Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che

Chương 5

Nhìn xem, đây là thịt bò sa tế, mùi vị không tệ chứ? Bên trong có tương sa tế, măng khô, gừng, tỏi cùng cải ngọt, nghe nói dùng mỡ xào rất thơm ngon. Trong thức ăn Trung Quốc có không ít món đều rất chú trọng đến gia vị, cho nên làm đặc biệt tốn công phu. Anh nghĩ thế nào, tiến sĩ?"

"Món ăn ngon cực kỳ." Người đàn ông tóc nâu nhạt phe phẩy cái nĩa trong tay, "Đáng tiếc tôi không biết dùng đũa, điều này làm cho thú vui ăn đồ Trung Quốc bị tổn thất rồi."

Alex gắp cho y một miếng thịt bò: "Mức độ linh hoạt của hai tay rất quan trọng, việc này phải trải qua luyện tập mới được. Tôi nghĩ ngài đại khái rất ít tới đây dùng cơm chiều phải không?"

Maurice Norman lắc lắc đầu: "Đúng vậy. Phần lớn thời gian tôi lấp đầy dạ dày mình trong quán đồ ăn nhanh."

Mặc dù chưa bao giờ mang bạn bè đến "Phúc Thọ Lâu", nhưng Alex hôm nay lại hướng người đàn ông mắt xanh này giới thiệu món ăn Quảng Đông mình thích. Tại quán đồ ăn Trung Quốc sáng sủa mà huyên náo này, bọn họ ngồi trong góc cạnh cửa sổ hưởng thụ thức ăn tinh xảo, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện mang theo giọng Quảng Đông, còn có một ít tiếng Anh, hai người đàn ông này tựa như những thực khách bình thường nhất không hề bị người khác chú ý.

"Hóa ra cậu có một nửa huyết thống Trung Quốc." Maurice Norman rất vui vì Alex nguyện ý kể về chuyện của mình với y, "Tôi vẫn cảm thấy bề ngoài của người phương Đông có mị lực khó mà tả được, hiện giờ xem ra ưu điểm này ở trên người anh càng thể hiện thêm trọn vẹn rồi."

"Cám ơn anh đã nói vậy, tiến sĩ." Cảnh sát tóc đen cười cười, để đũa xuống, móc ra điếu thuốc lá, "Có thể chứ?"

Maurice Norman làm một động tác "Cứ tùy ý".

Alex rút ra một điếu thuốc châm lửa, chậm rãi phun ra khói thuốc nhàn nhạt: "Kỳ thật không riên gì bề ngoài đâu, thói quen sống của tôi rất giống cha mình, ông ấn theo cách giáo dục truyền thống của Trung Quốc yêu cầu tôi từ nhỏ đã theo khuôn mẫu. Tôi thậm chí sau khi lên đại học vẫn luôn duy trì thời gian sinh hoạt mỗi tối ngủ lúc 11h, sáng 6h rời giường, về phần số lần đến đi sàn nhảy và quán bar càng ít đến đáng thương, mãi đến sau khi đi làm mới từng trải qua cuộc sống 'người trưởng thành'...... " Alex cười chuyển hướng người đàn ông đối diện, "Anh thì sao, Morris?" Anh chắc hẳn cảm thấy tôi rất nhàm chán nhỉ?"

"Không, đương nhiên là không rồi." Người đàn ông tóc nâu nhạt tao nhã dùng khăn ăn lau khóe miệng, nhìn Alex nói, "Tôi sau 27 tuổi mới dứt được những thói quen không lành mạnh, nếu tôi có thể sớm giống như anh có lẽ có thể mau chóng trở thành giáo sư hơn."

"Nghe có vẻ quá khứ của anh rất hoang đàng."

"Thời trẻ chung quy cảm thấy dục vọng sinh lý là quan trọng hơn cả, sức mạnh của hormone quá lớn." Maurice Norman tựa như đùa giỡn mở hai tay ra, "Bất quá hiện giờ tôi chỉ thích thỉnh thoảng đến quán bar gần làng Greenwich tiêu khiển một chút."

"Ồ?" Cảnh thám tóc đen mỉm cười hỏi, "Là ở đông hay tây đại lộ thứ sáu?" (chú thích 1)

"Cả hai. Tôi nghĩ tôi đi vào khu vực nào cũng có một thân phận thích hợp."

"Anh thật là một người thẳng thắn." Alex như tự giễu đỡ trán, "Nói cho tôi biết, anh phát hiện mình không có hứng thú với phụ nữ vào khi nào?"

Maurice Norman suy nghĩ một chút: "Chắc là 13 tuổi."

"Chẳng lẽ lúc đó anh đã có thể xác định mình cả đời đều là một người đồng tính?" Alex có chút gay gắt hỏi, "Tựa như anh nói 'thành thật' mà đối mặt với chính mình?"

"Đúng vậy, tôi quả thật không có lựa chọn khác." Người đàn ông này cơ hồ không chút do dự trả lời, trong ánh mắt màu lục của y có thứ gì đó cứng rắn tựa kim cương.

Thái độ dứt khoát này khiến trong đáy lòng cảnh thám tóc đen tuôn trào một loại cảm giác thất bại khó có thể miêu tả, anh bỗng nhiên nhớ tới sau khi mình ly hôn không lâu thì nhận được cú điện thoại kia, trong điện thoại giọng nam già nua lần đầu tiên mang theo nghẹn ngào, nhưng lại quả quyết tựa như dao, cứng rắn chặt đứt hết thảy liên hệ 27 năm qua. Đồng dạng, cho dù mẹ trút hết tất cả nước mắt tới khuyên nhủ anh, nhưng vẫn không hề buông cây thánh giá trong tay -- Khi biết tính hướng trời sinh của anh không cách nào thay đổi, bà nói coi như mình chưa từng sinh đứa con trai này.

Mùi nicotin xông đến ngực Alex phát đau, anh muốn ho khan, rồi lại nhịn được. Maurice Norman an tĩnh nhìn chăm chú anh, đối với sự trầm mặc đột ngột của anh dường như chẳng chút để ý. Alex miễn cưỡng cười cười: "Thoạt nhìn người nhà anh rất thoáng, tiến sĩ, việc này thật khiến tôi hâm mộ. Biết không, tôi đã hai năm rồi chưa gặp lại cha mẹ, bọn họ thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không có."

Người đàn ông tóc nâu nhạt nghiêng đầu, tựa hồ đang châm chước dùng từ, sau đó mới lên tiếng: "Kỳ thật cậu không cần phải hâm mộ tôi, Alex, bởi vì cha mẹ tôi đã qua đời từ rất sớm."

Vẻ mặt khó xử nhất thời lộ ra trên mặt cảnh thám máu lai, anh lập tức có chút bối rối, rất nhanh liền dụi tắt tàn thuốc, chữa cháy nói: "Thật xin lỗi, Morris, tôi không biết lại như vậy......."

"Không, không, đừng để ý." Tiến sĩ Norman đột nhiên đè tay Alex xuống, "Tôi không có ý trách cậu."

Một loại độ ấm của da thịt đã lâu không gặp khiến người đàn ông tóc đen có chút co rúm, anh vốn muốn rút tay mình về, nhưng người đàn ông đối diện kia lại kiên định mà ôn nhu tăng thêm lực, ngăn chặn động tác của anh. Đôi mắt Maurice Norman giống như phỉ thúy bảo thạch khiến Alex cảm thấy quá mức chói mắt, việc này sẽ làm anh dao động...... Đáng chết, có lẽ anh đã dao động rồi.

Người đàn ông tóc đen vẫn dùng sức rút tay mình về, trên khuôn mặt anh tuấn của Maurice Norman lộ ra thất vọng không chút che giấu. "Xin lỗi, Alex." Y nhẹ nhàng nói, "Tôi nghĩ tôi có chút không khống chế được.......Tôi thích cậu, cậu biết đó, tôi chỉ muốn có được một cơ hội."

"Thật xin lỗi, anh không có cơ hội này đâu, tiến sĩ!" Alex vội vàng xoay đầu sang nơi khác, ngay khi Maurice Norman nhíu mày, lại bổ sung nói, "Chí ít...... Chí ít trước khi vụ án này chấm dứt thì chưa có cơ hội."

Người đàn ông tóc nâu nhạt tạm thời phát ngốc một chút, lập tức như bừng tỉnh giãn đầu mày, lại nhịn không được cười rộ lên, điều này làm cho khuôn mặt Alex vốn không lộ ra biểu cảm gì có chút nóng lên.

"Vậy chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu trở lại với công việc của cậu đi." Maurice Norman cười hì hì nói, sau đó từ trong túi mình lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt cảnh quan tóc đen.

"Đây là gì?" Alex kinh ngạc cầm lên.

"Tuyển tập tác phẩm của Gustave Boreau." Maurice Norman lật đến một tờ cho anh, "Đây, tôi nghĩ cậu hiện tại cần chính là thứ này."

Đúng vậy, đây chính là một bức tranh màu nước mang tên 《 Xuất Hiện 》, một màn trên hình ảnh chính là hiện trường hung án: Thiếu nữ thân khoác phục sức hoa lệ nửa thân trần đẫy đà, đưa tay chỉ hướng đầu lâu của John the Baptist; Đầu lâu của người đàn ông kia mang theo máu tươi đầm đìa treo cao giữa không trung, nhưng lại phát ra một vòng hào quang thánh khiết; trên mặt đất phía dưới đầu lâu mơ hồ có thể thấy được dấu vết màu đỏ sậm......

Ngoại trừ không có bản thân Salome, hiện trường tử vong của Chris Lou Carey cùng hình ảnh cực kỳ tương tự.

Alex nhìn tập tranh này một chút, bên trong còn kẹp theo vài tờ đánh dấu trang. Anh tiện tay mở ra một vài cái trong đó, hóa ra toàn bộ là tác phẩm vị họa sĩ Pháp này dựa vào đề tài về Salome, 《 Salome và Herod 》, 《 Salome hướng đến địa lao 》,《 Salome có hình xăm 》......

Alex ngẩng đầu hướng Maurice Norman cười cảm kích. Người đàn ông mắt xanh chống đầu, giải thích: "Tôi phải nói khi ấy làm vậy chỉ hy vọng có thể giúp ích được gì cho cậu, hiện giờ xem ra không sai, hơn nữa.......Tôi bắt đầu cực kỳ bức thiết mà hy vọng vụ án này có thể mau chóng kết thúc."

Người đàn ông tóc đen giả vờ như mình không nghe ra ý tứ khác trong lời y nói, nhưng lại khống chế không được trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn. Anh cảm thấy trong thân thể có gì đó đang tan chảy, có lẽ anh căn bản không nên hứa hẹn với Maurice Norman như vậy, việc này đối với anh mà nói ngoại trừ làm cho mình càng rơi sâu vào vực thẳm ghê tởm ra không có chỗ nào tốt. Nhưng nụ cười của người đàn ông này tràn ngập mị lực, y so với anh dũng cảm hơn, cho nên anh cần từ trên người y lấy được một ít sức mạnh ủng hộ.

Alex nghĩ, bản thân đại khái cũng đã tịch mịch quá lâu rồi nhỉ.......

Chỗ ở của Edward Bant cùng vị hôn thê của anh ta nằm ở phụ cận đại lộ Condit, là một căn nhà cực kỳ bình thường. Khi Alex Li cùng Billy White gõ cửa, Josephine Haarlem cùng em gái cô ta đến bầu bạn cùng tiếp đón bọn họ.

Trong nhà này có loại bầu không khí ấm áp, nhìn ra được từng chi tiết đều được chủ nhân dụng tâm thiết kế. Bức ảnh thân mật treo trên tường, những đồ trưng bày thành cặp do bạn bè tặng đặt mỗi góc. Billy ở lại phòng khách hướng em gái chủ nhà giải thích một ít tình huống, còn Josephine Haarlem thì mang theo Alex tới phòng ngủ lầu hai.

Phòng này bố trí tổng thể thành gam màu nhạt, trung tâm đặt một chiếc giường đôi xinh đẹp, Alex nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung hình trái tim, Edward Bant đẹp trai cùng vị hôn thê của anh ta mặc áo tắm đứng trên bãi biển, cười đến vô cùng ngọt ngào.

"Đây là hình bọn tôi chụp ở Hawaii." Josephine Haarlem theo tầm mắt của cảnh thám nhìn qua, giải thích, "Chúng tôi đều rất thích nơi đó, vốn dự định sau khi kết hôn sẽ đến hưởng tuần trăng mật........"

"Tôi rất lấy làm tiếc, cô Haarlem." Alex thấp giọng nói. Anh chậm rãi đi qua bàn trang điểm và trước tủ đứng, nhìn những đồ vật nho nhỏ rải rác này, sau đó lại vào phòng vệ sinh, mở gương trên tường, bên trong có chút sản phẩm chăm sóc da và lược, kẹp tóc, còn có dao cạo râu, vài lọ thuốc ngủ và aspirin. Alex dời lọ thuốc, bên trong còn có một hộp nhỏ. Anh mở hộp ra, trút dao cạo râu nam dùng một lần cùng kính sát tròng dùng để đi du lịch, bỗng nhiên phát hiện một thứ gì đó thú vị.

"Cô Haarlem," Alex đem một cây thánh giá màu trắng ngà từ trong hộp nhỏ lấy ra, "Xin hỏi đây là của vị hôn phu của cô sao?"

Cô nàng tóc đỏ có chút hoang mang, cô tiến đến nhìn kỹ xem: "Nếu như là từ trong đồ dùng du lịch của Edward tìm được, vậy hẳn phải là đồ của anh ấy rồi, bất quá tôi cho tới giờ chưa từng thấy nó."

"Tôi muốn mang nó đi."

"Có vấn đề gì sao, cảnh quan?"

"Có một chút, bất quá cô biết đó, chúng tôi không thể bỏ qua bất cứ đầu mối nào," Alex lại an ủi cô ta, "Xin cứ yên tâm, có tiến triển gì tôi đều sẽ báo cho cô biết."

Josephine Haarlem gật đầu, vì vậy Alex bỏ thánh giá vào túi nhựa. Anh có thể khẳng định thánh giá này cùng cái kia của Chris Lou Carey giống nhau: Đều là chất liệu từ xương, thợ làm tinh tế, sau lưng cũng có khắc nhóm chữ nhỏ: "Kiên trinh, thuần khiết, khắc chế, nguyện Chúa cho chúng con sức mạnh."

Alex rất nhanh kết thúc lần điều tra này, lại mang theo Billy White chạy đến hiện trường hung án thứ hai lấy được thánh giá kia, gộp cả hai chúng nó đưa đến khoa giám định vật chứng, yêu cầu mau chóng lấy được kết quả. Có một cô nàng tóc vàng xinh đẹp Petty Franklin nói cho bọn họ biết nếu kiên nhẫn có thể chờ 2 giờ.

Khi hai người đàn ông này chờ ở phòng nghỉ, thanh niên mắt xám nhịn không được nói ra suy nghĩ của cậu ta: "Ngài nghĩ Edward Bant cùng Chris Lou Carey hai người họ hẳn có quen biết nhau nhỉ, trưởng quan?"

"Có lé có, cũng có lẽ không." Alex vuốt ly nhỏ trong tay, trả lời cực kỳ mơ hồ.

"Nếu như là người hoàn toàn xa lạ, vậy sở hữu thánh giá giống nhau như đúc, còn trùng hợp ở cách xa nhau trong thời gian ngắn ngủi như vậy bị giết chết cùng một phương pháp, thật sự là quá mức trùng hợp rồi."

"Đúng vậy, nhưng ít nhất hai người phụ nữ kia không nói sai, muốn hiểu rõ toàn bộ về một người vô cùng khó khăn, cho dù quan hệ có thân thiết mấy cũng không được, các cô ấy nói chẳng qua là những chuyện mình tự biết mà thôi." Alex nói với cộng sự của anh, "Cậu biết đó, một người nếu hạ quyết tâm muốn che giấu một chuyện thường sẽ luôn cẩn thận."

Billy White nhíu mày: "Vậy thánh giá này nói lên cái gì đây? Vừa rồi khi chúng ta gọi điện cho cô Mary Scott cô ấy cũng nói chưa từng thấy thứ này."

"Chú ý một chút, Billy: Hai người chết đều là tín đồ Thiên Chúa giáo ngoan đạo, theo tình huống mà tôi được biết, bọn họ bình thường sẽ không bất kính với thánh giá. Nhưng thánh giá của hai người này đều để ở những nơi kín đáo ít bị phát hiện, là lẫn lộn trong những đồ vật lỉnh kỉnh khác. Rất rõ ràng, ý nghĩa của chúng nó đối với chúng nó không phải đại biểu cho tín ngưỡng tôn giáo."

"Ngài nói rất có đạo lý, trưởng quan." Trinh thám mắt xám gật đầu, cậu ta đưa tay nhìn đồng hồ: "Đã 1h rồi, Petty nói ước chừng hai tiếng nữa có thể có kết quả. Trưởng quan, tôi đi chuẩn bị chút thức ăn. Ngài muốn ăn gì?"

"Ừm, hiện giờ tôi không muốn ăn gì cả, cám ơn. Cậu đi một mình thôi, tôi ở đây chờ."

"Dạ."

Alex nhìn bóng lưng của cộng sự biến mất ở cửa, điện thoại di động trong túi xách vừa vặn vang lên. Nhìn trên màn ảnh là dãy số đã nhớ kỹ, anh mỉm cười.

"Xin chào, Morris." Người đàn ông tóc đen dùng giọng điệu thoải mái chào hỏi, "Sao, đã hết giờ lên lớp rồi?"

"Xin chào, Alex." Tiến sĩ mắt xanh ở đầu dây bên kia mỉm cười nói, "Ừm, trên thực tế tôi mới từ viện bảo tàng trở về, hơn 10 phút sau còn có một đoàn hướng dẫn khác, cho nên không thể làm gì khác hơn là hiện tại gọi điện thoại cho cậu, tôi muốn nhắc cậu tốt nhất sau khi cúp máy nên lập tức ăn chút gì đó."

"Tại sao nói như vậy?"

"Tôi đoán cậu hiện giờ nhất định còn đang bụng đói, đúng không?"

Alex cười rộ lên: "Anh mọc ra thiên lý nhãn đó sao, Morris."

"Không, tôi chỉ rất rõ ràng công việc của cảnh sát như cậu hẳn không có khái niệm thời gian đâu, dạ dày cậu không khỏe đúng chứ? Ăn uống theo quy luật có thể cải thiện điểm này."

"Cám ơn, tôi lập tức đi ngay đây."

"Ăn thứ gì đó ít cay, cả ít chua nữa đấy."

"Vâng, nhà dinh dưỡng." Alex lộ ra nụ cười mỉm.

"Vụ án thế nào rồi? Động tác của cậu nên nhanh lên một chút, việc này đối với tôi mà nói rất quan trọng đó."

"Coi như thuận lợi, đây là tin tức tốt nhỉ?"

"Cực kỳ tốt, cảnh quan của tôi." Maurice Norman nở nụ cười trầm thấp, thanh âm của y như vậy nghe rất gợi cảm, "Alex, cậu biết tôi hiện giờ không thể chờ được...... Tốt lắm, đi ăn cơm thôi, đi thôi."

"Vậy....... Tạm biệt, Morris."

"Ăn ngon miệng nhé, cảnh quan."

Khi cúp máy, người đàn ông tóc đen lắc đầu, phảng phất như bên tai còn lưu lại một chút hơi ấm, điều này làm cho anh cảm thấy xa lạ rồi lại hết sức thoải mái. Anh sửng sốt trong chốc lát mới thu lại nụ cười bên mép, sau đó bấm gọi cho cộng sự:

"Cậu đang ở quán ăn nhanh sao, Billy.......Đúng vậy, tôi đổi ý rồi. Làm ơn mua cho tôi một phần burger gà, được chứ?"

Ước chừng ngay sau khi bọn họ ăn bữa trưa đơn giản xong, nữ pháp y tóc vàng cầm kết quả tìm đến bọn họ. Trên kết quả xét nghiệm nói hai thánh giá nọ đều là dùng xương đùi bò điêu khắc, thành phần của sợi dây là sợi của cây dừa; Thánh giá từ bốn bộ phận dán lại, loại keo dán này sản xuất từ Nam Mỹ; Sau khi tách nó ra có thể nhìn thấy bên trong có khắc tên của người chế tạo. Petty tra xét một chút, đây là sản phẩm của một thợ thủ công Chile, ở Hoa Kỳ có một công ty thương mại nước ngoài của hắn.

Alex cùng Billy White rất nhanh đã lấy được liên lạc của công ty thương mại nước ngoài kia, lái xe chạy tới phòng làm việc nằm ở phụ cận quảng trường Union. Sau khi trình giấy chứng nhận, giám đốc cực kỳ phối hợp để thư ký tra cứu khách hàng đặt mua những cây thánh giá này.

"Là một cha xứ Thiên Chúa giáo tên Matthew Oliver." Cô thư ký mập mạp chỉ vào máy tính nói với hai cảnh thám, "Một năm trước ông ấy thông qua chúng tôi hướng bên Chile đặt chừng 100 cây thánh giá như vậy."

"Có địa chỉ của ông ấy không?"

"Ách. Đương nhiên. Ngay số 7 phố lớn sông Harlem, giáo đường của ông ấy cách cầu George Washington không xa."

"Rất cám ơn."

Alex cùng Billy White đều rất hưng phấn, đột phá này đối với những đầu mối thiếu thốn hiện tại của bọn họ mà nói vô cùng quý giá. Hiện giờ hai người chết rốt cuộc có mối liên hệ mới, phảng phất như những thứ đang giấu sau lưng bọn họ cũng được kéo gần khoảng cách lại. Cảnh thám mắt xám ở trên xe thậm chí vui vẻ dùng đầu ngón tay gõ nhịp.

"Coi chừng, Billy." Alex cười nhắc nhở cộng sự của anh, "Hiện giờ chúng ta chỉ biết lai lịch của thánh giá này, khả năng không tính là gì đâu."

"Nhưng chúng ta ít nhất có thể chứng minh hai người bọn họ đều lấy được thứ này từ cùng một nơi, trước mắt đây là thứ duy nhất chứng minh bọn họ có liên hệ. Tốt nhất là có thể chứng minh bọn họ cũng dưới mối liên hệ duy nhất này quen biết hung thủ. Có khả năng này không, trưởng quan?"

"Khả năng rất lớn." Alex nói, "Nhưng một cha xứ phát thánh giá cho giáo đồ cũng là chuyện rất bình thường, nếu muốn nói kỳ quái, đó chính là thái độ của giáo đồ đối với việc tiếp nhận thứ này tựa hồ không đủ tôn kính."

"Rất nhanh sẽ biết nguyên nhân thôi." Billy White cười rộ lên, "Trưởng quan, đó là một phát hiện tốt! Ngài không cho rằng chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ phá án sao? Tôi đoán ngài kỳ thật cũng cao hứng giống tôi!"

Alex nắm vô lăng nhíu mày: "Tôi sao? Tại sao lại nói vậy?"

"Tâm tình của ngài không tồi! Ít nhất hơn hẳn hai ngày trước đó, tôi có thể cảm giác được!" Cộng sự trẻ tuổi nói, "Có chuyện gì vui sao?"

Alex lắc lắc đầu, anh không ngờ rằng Billy White lại có nhận xét như vậy, nhưng anh tin tưởng vẻ mặt mình trong lúc vô tình quả thật đã hòa hoãn đi một ít. Trên thực tế, người đàn ông tóc đen cũng không sẵn lòng để mình dễ dàng bị thay đổi như vậy, cho nên anh có chút ảo não nhíu mày, cũng may thanh niên mắt xám cũng không truy hỏi nữa, toàn bộ lực chú ý của cậu lính mới này vẫn đang đặt vào công việc.

"Trưởng quan, hiện giờ tôi muốn biết nhất là cha xứ hiền lành tại sao lại muốn đem thánh giá tự mình đặt mua đưa cho hai người đàn ông sắp kết hôn?" Billy White hăng hái bừng bừng đoán, "Ngài nói xem chẳng lẽ để chúc phúc sao?"

Alex không trả lời, bởi vì anh biết ước chừng nửa giờ sau thanh niên mắt xám có lẽ sẽ nhận được đáp án cậu ta kỳ vọng rồi.

Mặc dù không phải lễ ngày chủ nhật, nhưng làm tròn bổn phận xong cha xứ Matthew Oliver vẫn đứng trong giáo đường của mình, chỉ đạo công tác quét dọn. Khi Alex cùng Billy White tìm được ngài, ngài đang cùng mấy người giúp lễ cùng nhau xắn tay áo chà lau tượng thánh, nhìn thấy hai cảnh sát New York hướng mình đưa ra giấy chứng nhận, vị cha xứ này giật mình mở to hai mắt.

Kỳ thật giật mình không riêng gì bản thân cha xứ, người đàn ông tóc đen cùng cộng sự của anh cũng thật sự ngoài ý muốn -- Cha xứ "hiền lành" này so với tưởng tượng của bọn họ trẻ tuổi hơn nhiều, bộ dáng nhiều nhất là 28 29 tuổi, hơn nữa bề ngoài rất đẹp trai, trong đôi mắt màu lam thậm chí mang theo một loại thần sắc ngây thơ.

"Có thể quấy rầy ngài vài phút không, cha xứ?" Alex nói với ngài, "Chúng tôi có hai vụ án giết người nên muốn hỏi ngài một chuyện."

"Giết người?" Matthew Oliver bật thốt lên, sau đó vội vài làm dấu thánh giá, "Chúa ơi, thật là đáng sợ."

Alex ho khan hai tiếng, có chút mất tự nhiên nhìn chung quanh, những đứa bé trẻ tuổi này đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào họ.

"Chúng ta có thể đến nơi khác nói chuyện không?"

"À, đương nhiên có thể." Cha xứ giao dụng cụ trong tay cho một thằng bé cách ngài gần nhất, "Mọi người tiếp tục làm, Mike, Cha sẽ quay lại nhanh thôi."

Cha xứ một bên sửa sang lại quần áo của mình, một bên mang theo Alex cùng Billy White tới phòng nghỉ của mình. Ngài rót cho bọn họ hai ly nước lọc, sau đó ngồi xuống.

"Thật xin lỗi tôi không có thức uống khác, cảnh quan."

"Không sao." Alex từ trong túi lấy ra thánh giá chứa trong túi vật chứng, "Ngài biết thứ này chứ, cha xứ."

Cha cố Oliver cẩn thận phân biệt trong chốc lát, dùng giọng điệu khẳng định trả lời: "Đúng vậy, đương nhiên. Đây là tôi đặt ngài Pedro Jonas Latvia của Chile làm! Ba năm trước khi đến Santiago du lịch nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của ông ấy, đó thật sự là thiết kế quá tuyệt, quả thực là thiên tài --"

"Vậy, cha xứ," Alex vội vàng cắt ngang hồi tưởng của ngài, "Ngài đã đặt làm bao nhiêu thánh giá này?"

"Khoảng một trăm?"

"Bây giờ còn không?"

"Còn dư 18 cái." Cha xứ Oliver xoay người từ trong một tủ quầy lấy ra một cái hộp, bên trong đặt hỗn độn những cây thánh giá giống nhau như đúc.

Billy White cầm lấy một cái trong đó đối chiếu với cái kia trong túi vật chứng, sau đó gật đầu với Alex.

Người đàn ông tóc đen trả hộp lại cho cha xứ này, lại hỏi: "Ngài đã đưa chúng cho những ai?"

Bề tôi khuôn mặt xinh đẹp của Chúa hơi khó xử suy nghĩ một chút: "Có rất nhiều người, tôi đã không nhớ rõ nữa, bất quá lúc đầu tôi đặt hàng chúng nó vốn đã không dự định xem như tượng thánh để tặng."

"Thế là vì cái gì?"

"Ừm, là như thế này." Cha xứ giải thích, "Khi tôi giảng đạo cho các tín đồ sẽ rất nghiêm túc suy nghĩ, trên thế giới coi trọng vật chất này, nên làm thế nào để chống đỡ sức hấp dẫn của ma quỷ. Đương nhiên Chúa là ngọn đèn sáng duy nhất, tình yêu của Ngài sẽ chỉ hướng cho mỗi người chúng ta. Nhưng mà, vẫn như cũ có rất nhiều người trẻ tuổi không cách nào chống lại được dục vọng, việc này vô cùng nguy hiểm......"

Billy hướng Alex đưa mắt ra hiệu, tựa hồ đối với lời Cha xứ nói chẳng hiểu ra sao, nhưng người đàn ông tóc đen vẫn nghiêm túc lắng nghe.

"...... Nếu dung túng cho tà niệm của bản thân lan tràn không kiêng kỵ, chẳng khác nào mặc cho ma quỷ có cơ hội làm ác; Đồng dạng, nếu như có thể trói buộc đủ chính mình, không ngừng ảnh hưởng tới thân nhân và bạn bè nữa, vậy sẽ sinh ra kết quả tốt không thể nghi ngờ." Matthew Oliver trình bày quan điểm của mình, "Bởi vậy, để giúp những đứa trẻ này kiên định với tín ngưỡng, hơn nữa càng kiên định với hy vọng, tôi sáng lập một hiệp hội tên là 'Những Người Kiên Trinh'."

"Xin thứ lỗi," Thanh niên mắt xám rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Cha xứ, cái đó và thánh giá của ngài có quan hệ gì chứ?"

"À, tôi phát cho mỗi hội viên một thánh giá như vậy."

Alex đã hiểu: "Thì ra là thế.......Cha xứ, có thể nói cho tôi biết ý đồ của ngài khi phát cho họ thánh giá không? Ngài hy vọng bọn họ có thể mỗi ngày mang theo cầu khẩn với nó?"

"Cũng không phải!" Cha xứ Matthew Oliver lắc đầu, "Thánh giá này chỉ là dấu hiệu của hội viên, bọn họ mỗi lần tới tham gia hoạt động đều đeo thánh giá này trước mặt tượng thánh, để tôi có thể ghi nhớ nhân số."

"Tại sao không dứt khoát đăng ký chứ?"

Cha xứ lộ ra nụ cười mỉm: "Không, ngài không hiểu, cảnh quan. Tôi chỉ hy vọng các tín đồ có thể thu được sức mạnh của tín ngưỡng, tôi muốn chính bọn họ hướng về Chúa, về phần bọn họ rốt cuộc là ai, đã làm gì, việc này cũng không quan trọng. Cho nên sau khi nhận được thánh giá, bọn họ chỉ cần tự nguyện trên sổ của giáo đường lưu lại địa chỉ, điện thoại và tên họ là được, tôi sẽ không đặc biệt ghi nhớ từng người. Đồng dạng, khi đến là tự nguyện, khi muốn đi thì lúc nào đi cũng được, cho tới giờ tôi cũng không hạn chế."

"Nói cách khác, ngài căn bản không cách nào đem tên, địa chỉ cùng người cụ thể liên hệ lại."

"Đúng vậy, cảnh quan."

"Vậy mỗi lần ngài giảng đạo cho những người này đều là những nội dung gì?"

"Là về cuộc sống thuần khiết, rời xa tính dục và tà ác."

"Có thể cụ thể hơn chút không?"

Đôi mắt lam trong suốt của Matthew Oliver có chút lóe lên, bàn tay mảnh khảnh của ngài nắm thành đấm: "Là tình dục! Cảnh quan, là tình dục! Loạn luân, lạm giao và đồng tính, những điều này là những hưởng thụ thuộc về ma quỷ, là tội ác sẽ bị Chúa trừng phạt, tôi muốn giúp những đứa trẻ đáng thương này chống lại chúng!"

Tim Alex nhảy mạnh lên, anh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt này, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, hô hấp dồn dập, nhất thời cơ hồ khó có thể chịu được.

 

Chú thích

1: Đại lộ thứ 6 đông là khu có nhiều thành phần trí thức giai cấp trung sản theo tôn chỉ hippie tụ tập, còn tây là đại bản doanh hoạt động của người đồng tính.