Kỳ thật từ một tháng trước, anh cũng đã nghĩ muốn thừa dịp này mang con trai đến công viên trung tâm chơi ván trượt, sau đó sẽ cùng nó đến khu bảo vệ động vật hoang dã vịnh Jamaica xem. Nhưng trận mưa to liên miên không dứt này đã phá rối kế hoạch của anh, anh còn nhớ rõ tình hình tối qua khi mình gọi điện cho vợ trước.
"Không được, Alex, em rất xin lỗi." Fanny Bolton dùng giọng điệu gượng gạo nói với anh, "Em không thể để Daniel đến chỗ anh, hiện giờ thời tiết không thích hợp để ra ngoài.
"Em biết bọn anh có thể đổi cách chơi đùa mà, Fanny." Alex kiên nhẫn khuyên, "Em xem, anh có thể cùng Daniel ở nhà đánh cờ, bọn anh còn có thể đến khu vui chơi trong nhà --"
"Anh nói thì hay rồi, nhưng đây chỉ là hoạt động anh tạm thời nghĩ ra. Daniel mới 5 tuổi, chẳng lẽ anh không cho rằng nó cần một ngày nghỉ phong phú, sắp xếp chu đáo cẩn thận? Hành động không có kế hoạch như vậy tuyệt đối không được, không an toàn."
"Nghe này, Fanny, anh có thể cam đoan Daniel ở chỗ anh sẽ rất vui vẻ. Anh là một cảnh sát, anh hoàn toàn bảo vệ được con mình."
"Việc này không liên quan đến nghề nghiệp của anh, Alex. Đổi thời gian khác thôi, qua Giáng Sinh thế nào?"
"Fanny, tòa án cũng không tước quyền thăm nuôi của anh mà? Anh đã 5 tháng rồi chưa được gặp Daniel......"
Giọng nữ trong điện thoại dừng một chút, tiếp đó như trước vô cùng cứng nhắc trả lời: "Anh sẽ gặp được con, Alex, bất quá không phải lúc này. Thật xin lỗi, em phải cúp điện thoại......"
Trên thực tế, Alex Li rất hiểu vợ trước chỉ đang tìm cớ ngăn cản con trai và mình gặp mặt, cho dù khi bọn họ ly hôn tòa án không quan tâm đến sự phản đối của Fanny, kiên trì cho anh chia đều nửa năm có năm lần cơ hội gặp con trai, nhưng người phụ nữ cố chấp này vẫn dùng tất cả biện pháp cắt giảm số lần gặp đến mức thấp nhất. Đương nhiên từ góc độ của cô ta mà nói việc này có đủ lý do rồi --
Bởi vì Alex Li là một đồng tính luyến ái.
Người cha xui xẻo này từ đầu giường cầm lấy kẹo socola có nhân và nón lưỡi trai chuẩn bị cho con trai cầm lấy, lại buông xuống, sau đó chậm rì rì từ trên giường đứng dậy, đi vào phòng rửa mặt xử lý cho mình. Sau khi lấy kem đánh răng ra, anh đối diện với một người đàn ông cực kỳ tuấn tú phản chiếu trong gương --
Bề ngoài của Alex Li trộn lẫn giữa những nét đặc thù của người phương Đông và người phương Tây, tóc đen mềm mại bởi vì không có keo vuốt tóc cố định mà rũ trên trán, đường nét khuôn mặt rõ ràng mà không có vẻ cứng nhắc; ánh mắt của anh thâm thúy mê người, là một loại xanh sẫm gần với màu đen, điều này làm cho anh nhìn qua tràn ngập mị lực thần bí của phương Đông; vóc dáng anh so với người da trắng xem như lùn, hình thể cũng rất thon gầy, nhưng cũng không gầy yếu, cơ thể xinh đẹp bám trên khung xương cân xứng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Tướng mạo xuất sắc này phần lớn xuất phát từ dòng máu Trung Quốc chảy một nửa trong cơ thể anh.
Cha của anh 35 năm trước từ Hong Kong di cư đến Hoa Kỳ, sau đó cưới người mẹ xuất thân từ gia đình Thiên Chúa giáo của anh. Trong hoàn cảnh như thế, năm Alex 15 tuổi phát hiện mình rất có hứng thú với con trai, quả thực cảm giác như ngày tận thế. Anh hao tâm tổn sức che giấu đến đại học, để chứng minh mình là một người đàn ông không hơn không kém mà làm cảnh sát, thậm chí kết hôn, sinh con, đáng tiếc thứ dục vọng này không phải thứ anh có thể khống chế.
Anh đối với vợ không hề có chút "tính hứng thú", quan hệ của hai người từ sau khi sinh con rơi xuống điểm đóng băng. Hai năm trước Fanny ngẫu nhiên phát hiện anh cùng một nam kỹ ở trên giường quay cuồng, lập tức không chút do dự mang theo Daniel 3 tuổi cùng anh ly hôn; càng hỏng bét chính là, cha mẹ ở tận New Jersey cũng biết tính hướng của anh, hơn nữa nói rằng không muốn gặp lại anh nữa......
Alex Li cạo đám râu lởm chởm đã rất lâu rồi mới mọc ra, sau đó dùng nước lạnh rửa sạch bọt. Tinh thần của anh đã khá hơn, tựa hồ cũng hiểu được mình chắc chắn sau Giáng Sinh mới có thể nhìn thấy con trai. Anh kềm nén ý niệm khiếu nại Fanny lên tòa án trong đầu, sau đó pha cho mình tách cafe, đặt súng vào, chuẩn bị đến trường bắn. Có lẽ vì thẹn với người phụ nữ từng là vợ anh, anh luôn vô thức mà đem bất mãn đối với cô ấy dùng đủ loại phương thức dời bỏ đi.
Alex cũng không thích mở dù, nếu không phải loại mưa to này có thể tưới anh đến ướt như chuột lột, anh luôn mặc áo khoác mũ trùm, chầm chậm chạy đến nơi mình muốn đi.
Mặc dù là đầu thu, nhưng nhiệt độ hạ xuống không ít, trên mặt đất, ướt sũng, có rất nhiều vũng nước đọng. Khi anh chạy qua quãng trường cũ, nhìn thấy mấy người lang thang trốn bên cạnh thùng xăng nướng ăn, sau lưới sắt là vùng trời thoáng đãng của sân bóng rổ, trẻ con ngày trước thích chơi những thứ này đều ngoan ngoãn ở trong nhà, chỉ có một vài bà bác ôm đồ mua từ siêu thị chậm chạp đi qua. Dưới đất đường ống hơi nước bốc lên khói trắng thỉnh thoảng bay tới mặt Alex, anh cảm giác được ngoài da mặt mình phủ một lớp gì đó lạnh buốt, nhưng không phân biệt được là mưa hay là mồ hôi.
"Chẳng lẽ thời tiết xấu thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy?" Sắc mặt anh âm trầm nghĩ, "Chỉ mưa một chút mà mọi người đều đã biến thành gấu ngủ đông?"
Sau khi quẹo qua góc đường thứ năm, anh từ ga ra của cục cảnh sát đi tới trường bắn ngầm, cởi nón trùm ướt sũng lắc đầu. Một người đàn ông thể trọng quá khổ đang từ cửa sổ phòng bảo quản đạn dược hướng anh phất tay: "Hắc, Alex."
"Xin chào, George."
"Tôi nghe nói cậu đang nghỉ phép."
"Ừm, tôi đang chuẩn bị xin sửa đến cuối năm." Alex chống khuỷu tay ở cửa sổ, "Cho tôi 20 viên đạn đi."
"Cậu luyện tập quá chăm chỉ đó, anh bạn." Người đàn ông béo như hà mã rất nhanh cầm đạn bày ra, "Hiện giờ cả cục cảnh sát có ai có được kỹ thuật bắn tốt như cậu chứ, tại sao không để cho mình thoải mái chút?"
Người đàn ông tóc đen nhận hộp đạn: "Đấu tự do của tôi không ổn, cho nên trước khi bọn tội phạm vung nắm đấm tôi phải cho bọn chúng nằm bẹp."
George nở nụ cười, bỗng nhiên lại thần bí hướng anh nghiêng người qua: "Ta nói, tay súng thiện xạ, tôi với cậu đánh cược một cái hamburger: Nếu bây giờ cậu đi trả phép, lão Bob nhất định sẽ vui vẻ đến nỗi mời cậu uống mấy ly đó."
Alex nhướng cao mày, nhìn anh ta.
George vuốt ve ly sứ hình cờ Mỹ, thần bí hề hề hướng lên trên hất hất cằm: "Cứ đi thì cậu sẽ biết, sau đó mang cho tôi một phần cơm trưa cỡ lớn đặc biệt xuống, đừng quên tôi thích xịt mù tạt đó."
Alex cười khổ lắc đầu: "George, chẳng lẽ anh không biết mình nên giảm béo sao?"
"Ít ra cũng không phải hôm nay!"
Người đàn ông tóc đen tới trước một tấm bia, cài chụp tai cách âm lên, không chút hoang mang bắn ra 20 phát đạn, sau đó từ máy ghi chép điện tử báo ra thành tích 3 vòng 8, 7 vòng 9 và 10 vòng 10. Nhìn mục tiêu cơ hồ bị bắn thành rỗng ruột, anh khoái trá thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lên lầu tìm lão cấp trên của anh Bob Wilson.
(Tiêu: bia tập bắn đếm ngược, từ 4 đến 10, 10 là ngay hồng tâm.)
Là một người da đen, da của lão Bob kỳ thật cũng xem như rất trắng rồi, có chút gần với bộ dáng của người Puerto Rico. Một thân mỡ thừa khiến trên khuôn mặt 50 tuổi của ông rất khó tìm được nếp nhăn gì. Nghe nói thời trẻ là một đặc công cực kỳ kiệt xuất, bất quá từ sau khi phân công quản lý án giết người, thân thể cường tráng của ông dưới sự chăm sóc của vợ bắt đầu phát phì, mãi đến khi trở nên giống như một quả khí cầu.
Alex Li chào hỏi đồng nghiệp cười gật đầu, sau đó gõ cửa phòng làm việc của lão Bob. Khi anh nhìn thấy đôi mắt nhỏ như đậu tương của thám trưởng kia đột nhiên mở lớn, sau đó đôi môi đầy đặn nứt ra, anh ý thức được trong túi mình vừa vặn có đủ tiền mua một cái hamburger.
"Alex, thật vui được nhìn thấy cậu." Lão Bob khó khăn từ sau bàn làm việc lê xác ra, ha hả cười to, "Tôi tưởng cậu còn đang nghỉ phép! Daniel khỏe không?"
Người đàn ông tóc đen tự giễu cười: "Tôi muốn đổi thời gian đón nó sang đây. Bob, anh có đồng ý điều chỉnh ngày nghỉ của tôi đến cuối năm không, tôi đưa Daniel đến nơi xa một chút chơi."
Lão thám trưởng thoáng sửng sốt, lập tức vỗ vai Alex: "Đương nhiên, việc này hoàn toàn có thể. Qua Giáng Sinh thế nào, chơi thêm một tuần, các cậu có thể đến California."
"Cám ơn, Bob, anh là người tốt."
"Ừm, đừng vội nói vậy, nhóc con. Cậu còn phải làm chút chuyện đấy...... " Lão thám trưởng chớp chớp mắt, từ trên bàn cầm lấy một phần tài liệu, "Đây là vụ án hôm qua vừa lên báo, tôi hy vọng cậu có thể tiếp nhận."
Alex có chút ngoài ý muốn hỏi: "Nhưng Ben còn ở bệnh viện, cậu ấy gãy một chân không có cách nào theo tôi hợp tác."
"Đừng lo, tôi phái một người làm cộng sự tạm thời cho cậu." Lão Bob đi tới cạnh cửa ra hiệu, một thanh niên vóc dáng trung bình mắt xám đi tới. Thám trưởng hướng Alex giới thiệu nói: "Đây là Billy White, cậu ấy vừa mới tốt nghiệp nửa năm, từ Kansas điều tới. Billy, đây là Alex, cậu ấy chính là một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, còn là tay thiện xạ hiếm có của chúng tôi. Tôi nghĩ các cậu nhất định sẽ hợp tác vui vẻ, đúng không, mấy nhóc?"
"Chào ngài, trưởng quan!" Thanh niên có khuôn mặt búp bê nhiệt tình theo sát Alex bắt tay, "Rất hân hạnh được biết ngài."
"Xin chào." Người đàn ông tóc đen đứng dậy, vội vàng trừng mắt liếc lão Bob.
Thám trưởng giả vờ ho khan vài cái, lại dời thân thể thô to của ông về sau bàn làm việc: "Alex, tôi nghĩ cậu có thể xem trước tài liệu này một chút. Tối tôi mời cậu uống một ly thế nào, đến " Blue Cypress", chỗ cũ."
"Được, bất quá tôi phải về thay quần áo trước. À, cảnh quan White --" Alex chuyển hướng sang thanh niên bên cạnh.
"Billy, gọi tôi là Billy đi, trưởng quan."
"Tốt, Billy, có thể nhờ cậu giúp tôi một việc không?"
"Rất sẵn lòng, trưởng quan." Thanh niên này khẩn thiết gật đầu, vì vậy Alex đem văn kiện cất kỹ, rồi từ trong túi tiền lấy ra vẻn vẹn mấy đồng tiền xu.
"Xin giúp tôi mua một cái hamburger đặc biệt cỡ lớn đưa cho George phòng bảo quản đạn dược." Anh đặt tiền xu lên tay thanh niên, sau đó giữa hai ánh nhìn ngạc nhiên nghiêm nghị bổ sung, "Nhớ kỹ, phải xịt mù tạt."
Quán bar "Blue Cypress" cũng không lớn, trang hoàng cũng bình thường, nhưng ông chủ có một tay pha chế rượu đặc biệt kỹ xảo, cho nên Bob Wilson rất thích tới đây. Ông luôn thích ngồi ở vị trí cách sân khấu gần nhất, mắt lim dim nghe cô gái da đen xinh đẹp kia lần lượt hát những ca khúc nhạc Jazz cũ, đặc biệt là của Ray Charles, chung quy luôn mang theo loại phong tình khác nhau.
Hôm nay lão Bob chiếu lệ gọi hai ly cocktail, sau đó cùng Alex ngồi trên ghế cố định, bất quá ông không có tâm tình nghe nhạc, chỉ dùng đầu ngón tay như củ cà rốt gõ bức ảnh trên bàn.
"Nhìn xem, Alex," Ông thở dài, "Bây giờ cậu biết tại sao tôi lại hoan nghênh cậu trả phép đến vậy rồi chứ."
Người đàn ông tóc đen theo thói quen nhướng mày: "Đúng vậy, mưu sát, lại một kẻ điên biến thái."
"Ngày hôm qua Billy đến hiện trường, cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy loại tình hình thế này, nôn đến rối mù."
Alex cực kỳ thông cảm cho cậu trai trẻ kia, bởi vì xế chiều hôm nay khi anh nhìn thấy ảnh hiện trường cũng vô cùng giật mình: Người chết là một nam giới da trắng trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vóc người hoàn mỹ, nếu đầu của anh ta còn ở vị trí vốn có, tin chắc sẽ làm rất nhiều cô gái say mê; Bất quá thật đáng tiếc chính là, trên bức ảnh đầu của anh ta cách thân thể chừng 10 feet, máu tươi từ giữa đoạn cổ phun ra, sau đó ngưng kết thành màu đen. Đầu lâu máu me đầm đìa đặt trong dĩa kim loại màu bạc, mà thân thể trần trụi bị bày thành tư thế giống chúa Giê-su chịu khổ nạn. Cả căn phòng đều là máu, trên tủ, trên màn cửa, trên bàn, trên sofa.......Nơi nơi đều thế, mà đĩa đựng đầu lâu lại đặt ở đầu giường, một câu nói rõ ràng được viết trên tường đối diện -- "Em rốt cuộc đã hôn được môi anh".
(1 feet = 0.3048 mét)
Alex có chút chán ghét dời tầm mắt, anh may mắn hôm nay mình không uống rượu vang đỏ.
"Thi thể được phát hiện trong tầng hầm của một khách sạn rẻ tiền." Lão Bob khảy bức ảnh này, nói, "Đại khái đã chết hai ngày, bởi vì nhiệt độ tương đối thấp, còn chưa bốc mùi. Nếu phục vụ viên mỗi ngày đúng hạn dọn phòng, có lẽ còn có thể phát hiện sớm hơn chút nữa."
"Tôi nghĩ về sau không ai bằng lòng thuê chỗ này đâu, bọn họ vĩnh viễn cũng không cần quét dọn nữa." Alex cười cười, tùy tiện cầm bức ảnh, hỏi, "Có phát hiện gì không?"
"Báo cáo của CSI còn chưa có đầy đủ, những phân tích sợi loại này còn phải đợi đến ngày mốt. Bất quá từ những thứ thu thập được sơ bộ ở hiện trường, dường như chưa hề có người thứ hai từng tồn tại, dấu tay, dấu chân, bộ lông.......Cái gì cũng không có!"
"Điều này không có khả năng, trừ phi hung thủ là u linh."
"Được vậy thì tốt rồi, chúng ta có thể đem vụ án chuyển cho nhà thờ, các cha cố nhất định sẽ vui lòng trừ quỷ." Thám trưởng sờ sờ cái đầu trụi lủi, phiền não nói: "Hiện giờ trên tay tôi còn một vụ bắt cóc và một vụ mưu sát, tôi thà rằng thằng chết tiệt này thật là ma quỷ, như vậy chí ít cũng không nằm trong phạm vi quản lý của tôi!"
Alex thông cảm nhìn cấp trên, hạ thấp giọng an ủi: "New York tỉ lệ phạm tội cao nhất năm 1990, tổng cộng phát sinh 2235 vụ án mạng, năm nay chỉ có 570 vụ, đây đã là thời đại tốt nhất rồi. Thả lõng chút, Bob, anh và tôi đều đã vì chiến tích của ngài thị trưởng bỏ thêm không ít phần, dân thành phố cũng rất hài lòng! Không hề nghi ngờ, lần này chúng ta cũng có thể nhanh chóng bắt được tên khốn đó, mặc dù thoạt nhìn hắn có chút giảo hoạt." Người đàn ông tóc đen thu hết ảnh về, "Ngày mai tôi gọi Billy, đến hiện trường trước một chuyến."
Ông da đen to béo cảm kích gật đầu với anh, "Cám ơn, anh bạn, có cậu cùng cậu ta làm việc tôi rất yên tâm,"
Alex cụng ly với lão Bob, cầm tài liệu chuẩn bị đi, lại từ trong túi quần lấy ra một thứ gì đó dùng ruy băng gói lại đưa qua: "Đưa cho Angela."
"Hửm?" Lão thám trưởng ngoài ý muốn nhận lấy, "Là cái gì?"
"Kẹo socola có nhân." Người đàn ông tóc đen cong khóe miệng, "Thừa dịp con bé còn chưa thay răng, có thể ăn nhiều một chút."
"Cám ơn, bé Xù nhà tôi sẽ thích thứ này." Lão Bob nghĩ đến cháu gái đáng yêu của mình, cười đến mắt cũng híp lại.
Trong miệng Alex nếm chút cay đắng: Nếu không xét thấy rằng Angela là một bé gái, có lẽ ngay cả nón lưỡi trai anh cũng đều tống đi luôn. Anh vỗ vỗ bả vai Bob tạm biệt, sau đó khép chặt áo khoác tiến vào trong cơn mưa nhỏ lúc hoàng hôn.
"Không sao cả," Người đàn ông này tự nói với mình, "Lần sau mua cho Daniel cái khác, tỷ như kẹo hạnh nhân, làm quà Giáng Sinh thì còn gì bằng."
Khách sạn "Holiday" bên cạnh khu tụ họp của người da đen là một tòa nhà thập niên 70 thấp bé, tường ngoài màu đỏ đã bắt đầu bong tróc, đèn neon cũ kỹ dựng sừng sững phía trên cửa lớn, phác họa ra một đám các cô nàng eo thon ngực bự, ám chỉ nhục dục rõ ràng này rất dễ làm cho người ta hiểu được công dụng thực tế của nơi này. Chung quanh khách sạn tất cả đều là nhà cao tầng, hơn nữa dần dần bắt đầu vây quanh đây, nghe nói đã có nhà đất nhìn trúng nơi này, đang thương lượng hợp đồng mua bán đất.
Alex Li hôm nay đổi một thân quần dài đen và jacket, làm cho sắc mặt của anh có vẻ hơi tái nhợt, bởi vậy khi anh xuất hiện trước mặt Billy White, người nọ đặc biệt mua cho anh một ly cafe nóng.
"Cám ơn." Người đàn ông tóc đen nhận cái ly, để cảnh thám trẻ tuổi dẫn đường, đi tới tầng hầm. Bọn họ hướng cảnh sát trực trình giấy chứng nhận, sau đó tiến vào vòng cảnh giới. Hành lang ẩm ướt cùng ngọn đèn màu đỏ khiến bọn họ cảm thấy áp lực, nhưng càng khó mà chịu được chính là sau khi tiến vào căn phòng số 003 kia, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Billy White khó khăn nín thở, sau đó vội vàng móc khăn tay che mũi. "Chính là nơi này, trưởng quan." Cậu ta đứng ở cửa ồm ồm nói. "Thi thể đã dọn đi để người của CSI lấy mẫu, còn lại vẫn chưa di chuyển gì."
Alex Li nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi đề nghị cậu để tay xuống, Billy, sau đó nói rõ ràng cho tôi biết tình huống của nạn nhân."
Cảnh thám trẻ tuổi sắc mặt có chút đỏ lên, cậu khó khăn cất khăn tay vào, móc ra một quyển sổ.
"Xin lỗi, trưởng quan....... Ách, người chết tên là Edward Bant, 27 tuổi, là một giáo viên trung học, ở khu Queens. Tiếp tân của khách sạn nói anh ta đến đây một mình......"
Ánh sáng trong phòng vốn rất ảm đạm, khi cảnh sát vào cửa đã cài đặt ba đèn cực sáng, để thuận tiện sưu tập vật chứng. Alex trong lời tự thuật của Billy White chậm rãi đánh giá hiện trường hung án.
Phòng này nhiều nhất chỉ khoảng hơn 400 feet vuông, có phòng tắm nhỏ hẹp, trong phòng đặt đơn giản một ít gia cụ, sau đó là giường lớn. Mùi vị tanh hôi tràn ngập trong không khí, nơi nơi đều có thể nhìn thấy máu màu đỏ đen, trên mặt đất gần cạnh sofa vẽ một đồ án hình "T", rất rõ ràng đó chính là nơi thi thể không đầu nằm. Máu của người chết tựa như thuốc màu nhuộm đầy mặt đất và gia cụ, giương nanh múa vuốt, khiến cho lòng người run sợ.
"......Anh Edward Bant không có hồ sơ phạm tội nào, phẩm hạnh tốt, trong sạch đến nỗi dường như ngay cả hóa đơn phạt cũng chưa từng nhận được. Tiền tiết kiệm của anh ta cũng không nhiều, chưa từng tham gia bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn nào lớn. À, anh ta còn có một vị hôn thê, là y tá, bọn họ chuẩn bị cuối năm kết hôn. Trưởng quan, người đàn ông đáng thương này là một tín đồ Thiên Chúa giáo ngoan đạo, cơ hồ không có sở thích gì xấu....... "
Alex Li hơi nhíu mày, cong người xuống cẩn thận quan sát vết máu này, anh từ vị trí thi thể bắt đầu dần dần hướng về phía giường di chuyển bước chân, sau đó dừng lại ở nơi từng được đặt đầu lâu. Ánh mắt của anh vẫn không hề rời khỏi chỗ màu đỏ đen lốm đốm bừa bộn này, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, xoay người nhìn câu dùng máu viết trên tường đối diện.
"Cám ơn, Billy." Người đàn ông tóc đen đối với kết thúc bản báo cáo của anh cảnh thám trẻ nói, sau đó nghiêng đầu, "Đến đây, tôi muốn nghe chút cách nhìn của cậu. Ngày hôm qua khi cậu đến hiện trường có cảm giác gì?"
Thanh niên mắt xám cẩn thận đi vào phòng, còn mang theo sự sợ hãi và chán ghét không che giấu được. "Ngại quá, trưởng quan." Cậu ta nói, "Tôi.......Ngày hôm qua tôi bị nôn. Ngài biết đó, tôi trước kia chưa từng nhìn thấy hung thủ điên cuồng như vậy, tôi khi ấy chỉ cảm thấy những thứ này khó có thể là do con người gây ra....... Ách, ví tiền của nạn nhân cùng đồng hồ cũng không bị mất, thoạt nhìn không giống giết người vì tiền, càng giống giết vì thù hận hơn......"
"Cậu đối với vết máu kỳ quái này thấy thế nào?"
"Tôi rất khó tưởng tượng, trưởng quan." Billy White lắc đầu, "Đây phảng phất như là cố ý làm ra, tôi không biết hung thủ tại sao làm như vậy, nhưng lại không để lại bất cứ dấu tay và bộ lông nào! Hắn nhất định cực kỳ cẩn thận, nhưng thường thường hung thủ cẩn thận lại không có khả năng làm cho hiện trường thành như vậy -- Nói thế nào nhỉ -- điên cuồng như vậy.......Quá mâu thuẫn!"
"Cậu suy nghĩ rất tốt, Billy." Alex hướng về phía cộng sự tạm thời này lộ ra nụ cười tán dương.
Anh từ trong túi lấy ra bức ảnh chụp đầu lâu, khuôn mặt anh tuấn của Edward Bant không có chút vặn vẹo, đặt trong đĩa kim loại: "Bất quá tôi nghĩ có phần càng ly kỳ hơn. Cậu xem, trên mặt nạn nhân rất sạch sẽ, chỉ có xung quanh lỗ tai và trong tóc dính máu, mà máu trên mặt đất và gia cụ này rất rõ ràng là bị động tác không có kết cấu tạo ra, có dấu vết kéo túm, có dấu vết đè ép, có dấu vết lăn lộn.......Cái gì cũng có, điều này làm tôi không tự chủ được mà tưởng tượng tình huống hung thủ một mình ở đây: 'hắn ta’-- hoặc 'cô ta’-- đang cầm đầu của nạn nhân, sau đó cực kỳ hưởng thụ mà lăn lộn trong vũng máu, khiêu vũ hoặc làm gì gì đó khác......"
Cảnh thám trẻ tuổi xanh mặt, bộ dáng như lại muốn nôn ra.
Alex nhét bức ảnh vào, nhún vai: "Ừm, thả lỏng chút đi, tôi chỉ suy đoán thế thôi. Có thể dựa vào những nét đặc biệt ở hiện trường mà nói, tôi không thể không cho rằng hung thủ đúng là đang hưởng thụ cả quá trình."
"'Em rốt cuộc đã hôn được môi anh.'" Billy White nhẹ nhàng đọc lại câu chữ dữ tợn này, vệt máu dư rơi xuống vách tường rõ ràng vậy, "Thứ chết tiệt này có ý gì? Tên khốn kia muốn nói gì? Chẳng lẽ vì mình chúc mừng?"
Alex lắc lắc đầu, trong ánh mắt màu xanh sẫm của anh tràn ngập khó hiểu, nhưng cũng có chút giải thoát -- cám ơn trời đất, anh rốt cuộc có thể làm cho mình bù đầu vì công việc, mà không suy nghĩ thêm về những việc khác nữa.