Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che

Chương 20

Cao ốc 'Times' nằm ở quảng trước thời đại, mặt chính của nó che kín đủ loại áp phích khổng lồ cùng đèn neon đủ loại kiểu dáng, diện mạo chân chính đã bị che chắn chặt chẽ, đêm giao thừa luôn phối hợp quả cầu kim loại khi thời gian đếm ngược chậm rãi giảm xuống, tại một khắc kia nó liền biến thành vô số tiêu điểm của màn ảnh. Song bình thường nó cũng chỉ là một thành viên trong vô số tòa nhà viết chữ của New York, bận rộn mà sóng dữ không lo vượt qua mỗi một ngày.

Khi Alex đẩy cửa thông đạo sửa chữa bước lên mái nhà, một luồng gió mang theo bụi bặm dội thẳng vào mặt. Anh nghe được thanh âm ầm ĩ, đó là thanh âm của xe cộ, người đi đường, TV tường quảng cáo cùng âm nhạc thịnh hành hòa vào nhau, anh chứng kiến cao ốc san sát xung quanh cùng khu nhà hát Broadway xa xa, còn có những ngọn đèn neon gần đó không ngừng chớp tắt, nhưng duy chỉ không phát hiện ra người mình muốn tìm.

Anh xoay người hỏi Maurice Norman ở phía sau: "Cậu ta đâu?"

Người đàn ông mắt xanh lắc đầu: "Nó muốn gặp chúng ta, còn nói là ở chỗ này, vậy hẳn sẽ không sai đâu."

Alex cắn răng, nghĩ tới cú điện thoại nửa giờ trước --

Khi Maurice Norman thần sắc cổ quái đưa điện thoại di động cho anh, cảnh thám tóc đen liền đoán được kết quả tệ nhất: James sẽ đưa ra yêu cầu nguy hiểm với anh, mà sự thật chứng minh anh đã đoán đúng.

Đây không phải lần đầu tiên Alex nghe được giọng gã, nhưng cảm giác xa lạ mà lạnh buốt, tựa như một đầu lưỡi ẩm lạnh liếm qua trái tim anh.

"Xin chào, cảnh quan." Người trong điện thoại dùng giọng điệu như đang trò chuyện nói với anh, "Con của ngài, Daniel đáng yêu, nó đang ở chỗ tôi."

"Cậu muốn làm gì, James?"

"Ừm, Morris đã nói tên của tôi cho anh biết?" Gã cười rộ lên, "Kẻ đạo đức giả kia đối xử với anh quả thật rất tốt. Song tôi nghĩ hắn dù sao cũng chưa đến nỗi kể toàn bộ quá khứ dơ bẩn của hắn cho anh biết đó chứ?"

"Thật đáng tiếc, James, tôi đã biết rồi."

Trong điện thoại đột nhiên lặng đi chốc lát, tiếp đó thanh âm kia trở nên bén nhọn hẳn lên: "Được rồi, cảnh quan, vậy anh cứ ở cùng hắn đi! Tới gặp chàng thủy thủ nhỏ của anh, nếu không tôi sẽ tặng đầu nó cho anh."

"Chờ một chút!" Alex kêu lên, "Để tôi nghe giọng nó đã."

Trong điện thoại di động truyền đến một tràn tạp âm, sau đó Daniel nức nở kêu một tiếng "Ba à". Tim Alex như bị bóp nghẹn, anh thả nhẹ giọng: "Hắc, chàng thủy thủ nhỏ, là ba đây. Con làm sao vậy?"

"Chú ấy không cho con về nhà, ba à....... Chú James mới đầu nói sẽ đưa con ra ngoài một lát, bọn con đã đi mua truyện tranh về......"

"Hắn có làm tổn thương con không?"

"Không có....... Nhưng con không thích chú ấy --"

"Được rồi!" Có người cướp điện thoại trong tay Daniel, Alex nghe thấy bé trai la hét kháng nghị, anh vừa sợ vừa giận, song người kia cười nói với anh, "Cảnh quan, hiện giờ ngài biết nhóc thủy thủ của ngài vẫn còn sống sờ sờ đó, đúng không? Nhưng nếu ngài -- À, còn Morris nữa -- Nếu các người trong 40 phút nữa không chạy tới cao ốc 'Times', tôi cũng không dám chắc đâu. Ừm, nhớ kỹ, đừng mang theo những người khác đến......"

Alex không hoàn toàn làm theo yêu cầu của gã, bởi vì từ góc độ nghề nghiệp cảnh sát mà nói anh biết lúc này tin vào cảnh sát mới là lựa chọn tốt nhất, vì vậy anh gọi điện cho Emily Davidson, kể rõ tường tận mọi chuyện, đem nhiệm vụ bố trí kế tiếp giao cho cô và lão Bob; Nhưng anh đồng thời cũng từ góc độ của một người cha quyết định, phải cùng Morris chạy tới cao ốc 'Times' trước.

Hiện giờ họ đang đứng trên nóc nhà, nhìn thấy chỉ có ống sưởi và thùng nước sắt thép, nhưng không phát hiện bóng dáng của hung thủ. Trên mặt Alex rõ ràng lộ ra khủng hoảng, Maurice Norman kéo tay anh lại. "Tìm trước xem, Alex." Người đàn ông mắt xanh trấn an nói, "Nó nhất định đang trốn ở nơi nào đó trên này."

Cảnh thám tóc đen căng cứng người, lạnh lùng nói: "Hy vọng hắn đừng làm chuyện điên rồ, Morris, tôi sẽ không cho hắn cơ hội tổn thương Daniel."

Maurice Norman không nói gì, chỉ cùng anh chậm rãi tìm kiếm bóng dáng James dọc theo đường ống trên mái nhà, qua vài phút, họ ở bên cạnh bảng quảng cáo hợp kim nhôm phát hiện một người -- Gã đang dựa vào lan can thấp bên ngoài tường ngồi dưới đất, còn Daniel bị gã túm áo lôi kéo bên người.

"Này, cảnh quan!" Gã lười biếng hướng người đàn ông tóc đen giơ tay ra, "Rất vui được gặp anh, anh đến sớm 10 phút."

Đây là lần thứ hai Alex nhìn thấy James, lần đầu gã còn gọi là Bernard Spike, đối với cảnh thám máu lai mà nói chỉ là một nhân viên cửa hàng thức ăn nhanh bình thường, mà hiện tại gã lại trở thành một quả bom hẹn giờ nguy hiểm.

Alex dùng ánh mắt cực kỳ cảnh giác đánh giá gã: Người đàn ông này mặc áo khoác bình thường, đội mũ lưỡi trai, dưới ánh mặt trời nhìn không rõ khuôn mặt gã, trên tay gã không có vũ khí gì, nhưng mang găng tay.

"Ba ơi!" Daniel kinh hỉ quơ đôi tay nhỏ bé với Alex, lại chán ghét uốn éo người, chỉ muốn thoát khỏi kẻ phía sau.

Alex lộ ra nụ cười cổ vũ với con trai, sau đó nói với kẻ bắt cóc: "Tao thật bội phục mày cư nhiên có thể trốn tới nơi này, James."

"Ừ, chẳng qua lúc đưa pizza từng lén trộm thẻ thông hành của một bảo vệ nơi này." Gã đàn ông kia cười từ trong áo khoác móc ra một tấm thẻ nhựa, chẳng hề để ý mà ném xuống lầu."

"Mày tới cùng muốn thế nào?" Alex đi về hướng gã.

"Đứng lại, cảnh quan." Gã đàn ông kia lớn tiếng nói với anh, "Đừng tới gần tao, nếu không tao sẽ vứt nhóc tạp chủng này xuống đó."

Alex cố gắng ngăn chặn tức giận bốc lên trong lồng ngực đứng nguyên tại chỗ: "Đừng kích động, James, mày có thể nói ra yêu cầu của mày."

"Vậy móc súng của mày vứt trên mặt đất đi, cảnh quan, trên người mày có thứ khiến tao lo lắng. Vứt xa chút."

Alex không do dự làm theo.

James hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, cảnh quan. Đừng lo lắng, tao chỉ muốn gọi bọn mày đến tâm sự, nhìn xem mày làm thế nào đem con trai tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Tao nghĩ bọn mày rất sẵn lòng phối hợp với tao tiến hành động tác của bước tiếp theo, có phải không?"

Maurice Norman cau mày tiến lên một bước, đứng cạnh Alex, mang theo chút ý tứ bảo vệ.

Ánh mắt gã đàn ông từ từ chuyển qua người tiến sĩ, sau đó cười rộ lên: "Morris, nhìn bộ dáng kia của mày xem, tựa như con chó."

Sắc mặt người đàn ông mắt xanh tối sầm lại, nhưng lắc đầu: "Em sai rồi, James, nếu có người muốn tổn thương em, anh cũng sẽ ở bên cạnh em."

Thân thể người thanh niên giật nảy lên, lập tức hét lớn: "Mày nói dối! Mày cho tới giờ cũng không làm được! Nếu mày có thể bảo vệ tao, tao sẽ không biến thành cái dạng này!"

Gã đột nhiên tháo nón trùm xuống, kể cả bộ tóc giả ném xuống đất, trên đỉnh đầu trọc lóc của gã, một mảng vết thương màu thịt đỏ lộ ra không chút che đậy!

Cảnh quan tóc đen cùng Morris ngạc nhiên sừng sờ tại chỗ, phảng phất như bị dọa ngây người, cổ họng người đàn ông mắt xanh đau nhức, y không thốt lên được lời nào, chỉ cảm thấy trong hốc mắt nhanh chóng ẩm ướt, mà Alex cũng không nhịn được chuyển mắt sang nơi khác.

"Đây...... Là do vụ hỏa hoạn tàu hơi nước để lại sao?" Maurice Norman khổ sở nói, "Sau tai nạn lần đó anh cũng đã đi tìm em, nhưng không có tin tức của em."

James cười lạnh một tiếng: "Thật đáng tiếc, tao không chết, mặc dù bị bỏng nghiêm trọng, tao vẫn sống sót, có người đã cứu tao, đưa tao đến New York.

"Có phải là Peter Palmer không?" Alex đoán.

"Peter?" Gã thanh niên gật đầu, "Là anh ta, Peter tốt bụng. Anh ta khi ấy đang chụp ảnh ở sông Mississippi, sau khi tao rơi xuống nước anh ta đã cứu tao lên."

"Tao không rõ mày làm thế nào trở thành Bernard Spike?" Cảnh quan truy hỏi, "Palmer hẳn phải đưa mày đến bệnh viện."

"Mày đương nhiên không rõ!" James hung tợn nhìn anh, "Mày không biết tao khát vọng sớm rời khỏi mụ phù thủy kia cỡ nào đâu! Tai nạn lần đó là một cơ hội tuyệt vời cho tao, từ khi vừa lên thuyền tao đã chờ đợi cơ hội ngay, trong hỏa hoạn tao trộm một chứng minh thư của người chết -- Gã đó có chút giống tao -- Chính là Bernard Spike, hơn nữa về sau mặt tao bị bỏng, Peter căn bản không hoài nghi. Anh ta mặt mũi rất thô kệch, nhưng thật ra rất dễ mềm lòng. Tao nói cho anh ta biết tao không có người thân, cũng không mong để người ta nhìn thấy bộ dáng bị thương của tao, anh ta liền tin."

"Anh ta đưa mày đến New York?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao mày lại giết anh ta?" Alex khó hiểu nói, "Mày biết Peter Palmer yêu mày."

"Yêu tao? Sao có thể chứ?" Gã thanh niên lắc đầu, "Anh ta sẽ không yêu tao đâu, không ai yêu tao cả. Peter chỉ thương xót tao.......Anh ta cũng thương xót con gấu chồn bị bọn săn trộm bắn bị thương, thương xót con chuột cái mất tổ."

Morris bi ai nhìn gã: "Không, James, con sai rồi, đồng tính không có cách nào khiến cho người từng có cuộc sống phóng đãng như anh ta ở cùng con như vậy...... Cùng sống với người tính năng không kiện toàn như vậy năm năm. Anh ta cũng có thể sau khi thương thế con chuyển biến tốt đẹp rồi tìm được công việc để con tự lực cánh sinh mà, không phải sao?"

"Vậy tại sao anh ta còn muốn cười với người khác? Tại sao còn muốn bỏ tao lại New York chạy khắp thế giới? Tại sao đối với người xa lạ còn muốn quan tâm nhiều hơn? Tao đối với anh ta mà nói có lẽ chẳng khác gì nuôi chuột lang nhỉ?"

Alex chợt nhớ tới lời Emily Davidson từng nói với anh, người này tình trạng tâm lý đã quyết định gã không cách nào tiếp nhận bất luận hình thức yêu nào. Anh nhìn vết thương chồng chất của James, cảm thấy gã có chút thảm thương.

Gã thanh niên ngồi dưới đất lại thở dài, tựa hồ có chút tiếc hận: "Vốn dĩ tao không muốn tổn thương anh ta, Peter chí ít cũng đã cứu tao. Nhưng ngày đó, khi tao vứt xác Dennis, bị anh ta thấy được......"

"Dennis Shaun?" Alex hỏi, "Mày đã giết anh ta?"

"Đúng vậy! Là hắn! Hắn đã phản bội tao!" Trên khuôn mặt bình thường của gã thanh niên để lộ ra vài phần oán độc, "Lúc hắn kết bạn với tao nói hắn yêu tao, nhưng...... Hắn về sau lại tham gia cái thứ hiệp hội 'Những người kiên trinh' chết tiệt kia, hắn nói với tao hắn không thể vứt bỏ gia đình và con cái! Vậy tao thì sao?"

"Cho nên mày chặt đầu anh ta."

"Còn Peter nữa. Anh ấy từng nói ở Châu Phi có vài bộ lạc bản xứ thường ăn người yêu của mình, để cùng mình hòa hợp thành một thể, vì vậy tao liền làm theo." James khanh khách cười rộ lên, "Tao vung dao rất nhanh đó, có muốn xem thử không." Gã từ trong lồng ngực rút ra một con dao dài chừng 17 inches, thoáng cái gác lên cổ Daniel.

Alex và Maurice Norman kinh hô một tiếng, không hẹn mà cùng bước lên một bước, rồi lại không dám di chuyển nữa. Daniel cũng sợ đến gào khóc sướt mướt. James cười ha hả: "Đừng sợ, các ngài ạ, tôi chỉ đùa chút thôi."

Trái tim Alex kinh hoàng, thần kinh căng cứng, anh chỉ cảm thấy mình thật sự sắp chịu không nổi nữa! Maurice Norman kéo anh, lui về phía sau một tí, nói sang chuyện khác: "Được rồi, anh hiểu rồi, James. Em là từ chỗ anh ta lấy được thánh giá, tiến vào hiệp hội những người kiên trinh, đúng không?"

Gã thanh niên hừ một tiếng: "Tao chẳng qua muốn xem rốt cuộc là hạng người gì có thể khiến Dennis rời khỏi tao, không ngờ nơi đó có rất nhiều đàn ông ngon, khiến tao cực kỳ hứng thú."

Alex chán ghét kiểu nói chuyện của gã, nhưng không muốn kích thích gã nữa, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Mày từ trong đó chọn lựa được Edward Bant và Chris Lou Carey?"

"Họ đều rất dễ hẹn ra ngoài, một người chỉ cần gọi điện, người kia tao hẹn trước với hắn nói là kiểm tra ống nước. Họ đều đáng kiếp, tao đã nói với họ, nếu yêu tao có thể tránh được cái chết, nhưng họ đều nói tao điên rồi."

Mày đúng là điên rồi! Alex dưới đáy lòng kêu to, đem con dao chết tiệt kia ra xa một chút đi!

James dường như phiền chán tiếng khóc của con nít, gã buông dao xuống, lay Daniel: "Được rồi, oắt con, làm trò trước mặt một cảnh sát oa oa khóc lớn, thật mất mặt mà."

Alex đau lòng nhìn con trai, nhóc thủy thủ quật cường lau nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng ngừng khóc. Anh kiềm chế cơn giận nói với hung thủ: "Tao muốn biết mày khi gây án tại sao không để lại dấu tay và dấu chân? Bọn tao ở hiện trường không tìm thấy sợi vải nào trên người mày."

Gã thanh niên đắc ý cười cười, gã cởi găng tay, lộ ra bàn tay và cánh tay, phía trên đó cũng có vết thương, trên cổ tay còn quấn băng gạc: "Không để lại dấu tay là vì vết thương cũ trên tay tao phải quấn băng vải, về phần dấu chân, cảnh quan, mày biết có một loại dép bà nội trợ dùng không? Đế giày của nó là một lớp vải mềm chịu ma sát, có thể thuận tiện cho họ lúc đi lại quét dọn sàn nhà, chẳng qua tao thấy TV kênh mua sắm, cho nên gia công giày của mình một chút. Khi tao ra khỏi nhà của họ, tao chỉ cần lột xuống lớp vải dưới đế giày là được. À, đúng rồi, tao còn có thể nói cho mày biết, mỗi lần đến nơi hẹn tao đều chuẩn bị một bộ đồ nghiệp vụ liền thân sạch sẽ cùng một túi nhựa thật to, xong việc tao sẽ đứng trên đó mặc bộ đồ làm việc vào, như vậy sẽ không có ai nhìn thấy vết máu trên người tao, hiện trường cũng không có sợi vải rơi xuống. Sau đó tao thu hồi túi nhựa vào, lại dùng đế giày lau dấu vết của nó đi, hết thảy đều rất hoàn mỹ."

Alex nhất thời hiểu được trong phòng nghỉ tại giáo đường, tại sao dấu chân của tiến sĩ lại bị lau đi, nhưng anh không định nói cho James chung quy gã vẫn để lại sợi vải gạt trên cổ tay. Cảnh thám tóc đen thừa nhận, mặc dù thế, gã thanh niên này vẫn như Maurice Norman nói, cực kỳ thông minh.

"Tại sao mày nghĩ ra được những thứ này?" Anh buồn bực hỏi.

"Trên thực tế tao rất thích xem《 CSI 》." Gã thanh niên cười ha hả.

Người đàn ông mắt xanh chẳng hề cảm thấy hài hước chút nào, y buông tay cảnh thám máu lai ra, nhìn chú bé đang nghẹn ngào một chút, nói với kẻ đang đắc ý dào dạt kia: "James, về sau tại sao em muốn giết Alex, có phải vì anh không?"

Trên mặt gã thanh niên lập tức như bao phủ một tầng mây đen, sự ung dung vừa rồi lập tức bị một loại biểu cảm âm trầm thay thế, cơ mặt gã co quắp, hơn nữa vết thương trên đầu có vẻ dị thường khủng bố. Đó là một loại thù hận và ghen ghét thấu xương, tựa như ma quỷ trong địa ngục bám vào người gã.

"Đương nhiên là vì mày, Morris!" Gã nhẹ hơi nhỏ tiếng nói, "Tao ngày đó ở cửa giáo đường liền nhìn thấy hai đứa mày, tao biết mày thích tên này! Dáng vẻ, động tác mày nói chuyện với hắn, còn có diễn giảng của mày, đều khiến tao hiểu được mày cực kỳ thích hắn! Thật là quái đản mà, một người đến cả mẹ mình cũng có thể lên giường cư nhiên còn hùng hồn nói chuyện yêu đương như vậy...... Tại sao mày tựa như chưa từng chịu ảnh hưởng vậy? Chẳng lẽ người chịu thống khổ bởi mụ phù thủy kia chỉ có tao sao?"

Alex nhìn thấy trên mặt người đàn ông mắt xanh nháy mắt mất đi huyết sắc, cứ như một món đồ sứ sắp xuất hiện khe nứt. Anh bỗng dưng rất muốn xông lên cho tên kia một cái tát! "Mày đang ghen ghét sao, James?" Anh gay gắt nói với gã, "Mày ghen ghét với.......Anh trai của mày?"

"Đúng vậy! Tao ghen ghét với nó!" Gã thanh niên nhảy dựng lên, từ trong kẽ răng phun ra mấy câu, "Nó giả vờ giả vịt chạy đến trình diễn trước mặt tao, nhưng khi mụ phù thủy kia đánh tao nó chưa từng một lần xuất hiện! Nó nhét tao vào Minnesota, còn mình chạy tới New York, còn gửi quà cho tao để khoe mẽ! Nó nói nó quan tâm tới tao, nói dối! Không ai yêu tao, nó lại là con cưng của mọi người! Mẹ cho tới giờ chưa hề ôm tao chút nào, nhưng sẵn lòng cùng nó làm, tình!"

Tay Maurice Norman đang phát run, giống như bị người ta đâm vài nhát dao vậy, ngay cả sức để phản bác cũng không có, bả vai dày rộng của y buông thỏng xuống, dùng tay bưng kín mắt.

"Em hận anh như vậy?" Tiến sĩ dùng thanh âm trầm thấp hỏi, "Hận không thể giết chết người anh yêu để anh thống khổ?"

James khoái trá nở nụ cười: "Đúng! Nhưng tiếc là anh chàng cảnh sát của mày quả thật rất may mắn. Mụ phù thủy kia chẳng phải từng nói với chúng ta sao? Chỉ có giống như Salome, đem tình yêu và cái chết gắn liền vào nhau, sự sung sướng của tinh thần và thể xác mới có thể hướng đến cực điểm! Tao chỉ muốn một người yêu, nếu tao không có, mày cũng đừng hòng! Tao có thể không ngừng tìm kiếm nhóm John, quá trình truy đuổi họ bản thân có thể nhận được khoái cảm, còn mày không được thế, đúng không, anh trai?"

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Alex cắt ngang lời gã thanh niên, anh không thể nhịn được nữa mà kêu lên: "Mày.....  .Thật sự là thằng khốn nạn! Mày căn bản không biết sự thật, Morris anh ấy --"

"Alex!" Người đàn ông mắt xanh lắc đầu, y dùng vẻ mặt khẩn cầu nhìn cảnh thám tóc đen, "Cứ để tôi nói......"

Alex ngẩn ra, bỗng nhiên có chút xấu hổ, anh từ trong vẻ mặt của Maurice Norman phát hiện thứ gì đó kiên cường hơn, anh nhớ ra người đàn ông này từng trải qua tuổi thơ gian nan cỡ nào, đồng thời cũng dũng cảm bước ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ cỡ nào. Anh quả thật đã nghĩ rằng y quá yếu ớt....... Cảnh thám tóc đen ngậm miệng lại, để y đi ra phía trước, thẳng tắp đối diện với James.

"Cám ơn." Maurice Norman mỉm cười nói, sau đó lại nhìn về phía gã thanh niên.

"Em quả thật không biết chân tướng, James." Y bình tĩnh hỏi, "Em cho rằng Salome là cái gì?"

Kẻ bắt cóc mang sẹo ngoài ý muốn thoáng sửng sốt, không trả lời.

"Tử vong, tình dục, tình yêu, tín ngưỡng?" Maurice Norman lắc đầu, "Có lẽ theo ý của em cô ta giống như lời mẹ nói, không từ thủ đoạn đoạt lấy tình yêu, chỉ cần chiếm hữu là được! Khát vọng cực độ phải được thỏa mãn, chỉ có đạt được là tốt rồi, cái gì cũng không quan tâm nữa! Salome là một cô gái điên cuồng tìm kiếm tình yêu, vì thế cô ta không tiếc phạm tội, đúng không? Mẹ dạy em, bà giải thích nhân vật của bà như vậy, cho nên em cũng cho là vậy? James, đừng nghĩ những lời kịch bà nói nữa, trong cố sự từ xa xưa này, người chân chính có tội là ai? Là ai khiến Salome hướng vua Herod đòi đầu của người yêu?"

Gã thanh niên có chút hoang mang nhìn y, tựa hồ căn bản không hiểu được ý của y.

"James, tất cả những việc em làm, là vì tìm kiếm tình yêu, chính vì cảm thấy mình chưa bao giờ đạt được mà dứt khoát từ bỏ hy vọng, trả thù hết thảy? Anh biết, em hiểu được cách làm như thế là có tội, em tình nguyện tiếp tục làm vậy! Nhưng mà, James, ai khiến Salome phạm tội?" Maurice Norman rõ ràng nói cho gã biết, "James, là Herodias bảo con mình đi lấy đầu của John, là mẹ của cô ta. Cuộc đời chúng ta đều bị hủy trong tay bà ta."

Gã thanh niên dùng ánh mắt cổ quái nhìn y: "Mày đang nói gì, Morris?"

"Còn chưa hiểu sao, mẹ, bà ta đối xử cay nghiệt với em, rẻ rúng em, mà đối với anh......" Người đàn ông mắt xanh khó khăn dừng một chút, "Em nghĩ năm đó anh mới mười mấy tuổi sẽ bằng lòng cùng một phụ nữ hơn 40 tuổi, đồng thời có quan hệ huyết thống với mình lên giường sao?"

James nhíu mày: "Mày muốn nói cho tao biết mụ phù thủy kia ép buộc mày? Tại sao mày không trốn đi, không báo cảnh sát?"

"Bởi vì bà ta dùng em uy hiếp anh."

"Tao?" Gã thanh niên khinh miệt cười rộ lên, tựa hồ cảm thấy hoang đường, "Làm sao có thể?"

"James, em có từng khám bác sĩ không, về vấn đề thiếu hụt bẩm sinh của mình....... Nếu em đã đi, bác sĩ sẽ nói cho em biết, đó là sự bất thường do cận huyết tạo thành."

Gió đục ngầu thổi qua mặt họ, tựa hồ có chút gì đó lạnh lẽo dính trên da, tầng mây trên bầu trời càng dày hơn, thấp đến nỗi phảng phất như sắp đè xuống mặt đất. Mọi người trên mái nhà cơ hồ đồng thời ngẩng đầu, sau đó phát hiện nước mưa mang theo bông tuyết màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống.

"Tuyết rơi?" Daniel kinh ngạc ngừng khóc.

Alex nhìn James, phát hiện sự hung hãn trên mặt gã đã rút đi hoàn toàn, nhưng không phải bởi khiếp sợ mà trong thoáng chốc có chút mờ mịt. Gã lắc đầu, tựa hồ muốn làm rõ ràng hết thảy những việc này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Lúc này một vài âm thanh rất nhỏ truyền tới, hình như là máy bay trực thăng, Alex nhìn xung quanh một chút, phát hiện trên cao ốc phụ cận có bóng người màu đen đang di chuyển, chỉ chốc lát sau phía sau cũng truyền tới tiếng bước chân —— Cảnh sát trong lúc bất tri bất giác đã vây quanh chỗ này. Alex không quay đầu lại, bởi vì ánh mắt James một lần nữa đã trở nên sắc bén lên.

"À, xem ra ngài vẫn báo cảnh sát nhỉ, thám trưởng." Gã thanh niên đột nhiên lại kéo Daniel vào trong ngực mình, dao phay cũng gác trên cổ đứa bé, "Tôi biết, ngài làm cảnh sát, có thói quen nghề nghiệp."

"Bình tĩnh một chút, James!" Người đàn ông mắt xanh kêu lên.

"Chẳng phải mày muốn giết tao sao?" Cảnh thám tóc đen nói với gã, "Thả đứa trẻ ra, tao qua đó!"

"Alex!" Maurice Norman muốn ngăn cản anh, "Đừng như vậy, để tôi qua đó, đừng làm chuyện điên rồ!"

"Đó là con của tôi, tiến sĩ!" Alex từng bước một đi qua đó, cuối cùng anh ngừng lại bên cạnh chỗ vứt súng ngắn.

Các cảnh sát phía sau từ từ đến gần họ, dẫn đầu chính là Emily Davidson, cô ta giơ cao súng kêu lên: "Buông đứa trẻ ra, ngay lập tức!" Nữ FBI già giặn nói với Alex và Maurice Norman, "Mau tới đây, các anh, đừng kích động!"

Khóe miệng James đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm, gã không để ý đến lời của nữ điều tra viên, nhưng dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá qua lại khuôn mặt của hai người đàn ông trước mặt. "Không cần vĩ đại như vậy, thám trưởng, còn Morris nữa," Gã chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt ve cổ Daniel, "Tao nghĩ giết bất cứ đứa nào trong bọn mày cũng không hiệu quả bằng thương tổn thằng oắt này, tao mới đầu ghen ghét với hai đứa bọn mày —— Bọn mày đều có đối tượng để nỗ lực hy sinh cho mình nhỉ! Nhưng mà tao không có, tao một người cũng không có!"

Gã lùi đến mép lan can, giơ cao dao lên, cơ hồ trong nháy mắt, Maurice Norman gào lên thảm thiết, mà đồng thời còn có một tiếng súng vang lên.

Thời gian phảng phất như bất động, sau đó dao trong tay James rơi xuống mặt đất. Daniel thoáng sửng sốt, sợ đến quỳ trên mặt đất, sợ hãi thét chói tai, mà gã đàn ông phía sau nó mang trên mặt nụ cười quỷ dị, thân thể xiêu vẹo đột ngột ngã ngược ra ngoài lan can.

Maurice Norman hoảng sợ, y bất chấp tất cả chạy lên, vươn tay ra. Song chỉ kém một giây, James đã cùng những bông tuyết rơi xuống dưới lầu.

Alex nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt của Morris. Anh vứt khẩu súng vào thời khắc mấu chốt nắm được trong tay, chạy như bay tới, đem con trai đang bên bờ tử vong đoạt lại gắt gao ôm vào lòng......

 

(Tòa nhà New York Times là một nhà chọc trời ở phía tây của Midtown Manhattan, Thành phố New York, Mỹ. Tòa nhà này hoàn thành năm 2007. Đơn vị thuê chính là Công ty New York Times, chủ xuất bản The New York Times, The Boston Globe, International Herald Tribune và các báo khác. Công ty xây dựng là liên danh Times Company, Forest City Ratner. Tòa nhà này có chiều cao 319 m với 52 tầng. Đến đầu năm 2008, đây là tòa nhà cao thứ 26 thế giới - Nguồn wiki)