Vụ Đô Dạ Thoại

Chương 22

Chữa lợn lành thành lợn què, Vương Cẩm tất nhiên là lại có mấy ngày không thấy được sắc mặt tốt của cậu, gặp mặt liền bị Trương Truyện Tỳ liếc xéo một cái, hắn không thể không biết điều một chút.

Cứ như vậy cho tới đêm hôm ấy.

Đêm nay trùng hợp lại là thứ sáu, vì ngày hôm sau không cần đi làm, người đến dự đám tang cũng đặc biệt nhiều, ánh đèn phản chiếu bên trong linh đường sáng như ban ngày, đi kèm tiếng ca cùng tiếng cười và âm thanh mọi người đánh bài, vô cùng náo nhiệt.

Tuy rằng cảnh tượng như thế này đã từng gặp qua một lần, nhưng Vương Cẩm đối với cảnh này vẫn thấy có chút quái dị, phải biết rằng thời xưa người nhà tang gia ngay cả ăn cơm cũng phải đứng ăn để biểu hiện sự tiếc thương khi tổ tiên mất, nhưng hôm nay những người này nào có nửa phần bộ dáng thương tâm, thời buổi bây giờ cũng quá không tuân thủ lễ nghi rồi!

Nghe hắn đang cảm thán thói đời thay đổi, Trương Truyện Tỳ cũng không phản đối, lành lạnh nói: “Gấp cái gì, đợi đến ngày mai lúc chôn cất, gia đình họ sẽ nhớ đến chuyện mình và người mất mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, lại không có thể thấy nhau được nữa, tự nhiên họ sẽ thương tâm thôi.”

Đêm đó sau khi buôn bán xong, hai người liền sớm về nhà ngủ —— làm đạo sĩ, tang gia bảy giờ lên núi thì năm giờ cậu phải đến đây viết văn tế, sau khi khiêng linh cữu đưa tang thì phải đợi người chết hoàn toàn mồ yên mả đẹp, lúc đó cậu mới coi như xong việc.

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đã được đặt trước quả nhiên đúng hẹn vang lên, Trương Truyện Tỳ ngáp dài rời giường rửa mặt. Xà vương từ trước đến giờ rất thích ngủ nướng, nhưng nghe thấy trong phòng cậu có động tĩnh liền nhanh chóng giãy dụa bò lên, thay xong quần áo đứng chắn ở cửa phòng cậu: “Tôi với cậu cùng đi…”

“Đi với tôi làm gì? Tôi đi làm việc chứ không phải đi chơi.”

“Tôi cũng có phải đi chơi đâu.” Xà vương liếc mắt nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, nói bổ sung: “Sớm như vậy, trên phố không có một bóng người…”.

Trương Truyện Tỳ không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, không khỏi sững sờ, trong lòng xẹt qua một tia dị dạng.


Thân là con trai trưởng, từ trước đến giờ luôn chỉ có cậu chăm sóc em trai, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu nhận được đãi ngộ có người lo lắng bảo vệ cho mình… Nhất thời muốn từ chối nhưng lời lại không thể thốt ra khỏi miệng, cậu đành phải miễn cưỡng bày ra khuôn mặt lạnh nhạt, hừ một tiếng, chạy đi.

Nếu không phản đối tức là ngầm cho phép, Xà vương vì vậy mà nhảy nhót chạy theo phía sau cậu, vô cùng hưng phấn làm cái đuôi dính theo người ta.

Trải qua chuyện sáng sớm, cuối cùng cũng coi như hoàn thành đưa tang chôn cất người chết, không nói đến chuyện người nhà tang gia thở phào nhẹ nhõm quay trở về thu dọn linh đường, Trương Truyện Tỳ cũng nghênh đón thời điểm mà cậu mong chờ nhất trong mấy ngày qua: Tình tiền lương.

Kỳ thực chỉ có vài tờ tiền mỏng manh, nhưng có được thành quả lao động của mình đúng là một chuyện vô cùng thích thú. Trương Truyện Tỳ hăng hái đếm tiền xong tâm tình liền chuyển biến tốt, nhìn thấy Vương Cẩm cũng vừa mắt nhiều hơn, vung tay lên hào sảng nói: “Đi, mua thức ăn! Ngày hôm nay cho mọi người ăn ngon!”

Cậu nói như vậy, Vương Cẩm tất nhiên là cầu còn không được, lập tức đáp ứng một tiếng đi theo phía sau cậu. Sau đó hai người cầm bao lớn bao nhỏ từ chợ thực phẩm đi ra, một đường tán gẫu đi về nhà, đi đến cửa chung cư liền thấy một đám người già đang tụ một chỗ không biết đang thì thầm chuyện bát quái của nhà nào, Trương Truyện Tỳ theo thói quen cười chào hỏi một tiếng, nhưng không giống bình thường, cả một đám ông lão bà lão sau khi nhìn thấy hai người bọn họ liền lập tức ngừng miệng, thái độ trở nên hơi cổ quái.

Trương Truyện Tỳ trong đầu chợt lóe một ý nghĩ: … Không phải là đang bà tám chuyện của cậu và Vương Cẩm chứ?

Cuối cùng cũng nhờ vào bình thường cậu ra ra vào vào luôn cười như gió xuân, nhóm người lớn tuổi có ấn tượng không tệ với cậu, cho nên mặc dù có điểm không được tự nhiên nhưng vẫn có người nhiệt tình đứng ra ngượng ngùng nói cho cậu biết: “Tiểu Trương à, nhà của cậu hình như có khách tới thăm!”

Khách tới? Trương Truyện Tỳ bất ngờ vô cùng.

Nhà bọn họ ở bên này căn bản không thân thích, ở đâu có khách tới? Có thể là hàng xóm cũ như Dì Triệu, nhưng dù là họ đến cũng không thể nào khiến cho mấy người già trong chung cư chú ý đến như vậy… Nghi ngờ liếc mắt nhìn Vương Cẩm, lại thấy Vương Cẩm cũng xuất hiện một tia bất ngờ, thấy cậu nhìn, hắn liền khẽ lắc đầu với cậu một cái, biểu thị không thể là người quen của hắn được.

Mang theo lòng hiếu kỳ cao độ, hai người bước nhanh về nhà, quẹo qua một cái cua quẹo, nhà họ đã hiện ra trong tầm mắt, hai người cũng trong nháy mắt hiểu ra lí do mà mọi người bàn tán, đồng dạng ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Ở bên ngoài nhà của họ đang đậu một dàn xe hơi sang trọng!

Hai, bốn, sáu, tám… Tám chiếc xe ô tô màu đen không nhìn ra nhãn hiệu, bốn góc bên ngoài mỗi chiếc xe đều đứng một một người mặt đồng phục màu đen. Mấy người áo đen thoạt nhìn rất ngầu, mỗi người eo lưng thẳng tắp không nói một lời, vừa nhìn liền biết đã được huấn luyện qua… Trương Truyện Tỳ cùng Vương Cẩm trì hoãn bước chân, đứng gần đó nhìn cho kỹ, càng nhìn rõ trong lòng họ lại càng thêm kinh ngạc.

Phô trương như thế này đủ thấy vị khách tới có lai lịch không nhỏ, cũng không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tìm tới cửa có chuyện gì?

Hai người một bên đánh giá một bên không tự chủ được thả chậm lại bước chân, những người mặc áo đen kia y chang như tượng đất, thấy hai người họ đến cũng không thèm nhúc nhích ngoảnh mặt làm ngơ. Trương Truyện Tỳ bỗng nở nụ cười, chỉ là tự nhiên thấy tức cười thôi.


Tự nhiên cậu có hơi phiền chán với loại hình thức khoe mẽ thế này, chẳng cần biết người khách đó là ai, nếu đã muốn xuất hiện, bày ra loại phô trương thế này là muốn lớn tiếng doạ người à? Nghĩ như vậy, lòng hiếu kỳ vừa mới xuất hiện kia liền tan thành mây khói, cậu cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ lấy ra chìa khóa ung dung cười nói với một người áo đen: “Anh trai nhường đường một chút, anh che mất cửa nhà tôi.”

Người kia đang đứng im trước cửa sắt, nghe vậy liếc mắt nhìn cậu, thân thể khẽ động dùng tay kéo cửa xe ra, bên trong có một người chậm rãi duỗi chân bước ra ngoài.

Nhìn thấy màn diễn kịch phô trương nãy giờ, Trương Truyện Tỳ tự nhiên cũng hiểu, trong lòng cậu thầm nghĩ có lẽ người chuẩn bị bước xuống này mới là chủ nhân thực sự, lúc này cậu liền nghiêng đầu đánh giá, chỉ thấy người này tuổi còn khá trẻ lại khí độ bất phàm, trên người mặc một bộ đồ học sinh màu đen, dường như là học sinh của một trường học quý tộc nào đó.

Trong lúc cậu đang đánh giá, người kia chậm rãi giơ tay lấy xuống kính râm trên mặt, lộ ra một gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, Trương Truyện Tỳ khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy người này có vài phần quen thuộc nhưng nhất thời lại nhớ không nổi, người kia nhìn cậu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười:

“Anh!”

Trương Truyện Tỳ.

Trương Truyện Bích.

Bây giờ lại thêm một người Trương Truyện Doanh.

Vương Cẩm tâm như treo ở trên cây, khá là mất hứng. Từ lúc người em họ này vừa xuất hiện, tất cả lực chú ý của Trương Truyện Tỳ đều bị hắn hấp dẫn, trước tiên đem người kéo vào trong nhà hỏi han ân cần hỏi hết đông tới tây, mấy món ăn mua về cậu cũng không quản mà ném toàn bộ vào nhà bếp —— Xùy, không phải lúc trước đã nói sẽ làm một bữa cơm ngon hay sao?!

Hiển nhiên Trương Truyện Tỳ đã sớm đem chuyện làm cơm kia quăng đến chín tầng mây, cậu ấn khách ngồi lên ghế sa lon rồi liền vui vẻ chạy đi rót trà: “Đến, uống trà!” Lại đem lên một đĩa hoa quả to, hưng phấn nhiệt tình bắt chuyện: “Muốn ăn táo hay lê? Anh gọt cho em.”

Trương Truyện Doanh khí chất lãnh ngạo, hiển nhiên cũng không dễ thân cận với người khác, nhưng dù sao đây cũng chính là anh họ của mình, bởi vậy hắn cũng hiếm khi nở ra nụ cười dịu dàng, chọn một trái táo nói: “Cái này.”

Trương Truyện Tỳ nở nụ cười, chuyển động cổ tay linh hoạt gọt vỏ, một bên gọt vỏ một bên cười than thở: “Ai, thật không nghĩ ra người đến là em… Quả thực không nhận ra, lần cuối anh nhìn thấy em là lúc em mới năm tuổi.” Vừa nói, hai mắt cậu vừa tinh tế quan sát, gật gật đầu nói: “Ừ, lớn rồi, là trẻ ranh to xác.”

Cậu nói lời này hết sức vui vẻ, nghiễm nhiên chính là một bộ dáng của trưởng bối, Trương Truyện Doanh không khỏi có chút nói không nên lời, đành phải cười một chút, chuyển đề tài câu chuyện.


Hắn đánh giá trang trí trong phòng, thử thăm dò: “Anh, hai người mấy năm nay… Có phải là sống không được tốt đúng không?”

“Không có, cũng bình thường thôi, sao lại hỏi như vậy?” Cậu vừa nói vừa đem táo đưa cho hắn, nhìn hắn ăn.

Trương Truyện Doanh nhận lấy cắn một cái, rồi mới tư lự không vui nói: “Vậy sao anh lại ở một nơi yêu khí dầy đặc thế này, anh ngửi thử mùi vị trên người anh xem, đều bị dính mùi vị của rắn.”

Này lời vừa nói ra, Vương Cẩm ngoài cửa sổ tất nhiên là giận dữ, hắn đường đường là yêu vương, tên đó lại dám gọi hắn là rắn! Trương Truyện Tỳ cũng ngẩn người, theo bản năng liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái rồi mới lơ đễnh cười nói: “Ngày đó người của Thiên sư kia phủ cũng có hồ tiên đường*, bọn anh cũng giống vậy thôi, sống cùng yêu quái không phải cũng bình thường sao.”

(hồ tiên đường: nơi thờ hồ ly tinh)

“Nhưng chúng ta là dòng họ trừ yêu.”

“Cũng phải nhìn xem là yêu tốt hay xấu, chuyện gì cũng dùng một gậy tre đánh chết không phải là tác phong của Thiên Sư phủ.”

Trương Truyện Doanh lông mày nhẹ nhàng nhảy một cái, làm sao hắn không nghe ra được ý tử bảo vệ của anh mình đối với yêu tinh kia, trong lòng tất nhiên cảm thấy được không thích hợp, mà giờ khắc này hai người vừa mới vừa gặp lại nhau, hà tất vì một người ngoài mà thương tổn hòa khí? Liền nhường nhịn cười gật gật đầu, uyển chuyển nói: “Anh nếu như có chuyện gì khó xử cứ việc nói cho em biết, em bây giờ… lớn rồi, cũng có thể giải quyết một ít chuyện.”

Lời nói này làm cho Trương Truyện Tỳ cảm thấy ấm áp, cười gật gật đầu, coi như nhận lấy tình cảm của hắn.

Không đề cập tới hai an hem họ đang ôn chuyện, bên này Xà vương cũng đã phẫn nộ bỏ đi, đi chỗ nào? Đương nhiên là đi tìm kho cung cấp thông tin của hắn rồi.

“Nghe Đại Vương hình dung, thiếu niên này hẳn là thế hệ đời sau của Long hổ sơn Trương gia… Phô trương lớn như vậy, nói không chừng chính là người kế thừa đời kế tiếp của Trương gia.” Nói đến chỗ này Trưởng lão dường như nhớ ra cái gì đó, hơi nhướng mày.”Bất quá nếu như quả thực như vậy, vậy tiểu đạo sĩ có thể không phải là dòng chính thức, lẽ nào ——?!”

“Biết vẽ thiên sư phù, đương nhiên là thiên sư dòng chính.”

Trưởng lão nghe hắn nói như thế không khỏi ngẩn ra, Vương Cẩm liền đem mấy chuyện ngày đó Trương Truyện Tỳ vẽ bùa thuật lại, Trưởng lão lúc này mới chợt hiểu ra, gật đầu liên tục nói: “Thì ra là như vậy! Tôi biết bọn họ vì sao phải đến nơi này sống rồi!”


Vương Cẩm không yên lòng nói: “Không phải nói là do có mâu thuẫn với dòng họ nên mới rời đi hay sao?”

Trưởng lão lắc đầu cười nói: “Hai chữ mâu thuẫn làm sao có thể hình dung? Năm đó chính là tranh vị trí thiên sư!” Y nói xong liền bất chấp biểu cảm kinh ngạc của Xà vương, bắt đầu bát quái về chuyện của Trương gia.

Nguyên lai Trương gia truyền thừa đến đời này đã là đời thứ sáu mươi lăm, thiên sư vị xưa nay chỉ truyền dòng chính, dòng chính nếu không có đời sau thì truyền cho họ hàng gần nhất, nhưng mà lúc bấy giờ vị Trương thiên sư lại vừa không có con cũng không có cháu, hắn thậm chí cũng không phải họ Trương mà ban đầu mang họ Lỗ, thân phận thực sự chẳng qua là cháu ngoại của thiên sư đời trước.

Người Trung quốc xưa nay chú ý huyết thống thuần khiết, nên mới có câu ‘Con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi’, trước đây người ta cho rằng con gái gả đi sẽ mang họ khác, rất nhiều thứ đều không truyền cho con gái. Dù cho con gái cũng là con mình, nhưng không phải cũng là Nữ sanh ngoại tộc hay sao? Cho nên thế hệ này, vị trí thiên sư rất không danh chính ngôn thuận, về phần tại sao lại nhường cho một người khác họ lên làm thiên sư, chuyện này kể ra rất dài …

Trưởng lão quả thật kể rất dài dòng, nhưng đằng sau nó quả lại là một câu chuyện vô cùng ly kỳ hấp dẫn. Vương Cẩm làm sao có thể kiềm chế lại lòng hiếu kỳ của mình được, hắn liền thúc giục: “Đừng có dông dài, cậu kể ý chính đi.”

Trưởng lão cười đáp một tiếng, tựa như mấy tiên sinh kể chuyện ngày xưa: “Việc này phải kể đến việc Tưởng Giới Thạch chạy về Đài Loan.”

Coi TV lâu như vậy, Xà vương đương nhiên biết được đoạn lịch sử cận đại này, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Trương Gia?

“Ngài có chỗ không biết. Năm đó họ Tưởng chạy đến Đài Loan mang theo một lượng lớn tài sản cùng với một đấm tinh anh, tài sản không đề cập tới, chỉ nói riêng đến chuyện mang người đi. Nghe đâu có một danh sách, trong danh sách kia có ba người là do họ Tưởng tự mình ghi thêm, ra mật lệnh cần phải cùng đi. Đại Vương có biết ba người mà ông ta muốn mang theo là ai không?”

“Không biết, nhưng ta nghĩ nhất định là người vô cùng trọng yếu.”

Trưởng lão cười nói: “Không sai, ba người này nếu như nói đơn giản thì có thể khái quát trong sáu chữ: Một thần, một thánh, một phật.”

Phật, là chỉ vị Lạt Ma thứ bảy – Triết Bố Tôn Đan Ba Càng, người đứng đầu Phật giáo lúc đó. (mỗi vị Lạt Ma sau đều được coi là vị trước chuyển thế nên vị này gọi là Thất Thế Lạt Ma)

Lúc đó vốn là truyền thụ phật giáo tứ đại Lạt Ma, nhưng dòng Thích (họ chung của các sư tăng) lại không giao hảo cùng tầng lớp cai trị; lúc đó vị thế thân  Ngawang Tenzin Choekyi Lodoe Rabsel tuổi nhỏ, chưa được cử hành nghi thức tọa sàng, nghiêm chỉnh mà nói thậm chí còn chưa thể xưng là Lạt Ma; khi Triết Bố Tôn Đan Ba Càng (KYABJE TRULSHIK RINPOCHE) viên tịch vào năm 1924 ở vùng hoang sơ của Mông Cổ, chính phủ Mông Cổ tuyên bố không tìm kiếm linh đồng chuyển thế nữa, từ đó Lạt Ma tuyệt thế. Bốn  người chỉ còn có ba, một chi thế Lạt Ma mất đi có tầm ảnh hưởng rất nghiêm trọng, một vị Lạt Ma còn lại ngẫu nhiên trở thành đại biểu của toàn thể Phật giáo.

Còn Thánh, từ xưa đến nay Trung Hoa nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mà có thể xưng thánh chỉ có một vị này.

Con cháu chi hệ chính của Khổng Tử nghiễm nhiên được triều đình ban danh thánh công, người người phong thánh, kéo dài huyết mạch thánh nhân. Vậy thật ra hậu nhân coi trọng huyết mạch này đến thế nào? Câu chuyện ngắn này sẽ nói rõ.


Năm 1919, Khổng Tử người cháu thứ 76 đột nhiên đang tuổi trẻ khí thịnh lại chết ở Bắc Kinh, lúc đó người này vẫn chưa có con.

Thật ra, cùng chi họ không chỉ có người đó, còn có hai vị nữ nhân, rất tự nhiên, nữ sinh ngoại tộc. Kể từ đó cái thai của Vương thị chỉ là chi phụ lại trở nên vô cùng quan trọng, nếu là con trai thì Khổng gia coi như hữu hậu, nếu cũng là một nữ nhi, như vậy họ Khổng đến đây liền tận!

Tất nhiên lúc này quần chúng vô cùng chú ý đứa bé đó. Để đề phòng có người rắp tâm bất lương trộm long tráo phụng, nhà cầm quyền liền phái trọng binh quanh phòng sinh Khổng phủ vây, lại còn mời vô số lương y thâm niên chức trọng canh chừng, giữa trùng trùng chờ mong, một bé trai hạ sinh bình an, ngay sau đó được đưa về Đài Loan (ra ngoại quốc) để bảo đảm an toàn, đại công cáo thành.