Uỳnh!
Thân ảnh đỏ rực tay cầm Phượng Hoàng Thương đứng trên không, mái tóc tung bay theo gió, gương mặt tinh ảo xinh đẹp đó lúc này tràn đầy sát ý.
Uỳnh uỳnh!
Nguyên lực cuồng bạo giống như vòi rồng cuồn cuộn quanh người Đường Tâm Liên. Thậm chí đến không khí cũng bị chèn ép đến phát nổ thành tiếng, thanh thế vô cùng kinh người.
Cả trong và ngoài Vô Lượng Kính đều có vô số ánh mắt đổ dồn về thân ảnh đó, trong Loạn Ma Hải, hiển nhiên danh tiếng Đường Tâm Liên cũng nổi như dung mạo của nàng vậy.
- Hà hà, không hổ là Hỏa Tiên Tử của Viêm Thần Điện, khí phách không hề thua nam nhi.
Hỏa Thần nhìn Đường Tâm Liên đang chỉ trường thương vào mình, mắt hơi nheo lại rồi hàm tiếu, nói.
Đường Tâm Liên nhìn Hỏa Thần chăm chăm, đôi mắt đẹp lúc này trở nên lạnh lùng dầy sát ý, tay cầm thương chỉ thẳng vào Hỏa Thần, nói:
- Ta đến làm đối thù của ngươi.
Hỏa Thần biết rõ thực lực của Đường Tâm Liên, nếu thật sự động thủ thì có thể quấn thảo với hắn một lúc. Nhưng hiện tại hắn muốn lấy Lôi Đình Tổ Phù trước đã.
Trên một đỉnh núi khác, hắc bào nhân tựa vách đã bỗng bỏ mũ, lộ hẳn gương mặt bị băng bó. Giữa những khe hở lớp vải quấn lộ ra một đôi mắt tựa rắn độc nhìn Đường Tâm Liên rồi hắn chầm chậm bước ra.
Rắc!
Khi hắn bước di, những nơi chân hắn dặt xuống đều rạn nứt, một luồng năng lượng khiến người ta run rẩy tỏa ra.
- Ha ha...
Nhưng khi Từ Tu bước ra, một tiếng cười khẽ vang lên. Một thân ảnh lam quang hiện ra trước mắt hắn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Xin lỗi, cuộc chiến giữa hộ, ngươi không nên nhúng tay vào thì hơn.
Châu Trạch cười nhìn Tù Tu.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Từ Tu nhìn Châu Trạch chăm chăm, giọng nói khàn dặc.
- Không thử sao biết kết quà thế nào?
Châu Trạch mỉm cười, bạch quang nhàn nhạt tỏa ra từ trong cơ thể. Thấp thoáng còn như có tiếng rống của loài bạch tượng làm rung chuyển đất trời.
- Xem ra, muốn có Lôi Đình Tổ Phù vẫn không tránh được phải giao đấu.
Hỏa Thần thấy vậy cười, mắt Hàn Lập tức tối lại.
- Nếu vậy thì... đành giết hết thôi.
- Chỉ sợ ngươi không có bàn lĩnh đó!
Đường Tâm Liên cười khảy, rồi nàng nhìn về phía Lâm Động:
- Lâm Động, không cho kẻ nào chạm vào Lôi Đình Tổ Phù.
Lâm Động khẽ gật, xem ra khó tránh khỏi một trận đại chiến rồi...
- Ngươi lại làm đồ vô dùng đứng ngoài cuộc sao? Thật khiến ta thất vọng.
Hỏa Thần nhìn Lâm Động khẽ cười, tiếng cười đầy sự châm chọc.
Lâm Động cụp mắt như không nghe thấy sự khiêu khích của Hỏa Thần. Hắn ngồi xuống, nguyên lực vận chuyển điều chinh trạng thái của mình lên mức tốt nhất.
-Hừ. 1
Hỏa Thần thấy vậy nhếch móp, định lên tiếng thì Đường Tâm Liên đã lao tới, câyI thương biến thành vô số đạo thương ảnh đem theo kình khí mạnh mẽ tấn công HoaThần.
- Nói ít thôi, đối thủ của ngươi là ta.
- Ha ha, nếu Hòa Tiên Tử dã có hào khí như vậy mà Hỏa Thần ta tránh né thì lại thành ra yếu ớt như Lâm Động rồi.
Hỏa Thần cười lớn, hai tay siết lại, hắc khí lan tỏa nơi đầu ngón tay rồi tung quyền. Binh!
Hắc quyền đánh tới phá tan vô số thương ảnh.
- Nhưng Hỏa Tiên Tử dã muốn ra tay thì nghiêm túc một chút, đòn chơi đùa nhẹ hều này chẳng có tác dụng gì với ta.
Mắt Đường Tâm Liên tụ hàn quang, tay siết chặt Phượng Hoàng Thương, nguyên lực hùng hồn bùng phát, thân cây thương bùng nổ hồng quang, tiếng phượng hoàng ngâm vang vọng khắp không gian.
- Thiên Hoàng Xích Nguyệt!
Hồng quang ngưng trên đầu mũi thương, biến thánh một vầng mặt trăng đỏ lớn hàng trăm trượng, bao quanh vầng mặt trăng là lửa rực cháy, tỏa ra thứ sức mạnh phá hoại kinh người.
Ai cũng nhận ra Đường Tâm Liên đã dùng đến thủ đoạn thật sự, dối mặt với cường già như Hỏa Thần, bất cứ sự thăm dò nào cũng vô dụng.
- Xích Nguyệt TrẦm
Đường Tâm Liên vung tay, vầng mặt trăng dò rực kia biến thành hồng quang rạch tan không khí lao thẳng về phía Hỏa Thần.
- Ha ha, như thế này còn tạm dược.
Hỏa Thần ngửa lên cười lớn, rồi hắn bước chân ra, hắc khí tràn ra ào ạt, hai mắt hắn cũng trở nên đen tối dị thường.
- Tu La Ma Kình, vỡ!
Thân thể Hỏa Thần được bao bọc bởi hắc khí, hắn không hề né tránh công thế mạnh mẽ của Đường Tâm Liên mà trực tiếp điểm tay ra.
Vút!
Một đạo hắc quang xuyên thủng không gian, lao di với tốc độ kinh người không thể hình dung, đâm thẳng vào vầng mặt trăng đỏ.
Năng lượng cuồng bạo lan tỏa ra xung quanh, những cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành sắc mặt cũng phải kịch biến. Trận đấu ở đang cấp này đến họ cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Khi Đường Tâm Liên và Hỏa Thần ra tay với nhau, ở một nơi khác, Châu Trạch và Từ Tu cũng được bao quanh bởi sát ý nồng nặc.
Bạch quang và hắc quang bắn thẳng lên trời, mỗi bên chiếm lĩnh một nửa bầu trời, tiếng voi rống đem theo năng lượng đáng sợ vọng khắp không gian.
Uỳnh uỳnh!
Hai khu chiến trường dường như lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người trong Vô Lượng Kính. Đó dường như là trận chiến đỉnh cao của thế hệ đệ tử trẻ
Cường giả trên những đỉnh núi còn lại đều bị trận giao đấu kia chấn nhiếp, nhất thời không ai dám ra tay với Lôi Đình Tổ Phù.
. Khi nguyên lực cuồng bạo tựa sấm sét lan tỏa, Lâm Động lại ngồi yên lặng trên đỉnh i núi, hai mắt phẳng lặng như mặt nước hồ. 4
Một thân ảnh nhỏ nhắn từ xa bay tới bên cạnh Lâm Động. Mộ Linh San thấy Lâm i Động bình thản như vậy, chu môi nói:
- Lâm Động ca, hắn ta đảng ghét như vậy, sao không cho hắn một bài học?
Đương nhiên cô bé nhận ra, vì không biết giao hẹn giữa Lâm Động và Đường TâmLiên, nên khi thấy Lâm Động dừng trước sự ức hiếp người quá dáng của Hỏa Thần lại chẳng có chút phản ứng gì mà đổ Đường Tâm Liên ra tay, trong lòng ngoài đố kỵ còn có sự coi thường.
Lâm Động nghe vậy chỉ khẽ cười, hắn ngẩng lên, trong mắt phản chiếu hai thân ảnh dang là tiêu điểm nổi bật ở dây, nói:
- Ta cần thời gian để điều chỉnh lại trạng thái.
Mộ Linh San nghe vậy thì khó hiểu, trạng thái hiện giờ của Lâm Động vẫn tốt mà...
Trận chiến tiếp theo đến ta cũng không chắc chắn lắm.
Lâm Động xoa đầu Mộ Linh San, hít sâu một hơi rồi nói:
- Họ không phải dối thủ của Hỏa Thần và Từ Tu...
Mộ Linh San biến sắc mặt, nhìn lên hai trận chiến kia, lầm bầm:
- Tâm Liên tỷ tỷ và Châu Trạch không bị rơi vào thế hạ phong mấy mà...
Nói đến dây, cô bé ngừng lại, lo lắng nhìn Lâm Động:
- Nếu họ thất bại...
- Thì Lâm Động ca còn một mình sao?
Lâm Động gật đầu:
- Dù chúng là hai kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi mà ta gặp cho đến lúc này...
- Nhưng... việc đã hứa với Ma La tiền bối thì phải làm bằng được.