Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che

Chương 18

Alex nhớ rõ mình trước kia rất thích chơi trò điền chữ, thậm chí tới mức si mê. Thời đại học anh cẩn thận che giấu tính hướng, anh né xa các bạn học, dùng một cây bút máy và tờ giấy giết thời gian. Anh đem tinh lực dư thừa của mình đặt trong những ô vuông này, vắt hết óc tìm kiếm ký tự chính xác. Anh biết yếu điểm của loại trò chơi này quyết định ở trong từng ô vuông đều chỉ có thể có một lựa chọn chính xác, bất luận một vòng sai sót gì, cuối cùng sẽ dẫn đến cả trò chơi không cách nào hoàn thành.

Hiện giờ anh một mình ngồi trên hành lang bệnh viện, thoáng thở dài một hơi, biết mình phải đi tìm kiếm ô vuông sai trong vụ án này.

Emily Davidson đã quay về cục cảnh sát, cô phải đi sắp xếp thủ tục tìm kiếm và bắt Bernard Spike trước, còn Billy White cũng bị anh xua đến khoa giám định vật chứng, bởi vì họ phải báo cáo suy đoán phát hiện của họ cho lão Bob, cũng tùy thời hướng ông ấy truyền đạt kết quả xét nghiệm vật chứng mới nhất. Alex một mình đi ngược lại quy tắc "Hai người hành động", chỉ dự định một mình đến gặp Maurice Norman —— Người đàn ông anh từng cực kỳ tin tưởng kia.

Lúc đi về phía bãi đỗ xe, anh gọi cho Petty Franklin một cú điện thoại, xác định lá bài cuối cùng phải đánh ra. Sau khi chiếm được đáp án giám định vết máu, anh khởi động ô tô, nhắm đại lộ thứ 7 hướng đông lái đi.

Maurice Norman từng viết địa chỉ của mình trên bản thông tin của Alex, hơn nữa nói hoan nghênh anh đến chơi bất cứ lúc nào. Khi ấy trong ánh mắt xanh biếc xinh đẹp của người đàn ông kia lóe ra màu sắc khiến kẻ khác mê muội, khiến anh con lai tóc đen không cách nào cự tuyệt mà gật đầu, nhưng hiện giờ Alex lại phải dùng thân phận của một cảnh sát gõ cửa nhà y.

Tiếng chuông kiểu chim hót vang lên thật lâu, Maurice Norman cao lớn mặc áo ngủ mở cửa, vừa nhìn rõ ràng người bên ngoài xong y lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Alex!" Y cười nói, "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi muốn nói chuyện với anh." Cảnh thám tóc đen bình tĩnh hỏi, "Có thể để tôi vào không?"

"Đương nhiên, đương nhiên, mời vào."

Maurice Norman nghiêng người, làm ra tư thế hoan nghênh. Alex cười cười, đi vào phòng khách.

Nhà trọ này bố trí rất lịch sự tao nhã, cũng rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống nhà ở của một người đàn ông độc thân, vật dụng trong nhà đều là màu nâu sẫm mộc mạc, cửa sổ và trên bàn có hoa hồng vàng còn tươi mới, trên tường treo vài bức họa của Picasso phục chế, một ít CD và tạp chí đặt trên sofa, tựa hồ đã đọc được một nửa, trên ban công có một kính viễn vọng, hướng về bầu trời trên cao. Nhìn ra được chủ nhân nơi này là một người có cuộc sống thú vị phong phú.

Alex đánh giá trong nhà một vòng, ngồi xuống, Maurice Norman đặt tay trong túi hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Rất tốt, tiến sĩ, anh có một căn nhà thoải mái."

"Nếu có một người cùng tôi chia sẻ thì càng tốt hơn." Người đàn ông tóc nâu nhạt quay đầu lại nhìn phòng bếp một chút, "Cậu muốn uống chút gì không?"

"Không cần, tôi đã uống chút sữa bò dọc đường rồi." Alex ngồi xuống sofa, nhìn Maurice Norman, "Anh nghỉ ngơi ở đây sao, tiến sĩ?"

"Đúng vậy, cậu biết đó, thời gian này tôi ngủ quá ít."

"Ban ngày phải lên lớp, tối còn thay tôi làm bạn với Daniel, quả thật mệt chết đi." Alex nhíu mày, "Nhưng mà, Morris, tôi không rõ tại sao hôm qua nghỉ ngơi không tốt, lại muốn chạy đến giáo đường St. John chứ?"

Người đàn ông mắt xanh thoáng sửng sốt: "Cậu đang nói gì vậy? Alex, tôi nói rồi hôm qua sau khi tan giờ học tôi đến bệnh viện trông Daniel, nào có thời gian đến nơi khác nữa."

Alex lạnh lùng nhìn y: "Từ 5h30 chiều ngày hôm qua đến 6h, cha xứ Matthew Oliver bị tập kích trong phòng nghỉ ở giáo đường của ngài, ngài nói trước khi hôn mê nghe được tiếng của anh."

"Không thể nào, Alex, tôi khi ấy đang ở bệnh viện mà." Maurice Norman không cho là đúng nói, "Một người gần hôn mê rất có khả năng nghe lầm."

"Phải không? Nhưng ở hiện trường CSI tìm được hai vết máu người, một là của cha xứ, một đã xác nhận không phải của đối tượng tình nghi. Nếu anh chưa từng đến giáo đường St. John, để tôi lấy một ít tế bào da trên khoang miệng đi, đối chiếu DNA sẽ rõ ràng hết cả."

Cơ hồ trong nháy mắt này, Alex nhìn thấy trên mặt Maurice Norman lộ ra một loại thần sắc tức giận, nhưng y lập tức quay đầu đi, không nói gì. Người đàn ông tóc đen cảm thấy một trận thất vọng, anh từ trong túi lấy ra cây bông tăm cầm trên tay, dùng giọng điệu cứng rắn yêu cầu: "Hiện giờ mời anh hé miệng."

Maurice Norman không hề nhúc nhích, ngực y kịch liệt phập phồng, dường như đang khống chế tâm tình, chờ y lại nhìn về hướng Alex, đã bình tĩnh như mọi người.

"Cậu từng điều tra tôi?" Y hỏi, "Alex, cậu không tin tôi, cho nên đến trường học?"

"Đúng vậy. Đáng tiếc anh cũng không làm ra chuyện có thể khiến tôi tin tưởng." Cảnh thám tóc đen hướng bông tăm ra phía trước một chút, lặp lại, "Hé miệng, tiến sĩ."

Người đàn ông mắt xanh hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười khổ: "Không cần." Y mở áo ngủ, lộ ra vùng cổ: Phía dưới cổ chỗ gần tới xương quai xanh, rõ ràng có một đường vết thương mới.

Tay Alex thoáng run lên, bông tăm rơi trên mặt đất: "Thật là anh.......Tại sao anh lại xuất hiện ở giáo đường?"

"Tôi chỉ muốn tìm cha xứ Matthew Olivew nói một ít chuyện cá nhân ——"

"Đủ rồi, Morris! Đừng nói dối tôi nữa!" Người đàn ông tóc đen đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời y, "Anh đã sớm biết vụ nổ kia đúng không? Anh nói đã xem TV mới lo tôi bị thương trong vụ nổ, trên thực tế thời gian anh gọi điện thoại trước khi tin tức được phát ra! Anh biết rõ chuyện sắp xảy ra, đúng không? Anh rốt cuộc đang che giấu cái gì?"

"Tôi có thể giấu giếm cái gì, Alex? Khi cậu để tôi trở thành chuyên gia trợ giúp không phải đã từng điều tra tôi sao? Cảnh sát có thể tra được hết thảy về tôi."

"Đúng vậy, nhưng không kể cả trị liệu tâm lý mang tính cá nhân!" Alex nhìn Maurice Norman kinh ngạc, chậm rãi nói, "Tiến sĩ, tôi đã gặp bác sĩ Hans Martin ở trường......"

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này lần đầu tiên hiện ra sự khiếp sợ và chật vật, y dựa vào mép sofa trượt xuống, rũ mắt suy nghĩ, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ông ấy đã nói cho cậu biết những gì?"

"Cái gì cũng không có, trừ trị liệu cố định của anh và tính cáu kỉnh thời thanh thiếu niên." Alex đi tới ngồi xổm trước mặt Maurice Norman, khô khốc nói: "Tại sao không nói rõ chân tướng cho tôi? Anh tới cùng đang giấu giếm cái gì, Morris? Anh đến tột cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa? Tôi thậm chí hoài nghi........ Hoài nghi anh tiếp cận tôi, có phải cũng mang theo mục đích khác hay không!"

Câu nói sau cùng khiến người đàn ông mắt xanh ngẩng phắt đầu lên, y thống khổ né tránh tầm mắt của Alex: "Cậu đã hoài nghi cảm tình của tôi đối với cậu sao, cảnh quan? Chỉ có điểm này, tôi cho tới giờ chưa từng nói dối...... "

"Vậy nói cho tôi biết chân tướng! Tôi muốn chính anh nói ra, chứ không phải tôi từ trong miệng người khác biết được hết thảy! Morris, anh hiểu tôi có thể làm như vậy! Tôi có thể hướng kiểm sát trưởng xin điều tra bệnh án của anh, tôi có thể đem anh liệt vào đối tượng tình nghi! Tôi cái gì cũng có thể điều tra ra!"

"Tại sao cậu không làm thế đi?"

"Tôi muốn chính anh nói cho tôi biết, Morris!" Anh con lai tóc đen nâng đầu y, bắt buộc y phải nhìn về phía mình, "Nghe này, Morris, nói cho tôi biết tại sao anh lại ở giáo đường? Làm thế nào anh biết được hành động của hung thủ? Tôi không tin anh có dính líu gì đến hung thủ! Bởi vì anh cứu cha xứ, không phải sao? Tại sao anh không báo cảnh sát? Còn nữa, đến tột cùng anh đang trị liệu cái gì? Quá khứ của anh xảy ra chuyện gì...... Hết thảy những việc này, tôi muốn anh tự mình nói cho tôi biết!"

"Tại sao......"

Alex có thể từ con ngươi xanh biếc kia nhìn thấy được khuôn mặt kích động của chính mình, nhưng lại không thể nhìn thấy được linh hồn của người đàn ông này, song nhiệt độ cơ thể y rõ ràng đang từ lòng bàn tay truyền tới tận trong tim. Tại sao, việc này còn phải trả lời sao? Anh đột nhiên ôm siết lấy người trước mặt ——

"Morris.......Tôi yêu anh........" Anh thì thào nói bên tai người đàn ông tóc nâu nhạt, "Thật sự đáng sợ, tôi đã yêu anh. Đừng gạt tôi nữa, cũng đừng giấu giếm nữa....... Anh không biết việc này có bao nhiêu tàn nhẫn sao?"

Bàn tay ấm áp qua hồi lâu mới thử thăm dò vòng quanh người anh, cảnh thám máu lai lập tức càng ôm chặt lấy Maurice Norman hơn nữa, tựa như muốn khảm nạm y vào trong máu thịt mình.

Giọng nam trầm thấp dễ nghe phát ra tiếng thở dài, chấn động từ giữa ngực hai người truyền khắp tứ chi. "Alex...... Alex...... Cám ơn cậu." Người đàn ông mắt xanh buông anh ra, mỉm cười nói, "Đến đây đi, chúng ta ngồi xuống, tôi sẽ kể tất cả mọi chuyện cho cậu biết."

Trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại, họ mặt đối mặt ngồi trên sofa, ai cũng không mở miệng, Maurice Norman vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn xa xa, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Alex không mở miệng, chỉ im lặng mà kiên nhẫn nhìn chăm chú vào y. Người đàn ông mắt xanh áy náy cười với anh, hỏi: "Còn nhớ không, cảnh quan, lần đầu tiên tôi cùng anh đến bệnh viện gặp Daniel, chúng ta từng ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh trò chuyện. Tôi khi ấy nói cho cậu biết: Nếu tôi có một đứa con trai, tôi sẽ yêu nó như cậu yêu thương Daniel vậy, có lẽ so với tình yêu của cậu càng mãnh liệt hơn."

Alex hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi có ấn tượng."

Maurice Norman từ trong túi móc ra điếu thuốc lá châm lửa, bình tĩnh nói: "Như cậu đã biết, tôi sinh ra ở thành phố St. Cloud của Minnesota, tôi từng kể với cậu cha mẹ tôi đã qua đời, trên thực tế từ khi tôi sinh ra đã không có ký ức về cha mình. Mẹ...... của tôi, bà là một diễn viên kịch địa phương có chút danh tiếng, bà có một mái tóc vàng, tương đối có mị lực, rất nhiều đàn ông đều thích bà, nhưng bà cự tuyệt tái hôn. Cậu biết tại sao không?"

Alex lắc đầu.

Maurice Norman cười ha hả: "Đó là vì bà thích đàn ông trẻ tuổi, đàn ông trẻ đến mức chỉ có vài tuổi hoặc mười mấy tuổi —— Ừm, căn bản không thể tính là đàn ông nhỉ! Bà chính là thích bé trai!"

Trong lòng Alex phảng phất như bị đâm vào một cây kim thép, anh nhất thời có thể đoán được những sự tình phát sinh về sau, mà sự tình này khẳng định xảy ra trên người Maurice Norman.

"Đúng vậy, lạm dụng tình dục." Người đàn ông mắt xanh nhìn vẻ mặt của anh, giễu cợt cười, "Việc này bắt đầu từ khi tôi bảy tuổi, bà thích trêu cợt tôi, vốn tôi cũng không hiểu tại sao bà muốn làm vậy, nhưng về sau tôi dần dần hiểu chuyện hơn. Bà thích đánh tôi, lột tôi trần truồng trói lại, sờ soạng khắp người tôi....... Chờ tôi lớn hơn một chút, bà bắt đầu ép tôi mặc nội y của bà, ngủ cùng bà....... Trên người tôi thường thường che kín vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng bà nói cho tôi biết bà rất yêu tôi, nếu tôi nói ra việc này, bà sẽ giết tôi......"

Alex bụm miệng, cảm thấy trong dạ dày cực kỳ khó chịu.

"Tính tình của tôi từ từ bắt đầu trở nên nóng nảy, thích trò chơi nguy hiểm máu me, hơn nữa thường đánh nhau với người khác, thậm chí lấy thú cưng của hàng xóm trút giận, tôi thậm chí còn lén giấu dao nhíp, dao găm. Nhưng đáng sợ nhất là chuyện năm tôi 13 tuổi kia....... Một năm kia, mẹ tôi mang thai......"

Cảnh thám tóc đen lộ ra khuôn mặt trắng bệnh: "Trời ơi, Morris......"

Người đàn ông mắt xanh hung hăng dụi tắt điếu thuốc, cười nói: "Cậu cũng đoán được mà, Alex, đó là con của tôi. Khi đứa trẻ kia ra đời, tôi liền biết cả đời mình không cách nào yêu phụ nữ được nữa! Tôi hận họ! Tôi chạm vào da họ đều muốn nôn ra!"

Alex nắm lấy tay Maurice Norman, anh nhớ tới lúc ăn cơm ở Phúc Thọ Lâu, người đàn ông này kiên định nói bắt đầu từ khi 13 tuổi y đã biết mình là một người đồng tính —— Nguyên lai chân tướng sự thật đáng sợ đến thế! Anh chợt cảm thấy đau lòng, đau đến không thể chịu đựng được.

Maurice Norman nhìn người đàn ông trước mặt, dùng sức nắm chặt tay anh trong lòng bàn tay, nhàn nhạt cười nói: "Cậu vĩnh viễn không rõ đó là cảm giác gì, Alex....... Đứa trẻ kia, nó vừa là em trai tôi, vừa là con trai tôi. Khi đó tôi mới 13 tuổi, tôi quả thật muốn phát điên! Tôi mỗi tối đều trốn ngoài phòng ngủ nhìn đứa trẻ trong nôi, tôi đã rất nhiều lần muốn bóp chết nó, nhưng vừa nhìn thấy mặt nó tôi lại không xuống tay được! Nó khóc với tôi, cười với tôi...... Nhưng với tôi mà nói, có lúc tôi sẽ thật vui sướng đút sữa bò cho nó, có đôi khi nhìn thấy nó đã muốn nôn.......Tôi thật sự không chịu được nữa! Nhưng cuối cùng tôi vẫn yêu thương nó, cậu biết sao không, khi cậu nhìn thấy Daniel, cậu hẳn phải biết. Một đứa trẻ của riêng mình, bản thân chuyện này rất thần kỳ, tôi chỉ đành không có lựa chọn nào khác mà thương nó. Tôi đặt tên cho nó, gọi nó là James....... Mỗi lần mẹ tôi làm loại chuyện này với tôi, tôi đều ở bên cạnh kêu tên nó khóc lớn một hồi."

"Tại sao không báo cảnh sát, Morris?"

"Tôi từng nghĩ đến chuyện đó, thậm chí từng bấm 911...... Nhưng tôi sợ, nếu mẹ biết sẽ làm gì James? Mặc dù cảnh sát cứu chúng tôi, bí mật này về sau phơi bày ra ánh sáng, người khác sẽ nhìn James thế nào? Họ sẽ ở sau lưng nó nghị luận cả đời, nói nó là đứa trẻ loạn luân sinh ra! Vì nó tôi có thể nhẫn nhịn, do đó sau khi tôi vào trung học liền quyết định, phải thi đậu đại học rời khỏi chỗ này, tôi sẽ dẫn James cùng đi!"

"Anh không làm được sao?"

"Tôi không còn ra ngoài dùng nắm đấm để trút giận nữa, đem tất cả tinh lực đặt trên sách vở. Tôi liều mạng học tập, thành tích vượt bật, nhưng vì số lần đánh nhau quá nhiều, rất nhiều đại học đều từ chối tôi, mãi đến....... Đại học Colombia phái bác sĩ Hans Martin tới..... Tôi rốt cuộc có thể rời khỏi căn 'nhà' kia."

"Bà ấy không ngăn cản anh sao?"

"Chỉ là không thành công thôi, mà tôi cũng rất cẩn thận không tiết lộ kế hoạch tương lai ra, thậm chí nhân nhượng bà đủ điều. Bà muốn tôi làm gì tôi cũng nghe theo, tôi tưởng rằng chỉ cần nhịn thêm chút nữa là tốt rồi. Nhưng tôi trăm triệu lần không ngờ tới, đêm hôm đó, chúng tôi đang trên giường.......Bị James nhìn thấy."

Alex có thể cảm giác được thân thể người đàn ông này có chút phát run, y đang chịu đựng thống khổ cực lớn.

"Khi ấy nó đã sáu tuổi, nó là một đứa trẻ thông minh, cực kỳ thông minh, nó hoàn toàn biết chúng tôi đang làm gì.......Người đàn bà kia thậm chí còn muốn cho nó gia nhập cùng chúng tôi, nhưng tôi ôm nó chạy mất! Từ ngày đó trở đi, nó bắt đầu chán ghét tôi, thậm chí xa lánh tôi. Chờ lúc tôi trúng tuyển đại học tôi muốn dẫn nó đi, nhưng nó cự tuyệt......" Maurice Norman nhìn Alex, "Cậu nhất định không biết tôi hối hận cỡ nào đâu, cảnh quan, nếu tôi biết về sau sẽ phát sinh loại chuyện này, tôi sẽ bất cần tất cả mang nó đi."

Người đàn ông tóc đen chần chừ một chút: "Ý anh là mẹ của anh và nó......"

"Không, không, không có." Maurice Norman lắc đầu, "Trên người nó mang di truyền cận huyết dẫn tới dị dạng, nó vô sinh, việc này đối với nó mà nói là chuyện may mắn —— chí ít may mắn hơn tôi, mẹ tôi không hề hứng thú với nó."

"Vậy về sau thế nào?"

"Sau khi tôi rời khỏi nhà, mẹ dùng James uy hiếp tôi, yêu cầu tôi đúng hạn trở về, tôi làm theo. Nó ngày một lớn lên, cũng ngày một hận tôi! Tôi chịu không được chuyện như vậy, dần dần giảm bớt số lần trở về. Sau này có công việc rồi tôi không về nữa, vì vậy bà mang James đến New York tìm tôi. Bởi vì sợ ngồi máy bay, họ đi đường thủy, nhưng.......Nhưng.......Trên thuyền xảy ra hỏa hoạn......." Maurice Norman hung hăng vò đầu tóc mình, "Chúa ơi, năm ấy James mới 16 tuổi! Người đàn bà kia chết tôi không tham dự tang lễ, nhưng James ngay cả thi thể cũng không tìm được.......Họ nói nó đã mất tích, rất có khả năng đã chết! Tôi thật sự không muốn tin, con của tôi cứ như vậy đã chết rồi!"

Người đàn ông tóc đen lo lắng nhìn y, anh có thể tưởng tượng được nếu mình nghe tin Daniel chết sẽ có tâm tình gì: "Về sau thế nào, Morris, về sao thế nào?"

Người đàn ông mắt xanh ngẩng đầu, cười khổ nói: "Về sau? Về sau cái gì cũng không tìm được. Tôi trở về New York, tiếp tục phối hợp trị liệu với bác sĩ Hans Martin, tôi muốn quên tất cả quá khứ, tất cả. Tôi đã làm được, tôi mà cậu nhìn thấy đây đã thoát thai hoán cốt. Còn nhớ quyển sách đầu tiên của tôi không?"

" 《 Cắt đứt đầu và chiếm hữu tình yêu 》."

"Đúng vậy, đó là bác sĩ Martin cổ vũ tôi viết, bởi vì có thể nghiên cứu Salome, chứng tỏ tôi không còn trốn tránh nữa, tôi có thể đối mặt với quá khứ."

Alex nhíu mày: "Tôi không rõ, Morris."

"À, đúng rồi, cậu chắc hẳn không biết, nhân vật nổi tiếng nhất của mẹ tôi chính là Salome. Bà đã đóng vai người phụ nữ kia một cách hoàn mỹ, thậm chí......Thâm chí ở trên giường cũng thích mặc trang phục diễn kia. Tôi và James không chỉ một lần nghe bà như phát điên đọc lời thoại."

Alex giật mình mở to hai mắt, chợt cảm thấy sau lưng tuôn mồ hôi lạnh. Sương mù trong đầu anh tựa hồ bị trận cuồng phong bất thình lình này thổi lên một góc, lộ ra chân tướng dữ tợn mà lại quá mức tàn khốc. Anh nhìn chằm chằm Maurice Norman, gian nan hỏi: "Tiến sĩ, chẳng lẽ...... Hung thủ là......"

"Đúng vậy." Người đàn ông mắt xanh tỉnh táo gật đầu, "Người các cậu muốn tìm chính là James. Tôi mặc kệ nó hiện giờ dùng tên gì, hoặc biến thành bộ dạng thế nào, nó quả thật chính là em trai và......con trai tôi."