Vụ Đô Dạ Thoại

Chương 16

Vốn tưởng rằng do mua không nổi mộ phần trong nghĩa trang cho nên cậu mới chọn nơi chôn cất cha mẹ ở nông thôn, nhưng khi đến nơi Xà vương mới phát hiện, mộ của cha mẹ Trương Truyện Tỳ dường như được làm rất cẩn thận chú trọng.

Đó là một toà mộ hợp táng, đặt tại đỉnh núi, đá xanh trên mộ bia ngoại trừ có họ tên người chết, ở cuối bia còn khắc lại một hoa văn cổ xưa kỳ dị, cả tòa mộ phần ở trên cao nhìn xuống, phía dưới chính là cầu TRường Giang.

—— Cầu Trường Giang.

Xà vương đứng ở đỉnh núi, lông mày hơi nhướng lên. Trong lòng hắn nghi ngờ cây cầu kia chính là cây cầu mà cha mẹ Trương Truyện Tỳ đã làm phép trấn áp qua, mà chôn họ ở chỗ này, lẽ nào là ý muốn thay thế quan tài đá kia trấn áp nơi đây?

Lúc đang suy nghĩ chợt nghe Trương Truyện Tỳ ở phía sau nói với hai đứa nhỏ: “Truyện Bích, Tiểu Niên các emđừng có chạy lung tung, cẩn thận té xuống.”

Xà vương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Truyện Tỳ ngồi xổm ở trước mộ phần, đem đồ cúng từ trong rổ lấy ra, hai cái đứa nhỏ cũng nghe nghe lời, không tới gần vách núi nữa, trái lại rất hiểu chuyện mà chạy đến, cầm lấy khăn giấy lau chùi bia mộ.

Xà vương đi tới, một bên hỗ trợ nhổ cỏ một bên giả vờ nói chuyện phiếm, hỏi: “Nhà cậu có người thân họ hàng ở đây sao?”


“Không có.”

“Vậy lúc chôn ở đây, người ta không nói gì sao?” Nhìn xung quanh đều là đất được khai khẩn thành đồng ruộng, theo lý thuyết thì nông dân không thể không để ý đến nơi này.

Trương Truyện Tỳ cười nhạt nói: “Không có. Lúc ấy có một người chú làm công chức đã đến đây gởi gắm.”

Nguyên lai là có chức có quyền, Xà vương ừ một tiếng, gật gật đầu không tiếp tục hỏi nữa.

Đang lúc nói chuyện, Trương Truyện Tỳ đã đốt xong đèn nhang, “Truyện Bích, lại đây hành lễ.”

Trương Truyện Bích vâng một tiếng nhận lấy nhang, cùng anh trai song song quỳ xuống trước mộ phần, cung cung kính kính lạy ba lạy. Thu liễm tính tình bướng bỉnh thường ngày, lúc cầm nhang quỳ lạy, Trương Truyện Bích xem ra rất có phong độ của người lớn, Hạ Tiểu Niên nhìn thấy có chút sửng sờ, không ngờ vừa cắm nhang xong, Trương Truyện Bích liền khôi phục bản tính, kéo bé qua dõng dạc giới thiệu: “Cha, mẹ, đây là Hạ Tiểu Niên, bạn tốt nhất của con! Hai người nhìn xem có phải cậu ấy lớn lên nhìn rất giống con gái không?”

Hạ Tiểu Niên khuôn mặt oành một cái liền đỏ bừng lên: “Cậu mới giống con gái đó!” Nói xong liền đẩy nhóc một cái, bạch bạch bạch chạy đi. Trương Truyện Bích bò lên đuổi theo: “Hạ Tiểu Niên cậu đỏ mặt, còn nói không giống con gái?!”

Trương Truyện Tỳ không khỏi cười, Xà vương có chút bất mãn bước lại gần: “Sao cậu không giới thiệu tôi với ba mẹ cậu?”


Trương Truyện Tỳ lành lạnh nhìn hắn: “Giới thiệu thế nào? Đây là chủ nhà trọ của con sao?”

“Cậu sẽ cùng một người đơn thuần là chủ nhà trọ ngủ chung một cái giường hả?”

“Nói cũng đúng, vậy anh từ hôm nay đừng ngủ cùng tôi nữa.”

“Đừng hòng!” Muốn hắn từ bỏ phúc lợi được cùng tiểu đạo sĩ chung giường chung gối, đánh chết cũng không được!

Đến đây một chuyến không dễ dàng, huống chi đã tới giờ ăn cơm trưa. Bởi vậy sau khi họ cúng tế xong cũng không vội vã đi, Trương Truyện Tỳ giống như đang ảo thuật, lấy từ bên trong cái làn* ra một tấm khăn trải bàn màu sắc rực rỡ trải ra trên đất, lại lấy ra vài món đồ nguội ăn nhẹ, đếm cũng cỡ bảy tám đĩa, nhìn màu sắc phong phú, quả thật là một bữa ăn dã ngoại hoàn mỹ.

Có lẽ do bởi hoàn cảnh ăn uống không giống như thường ngày, khẩu vị  của mọi người đều đặc biệt tốt, bốn người ngồi vây quanh đem thức ăn ăn sạch sành sanh, ăn xong lại nằm ườn trên mặt đất phơi nắng, nếu không phải nhớ đến chuyện còn phải chạy xe thêm hai giờ để về nhà, quả thực ai cũng không muốn nhúc nhích.

Thu dọn đồ đạc xong, mọi người mới nhàn nhã chạy xe xuống núi, vừa mới đi qua chỗ ngoặc liền nghe thấy đằng trước một trận ồn ào: “Xe đến xe đến, nhanh lên một chút đưa người đi bệnh viện!” Trong đó xen lẫn cả tiếng khóc của người phụ nữ cùng tiếng khuyên nhủ của những người xung quanh, giống như đã xảy ra chuyện gì.

Trương Truyện Tỳ không khỏi tò mò chạy đến xem, chỉ thấy một người đàn ông đang ôm một đứa bé từ trong đám người chạy ra nhảy lên một chiếc xe tải nhỏ ven đường, giống như bão táp lao thẳng đi, hiển nhiên là vội vã cứu mạng.


Chỉ là mấy giây ngắn ngủi nhưng Trương Truyện Tỳ cùng Xà vương cũng đã thấy rất rõ ràng, đứa bé kia không phải ai khác, chính là đứa bé đã gặp khi đi mua nước. Trương Truyện Tỳ nói trên mặt đứa bé mang theo tử khí, sợ là không qua nổi buổi trưa, lời này đã linh ứng!

Trương Truyện Bích cùng Hạ Tiểu Niên dù sao cũng còn nhỏ, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi dựa chặt chẽ vào nhau, sợ hãi nắm chặc tay. Xà vương sắc mặt cũng khó coi, hắn không nghĩ rằng Trương Truyện Tỳ lại đoán chuẩn đến như vậy!

Chiếc xe vừa rồi không biết là không đủ chỗ ngồi hay là do vội vã chở người đến bệnh viện, đã đem mẹ của đứa bé bỏ lại, giờ khắc này người phụ nữ ấy vừa khóc rống vừa đuổi theo xe, hàng xóm thấy vậy liền chạy đến người dìu người kéo, hết lời khuyên bảo cô. Không ngờ người phụ nữ đó đang khóc, vừa ngẩng đầu lại thấy được Trương Truyện Tỳ, thoáng sửng sốt rồi lập tức giống như bị điên tránh thoát tay của hàng xóm chạy tới.

Trương Truyện Tỳ còn tưởng rằng cô muốn đi qua đánh hắn, sợ hết hồn, đang muốn lên xe chạy đi thì người phụ nữ kia đột nhiên chạy đến quỳ xuống, dùng sức dập đầu lạy, khóc ròng nói: “Tiên sinh cứu mạng! Cầu cậu cứu con trai của tôi một mạng!”

Nguyên lai chuyện bất ngờ này xảy ra vào lúc đang ăn cơm trưa —— ở nông thôn vốn không nhiều quy củ như là ăn cơm thì phải ngồi trước bàn ăn, người lớn ngồi xổm ở bờ ruộng ăn cơm là chuyện bình thường, con nít vừa ăn vừa ở trong sân chạy tới chạy lui cũng không có gì lạ. Trước đây không ai cảm thấy chuyện này có gì không đúng, ai biết ngày hôm nay quả thật lại xảy ra bất trắc, đứa bé kia bị bậc cửa ngáng chân té lộn mèo một cái, đũa trực tiếp cắm vào cuống họng…

Lúc trước Trương Truyện Tỳ khiến cho người mẹ này tức giận vô cùng, nhưng hiện tại tâm tình cô lại bất đồng rất lớn. Đúng rồi, một người lạ vừa gặp đã có thể hỏi được câu “Đây là con trai duy nhất của chị sao?” chẳng lẽ lại không đủ chứng minh người ta có đạo hạnh?! Tại sao lúc đó cô lại quên lời nhắc nhở của người này chứ!

Người mẹ khóc đến thê lương, hàng xóm chạy tới vừa an ủi vừa chú ý xem bốn người xa lạ hai lớn hai nhỏ này là ai: “Bọn họ là ai vậy?”

Có thôn dân vừa trên núi đi làm về liền nhận ra: “Mới vừa nhìn thấy bọn họ viếng nấm mồ trên núi…” Lời vừa nói ra, ánh mắt các thôn dân nhìn họ nhất thời không giống như trước.

Bên trong nấm mồ này chôn ai, dựa vào cái gì phải chôn ở chỗ này, bức đồ án trên mộ bia kia là như thế nào ai cũng không biết, chỉ biết được thôn ủy hội đã đi từng nhà thông báo ai cũng không được di động mộ phần kia. Mãi đến sau này có một lần Bí thư thôn uống say mới thần thần bí bí nói ra, nói mộ phần kia có liên quan đến chuyện quan tài đá, ngược lại không thể chạm vào…


Người mẹ kia vừa nghe thấy đây là hậu nhân của mộ phần đó, càng ngày càng liều mạng rập đầu lạy, khóc đến ruột gan muốn đứt đoạn. Trương Truyện Tỳ không có cách nào, đành phải kiên trì dìu cô: “Chị à, đây là số mệnh đã định, tôi cũng không thay đổi được…” Cậu vừa nói như thế người phụ nữ kia lập tức khóc muốn ngất đi, đành phải nhanh chóng thêm vào một câu: “Chị yên tâm, số kiếp của chị nhất định có con cái đưa đám tang, hay là trước tiên cứ đi đến bệnh viện xem đứa bé thế nào.”

Lúc nói chuyện đã có người chạy xe đến, mấy hàng xóm liền vội vàng đở người phụ nữ kia lên xe, Trương Truyện Tỳ bọn họ lúc này mới có thể thoát thân.

Trên đường trở về thành phố, mọi người đều im lặng hơn rất nhiều, Xà vương hồi tưởng lại câu vừa nãy Trương Truyện Tỳ nói, nhịn không được hỏi cậu: “Đứa bé kia có thể lưu lại tính mạng à?”

Trương Truyện Tỳ lắc đầu một cái: “Tôi an ủi chị ta mà thôi. Nhìn tướng mạo chị ta quả thật sẽ có người đưa tang, còn có thể sinh thêm một đứa con.”

Xà vương ừm một tiếng, lại không hé răng, tận tới đêm khuya lúc ngủ mới lại nhắc đến chuyện này, nhàn nhàn nói: “Cậu có thể nhìn ra số mệnh của người khác, vậy có thể nhìn thấy số mệnh của tôi không?”

“Cái gì?”

“Tôi nói là, cậu có thể nhìn thấy thời điểm tôi xảy ra đại nạn được hay không?”

Trương Truyện Tỳ chần chờ nửa ngày: “Anh bị… Thiên kiếp?”


Xà vương nghiêm túc gật gật đầu, Trương Truyện Tỳ không khỏi hút một ngụm khí dài mới đặc biệt thận trọng mà nói: “Người và yêu số mệnh không đồng dạng với nhau, tôi cũng không lợi hại như thế.”

Kỳ thực đây là đáp án trong dự liệu, Xà vương không khỏi gật gật đầu, đắp chăn lên: “Vậy quên đi, ngủ đi.” Nhưng không ngờ giấc ngủ này, một chuyện khác lại đột nhiên xuất hiện.