Vũ Động Càn Khôn

Chương 1164: Hắc Ám Thánh Hổ

Khe nứt giống như con quái vật không nhìn thấy điểm tận cùng, nó uốn mình trên không trung, phía sau đó là một mảng đen kịt, ngay tinh thần lực của Lâm Động cũng không cảm tri được gì.

Mấy người Lâm Động hiện thân, ánh mắt vừa ngưng trọng vừa mừng rỡ. Rõ ràng phía sau khe nứt này chính là không gian nơi Thôn Phệ Chủ tọa hóa.

- Năng lượng đáng sợ thật! Không hổ là Thôn Phệ Chủ!

Chúc Lê đại trưởng lãi không kìm được cảm thán. Nay Chúc Lê cũng có thể coi là cường giả đỉnh cấp chạm đến Luân Hồi rồi, nhưng khi đối diện với thứ năng lượng dồi dào vô tận này vẫn có cảm giác sợ sệt. Thôn Phệ Chủ quả nhiên cao thâm khó lường.

Lâm Động cũng gật đầu, tâm thần khẽ động, ánh mắt nhìn về phía sau, cười:

- Xem ra có không ít người có bản lĩnh, nhanh vậy mà đã đến rồi.

Hắn vừa dứt lời thì thấy trong cơn bão Thiên Huyền Canh Phong có vô số quang ảnh xông ra, chớp mắt đã xuất hiện ở nơi cách đó không xa.

Xuất hiện đầu tiên chính là cường giả của Cửu Phụng tộc, ngay sau đó là Côn Bằng tộc và các cường giả của Bát đại vương tộc…

Rõ ràng những người này có thực lực cực mạnh, hơn nữa chắc hẳn mỗi người đều có thủ đoạn riêng, nến tất cả đều không bị bỏ lại quá xa. Chỉ chưa đến mười phút mà hoang nguyên đã trở nên chật ních những người.

Sau khi cường giả các phương tới, họ nhìn về phía khe nứt khổng lồ trên trời với ánh mắt rực cháy. Xem ra họ đều biết nguyên nhân gây ra những trận chấn động ở Yêu Vực chính là đây.

Có điều, những người đến đây đều không phải hạng tầm thường, dù khe nứt không gian đã ở ngay trước mặt nhưng họ vẫn thận trọng, đè nén sự tham lam lại, không dám tùy tiện mạo hiểm.

- Đều cẩn thận vậy sao…

Lâm Động thấy sự yên tĩnh quỷ dị thì cười. Hắn nhìn chăm chăm khe nứt đó, nắm đấm bất giác siết chặt. Hắn có thể cảm nhận được Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể đáng khẽ chấn động, nhờ sự rung động đó hắn cũng nhận ra một sự liên hệ kỳ diệu với bên trong không gian kia.

Sự liên hệ này, có lẽ đến từ Thôn Phệ Chủ.

- Chúng ta đi trước đi.

Lâm Động hít sâu một hơi rồi bước đi trước. Tiểu Điêu, Tiểu Viêm ở bên cạnh thấy vậy hơi khựng người. Họ rất hiểu Lâm Động, tính cách hắn trước nay đều rất cẩn thận, sẽ không ra mặt trước trong những hoàn cảnh thế này. Vậy mà lần này..

- Yên tâm đi.

Lâm Động dường như nhận ra sự kinh ngạc của hai người, mỉm cười rồi không nói gì thêm, trước bao ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, thân hình bay vào khe nứt không gian trước tiên rồi biến mất.

- Đi thôi.

Hai người Tiểu Điêu thấy thế cũng không chần chừ nữa, khoát tay mọt cái, mọi người đều theo Lâm Động vào trong khe nứt.

Có họ dẫn đầu, cường giả các phương đều không kiềm chế được nữa, nay người của Cửu Phụng tộc và b tộc cũng chỉ sau một chút do dự liền ào ào bay vào khe nứt.



Khi Lâm Động vào bên trong khe nứt, quanh người lập tức có một luồng năng lượng cuồng bạo ập tới. Nhưng Lâm Động không hề phản kháng mà mặc cho nó bao trùm lấy mình. Rồi hắn thấy trước mắt tối lại, khi mở mắt ra thì cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Sau khi đứng vững, Lâm Động lập tức nhìn về phía trước, thân thể hơi khựng lại, trước mặt hắn là một vùng đại địa hoang vu không nhìn thấy điểm tận cùng. Chỉ là trên đại địa là những thung lũng sâu vạn trượng đan xen ngang dọc. Vừa nhìn là biết những thung lũng này không phải tự nhiên mà hình thành sau một trận đại chiến khủng khiếp.

Không gian này nhìn có vẻ giống như một bãi chiến trường cổ, khí tức thảm liệt cổ xưa vẫn còn nguyên dù sau hàng nghìn vạn năm.

Nhìn ra xa dường như có thể thấy một số bộ xương trắng hếu khổng lồ. Chúng đã vô cùng mục nát, không thể nhận ra hình dạng nữa. Nhưng dù vậy, trên những bộ xương đó vẫn tỏa ra ánh huỳnh quang cùng với thứ năng lượng hồng hoang. Có thể tưởng tượng, hồi xưa chủ nhân của những bộ xương này đều là những nhân vật kinh thiên động địa.

- Ủa, Tiểu Điêu bọn họ đâu?

Đến khi sực tỉnh khỏi bất ngờ trước môi trường xa lạ thì Lâm Động kinh ngạc khi không thấy Tiểu Điêu, Chúc Lê đại trưởng lão bọn họ đâu nữa. Hắn nhíu mày, rồi hiểu ra. Xem ra khe nứt không gian này vì năng lượng cuồng bạo thoát ra ngoài khiến cho nó mất đi tính ổn định, từ đó những người vào trong sẽ bị phân tán ngẫu nhiên.

- Đại ca!

Khi ấy, cách đó không xa có tiếng gọi, hắn nhìn thấy ba thân ảnh đang bay tới, chính là Tiểu Viêm, Tiểu Điêu và Thiên Long Yêu Soái. Xem ra họ không bị phân tán quá xa nhau nên mới tìm được đối phương nhanh như vậy.

- Chỉ có ba người thôi à?

Lâm Động nhìn họ hỏi.

- Ừm. Chắc mọi người bị tách hết rồi. Nhưng không sao, mục tiêu của chúng ta là ở trung tâm, có lẽ sẽ nhanh gặp lại nhau thôi.

Tiểu Điêu gật đầu, rồi nhìn quanh nói:

- Hình như đây là một chiến trường cổ còn lại sau trận đại chiến Viễn Cổ.

Tiểu Điêu không khỏi cảm thán, trận đại kiếp nạn Viễn Cổ đã ảnh hưởng tới mọi sinh linh trong trời đất.

Lâm Động gật đầu, hắn nhìn những bộ xương khổng lồ trên đất, trong lòng có chút nặng nề. Những tên dị ma đáng chết kia đúng là rất mạnh, năm xưa dù có Phù Tổ đại nhân dẫn quân thì cuối cùng vẫn là chiến thắng một cách khó khăn, hơn nữa vẫn còn hậu họa không nhỏ. Ví như Ma Ngục thần bí không biết hiện chúng đã vươn tay chân đến đâu rồi.

- Ở đây chắc có không ít cường giả Viễn Cổ bỏ mạng. Ta thấy những bộ xương này, có không ít đều là chủng tộc chỉ có thời Viễn Cổ…

Tiểu Điêu nói.

Lâm Động lại gật đầu. Ở thời Viễn Cổ, yêu thú giới rõ ràng phồn thịnh hơn bây giờ. Bá tộc không chỉ có bốn chủng tộc hiện nay, nhưng những bá tộc đó đa phần đều đã bị hủy diệt trong đại kiếp nạn rồi.

- Đi thôi, chúng ta đến thẳng Thôn Phệ Thần Điện.

Lâm Động trầm ngâm một chút rồi nhìn vào sâu trong chiến trường cổ. Khu chiến trường này rất rộng, khí tức thảm liệt lan tỏa trong nó có thể cản trở sự thăm dò của tinh thần lực. Nhưng cũng may Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù, dựa vào chút cảm ứng mơ hồ hắn vẫn xác định được phương hướng.

- Ừm.

Ba người Tiểu Điêu cũng không có ý kiến gì. Lúc này vẫn phải tìm Thôn Phệ Thần Điện trước, nếu kẻ khác đi trước một bước thì phiền phức.

Có quyết định thì bốn người không do dự nữa, thân hình biến thành bốn đạo ánh sáng nhanh chóng biến mất ở phía xa.

Bốn người Lâm Động thi triển tốc độ nhanh nhất, gần hai mươi phút vẫn không thấy có dấu hiệu gì đến điểm tận cùng của chiến trường này. Có điều số xương trên mặt đất ngày một nhiều thêm, bốn người thấy thế cũng có chút ngưng trọng. Tuy đây chỉ là một góc chiến trường nhưng cũng đủ để cho thấy sự đáng sợ của đại kiếp.

Trên đường, bốn người Lâm Động cũng thấy không ít cường giả, nhưng hai bên đều cảnh giác, không hề có ý giao lưu với nhau. Mà Lâm Động cũng vui vẻ thôi, đặc biệt là khi nhìn thấy những người đó đi ngược với hướng của mình thì hắn mừng thầm. Bớt được bao nhiêu đối thủ thì tốt bấy nhiêu, dù rằng Lâm Động không nghĩ những người đó gây được nhiều phiền phức.

Thực ra, trên đường đi, ánh mắt nhạy bén của Lâm Động cũng quét xuống dưới, khi hắn định tăng tốc thì bỗng nhận thấy Tiểu Viêm đột nhiên chậm ại.

- Sao vậy?

Lâm Động khựng người nhìn Tiểu Viêm, thì thấy thần tình của hắn có phần hoảng hốt, đôi mắt nhìn chăm chăm về một nơi nào đó của chiến trường.

- Đại ca…ở đó dường như có thứ gì đó gọi đệ.

Tiểu Viêm lưỡng lự một chút rồi nói.

Lâm Động khựng người, nhìn Tiểu Điêu một cái rồi chậm lại. Trầm ngâm một chút, bốn người dần đáp xuống đất, chỗ đó vừa đúng là nơi giao nhau của rất nhiều thung lũng, phía dưới là một vùng đen kịt.

- Tiếng gọi từ dưới đó?

Lâm Động chỉ xuống dưới hỏi.

- Ừm.

Tiểu Viêm cảm ứng một chút, gật đầu rồi lại gãi đầu cười khổ:

- Đến đây toàn thân đệ huyết dịch như nóng rực lên…

- Sao lại như vậy?

Lâm Động giật mình.

- Ta đã nói chiến trường cổ này có không ít chủng tộc chỉ có thời Viễn Cổ. Tiểu Viêm có huyết mạch của Thiên Ma Hổ tộc, nếu có cảm ứng thì chắc ở dưới có vị tiền bối Hổ tộc nào đó tọa hóa. Chỉ không biết là thuộc chủng tộc nào.

Tiểu Điêu trầm ngâm.

- Là chủng tộc nào thì xuống xem là biết thôi.

Lâm Động cười, một đạo tinh thần lực màu bạc nổi lên từ bàn tay, rồi hắn ném thẳng xuống hố sâu.

Bùm!

Tinh thần lực nổ tung, ánh sáng chói lòa bắn ra xóa bỏ hết bóng tối dưới vực sâu.

Sau khi bóng tối bị đẩy lùi, bốn người Lâm Động đồng tử đều co lại, chỉ thấy dưới đáy là một đại vật khổng lồ nằm phủ phục, tỏa ra một thứ hung uy tuyệt thế.

Nó gần nghìn trượng, thân thể hai màu trắng đen, nhìn giống như hình âm dương. Trên lưng nó là đôi cánh một trắng một đen dính sát người. Nó nằm sát dưới đáy, không có chút sinh khí nào, nhưng thứ hung uy cái thế đó khiến sắc mặt Lâm Động thêm nặng nề.

- Đó là Hổ tộc gì mà kỳ quái vậy?

Thiên Long Yêu Soái không kìm được hỏi. Hổ tộc hiện nay chỉ có Thiên Ma Hổ tộc, Ám Uyên Hổ tộc và Hám Địa Lôi Hổ. Nhưng rõ ràng ba chủng tộc này đều không phải con cự hổ trắng đen này.

Lâm Động lắc đầu nhìn Tiểu Điêu. Tiểu Điêu thở hắt ra một hơi, sắc mặt ngưng trọng, nói từng chữ một:

- Một trong Viễn Cổ bá tộc, Hắc Ám Thánh Hổ.