Sát khí lan tỏa khắp không gian, con cự long đập cánh rồi rạch ngang bầu trời lao thẳng xuống Lâm Động.
Phi long xung kích, không khí nổ tan tành, cả một ngọn núi phía dưới cũng nổ tung vì bị áp lực đè nén.
Cường giả trong Lôi Uyên Sơn sắc mặt đều kịch biến.
Lúc này Lâm Động cũng ngẩng lên nhìn công thế kinh người đó với ánh mắt lạnh lùng. Thanh quang bùng phát, một trăm con thanh long gần như đồng thời lao ra từ trong cơ thể, tiếng long ngâm chấn động trời đất.
- Long uy đích thực…giờ thì bản tọa càng muốn có võ học này rồi!
Thiên Long Yêu Soái cảm nhận uy lực trong tiếng long ngâm, ánh mắt càng thêm tham lam.
- Chỉ sợ ngươi không có khả năng đó.
Lâm Động cười khảy, hàng trăm con thanh long gầm lên chấn động núi rừng.
Uỳnh!
Con rồng sáu cánh lao xuống, thế nhưng khi Lâm Động sắp ra tay thì tâm thần khẽ động, chỉ nghe thấy một tiếng hổ gầm mang theo sát ý nồng nặc vang lên trên bầu trời Lôi Uyên Sơn.
Bọn Trần Thông vội vàng quay lại nhìn vào trong Lôi Uyên Sơn, chỉ thấy hắc quang đột nhiên lan tràn khắp bầu trời, một con quang hổ khổng lồ dị thường lao ra rồi đâm thẳng lên thân thể to lớn của con cự long.
Rầm!
Tiếng động kinh thiên động địa vang lên, sóng xung kích khủng khiếp lan tỏa khiến rừng rậm bên dưới cũng thành bình địa.
- Viêm Soái đại nhân xuất quan rồi!
Cường giả Lôi Uyên Sơn thấy thế lập tức vui mừng.
- Kẻ nào dám làm càn ở Lôi Uyên Sơn của ta?
Tiếng quát bạo nộ vọng ra từ sâu trong Lôi Uyên Sơn, rồi mọi người nhìn thấy một đạo hắc quang bây ra, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt tất cả.
Đó chính là Tiểu Viêm vừa bế quan một tháng. Lúc này thân thể hắn dường như cao to hơn, hoa văn hổ màu đen phủ đầy người, sẹo trên mặt cũng biến mấthoàn toàn, gương mặt thêm phần uy nghiêm khiến người khác không rét mà run.
Khí tức của Tiểu Viêm hiển nhiên đã tăng tiến rất nhiều, khí tức này đã thực sự đã đạt tới Tử Huyền Cảnh viên mãn.
- Một con tuyệt thế hung hổ!
Hai đại thống lĩnh Huyết Long Điện nhìn thấy Tiểu Viêm sắc mặt cũng thay đổi. Tuy cùng là Tử Huyền Cảnh viên mãn nhưng chúng lại cảm nhận được một sự nguy hiểm từ người Tiểu Viêm.
- Thứ khí tức này…ngươi là người của Thiên Ma Hổ tộc?
Thiên Long Yêu Soái cũng ngạc nhiên, nhìn Tiểu Viêm, nói.
Tiểu Viêm không để tâm, chỉ nhìn hắn. nói:
- Thiên Long Yêu Soái, ta không cần biết trước đây Từ Chung phục tùng ngươi thế nào, nhưng lão đại của Lôi Uyên Sơn sau này không còn là Từ Chung nữa. Vì thế đừng có áp đặt những điều trước đây cho Lôi Uyên Sơn.
- Ha ha, tân Yêu Soái oai phong thật.
Thiên Long Yêu Soái cười mang đầy nộ ý, hắn không ngờ hai kẻ này, kẻ sau còn đáng gờm hơn kẻ trước.
- Các ngươi thật sự nghĩ bản tọa không giải quyết nổi các ngươi sao?
Ánh mắt Thiên Long Yêu Soái đột nhiên trở nên hung hăng. Bình thường hắn hành sự vốn bá đạo, lúc này lại chịu thiệt liên tục, nếu hôm nay là bản thể hắn thì có lẽ đã không kìm được tắm máu Lôi Uyên Sơn rồi.
- Nếu ngươi muốn hai chiến, hai huynh đệ ta và Lôi Uyên Sơn sẽ theo đến cùng. Chỉ là sợ ngươi phải sẵn sàng bay mất mấy cái răng đi!
Ngữ khí của Tiểu Viêm mạnh mẽ không thua kém gì Thiên Long Yêu Soái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
- Yêu Soái đại nhân…dù Huyết Long Điện nuốt được Lôi Uyên Sơn thì chắc chắn cũng sẽ tổn thất nặng nề, đến lúc đó, có lẽ ngươi phải cẩn thận với một hai đại yêu soái còn lại rồi.
Lâm Động khoanh tay trước ngực, hàng trăm con thanh long quấn quah người tỏa ra thứ năng lượng không ai dám coi thường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thiên Long Yêu Soái.
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Long Yêu Soái cuối cùng cũng thay đổi. Hắn không sợ hai người bọn Lâm Động, nhưng lại rất dè chừng hai đại Yêu Soái còn lại. Thực lực của chúng không hề thua hắn, nếu Huyết Long Điện bị trọng thương thì chưa biết chừng chúng sẽ nảy sinh ý đồ.
Trên bầu trời, ba ánh mắt đan xen nhau, thân thể căng cứng, một làn sóng năng lượng kinh người ngầm hình thành.
Bọn Trần Thông nghe vậy đều cười khổ. Nếu đến Tiểu Viêm, Lâm Động đều nói vậy thì họ chỉ đành nghe theo thôi. Tuy Thiên Long Yêu Soái rất khó nhằn, nhưng hai đại nhân này cũng không dễ gây. Tác phong quyết đoán của hai người đó cũng khiến thuộc hạ thấy hãnh diện. Hơn nữa bọn Trần Thông cũng hiểu Lâm Động và Tiểu Viêm liên thủ sẽ có chiến lực rất lớn. Huyết Long Điện tuy mạnh nhưng muốn nuốt gọn Lôi Uyên Sơn không phải dễ.
Mãi lúc lâu sau, hung quang trong mắt Thiên Long Yêu Soái mới dịu đi.
- Chẳng trách mà Từ Chung mất mạng trong tay hai huynh đệ ngươi…quả nhiên có bản lĩnh.
Thiên Long Yêu Soái nói.
- Quá khen!
Lâm Động hàm tiếu.
- Quá khen!
Lâm Động hàm tiếu.
Thiên Long Yêu Soái nhìn Lâm Động và Tiểu Viêm, gương mặt nở nụ cười:
- Có điều, các ngươi cũng đừng vui mừng quá, Thiên Long Yêu Soái ta không dễ dàng từ bỏ đâu.
- Trong thời gian này bản thể của ta đang bế quan, hai ngươi nhân lúc này mà ngông cuồng đi. Một tháng sau, trước khi Viễn Cổ Thần Vật Bảo Khố mở ra, bản tọa sẽ cho các ngươi hiểu sự đáng sợ của Chuyển Luân Cảnh. Mong là đến lúc đó các ngươi vẫn cứng rắn thế này được.
Nghe sự uy hiếp đó của Thiên Long Yêu Soái, Lâm Động và Tiểu Viêm đều nheo mắt, ánh mắt lóe hung quang.
- Hôm nay tha cho Lôi Uyên Sơn các ngươi, hãy tận dụng thời gian một tháng này mà hưởng thụ uy phong của Yêu Soái đi.
Thiên Long Yêu Soái cười nhạt, rồi hắn vung tay, không gian phía sau tách ra, quay người đi vào trong. Hai đại thống lĩnh cũng vội vàng đi theo.
- Một tháng sau, hai huynh đệ ngươi chết là chắc chắn!
Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái rời đi, giọn nói đầy sát ý lạnh lẽo vang vọng khắp không trung.
- Tên khốn kiếp!
Tiểu Viêm nhìn nơi Thiên Long Yêu Soái biến mất, hai tay siết lại.
Vẻ mặt Lâm Động vẫn bình tĩnh như cũ, mươi ngón tay đan vào nhau, một lúc lâu sau lông mày nhíu lại, muốn kháng cự được với một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh đúng là một việc khó khăn.
Nhưng đến nước này rồi hắn cũng không thể rút lui…
Nếu thật sự không tránh được thì một tháng sau phải đấu với hắn ta thật rồi…
…
Đây là vùng không gian đầy hắc quang, trong đó là một màu đen kịt nhưng lại có nguồn năng lượng dồi dào. Từ sâu bên trong dường như tỏa ra một thứ áp lực đáng sợ.
Uỳnh!
Không biết vùng không gian này đã duy trì sự tĩnh lặng bao lâu rồi. Đột nhiên không gian chuyển động, một đạo kim quang yếu ớt lóe lên rồi bay thẳng vào sâu bên trong, nhưng được nửa đường thì năng lượng yếu dần rồi biến thành hư vô.
Ngay lúc ấy có một làn sóng âm nhỏ bé lan ra.
Sâu trong không gian bỗng có động tĩnh, luồng năng lượng ngập tràn không gian bỗng cuộn lên, hai cái cánh dươi khổng lồ giang ra.
Trên đôi cánh đó phủ đầy hoa văn màu tử kim, ở viền cánh còn có gai nhọn lóe hàn quang, hung sát khí mạnh mẽ bao trùm khắp không gian.
- Thứ năng lượng này…
Cùng nơi với đôi cánh dơi ấy có một đôi mắt màu kim chầm chậm mở ra.
Đôi mắt ấy nhìn về nơi sóng âm vừa mất đi, đôi cánh rung lên, sóng âm vỡ tan rồi quay về từng chút một.
Thứ to lớn trong bóng tối đó thu lại mảnh vỡ sóng âm thanh. Lát sau đôi mắt bỗng mở to, hiện lên sự kích động hiếm thấy, thậm chí còn che lấp cả thứ hung sát khí vốn có.
- Vẫn còn sống cả…ta biết mà, huynh đệ của Điêu gia ta đâu có đoản mệnh vậy được. Chúng ta đã nói rồi, phải đánh trở về mà.
- Đợi thêm một chút nữa…Đợi Điêi gia ta xuất quan sẽ đến tìm các ngươi…
- Con hổ ngốc đó…cả đại ca nữa…cuối cùng ba huynh đệ tacó thể gặp mặt rồi…
Giọng nói dần yếu đi, năng lượng cuồng bạo cũng dần dịu lại, cuối cùng biến mất.