Đoạn Đào nghe thiếu nữ hắc y kia nói vậy không khỏi thấy bối rối, nghiêm mặt lại nói:
- Sao lại nói vậy.
- Không phải sao? Thực lực mới là Tử Huyền Cảnh tiểu thành sao có thể giải quyết được rắc rối của chúng ta.
Thiếu nữ hắc y ngoảnh mặt đi, có phần không phục, nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Dị ma không phải chỉ dựa vào thực lực là giải quyết được. Nếu không, thực lực của Long tộc còn chưa đủ sao?
Lâm Động nói với vẻ không bận tâm, với tính cách của mình đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy tức giận vì sự nghi ngờ của thiếu nữ kia. Nhưng giọng điệu bình thản đó lại khiến thiếu nữ hắc y sững người.
- Hừ, hy vọng ngươi có bản lĩnh đó.
Nữ tử kia cắn môi, từ tận đáy lòng đương nhiên nàng hy vọng Lâm Động có bản lĩnh giải quyết được rắc rối của Long tộc. Nhưng vì một vài nguyên nhân nào đó mà lời nói ra khỏi miệng lại cứng rắn như vậy. Vừa dứt lời là nàng quay người đi luôn.
- Ha ha, Lâm Động tiểu ca đừng trách, con bé này chỉ sùng bái Thanh Trĩ đại nhân. Đại nhân cũng từng hướng dẫn nó tu hành, nhưng ngươi cũng biết đấy, tầm nhìn của đại nhân rất cao, tuy con bé có thiên phú ưu tú nhưng trước nay chưa được đại nhân khen lời nào. Nói ra thì nó cũng rất quật cường, để được đại nhân công nhận mà tu hành có gian khổ thế nào cũng cố gắng vượt qua.
- Trước đây không lâu Thanh Trĩ chuyển lời về, khen ngươi rất nhiều. Con bé này có lẽ vì thế mới ghen tị.
Đoạn Đào nhìn thiếu nữ rời đi, bất giác giải thích cho Lâm Động.
Lâm Động gật đầu, hắn cũng không để bụng. Hắn cảm nhận được thực lực của thiếu nữ đó quả thực rất cường hãn. Chắc cũng đạt đến trình độ Tử Huyền Cảnh viên mãn, thực lực không hề thua kém Tiểu Viêm. Thiên phú đó nó ra cũng rất kinh người. Thanh Trĩ không khen có lẽ vì khởi điểm của nàng đó quá cao.
- Đi thôi, Lâm Động tiểu ca, ta đã thông báo cho tộc trưởng là ngươi đã đến. Ngài muốn gặp ngươi ngay.
Đoạn Đào cười, nói.
- Ừm.
Lâm Động gật đầu, trong lòng có phần ngạc nhiên vì sự nôn nóng của Long tộc. Xem ra vấn đề của họ không hề nhỏ.
Đoạn Đào thấy vậy thì đi trước dẫn đường, Lâm Động theo sau. Khi vào trong khu vực của Long tộc, bằng cảm tri nhạy bén, hắn có thể cảm nhận được trong khu vực này có rất nhiều luồng khí tức tiềm ẩn nhưng vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa chốc chốc lại có từng làn sóng năng lượng tràn tới khiến lỗ chân lông toàn thân hắn co lại. Hắn biết chắc chắn đó là một số cường giả trong Long tộc đang thăm dò hắn.
- Không hổ là Long tộc, những kẻ ngọa hổ tàng long thật không ít.
Lâm Động thầm cảm thán, chỉ những khí tức cảm nhận được đã đủ khiến hắn chấn động, hơn nữa hắn biết những đại tộc truyền thừa từ Viễn Cổ đến hiện nay chắc chắn có nguồn lực ẩn tàng.
Cái danh tứ bá tộc quả nhiên danh bất hư truyền.
Mấy người Lâm Động bay qua rất nhiều ngọn thạch tháp cổ xưa mà kỳ lạ. Sau hơn mười phút, trước mắt hiện ra một tòa thạch điện cổ xưa. Đoạn Đào thấy vậy cũng nghiêm sắc mặt rồi đáp xuống. Bên ngoài thạch điện, Lâm Động nhìn thấy một nhóm đông người, một luồng khí tức ẩn mật tỏa ra từ người họ.
Lâm Động hơi nheo mắt, sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn biết đó chắc chắn là cao tầng thật sự của Long tộc.
Hai người đáp xuống phía trước thạch điện, Lâm Động ngẩng lên nhìn mấy vị lão nhân đó, tuổi tác của họ rõ ràng rất cao, trên mặt đầy nếp nhăn sâu, nhưng đằng sau đó là một thứ sức mạnh khủng khiếp.
Ở vị trí đứng đầu là một trung niên nam tử thân hình cao tô. Nam tử đó mặc áo vải gai giản dị, dáng vẻ không xuất chúng lắm. Nếu mới nhìn thì có thể bị bỏ qua, nhưng Lâm Động biết người đó mới là người đáng sợ nhất trong nhóm người. Vì hắn có thể cảm nhận được mức nguy hiểm của họ không hề thua kém Thanh Trĩ!
Mà hiển nhiên trong Long tộc người có thực lực thế này, lại có thân phận như vậy, ngoài tộc trưởng Long tộc ra còn có thể là ai?
- Đoạn Đào bái kiến tộc trưởng.
Đoạn Đào cung kính hành lễ với nam tử đó, cung kính nói.
- Hà ha, lần này phiền ngươi rồi.
Trung niên nam tử đó mỉm cười, từ trên người hắn không hề có thứ áp lực của cường giả Long tộc. Nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt kim sắc đặc biệt đó sẽ phát hiện đôi mắt ấy khiến người ta không thể nắm bắt.
Một thứ uy nghiêm vô hình nhưng đủ khiến cả trời đất chấn động. Đó chính là điểm đáng sợ của vị tộc trưởng Long tộc này.
- Chắc hẳn vị đây chính là tiểu hữu Lâm Động mà Thanh Trĩ nhắc đến phải không?
Đôi mắt kim sắc của trung niên nam tử đó nhìn Lâm Động. Dưới sự chú ý của hắn, Lâm Động thấy nguyên lực trong người mình vận chuyển cũng chậm lại. Đó là hiện tượng mà chỉ xuất hiện khi gặp phải áp lực cực mạnh từ bên ngoài.
- Lâm Động bái kiến tiền bối.
Lâm Động kìm nén sự chấn động trong lòng, bao năm nay hắn đã trải qua nhiều việc, cũng đã từng gặp cường giả Luân Hồi Cảnh và Dị Ma Vương trong truyền thuyết. Vì thế cũng không quá thất thố, bao quyền nói với thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti.
- Hà hà, tiểu bằng hữu khí độ bất phàm, chẳng trách mà ngay Thanh Trĩ cũng tán thường không ngớt.
Nam tử đó mỉm cười, khóe miệng nhướn lên cười, chắc hẳn rất hài lòng với thái độ của Lâm Động.
- Hừ.
Từ bên cạnh bỗng có người lên tiếng, Lâm Động liếc nhìn thì thấy thiếu nữ hắc y gặp trước đó đứng bên cạnh tộc trưởng Long tộc. Nàng hơi bĩu môi, rõ ràng là không đồng ý với sự tán thưởng của tộc trưởng.
- Nhưng nếu nàng đã xuất hiện ở đây thì dường như địa vị trong Long tộc cũng không tầm thường.
- Ta là tộc trưởng Long tộc, Nguyên Càn, đây đều là trưởng lão.
Trung niên nam tử đó không bận tâm thiếu nữ bên cạnh, nhìn Lâm Động cười, nói.
- Vãn bối bái kiến tộc trưởng Nguyên Càn và chư vị trưởng lão.
Lâm Động gật đầu, rồi bao quyền cung tay với những lão nhân như sắp vào quan tài đến nơi.
- Hà hà, tiểu bằng hữu không cần khách khí, lần này mời ngươi đến Long tộc là bọn ta có chuyện cần nhờ mà.
Bên tay trái của Nguyên Càn là một lão nhân râu tóc bạc phơ, đôi mắt sắc bén lướt nhìn Lâm Động rồi hơi cụp xuống, chẳng ai biết được lão đang nghĩ gì.
- Lâm Động tiểu bằng hữu có lẽ chưa biết lần này mời ngươi đến Long tộc là có việc gì phải không?
Nguyên Càn cười.
- Vì dị ma phải không? Ta cảm nhận được phía dưới mặt đất dường như có dị ma khí tỏa ra.
Lâm Động khẽ nói.
Nguyên Càn lập tức nheo mắt, mấy vị trưởng lão chưa lên tiếng đều hiện vẻ kinh ngạc. Cuối cùng bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận người thanh niên có thực lực dường như không nổi trội này.
Ngươi cảm nhận được dị ma khí sao? Phía dưới kia có rất nhiều tầng trận pháp chấn áp cơ đấy.
Nguyên Càn ngạc nhiên.
- Vậy chắc là tầng trấn áp của Long tộc đã có sơ hở nào đó rồi. Khả năng xâm thực của dị ma rất mạnh. Nhìn tình hình này, có lẽ vài năm nữa là chúng hoàn toàn phá vỡ sự trấn áp. Đến lúc đó có lẽ Long Vực sẽ bị xâm thực, sinh cơ không còn nữa.
Lâm Động nói, mấy năm nay hắn tiếp xúc với dị ma không ít lần, hơn nữa còn có Tổ Thạch và hai tổ phù đều rất nhạy cảm với dị ma khí nên nhiều thứ liên quan đến dị ma là hắn nhìn qua là nhận ra ngay.
- Chẳng trách mà Thanh Trĩ tiến cử ngươi.
Nguyên Càn khẽ thở dài, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Trĩ lại tiến cử người thanh niên thực lực không hề nổi trội này giải quyết rắc rối cho Long tộc.
Thiếu nữ hắc y ở bên cạnh cũng nhìn Lâm Động một cái, nhưng cũng không nói gì, rõ ràng cũng nhận ra vài điều đặc biệt ở Lâm Động.
Dù chẳng có chút cảm ứng nào về những gì Lâm Động nói, nhưng nàng biết hắn nói không sai.
- Bên dưới Long Vực đúng là đang phải đối mặt với vấn đề không nhỏ. Còn tình hình chi tiết thì Lâm Động tiểu hữu hãy cũng bọn ta đi xem.
Nguyên Càn dứt lời thì vung tay lên. Mặt đất lóe lên quang trận, không gian xung quanh biến dạng, rồi soạt một tiếng bao trùm lấy tất cả và biến mất.
Lâm Động chỉ choáng váng trong chốc lát là hết. Rồi hắn mở mắt ra, gương mặt bình tĩnh của hắn phải lộ vẻ kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.
- Đây là vùng biển vô tận đầy sương mù đen, đám sương mù này đều được ngưng tụ từ dị ma khí. Trong hắc khí phát ra những tiếng kêu thảm thiết, từng đợt dị ma khí tụ lại thành những con rắn khổng lồ điên cuồng lao về phía trước. Nhưng khi dị ma khí xông tới thì kim quang trận pháp ở bên trên với nguyên lực hùng hồn chèn áp chỗ dị ma khí kia xuống. Nhưng sau nhiều lần xung kích, kim quang trận pháp dần tối đi.
- Dị ma khí mạnh thật
Lâm Động lầm bầm, da đầu hơi tê dại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dị ma khí kinh người đến vậy. Mức độ này đã vượt xa Dị Ma Vương.
- Phía dưới Long Vực rốt cuộc chấn áp thứ dị ma gì? Sao lại có dị ma khí khủng khiếp đến vậy?
Lâm Động có phần chấn động nhìn Nguyên Càn.
Nguyên Càn trầm mặc rồi cười khổ, khẽ nói:
- Đại chiến thời Viễn Cổ, vì có Phù Tổ đại nhân mà con người chiến thắng, chỉ là hơi khó khăn. Một lượng lớn dị ma bị trấn áp, phong ấn. Nhưng trong đó có ba nơi là lợi hại nhất, bọn ta gọi đó là Trấn Ma Ngục. Đơn giản mà nói thì đó là ba nơi giam cầm và giết dị ma.
- Bên dưới Long Vực chính là một trong ba nơi đó.
- Ở đây trấn áp vô số dị ma, số Dị Ma Vương cũng vượt qua mười.
- Mười Dị Ma Vương?
Tim Lâm Động thót một cái, sống lưng bỗng lạnh toát. Ở đây lại có những mười Dị Ma Vương, phải biết là ngay ở phía dưới Đại Hoang Vu Bi cũng hỉ có một Dị Ma Vực. Chỉ vậy thôi đã khiến Đại Hoang Vu Bi rơi vào nguy cơ bị xâm thực. Mà lúc này con số đó lại gấp 10 lần?
- Vốn dĩ Long tộc bọn ta dựa vào thế của son mạch tạo trận pháp để trấn áp Trấn Ma Ngục. Nhưng một trăm năm trước vì ta xung kích Luân Hồi Cảnh, hấp thự sức mạnh của sơn mạch từ đó khiến trận pháp có sơ hở, dị ma nhân thời cơ độ chạy thoát ra ngoài. Nhưng may bọn ta đã cố gắng hết sức trấn áp. Nhưng dị ma khí quá khó đối phó, sự trấn áp của bọn ta cũng dần mất tác dụng.
Lâm Động mím môi nhìn mặt đất đầy hắc khi, rồi khẽ thời dài lắc đầu.
- Xin lỗi, dị ma khí ở đây đã vượt qua khả năng của ta, e là ta không thể giúp được gì.
Lâm Động cũng rất muốn giúp Long tộc giải quyết vấn đề này rồi vin vào đó yêu cầu được vào Nguyên Cổ Hóa Long Đàm. Nhưng dù hắn có Tổ Thạch và hai đại tổ phù thì đây lại là một trong ba Trấn Ma Ngục có số lượng dị ma nhiều nhất.
Những người này thật sự nghĩ hắn có thể đi ngược với ý trời sao?