Vũ Động Càn Khôn

Chương 1177: Phúc trạch

Con mắt đen thần bí mở ra trên trán Thôn Phệ Chủ, ở sâu bên trong dường như có hắc động vô tận đang xoay chuyển, một sự thần bí khó lường lan tỏa.

- Tổ Phù chi nhãn?

Thập Vương Điện thấy vậy sắc mặt kịch biến, kêu lên:

- Ngươi đã không còn nhục thể sao có thể thi triển Tổ Phù chi nhãn?

Thôn Phệ Chủ cưởi quỷ dị, không nói lời nào, chỉ thấy con mắt thần bí khẽ chớp. Cả không gian đột nhiên tối sầm, thậm chí nguyên lực trong không gian cũng tràn về phía con mắt thần bí.

Chỉ trong mấy giây là năng lượng trong không gian biến mất sạch sẽ, con mắt thần bí trên trán Thôn Phệ Chủ ngày càng thâm sâu và nguy hiểm.

- Tổ Phù chi nhãn, thôn phệ quang tuyến!

Thôn Phệ Chủ khẽ nói, con mắt hơi nhắm lại, rồi một tia hắc quang bằng cỡ ngón tay bắn ra.

Hắc quang bắn ra, tất cả cùng nhìn thấy không gian dần vỡ tan dần rơi xuống như kính vỡ vậy.

Tốc độ của tia sáng nhanh không thể hình dung, dù là Thập Vương Điện cũng chỉ thấy hắc quang lóe qua rồi thân thể không kìm được mà run lên. Ở thời Viễn Cổ, không biết có bao nhiêu Dị Ma Vương đã chết vì tia sáng tựa tử thần này. Thậm chí đến hắn cũng từng nếm mùi tử vong từ nó.

Không ngờ sau bao năm cảm giác ấy vẫn khiến hắn phải run rẩy.

Thập Vương Điện đột nhiên mở to mắt, mặt đầy vẻ hung hăng, ma khí cuộn trào rồi hắn gầm lên một tiếng:

- Thiên ma la sinh môn!

Bùm!

Ma khí nhanh như chớp hội tụ lại phía trước hắn biến thành một cái cánh cửa to vạn trượng. Trên cửa phủ đầy phù văn, tỏa ra một thứ năng lượng tà ác đến cực điểm.

Vút!

Hắc quang cũng đã bắn tới và lao thẳng lên cánh cửa đen kia.

Hai bên va chạm nhưng không hề phát ra âm thanh kinh người nào, cũng không có sóng năng lượng khủng khiếp lan tỏa. Mọi người sững sờ nhìn cánh cửa đen tĩnh lặng, rồi đồng tử của tất cả cùng co lại.

Từng vết rạn nứt dần lan tỏa trên cánh cửa, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.

- Á!!!

Vào khoảnh khắc cánh cửa nổ tung, một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên từ phía sau. Ma khí rối loạn, chỉ thấy thân thể Thập Vương Điện nổ tung.

- Thập Vương Điện!

Hai dị ma còn lại sắc mặt kịch biến, ánh mắt đầy sự sợ hãi. Chúng biết rõ thực lực của Thập Vương Điện, thế nhưng vẫn không địch lại được Thôn Phệ Chủ. Xem ra trong số dị ma, thì cũng chỉ có ba vị đại nhân ấy là có thể kháng cự lại Thôn Phệ Chủ mà thôi.

Mấy người Chúc Lê thấy thế đều mừng rỡ vô cùng.

Thôn Phệ Chủ thấy ma khí rối loạn thì chau mày, rồi khẽ thở dài vẻ tiếc nuối:

- Thôn Phệ Chủ!

Ma khí nhu động, tiếng gầm thét đầy oán độc vang lên, rồi ma khí lại hội tụ thành một đạo ma ảnh. Chính là Thập Vương Điện, chỉ có điều gương mặt có phần tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Vẻ mặt Thôn Phệ Chủ lạnh lùng nhìn Thập Vương Điện, con mắt thần bí lại lấp lánh hắc quang.

- Thôn Phệ Chủ, đây có lẽ là lần xuất hiện cuối cùng của ngươi. Ngươi cứ đợi đấy, trời đất này cuối cùng sẽ nằm trong tay dị ma bọn ta. Rồi tất cả sinh linh sẽ thành nô lệ của bọn ta, ha ha ha!

Thập Vương Điện cười khảy, vung tay lên, ma vụ lan tỏa bao trùm lấy hai tên Dị Ma Vương kia rôi biến mất.

Thôn Phệ Chủ thấy ba kẻ kia trốn mất thì con mắt trên trán cũng dần biến đi.

- Thôn Phệ Chủ đại nhân, tại sao lại thả cho chúng đi?

Chúc Lê thấy thế, lưỡng lự một chút rồi không kìm được hỏi. Rõ ràng Thập Vương Điện có địa vị khá cao trong Dị Ma tộc, nếu thả hắn thì đúng là thả hổ về rừng

- Dù sao ta cũng đã chết, muốn giết hắn không đơn giản.

Thôn Phệ Chủ khẽ lắc đầu, nói với vẻ đáng tiếc. Ngài biến hôm nay để Thập Vương Điện chạy mất sau này sẽ có nhiều cường giả mất mạng, nhưng khốn nỗi lực bất tòng tâm, hôm nay buộc chúng đi cũng đã không dễ rồi.

Chúc Lê, Liễu Thanh đều thầm thở dài, đúng là đáng tiếc.

- Không gian này sắp nổ tung rồi, các ngươi mau chóng rời đi đi!

Thôn Phệ Chủ nói.

- Vâng!

Nghe vậy mọi người vội cung kính đáp lời.

- Thôn Phệ Chủ đại nhân, không biết Cửu Phong, Thái Thượng trưởng lão của bọn ta ở đâu?

Mục Địch đại trưởng lão của Cửu Phụng tộc ngập ngừng hỏi.

Thôn Phệ Chủ nhìn hắn rồi vung tay, một đạo hắc quang bắn ra từ trong Thôn Phệ Thần Điện rồi biến thành nhân ảnh, chính là Cửu Phụng tộc lúc này gương mặt có phần tái nhợt.

Cửu Phong vừa xuất hiện thì thấy thân ảnh quen thuộc của Lâm Động, tức giận gầm lên:

- Mục Địch, bắt tên tiểu tử này cho ta!

- Hừ!

Thôn Phệ Chủ hừ lạnh, thân thể Cửu Phong lập tức run lên kịch liệt, ánh mắt tràn lên sự sợ hãi, hắn cảm nhận được một luồng áp lực khủng bố đang đè lên mihf.

- Đại trưởng lão, vị này là Thôn Phệ Chủ đại nhân.

Mục Địch vội nói nhỏ, trán toát mồ hôi. Tuy Cửu Phụng tộc có địa vị rất cao trong Cửu Phụng tộc, nhưng người trước mặt đây là tuyệt đại mãnh nhân lật tay là giết được hai Dị Ma Vương. Cửu Phụng tộc không thể đắc tội được.

Sắc mặt Cửu Phong trắng đen lẫn lộn, một lúc sau mới cười khan cúi đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

- Sau này Lâm Động sẽ là người nhận truyền thừa của ta. Nếu các ngươi còn gây rắc rối, sau này hối hận thì đừng trách ta.

Thôn Phệ Chủ nhìn Cửu Phụng tộc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Cửu Phong tái đi, lão có ngạo khí thế nào thì cũng không dám biểu hiện trước mặt Thôn Phệ Chủ, vội gật đầu. Có câu nói này của Thôn Phệ Chủ, sau này lão phải suy nghĩ kỹ một chút, hơn nữa, có lẽ Lâm Động, người được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ cũng không thể đắc tội được.

- Dị ma tiềm phục, trời đất này rồi sẽ có một trận đại chiến, tổ bị lật, lẽ nào trứng còn nguyên?

Thôn Phệ Chủ khẽ thở dài rồi nhìn sang bốn người Chúc Lê, Liễu Thanh, Mục Địch, Côn Uyên nói:

- Bốn người các ngươi đã chạm tới Luân Hồi, hôm nay gặp nhau coi như có duyên, ta tặng các ngươi một tạo hóa vậy.

Bốn người nghe thế trước tiên sững người rồi lập tức mừng rỡ.

Thôn Phệ Chủ cong tay búng ra bốn chùm sáng bắn thẳng vào bốn người.

- Đây là một chút cảm ngộ về Luân Hồi. Hy vọng các ngươi lĩnh ngộ được và thật sự bước vào tầng thứ đó.

Bốn người Chúc Lê nhắm mắt, gương mặt có chút trầm tư, một lúc sau họ mới cảm kích cung kính cúi người hành lễ với Thôn Phệ Chủ.

- Các ngươi có lẽ có chút quan hệ với Lâm Động, nể tình hắn giúp hậu nhân của ta nên ta cũng giúp các ngươi một chút.

Thôn Phệ Chủ nhìn sang Tiểu Điêu, Tiểu Viêm và Thiên Long Yêu Soái, vung tay lên, những chùm sáng huyền diệu bắn vào người họ.

Mấy người Tiểu Điêu quanh người có hắc quang bao quanh, rồi ánh sáng thu hết vào trong cơ thể.

- Đa tạ Thôn Phệ đại nhân!

Thiên Long Yêu Soái kích động đến run người, Tiểu Điêu và Tiểu Viêm tốt hơn một chút, nhưng vẫn cung kích ôm quyền với Thôn Phệ Chủ.

- Hy vọng những điều ta làm có thể cống hiến một chút cho đại chiến sắp tới. Chỉ có điều lần này lão sư không có, chỉ đành dựa vào bản thân các ngươi bảo vệ sinh linh trong trời đất này thôi.

Thôn Phệ Chủ khẽ thở dài, rồi không nói gì thếm, biến thành hắc quang bay vào trong Thôn Phệ Thần Điện. Sau đó một quầng sáng đen dần lan tỏa bao phủ lấy toàn bộ cường giả.

Mọi người dường như nhìn thấy trong quầng sáng còn có một thứ gì đó huyền diệu không thể nói thành lời đang lặng lẽ chui vào cơ thể. Tuy mức độ huyền ảo không thể bằng thứ đã cho mấy người Chúc Lê, Tiểu Điêu, nhưng cũng là một chất dẫn. Chỉ cần những cường giả này có cơ duyên thì chưa biết chừng sẽ tiến thêm một bước…

Món quà này với những cường giả kia mà nói đùng là quý giá hơn bất cứ món bảo bối nào.

- Cung tiễn đại nhân!

Tất cả cường giả đều vô cùng cảm kích, đều quỳ một chân xuống nhất tề hô vang.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Chúc Lê nhìn Thôn Phệ Thần Điện dần thu hắc quang về, khẽ thở dài rồi nói:

- Lâm Động có cơ duyên này đúng là phúc phận quá lớn. Có điều ta thấy e là cũng cần không ít thời gian cho truyền thừa này.

Tiểu Điêu gật đầu, giờ cũng chỉ còn cách về Tứ Tượng Cung chờ trước đã.

- Đi thôi.

Mấy người Tiểu Điêu nhìn Thôn Phệ Thần Điện một cái rồi cũng quay người bay đi. Nhưng khi sắp ra khỏi không gian này họ đều không kìm được quay lại nhìn, đại điện chơ vơ trên đỉnh núi.

Trực giác mách bảo họ rằng, khi Lâm Động xuất hiện chắc chắn sẽ có thực lực kinh người. Lúc đó…

- Đợi khi ngươi xuất quan, chúng ta sẽ trở về Đông Huyền Vực!

Ánh mắt Tiểu Điêu lóe hàn quang, hai tay siết chặt lại.

Nguyên môn lão cẩu, món nợ năm đó cuối cùng ba huynh đệ ta cùng về đòi ngươi!