Vũ điệu quỷ

Chương 18

- Tôi có thể đi được chưa? - Bà ta hỏi - Tôi muốn đi rửa mặt.

Tôi đáp:

- Tất nhiên là được rồi.

Bà ta chỈnh lại cái mũ.

- Nghe này, tôi không muốn có thêm chút đau khổ nào nữa, được chưa? Vấn đê chính tôi quan tâm là làm sao cho con bé Cassie được chóng khoẻ, chứ không phải... - Nói đến đây bà ta đỏ mặt rồi đi thẳng ra cửa.

- Ý bà muốn nói bà không quan tâm tới cái phòng đó phải không? - Tôi hỏi lại.

- Ý tôi là việc này không hề dễ dàng chút nào. Nếu anh là người sẽ điều trị cho con bé thì tôi xin ngả mũ chào anh.

- Bà nghĩ thế nào về chuyện các bác sĩ bó tay không tìm ra bất cứ nguyên nhân gì dẫn đến bệnh tình của con bé?

Tay bà ta đặt lên núm cửa.

- Có vô khối thứ bệnh làm các bác sĩ bó tay đấy thôi. Nếu các bậc cha mẹ mà biết rất nhiều thứ gọi là chẩn bệnh chỉ là sự phỏng đoán thôi thì chắc hẳn họ... - Bà ta dừng lại. Đoạn nói tiếp:

- Thôi rồi, tôi lại sắp đưa chân vào rắc rối mất.

- Tại sao bà khẳng định là trong cơ thể con bé thực sự có bệnh?

- Bởi vì nếu không phải thế thì là cái gì nữa đây? Những người bên cạnh con bé không phải là những kẻ lạm dụng thân xác trẻ con. Cindy là một trong những bà mẹ tốt nhất mà tôi từng biết đấy anh ạ. Tiến sĩ Jones cũng là một quý ông thực sự. Cho dù họ là ai thì anh cũng sẽ không bao giờ biết được, bởi vì họ đâu có nói ra cho ai biết, đúng không? Theo tôi, đây mới thực sự là một giai cấp. Anh hãy tự đi tìm hiểu rồi sẽ hay - họ yêu con bé đó. Trước sau gì anh cũng sẽ biết thôi.

- Biết gì cơ, thưa bà?

- Biết được chuyện gì xảy ra với con bé vì có ai đó sẽ tìm ra. Tôi đã chứng kiến chuyện này nhiều lắm rồi. Khi các bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh thì lập tức sẽ gọi đó là bệnh tâm thần gì đó. Rồi đùng một cái, có người tìm ra nguyên nhân mà trừ trước đến nay không ai nghĩ tới và thế là thế giới lại có một phát hiện về căn bệnh mới. Người ta vẫn gọi đó bằng cái tên mỹ miều là sự tiến bộ của y học.

- Thế còn bà gọi đó là gì?

Bà ta nhìn tôi không chớp mắt:

- Thì tôi cũng gọi nó là tiến bộ y học.

Nói đoạn bà ta bước đi. Tôi ở lại và suy nghĩ. Tôi đã làm cho bà ta lên tiếng, nhưng phải chăng là chẳng biết thêm được điều gì?

Dòng suy nghĩ đột nhiên đưa tôi tới hình ảnh món quà độc ác mà con trai Vicki đã tặng cho bà ấy. Một ác ý? Hay thằng bé đó muốn nói cho mẹ điều gì?

Bà ta đã từng nói với tôi rằng đó là một phần của trò chơi? Phải chăng là đã nói cho tôi biết điều mà bà ta muốn tôi phải biết?

Đầu tôi tiếp tục vấn vương những suy nghĩ, nhưng rốt cục không tìm ra điểm gì sáng sủa cả. Tôi ngừng suy nghĩ và đi tới phòng 505.

Cassie đang ngồi trên giường bệnh, bộ quần áo ngủ màu đỏ san hô pha trắng ở cổ và cổ tay. Đôi má con bé lấm tấm đỏ còn mái tóc thì được buộc lại gọn gàng bằng chiếc nơ trắng. Bình truyền tĩnh mạch đã được rút ra, đặt ở góc nhà. Mấy cái bịch đường glucô đã hết vẫn lủng lẳng ở tay con bé. Dấu vết duy nhất chứng tỏ tĩnh mạch con bé đã bị đâm chọc là băng bông dán trên mu bàn tay và vết chất chống khuẩn ở bên dưới. Đôi mắt con bé sáng lên khi thấy tôi.

Cindy ngồi cạnh con bé, đang bón cháo cho nó. Cô ta mặc sơ mi có dòng chữ Hãy cứu lấy đại dương, váy vải bò và dép xăng đan. Bộ ngực cô rất mượt và nổi như những con cá heo đang vờn. Hai mẹ con trông thật giống nhau.

Khi tôi tới, Cassie miệng đầy thức ăn. Một vệt cháo vẫn còn dính trên môi con bé.

Cindy lấy tay lau vệt cháo đó đi.

- Con, ăn nhanh nào. Chào bác sĩ Delaware. Chúng tôi cứ nghĩ là ông sẽ không tới hôm nay đấy.

Tôi đặt ca táp xuống và ngồi xổm cạnh chân giường. Cassie có vẻ gì đó tò mò nhưng không hề sợ sệt.

- Sao chị lại nghĩ thế? - Tôi hỏi.

- Vì hôm nay là cuối tuần mà.

- Mẹ con chị ở đây nên tôi đến.

- Ông thật tốt bụng. Này con, bác sĩ Delaware từ xa đến đây thăm mẹ con mình cả vào ngày thứ Bảy đấy.

Cassie nhìn mẹ rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt vẫn đầy bối rối.

Tôi muốn biết có chuyện gì sau cơn co giật không nên hỏi ngay:

- Mọi chuyện thế nào rồi hả chị?

- Ồ, tốt đẹp rồi bác sĩ ạ.

Tôi chạm vào tay Cassie. Con bé để nguyên một giây rồi từ từ rụt tay lại. Khi tôi nựng con bé, nó ngó mắt nhòm xuống tay tôi.

- Chào cháu Cassie - Tôi nói.

Con bé tiếp tục nhìn tôi không chớp mắt. Một ít thức ăn rớt khỏi miệng nó. Cindy vội lau đi và nhẹ nhàng lấy tay khép miệng con bé lại. Cassie bắt đầu nhai rồi há miệng nói:

- Chaaaao baaaac.

- Tốt lắm - Cindy nói - Chào bác! Con giỏi lắm.

- Chaaao.- Cháu hôm nay ăn ngoan lắm bác sĩ ạ. Sáng nay cháu uống nước hoa quả, ăn trái cây và ít kẹo. Đến trưa thì tôi cho cháu ăn cháo.

- Tốt lắm.

- Tốt thật đấy - Giọng của chị ta thật vui.

Nhớ lại lúc trước chị ta hơi căng thẳng khi nói chuyện với tôi - cảm thấy chắc chị ta sẽ nói cho tôi điều gì đó quan trọng nên tôi nói ngay:

- Chị có điều gì muốn bàn bạc với tôi không?

Chị ta chạm vào mái tóc của Cassie. Cassie bắt đầu vẽ.

- Có lẽ là không, thưa bác sĩ.

- Bác sĩ Eves nói với tôi rằng mẹ con chị sắp ra viện về nhà.

- Thì bà ấy nói thế - Chị ta chỉnh cái bím tóc của Cassie - Tôi cũng mong sớm được về nhà rồi.

- Chắc chắn vậy - Tôi nói - Không có bác sĩ là sướng nhất.

Chị ta nhìn tôi.

- Các bác sĩ ở đây rất nhiệt tình. Tôi biết họ đã làm hết sức mình rồi.

- Chị đã thấy một vài người làm việc tốt nhất - Tôi đồng tình - Như Bogner, Torgeson, Macauley, Dawn Herbert.

Không thấy có phản ứng gì.

- Chị đã có kế hoạch gì khi về nhà chưa?

- Chỉ là mong được trở lại bình thường thôi bác sĩ ạ.

Vẫn chưa rõ ý chị ta nên tôi hỏi:

- Có lẽ tôi sẽ về sớm một chút.

- Vâng, tất nhiên. Bác sĩ có thể ngồi vẽ một chút với bé Cassie. Cassie, mẹ con mình tìm cho bác sĩ cái ghế chứ nhỉ?

- Vâng.

- Đúng rồi.

- Vâng.

- Tuyệt quá, Cassie. Con có muốn bác sĩ Delaware cùng vẽ với con một chú gấu không?

Thấy Cassie không đáp, chị ta lại nói:

- Vẽ ấy, vẽ hình ấy. Cùng với bác sĩ Delaware.

Cassie nhìn chị ta rồi lại nhìn sang tôi sau cùng nó gật đầu và cười.

Tôi nán lại đó một chút, chơi đùa với con bé để xem có dấu hiệu tổn thương sau khi co giật không. Cassie có vẻ rất ổn, nhưng tôi biết các tác động đối với não bộ thường diễn ra rất chậm và khó mà đoán biết được. Đã hàng ngàn lần tôi tự hỏi không biết điều gì đang diễn ra trong người con bé.

Cindy cũng khá thân thiện, nhưng tôi không thể thoát khỏi ý nghĩ rằng sự hào hứng của chị ta với tôi đã dần dần biến mất. Chị ta ngồi trên giường và bắt đầu chải tóc trong khi dò tìm kênh tivi. Không khí bệnh viện khá mát mẻ và khô, mái tóc phát ra tiếng kêu lách tách mỗi lần chị ta chải. Ánh sáng phương Bắc lọt vào khe cửa sổ căn phòng, một tia nắng vàng rơm xuyên qua mây khói và tan trên nền giấy dán tường ố trắng. Tia nắng chạm vào những lọn tóc dài và tạo ra những luồng sáng xuyên qua lọn tóc ấy.

Tia nắng tạo ra một tác động thẩm mỹ khiến Cindy đột ngột trở nên thật xinh đẹp. Tôi không nghĩ chị ta hấp dẫn - chắc vì ý nghĩ chị ta là một con quỷ. Nhưng khi thấy sự lấp lánh của chị ta trong tia nắng vàng thì tôi mới biết, chị ta thật uổng phí sắc đẹp trời phú của mình.

Trước khi tôi kịp nghĩ sâu hơn về điều này thì cánh cửa bật mở, Chip vào phòng mang theo cốc cà phê trên tay. Ông ta mặc bộ quần áo rét màu xanh và đi giày thể thao, mái tóc vừa mới gội. Tai Chip còn có một viên kim cương lấp lánh.

Ông ta chào tôi rất thân thiện như hai ông bạn già gặp gỡ tại quán bia, nhưng bên trong cái vẻ thân thiện ấy là thứ gì đó sắt đá lạnh tanh - một sự phản kháng không khác so với Cindy. Tôi tự hỏi không biết hai người bọn họ đã bàn bạc gì về tôi không. Khi ông ta ngồi xuống giữa Cassie và tôi thì tôi đứng dậy nói:

- Thôi, hẹn ông hôm khác vậy.

Không ai phản đối việc tôi ra về mặc dù Cassie thì vẫn để mắt nhìn theo. Tôi cười với con bé. Nó nhìn tôi không chớp mắt trong phút chốc rồi lại tiếp tục vẽ. Tôi lượm đồ rồi ra cửa.

- Tạm biệt bác sĩ Delaware - Cindy nói.

Tôi nhìn qua vai Chip sang bé Cassie, đưa tay vẫy nó. Nó cũng giơ bàn tay lên và co mấy ngón tay lại. Cái bím tóc nó lại rối bời. Bất chợt tôi muốn cúi xuống và ôm nó về nhà với tôi.

- Chào bé.

- Chào bá...c.