Kỳ thật biểu hiện như vậy rất ấu trĩ!
Alex hiểu, vô luận anh không bằng lòng thế nào, cũng không có cách gì ngăn cản FBI nhúng tay, bọn họ có quyền hạn này. Đồng thời anh cũng càng thêm tỉnh táo nhận thức được, anh thật sự rất muốn mình độc lập phá vụ hung án chém đầu liên hoàn trước mắt, hơn nữa ý niệm đó trong đầu càng ngày càng mãnh liệt. Anh không rõ nguyên nhân, nhưng trong góc tối dưới đáy lòng lại cất giấu một ý nghĩ: Nếu hung thủ thật là thành viên của hiệp hội "Những người kiên trinh", vậy cha xứ Matthew Oliver căm ghét đồng tính kia có lẽ sẽ phát hiện tôn giáo ông chủ trương giúp đỡ chẳng qua chỉ là một đống lời nói nhảm! Tới lúc đó, người đàn ông tóc đen cũng có thể thoáng nới lỏng cho bản thân.......
"Buổi sáng tốt lành, Alex." Lão Bob mập mạp nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc, sau khi nhìn thấy anh tiến đến liền đứng dậy giới thiệu, "Tôi hy vọng cậu làm quen một chút với điều tra viên Emily Davidson. Cô ấy là đặc phái viên của FBI, tham dự toàn bộ án giết người liên hoàn cậu đang phụ trách."
Ngồi trên ghế bên cạnh là một phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục công sở, cô khoảng 30 tuổi, có một mái tóc dài màu nâu xinh đẹp, hơn nữa uốn đến rối tung thả trên đầu vai, khuôn mặt xinh đẹp đường nét rất giống Meg Ryan, song trong đôi mắt màu lam lại mang theo sự sắc sảo.
"Xin chào, Alex, rất vui được gặp lại anh." Nữ điều tra viên tự nhiên vươn tay về phía anh.
Lão Bob kinh ngạc nở nụ cười: "Hóa ra hai người quen nhau."
"Đúng vậy, từng gặp mặt trong một bữa tiệc quan hệ hữu nghị. Xin chào, điều tra viên Davidson." Người đàn ông tóc đen ậm ờ nói, cùng cô ta bắt tay, sau đó giới thiệu thanh niên mắt xám phía sau, "Vị này chính là cộng sự của tôi, cảnh quan Billy White."
"Rất hân hạnh được biết cậu." Emily Davidson ngọt ngào cười, Billy White nhịn không được lộ ra vẻ mặt "Thật là quá may mắn".
"Mời ngồi, các vị." Lão Bob đối với thái độ khách khi lẫn nhau của họ đều rất hài lòng, "Alex, cậu kể một chút tiến triển hiện giờ cho điều tra viên Davidson đi."
Cảnh thám máu lai đơn giản giới thiệu tình tiết vụ án, sau đó kể về tình hình của hiệp hội "Những người kiên trinh". Anh không muốn đem tất cả những gì mình biết kể ra lắm, tâm tình mâu thuẫn như vậy mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn khiến điều tra viên FBI xinh đẹp cảm nhận ra được. Cô sau khi nghe Alex thuật lại xong, gật đầu: "Tôi hiểu, thám trưởng, ý của anh là, hiện giờ anh cho rằng hung thủ nhất định quen biết người của hiệp hội "Những người kiên trinh", cho nên đặt trọng điểm chú ý trên những thành viên này để điều tra, phải không?"
"Đúng, vốn dĩ hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu đợt điều tra thứ hai." Alex giải thích, "Từ vụ án đã phát sinh đến xem, Dennis Shaun kỳ thật là người bị hại đầu tiên, kế tiếp là Edward Bant cùng Chris Lou Carey. Ba nạn nhân đều là thành viên của hiệp hội, điểm giống nhau rất nhiều: trẻ tuổi đẹp trai, phẩm hạnh tốt, đều thích người khác phái, không có những mối quan hệ phức tạp. Từ đối tượng hung thủ chọn để gây án và phương pháp gây án đến xem, gã thiên về thích kiểu người loại này. Chúng tôi suy đoán gã là một nam giới trẻ tuổi cường tráng, là đồng tính, hơn nữa có tâm lý cố chấp điên cuồng đặc thù, do đó gã nhất định cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, rất có khả năng chính là nhằm vào thành viên của hiệp hội 'Những người kiên trinh'. Do đó chúng tôi tiến hành sàng lọc, liệt kê ra những người có đặc thù của nạn nhân trong đó, sau đó lần lượt phỏng vấn, khi cần sẽ phái cảnh viên bảo vệ. Hơn nữa chúng tôi cũng đem những người có đặc thù của nghi phạm trong các thành viên phân biệt ra, đang định bắt đầu điều tra."
"Xem ra sự có mặt của tôi đã làm cho tiến trình của anh bị một chút trở ngại." Emily Davidson dùng giọng điệu thoải mái nói, "Vậy được rồi, mặc dù tôi đã xem qua báo cáo phân tích của ba hiện trường này, nhưng vẫn để sót một ít thứ mới, tôi có thể đọc trước tài liệu này. Tôi không muốn quấy rầy thời gian của anh nhiều lắm đâu, nhưng hy vọng sau khi anh chấm dứt cuộc điều tra hôm nay có thể mau chóng trở về gấp, lúc ấy tôi sẽ hướng anh hỏi một vài tình huống cụ thể lần nữa."
"Rất sẵn lòng, điều tra viên Davidson. Nhưng hôm nay có lẽ sẽ kéo dài rất muộn, tôi không biết ——"
"Ừm, không sao cả, tôi vẫn ở lại cục cảnh sát. Thượng úy Wilson đã tạm thời sắp xếp cho tôi một phòng làm việc."
Trên đôi môi hồng nhuận của cô mang theo nụ cười mỉm, Alex không thể làm gì khác hơn là kiên trì đáp ứng. Khi anh cáo từ ra ngoài nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Billy White, trong lúc nhất thời thật là có chút dở khóc dở cười.
Khi bọn họ lái xe trên đường cộng sự trẻ tuổi còn một mực cảm khái bên tai anh. "Ôi, trời ạ, trưởng quan, thật không ngờ." Thanh niên mắt xám hưng phấn nói, "Nhìn FBI New York nhiều người của bộ ngoại cần như vậy, họ lại phái cho chúng ta một cô gái dễ thương thế, quá tuyệt! Hôm nay khi tôi nghe tin còn mãi suy nghĩ, nếu họ phái tới người có bộ dáng như lão Bob thì phải làm sao đây? Lúc ông ấy tức giận nước bọt có thể văng ướt áo sơ mi của tôi, hiện giờ thoạt nhìn chúng ta vô cùng may mắn."
"Tôi ngược lại hy vọng họ phái Arnold Schwarzenegger còn hơn." Alex tức giận xoay vô lăng, "Cậu nếu biết cô gái điều tra viên này là chuyên gia tâm lý học phạm tội, hơn nữa từng tay không đánh ngã bốn người đàn ông cao hơn 6 feet, có lẽ sẽ không nói vậy."
Billy White nhất thời trừng to mắt nhìn, sau đó cười khan nói: "A, đúng vậy, anh quen cô ấy."
"Quen biết ở Quantico, tôi từng là đối thủ đánh tự do của cô ta, lần đó cánh tay trái của tôi bị trật khớp."
Trong xe thoáng cái an tĩnh.
Alex nhìn cơ mặt co rúm của Billy White, chuyển chủ đề. Anh nói với cộng sự, tối qua sau khi buổi giảng đạo chấm dứt, anh cùng tiến sĩ Norman phát hiện ra thêm một thánh giá, hơn nữa Giê-su trên cây thánh giá bị cắt rớt đầu.
Billy White rất nhanh vứt nữ điều tra viên xinh đẹp ra sau đầu, cậu ta cau mày hỏi: "Trưởng quan, ngài vừa rồi khi trình bày tình tiết vụ án cũng không kể chuyện này."
"Đúng, bởi vì hôm nay tôi vừa mới giao thánh giá kia cho khoa giám định vật chứng xét nghiệm, khi chưa có kết quả thì cái gì cũng không thể nói được."
"Anh nghĩ là hung thủ đang đe dọa sao?"
"Rất có khả năng." Alex gật đầu, "Còn nhớ hiệp hội 'Những người kiên trinh' kia vốn làm mất quyển sổ thông tin không? Hiện giờ tôi đoán rằng có người cố ý lấy đi, hơn nữa thời gian quyển sổ mất cùng thời gian tử vong của Dennis Shaun rất gần, điều này làm cho tôi hoài nghi kẻ giết chết Shaun và lấy đi quyển sổ là cùng một người. Nếu trên cây thánh giá kia có thể kiểm nghiệm ra DNA của Shaun, chứng tỏ rằng hung thủ lấy thánh giá từ trên người anh ta, sau đó giữ lại, đến lúc thích hợp đưa đến giáo đường."
"Tại sao gã phải làm vậy?" Billy White nói, "Chẳng lẽ chỉ để hù dọa chúng ta?"
Alex lắc đầu: "Sợ rằng càng hỏng bét. Nếu hung thủ không phải người trong hiệp hội, nhưng trong quãng thời gian này vẫn giữ lại thánh giá, vậy gã rất có khả năng từng tới buổi giảng đạo của cha xứ, hơn nữa trong buổi giảng đạo tìm được người gã cần, Edward Bant và Chris Lou Carey."
"Nếu gã là người trong hiệp hội thì sao, trưởng quan?"
"Vậy gã trộm sổ thông tin càng dễ, nhưng động cơ giữ lại thánh giá chút đoán không ra." Alex cười nói, "Nhưng mà, chúng ta có thể chú ý một chút vào những ai từng băng bó vết thương bằng băng gạc. À, người đầu tiên là Raymond Stevenson, đúng không? Tối qua hắn hình như ngồi băng ghế thứ tư bên phải."
"À, à, đúng vậy." Cộng sự trẻ tuổi mở tư liệu ra, "Hắn hiện giờ ở gần đường cao tốc Deegan, làm nhân viên thu ngân ca đêm ở một siêu thị, cho nên hiện giờ hẳn là có thể tìm được hắn."
Alex cau mày nói: "Một thằng cha dâm loạn bé trai, dựa theo lẽ thường mà nói, người như thể không có can đảm xuống tay với một người đàn ông trưởng thành. Billy, có lẽ hắn không phải người chúng ta muốn tìm."
Raymond Steveson, 35 tuổi, vừa nhìn chính là loại người yếu đuối mà uất ức. Hắn sau khi bị tiếng chuông đánh thức đội một đầu tóc rối bời như ổ quạ ra mở cửa, dùng ánh mắt sợ hãi nghi hoặc nhìn hai người đàn ông bên ngoài, sau khi Alex trình giấy tờ ra với hắn hắn càng thêm vẻ bất an.
"Gần đây tôi rất yên phận, cảnh quan." Người đàn ông này vội cuống lên nói, "Tôi không làm gì cả, tôi thề. Tôi sau khi ra tù rất quý trọng tự do của mình, tôi đã hoàn toàn sửa đổi........"
Alex vội cười cười với gã: "Đừng khẩn trương, ngài Steveson, chúng tôi chỉ đến vì một vụ án muốn hỏi ngài một vài vấn đề."
"A, vậy sao......Đương nhiên, đương nhiên, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực." Người đàn ông vóc dáng cao gầy này khiêm tốn cười, để họ vào.
Bày biện trong phòng coi như chỉnh tề, nhưng thực phẩm quá hạn trong thùng rác tản ra mùi mốc meo, Billy White nhịn không được ho khan hai tiếng. Raymond Stevenson dọn quần áo trên sofa, mời bọn họ ngồi. Alex gật đầu, mà thanh niên mắt xám thì bắt đầu đánh giá gian phòng nhỏ hẹp này.
Alex móc bức ảnh của ba nạn nhân khi còn sống xếp trước mặt người đàn ông tóc bù xù, hỏi: "Ngài biết họ không, ngài Steveson?"
"A, hình như, có chút........Có chút quen mặt.......Tôi nghĩ đã từng gặp."
"Gặp ở đâu?"
Ánh mắt Raymond Stevenson lóe lên: "Tôi không nhớ rõ lắm, có thể là khách hàng tôi gặp khi đang làm việc."
Alex lại lấy ra một thánh giá trắng ngà: "Ngài Steveson, cái này có quen thuộc với ngài không?"
Trên mặt người đàn ông này càng thấp thỏm bất an: "A, ngài là nói nó sao? Tôi........Tôi có một cái......Hình như rất giống cái của ngài......."
"Ngài từng gia nhập hiệp hội 'Những người kiên trinh' do cha xứ Matthew Oliver sáng lập, đúng không?"
"Cảnh quan, đây chẳng qua là một tổ chức tôn giáo!" Raymond Stevenson giải thích, "Xin tin tôi, tôi không làm chuyện gì xấu, tôi chỉ muốn tìm một chút an bình ở đó, tôi thề tôi không làm gì cả ——"
"Được rồi, được rồi, bình tĩnh chút đi." Alex vội trấn an nói, "Đừng như vậy, ngài Stevenson, tôi nói rồi chúng tôi chỉ hướng ngài hỏi một vài vấn đề, cũng không lên án ngài phạm tội, chỉ cần ngài thành thật trả lời là được. Chúng tôi sẽ không làm gì ngài đâu."
Người đàn ông này rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, hắn nuốt nước bọt, lại nhìn bức ảnh trên bàn một chút. "Tôi nghĩ tôi chỉ quen người này," Hắn chỉ vào bức ảnh của Edward Bant nói, "Chúng tôi đều là thành viên của hiệp hội kia, do đó từng trò chuyện vài lần."
"Nói về những việc gì?"
"Là chuyện về tính hướng. Ngài biết đó, cảnh quan, tôi đối với bé trai rất có —— ờ, rất có hảo cảm. Tôi cảm thấy thật tồi tệ, cho nên gia nhập hiệp hội của cha xứ Oliver, ngài ấy đã giúp chúng tôi sửa chữa bệnh xấu này! Ngài Bant ngồi bên cạnh tôi, trẻ tuổi, đẹp trai, nên.......Nên tôi không nhịn được bắt chuyện với anh ấy vài lần."
"Thái độ của anh ta thế nào?"
"Anh ấy là người tốt, vô cùng nhiệt tình. Anh ấy cổ vũ tôi vứt bỏ thói quen quá khứ, rồi lại bằng lòng trở thành bạn của tôi. Anh ấy đối với ai cũng đều rất thân thiết, cho nên rất nhiều người đều vui vẻ giữ liên lạc với anh ấy."
"Ý của anh là, những người trong hiệp hội đều có quan hệ không tồi với anh ta."
Raymond gật đầu: "Là thế này, họ thường hẹn anh ấy ra ngoài tâm sự, anh ấy cũng chưa từng từ chối. Tôi rất cảm tạ anh ấy......"
Alex nhíu mày: "Anh là nói anh ta thường cùng các thành viên khác gặp mặt một mình?"
"Đúng vậy, cảnh quan. Bất quá đều là giúp đỡ lẫn nhau rất bình thường, đó cũng là cha xứ khởi xướng, ông nói như vậy là để chúng tôi cổ vũ lẫn nhau, tôi cảm thấy rất hữu hiệu. Điều này làm tôi phát hiện mình không cô độc, hơn nữa.......Hơn nữa có can đảm một lần nữa bắt đầu cuộc sống lành mạnh."
"Các anh liên lạc bằng cách nào?"
"Ngài Bant chỉ để lại số di động của anh ấy. Anh ấy nói anh ấy cùng vị hôn thê ở chung, anh ấy không muốn để cô ấy tưởng rằng mình dao động với hôn nhân, bởi vậy che giấu chuyện tham gia hiệp hội."
"Cám ơn, ngài Stevenson."
Alex đứng dậy chào tạm biệt hắn, người đàn ông sợ hãi đứng lên: "Cảnh quan, tôi.......Tôi hy vọng tôi không rước lấy chuyện gì phiền toái. Anh xem, tôi đã tìm được một công việc để làm rồi....... "
Người con lai tóc đen lộ ra nụ cười mỉm: "Xin yên tâm, ngài Stevenson, ngài bây giờ là một công dân tuân thủ pháp luật, cũng giống như những người chúng tôi bảo hộ. Ngài là một người dũng cảm, ít nhất dũng cảm hơn so với tôi, ngài có thể tiếp tục làm chuyện của mình, không cần lo lắng."
Anh lại hướng người đàn ông vô cùng phối hợp này bày tỏ cảm tạ, khuôn mặt phía dưới mái tóc rối bời rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhỏm.
Cảnh thám tóc đen cùng cộng sự của anh từ trong khu nhà trọ đi ra, thanh niên mắt xám báo cáo: "Tôi không phát hiện có chỗ nào khả nghi, trưởng quan. Đây là một căn phòng của đàn ông độc thân thiếu phụ nữ, ngoại trừ rất bừa bộn ra ngược lại không có chỗ nào kỳ quái. Hơn nữa tôi quan sát phần lộ ra của thân thể và tay chân Raymond Stevenson, không nhìn thấy băng gạc nào."
"Đúng vậy, Billy." Alex ở trong túi xách lục lọi chìa khóa xe, "Người như hắn không có can đảm cắt xuống đầu của ba người đàn ông."
"Kế tiếp sao đây, trưởng quan? Có phải đến tìm Robert Powell?"
"Đúng. Cậu lái xe đi." Alex vứt chìa khóa cho thanh niên mắt xám, sau đó ngồi vào ghế phụ, lấy điện thoại di động ra gọi cho nữ pháp y của khoa giám định vật chứng:
"Giúp tôi một việc được không, Petty? Xin bảo Adam giúp tôi điều tra tất cả những cuộc điện thoại của Edward Bant trong vòng một tuần trước khi chết........Dennis Shaun cùng Chris Lou Carey? A, đúng vậy đúng vậy, đương nhiên cũng cần thiết......Ừm, đúng vậy, thống kê ra những con số trùng, đặc biệt trong vòng 24h trước khi bọn họ tử vong.......Rất cám ơn, Petty, cô thật là một thiên thần, tôi sẽ báo đáp cô. Đương nhiên, nếu kết quả xét nghiệm của thánh giá đã có cũng đưa chung luôn cho tôi......À, rồi nói sau, di động của tôi sắp hết pin rồi."
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, điện thoại đáng thương kia cũng phát ra tiếng tít tít, sau đó tự động ngắt máy. Alex lại cười gõ cằm, trong ánh mắt lam sẫm lộ ra vẻ khoái trá hiếm thấy.
Lúc trở về cục cảnh sát đã là 8h tối, Alex và Billy White một ngày thăm viếng tổng cộng sáu người, trên cơ bản coi như thuận lợi. Nhưng khiến bọn họ thất vọng chính là, Robert Powell mặc dù nhìn qua cực kỳ ăn khớp với nhiều đặc thù của hung thủ, nhưng đối với cái chết của Edward Bant và Chris Lou Carey, hắn có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường —— Bởi vì hắn là một bảo vệ ngân hàng, thời gian công tác của hắn đều có ghi chép trong hồ sơ, hơn nữa có băng ghi hình. Alex chú ý tới vết xước ngay khớp ngón tay hắn, có vết quấn băng gạc, do đó đã thu dấu tay và mẫu nước bọt của hắn. Người đàn ông vai u thịt bắp này không dễ nói chuyện như Raymond Stevenson, cuối cùng Alex phải cam đoan không mang đến phiền toái cho công việc của hắn, mới nhận được sự tín nhiệm của hắn. Đáng tiếc hắn đối với ba nạn nhân không có ấn tượng gì, việc này ước chừng là vì thời gian hắn gia nhập hiệp hội 'Những người kiên trinh' chỉ mới nửa tháng.
Sau khi đưa Billy White về nhà, Alex chạy về bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo ra, quả nhiên thấy món quà Petty Franklin để lại cho anh. Anh ghi lại những số điện thoại này và báo cáo xét nghiệm thánh giá bỏ vào túi xách, vừa muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến mình vẫn còn phải đi gặp một người.
Chân của anh còn chưa di chuyển, một người đã hiện ra trước của, mỉm cười với anh.
"Nếu không phải nghe nói anh phải trở về lấy phần ghi chép này, tôi sẽ nghĩ anh đang cố ý tránh mặt tôi." Điều tra viên Emily Davidson cười đứng cách đó hơn 5m hỏi, "Alex, sao tôi không biết lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở buổi tiệc quan hệ hữu nghị gì nhỉ?"
Anh con lai tóc đen khó xử cười cười: "Xin lỗi, Emily, tôi chỉ không muốn làm cho lão Bob giật mình."
Cô gái tóc nâu đến gần anh, ngồi xuống ghế: "Ồ, là thế sao? Tôi còn tưởng rằng anh vẫn ghi hận lần luyện tập đấu tự do hỏng bét khi đó chứ."
Alex nhìn bộ dáng chậm rì rì của cô ta, dưới đáy lòng ngầm thở dài, một lần nữa ngồi về chỗ của mình.
"Thoạt nhìn anh đối với công tác vẫn rất chú tâm." Nữ điều tra viên xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh, "Tình hình hôm nay thế nào."
"Có một chút chứng cứ mới, nhưng tiến triển không lớn, điểm đột phá chân chính còn chưa phát hiện."
"Tôi tin anh có thể làm được, Alex, anh vẫn vô cùng nỗ lực. Khi tôi nhận vụ án này, Bob nói kỳ thật anh hẳn có thể đối phó được, song anh cũng nên hiểu cuộc sống của anh hai năm qua xảy ra vấn đề, vẫn chưa thuận lợi, khả năng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh." Emily Davidson hít một hơi thật sâu, tựa hồ đang lựa chọn từ để dùng, sau đó mới nhẹ nhàng nói, "Trên thực tế, tôi nghe nói anh đã ly hôn."
Mặt Alex hơi co rúm, anh rất nhanh nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghĩ Fanny...... Hai chúng tôi không hợp nhau lắm, tách ra sẽ tốt hơn."
"Tôi rất lấy làm tiếc, Alex, tôi nhớ rõ hai năm trước hai người lúc dự tiệc, nhìn rất xứng đôi."
"Bộ mặt thật của hôn nhân người ngoài không thể nhìn thấy được."
Emily Davidson cong khóe miệng: "Đúng vậy, Alex, anh nói rất đúng. Lúc nào đó hai ta cùng đi uống một ly nhé? Xem như bồi thường cho việc anh cự tuyệt tôi lại buổi tiệc lần đó."
Cảnh thám tóc đen hơi khó xử thở dài, rất muốn lắc đầu, nhưng điều tra viên FBI xinh đẹp liền lập tức tiến đến trước mặt anh, lắc lắc ngón tay thon dài.
"Đừng nói 'không', quý ngài, ngàn vạn lần cũng đừng nói, đây chính là lần đầu tiên tôi mời người ta khiêu vũ, cũng là lần duy nhất bị nam giới cự tuyệt."
Alex nở nụ cười, anh cơ hồ đối với nữ giới cường thế như vậy không có biện pháp gì. "Được rồi." Anh con lai đẹp trai đồng ý, "Nhưng phải chờ chúng ta kết thúc vụ án này, được chứ? Tôi tin cô sẽ không công tư lẫn lộn, Emily."
Cô gái tóc nâu hài lòng ngồi xuống, trên môi lộ ý cười giảo hoạt, trong ánh mắt màu lam lại tràn ngập thần sắc dịu dàng.
Alex có chút bất đắc dĩ ——
Anh nghĩ tới hai năm trước, Fanny được một đồng nghiệp mời, mà người phụ nữ này lại mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh biếc đứng trước mặt anh. "Mời tôi nhảy một điệu nhé, cảnh quan Li." Cô nói thế này, "Tôi nghĩ tôi thích anh rồi đó...... "