảm dù sao hai người cũng chỉ mới gặp mặt, có lẽ có chút địch ý, nhưng cũng chỉ vì lập trường hai phe đối lập mà thôi.

"Trong Phù Sư Tháp không tồn tại may mắn, thực lực của ngươi mạnh hơn so với vị Tử Nguyệt cô nương kia."

Chu Thông cười nhạt, thanh âm hơi ngừng một chút, nói tiếp:

"Nhưng mà, lần tháp đấu này chắc chắn Thiên Hỏa thành chúng ta có được Phù Sư Tháp."

"Ta cũng sẽ cố hết sức lưu Phù Sư Tháp lại Viêm Thành."

Lâm Động mỉm cười, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc.

"Nếu như vậy thì thể hiện bản lĩnh đi, mong rằng ngươi có thể vượt qua được ta."

Chu Thông cười nhạt, sau đó không hề để ý tới Lâm Động nữa, xoay người lại, điều động tất cả Tinh Thần Lực trong Nê Hoàn Cung, chống cự lại tinh thần uy áp vô hình, nặng nề bước tới vị trí trung ương của tầng 7.

"Phù..."

Khi Chu Thông khởi hành, Lâm Động cũng thở ra một hơi, uy áp của tầng 7 mạnh hơn tầng 6 nhiều, tinh thần uy áp ở đây sền sệt giống như là đang đi trong đầm lầy, vô cùng khó khăn.

Nhìn thoáng qua bóng lưng Chu Thông, Lâm Động mím môi, tuy nói tinh thần uy áp này làm người khác khó chịu, nhưng hắn cũng không phải là người được nuông chiều từ bé, trong lòng hắn luôn có sự kiên nghị và bướng bỉnh, điểm này đã giúp hắn chịu đựng được sự rèn luyện của cối xay tinh thần.

Người ngoài chỉ cảm thấy Tinh thần lực của hắn phát hiện vô cùng nhanh, nhưng đâu có thể biết, hắn phải trả công như thế nào.

Tinh thần lực hùng hậu cuồn cuộn không ngừng từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra, hai chân Lâm Động nặng nề nhấc lên.

"Đông!"

Tiếng bước chân nặng nề cứ vang vọng trong Phù Sư Tháp, mỗi một thanh âm này vang lên là có vô số giọt mồ hôi đổ xuống.

Khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau vọng lại, hai mắt của Chu Thông hơi nhíu, nhưng hắn không quay đầu, chậm rãi bước đi.

Trong tầng 7 trống trải, hai đạo thân ảnh không ai nói với ai một câu, một trước một sau dùng tốc độ cực kỳ thong thả, nhưng lại vững vàng đi tới vị trí giữa tầng 7.

Hai người đều có tính cách kiên nghị, mặc dù uy áp đè nặng tới mức khó thở, nhưng mà họ vẫn cắn răng, không chịu dừng bước. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Mới đi được chừng trăm bước đã mất nửa giờ...

"Bịch!"

Trong im lặng đột nhiên có một thanh âm vang lên, chỉ thấy Chu Thông ở phía trước đã quỳ bịch xuống đất, hai tay hắn chống xuống dưới chống đỡ thân hình, miệng thì thở dốc.

Lúc này, ở chỗ Chu Thông đã có thể thấy được bức tường tinh thần lên tầng thứ 8, nhưng mà chỉ cách có vài bước nữa thôi nó cũng như đường lên trời, khó có thể vượt qua.

Càng gần vị trí chính giữa, tinh thần uy áp lại càng mạnh, đặc biệt là ba bước cuối cùng, nó mạnh hơn trước mấy lần, Chu Thông chỉ còn cách nó chừng 3 bước, hắn bị loại uy áp này đè phải quỳ gối, có thể nhận ra tinh thần uy áp ở đây mạnh tới mức nào.

"Tí tách..."

Mồ hôi như thác lũ chảy thành dòng từ trên khuôn mặt Chu Thông xuống dưới, hắn cắn răng, dưới tinh thần uy áp đáng sợ kia chậm rãi đứng dậy, sau đó lại cất bước.

"Thình thịch!"

Chu Thông mới bước được thêm một bước, thân hình đã cong vẹo, đầu gối cong lại, run rẩy vô cùng, hiển nhiên là hắn đã dốc toàn lực không để cho mình sụp xuống lần nữa.

"Hai bước cuối cùng..."

Nhìn bức tường tinh thần gần trong gang tấc, trong lòng Chu Thông lần đầu tiên hiện lên sự vô lực.

"Đông!"

Khi Chu Thông chỉ còn cách bức tường tinh thần một chút, thì tiếng bước chân sau lưng hắn lại vang lên, hắn hơi liếc mắt nhìn về phía sau, thấy một thân ảnh mồ hôi nhễ nhại bốc cả mùi xuất hiện ở sau lưng hắn.

"Cái tên này..."

Nhìn thấy Lâm Động đuổi kịp mình, trong lòng Chu Thông cũng có chút rung động, hơi nghiêng đầu, lần đầu tiên hoàn toàn nhìn chính diện vào thiếu niên kia.

"Không hổ là Phù Sư Tháp, tinh thần uy áp lại mạnh như vậy."

Nhìn Chu Thông, Lâm Động khàn giọng nói, tiếng nói vừa dứt hắn đã cắn răng tiến thêm một bước.

"Hắt xì!"

Khi Lâm Động bước thêm bước này, người hắn cũng cong lại, trong cơ thể hắn truyền ra những thanh âm rất nhỏ, giống như là xương cốt bắt đầu gẫy vụn vì sức nặng quá lớn.

Khi hạ chân xuống, thân hình Lâm Động khẽ run, sau đó hắn liều mạng cắn răng chống lại tinh thần uy áp, tiếp tục bước một bước nữa.

Đứng thẳng mình, Lâm Động nhìn chằm chằm vào bức tường tinh thần, trong mắt hiện lên sự kiên nghị, Nham đại sư đã nói, lên tới được tầng thứ 8, sẽ có Khí cấp tinh thần bí kỹ, hắn rất muốn có thứ này, cho nên phải nhất định bước lên được tầng 8!

"Ta muốn vào tầng thứ tám."

Nghe thấy thiếu niên biên cạnh tự an ủi, hai mắt Chu Thông hơi co rụt lại, chợt chậm rãi lắc đầu:

"Không có khả năng!"

"Không thử một chút thì ai biết?"

Lâm Động cười cười, sau đó không nói thêm gì nữa, tiếp tục cất bước!

"Bịch!"

Bước thêm bước này, tinh thần uy áp bỗng nhiên tăng vọt, thân hình Lâm Động quỳ rạp xuống đất, đầu gối va chạm với sàn tháp phát ra một tiếng động thanh thúy.

Nhìn Lâm Động bị tinh thần uy áp ép không đứng dậy nổi, Chu Thông cười khổ một tiếng, đây không phải là cười nhạo, bởi vì hắn biết nếu hắn bước thêm một bước cũng sẽ có kết cục giống như thế này.

"Bỏ đi, buông tha thôi, tiếp theo chúng ta sẽ tỷ thí xem ai ở trong này lâu hơn."

Chu Thông nói, trước giờ hắn luôn trầm mặc ít lời, căn bản không thể nói nhiều tới vậy, huống chi đây còn là đối thủ của mình, nhưng mà chứng kiến nghị lực của Lâm Động, hắn đúng là có chút bội phục.

"Ha hả, sao có thể buông tha như vậy, ta muốn lên tầng thứ tám."

Bị tinh thần uy áp ép tới mức quỳ cả xuống đất, Lâm Động cười khan một tiếng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Chu Thông, thân hình hắn từ từ đứng thẳng dậy.

"Hắt xì hắt xì!"

Khi Lâm Động đứng dậy, Chu Thông nhìn thấy da, lông của Lâm Động biến thành màu đỏ, một giọt máu tươi đã hiện ra ở lỗ chân lông, biểu hiện của việc cơ thể không thể nào chịu đựng thêm được nữa.

"Người này điên rồi"

Nhìn thấy Lâm Động điên cuồng như vậy, Chu Thông cũng nhịn không được thì thào tự nói.

"Bịch!"

Nhưng mà, hắn vừa mới dứt lời, Lâm Động đã bước thêm một bước nữa, tinh thần uy áp tiếp tục tăng vọt khiến cho thân hình hắn dán chặt trên mặt đất, mấy dòng máu tươi từ trong lỗ chân lông cuồn cuộn tuôn ra ngoài.

Thân hình Lâm Động không ngừng run rẩy, hai mắt đầy tơ máu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bức tường tinh thần trước mắt, trong mắt hiện lên sự kiên nghị đáng sợ.

Sau đó, hắn lại run rẩy đứng dậy.

"Xuy!"

Khi Lâm Động đứng lên, thân hình hắn lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, một giọt máu theo quần áo rơi xuống dưới chân hắn tạo thành một vũng máu.

"Dừng lại, thắng bại còn chưa định, nếu như ngươi làm liều sẽ thua đấy!"

Nhìn thấy vũng máu dưới đất, Chu Thông hít sâu một hơi, thấp giọng nói, hắn thực sự không hiểu vì sao thiếu niên này lại có nghị lực tới vậy.

Nếu nói tới nghị lực thì phải nói tới cả cố chấp và bướng bỉnh, bởi vì hiện giờ trong mắt Lâm Động chỉ còn lại duy nhất một bức tường tinh thần, hành động của hắn trông thì lỗ mãng, nhưng mà nó được chất từ một ngọn núi ý chí, võ đạo tu luyện quan trọng nhất là ý chí!

"Ông!"

Khi thân hình đứng thẳng được, hai lỗ tai Lâm Động vang lên những thanh âm u u, một cảm giác đau nhức tràn ra, tầm nhìn hắn mờ đi, đây là biểu hiện của cực hạn.

"Ong ong!"

Tầm nhìn của Lâm Động càng ngày càng không rõ, nhưng mà ngay khi tầm nhìn của hắn sắp trở nên tối đen, thì có một thanh âm từ trong Nê Hoàn Cung truyền ra...

Hai quả Bản Mệnh Linh Phù trong Nê Hoàn Cung đột nhiên trở nên vặn vẹo, tự động hóa thành hai dòng xoáy linh phù, bắt đầu xoay tròn.

Khi hai dòng xoáy linh phù này xuất hiện, Lâm Động đột nhiên cảm giác được cỗ tinh thần uy áp cường đại nhanh chóng bị hút vào trong Nê Hoàn Cung, sau đó bị hai quả linh phù thôn phệ!

Bản Mệnh Linh Phù dị biến làm cho áp lực của Lâm Động giảm đi, hắn không hề do dự, đột nhiên bước tới, trong ánh mắt kin hãi của Chu Thông, Lâm Động nhảy thẳng vào trong bức tường tinh thần!

"Ong ong!"

Khi Lâm Động bước vào, bức tường tinh thần bộc phát ra một cỗ ba động khủng bố, cỗ ba động này mạnh tới mức làm cho Chu Thông đang đứng ở gần đó bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu tươi.

Chật vật rơi xuống đất, Chu Thông bất chấp thương thế, vội vàng đưa mắt nhìn tới chỗ bức tường tinh thần, sau đó hắn đờ người ra, thân ảnh đã biến mất...

"Trời ơi, hắn thực sự... thành công?"

Thấy thân ảnh của Lâm Động biến mất, ngay cả Chu Thông cũng phải hít một hơi dài, trong mắt hắn tràn ngập sự chấn động khó có thể tin.

Khi Chu Thông đang khiếp sợ vì chuyện Lâm Động bước vào được tầng thứ 8, thì ở bên ngoài Phù Sư Tháp cũng vang lên đủ loại âm thanh điên cuồng.