Ông lão mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một mảnh vảy màu vàng kim.
“Màu vàng?” Miêu Tiêu Bắc giật mình không thôi, hỏi, “Con rắn đó màu vàng sao?”
“Ừ.” Ông lão cười nói, “Có muốn xem không? Sờ lên có cảm giác giống như ngọc thạch!”
“Thật sao?” Miêu Tiêu Bắc giả vờ tỏ ra hiếu kỳ, vươn tay sờ soạng một chút liền có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, khi vừa chạm đến, trong đầu cậu đã nghĩ, trông thấy! Trông thấy thứ này là từ đâu tới!
Miêu Tiêu Bắc thật ra không cần nghĩ gì cả, bởi vì linh lực bên trên chiếc vảy rất lớn, cho nên tay cậu vừa tiếp xúc với nó thì trước mắt đã xuất hiện một màn ảo giác.
Đầu tiên, Miêu Tiêu Bắc nghe được tiếng “Khè khè”.
Cậu mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một mật thất bị đóng kín, xung quanh là một mảnh tối đen.
Trong bóng tối Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác được dưới lòng bàn chân mình, dường như có vật gì đang nhúc nhích… Cúi đầu nhìn, chỉ thấy mình đang dẫm lên một đám rắn đông nhung nhúc.
“A!” Miêu Tiêu Bắc hét to một tiếng, nhưng cảm giác được trên tay có một làn hơi ấm truyền đến, là Lam Minh!
Miêu Tiêu Bắc tỉnh táo lại, báo cho bản thân, là giả! Nắm chặt thời cơ, nhất định phải biết chuyện gì xảy ra!
Nghĩ tới đây, cậu cũng lãnh tĩnh lại, đứng ở tại chỗ duy trì bất động, quả nhiên, đám rắn này chỉ thong thả nhúc nhích dưới chân cậu, hơn nữa là hướng về một phương hướng ở phía trước mà bò sang. Tiêu Bắc nỗ lực đi tới phía trước nhìn, trong lòng nghĩ, rõ ràng một tí, rõ ràng thêm một tí!
Vì vậy, cảnh tượng trước mắt càng thêm khiến người khác ghê tởm, phía trước cách đó không xa, có một con rắn khổng lồ, đang chậm rãi di động tới… Con rắn nọ thực sự rất lớn, Tiêu Bắc thoáng cái đã nghĩ tới loài trăn gấm khổng lồ nuốt chửng người sống trong phim “Cuồng mãng tai ương”.
Lúc này, chỉ thấy cái đầu rắn hình tam giác, đại khái to như một chiếc xe Jeep, chậm rãi trườn đến. Tiêu Bắc thấy một đôi mắt hình tam giác nhìn mình, cái miệng to hơn cả thân thể mình mở ra, trông như chậu máu, phun ra chiếc lưỡi dài, khè khè vang…
Từ tốn mà không rõ ràng.
Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy trong óc trống rỗng, bên tai là tiếng vảy ma sát của đám rắn nhớp nháp đang nhúc nhích, khiến người khác lạnh cả tim, trước mắt là đôi tròng mắt tam giác của loài rắn khổng lồ, loại ánh mắt này… có chút quen thuộc!
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được lui về phía sau một bước, tuy biết là ảo giác, nhưng vẫn khó tránh sợ hãi.
Trên người con rắn đó, có rất nhiều vết thương… Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng thấy được tình hình ở bốn vách tường, hiện tại cậu đang bị vây trong một không gian bịt kín hình vuông, bốn vách tường có vài lỗ thủng, không biết thông tới nơi nào, đang có rắn không ngừng cuồn cuộn mà tiến tới.
Sau khi đám rắn này tiến vào, đều chậm rãi bò sát trên mặt đất, cuối cùng chui vào trong vết thương của con rắn khổng lồ kia, mỗi khi một con rắn tiến vào, vết thương của rắn khổng lồ lại khôi phục một phần.
Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, cậu biết, mình không thể nhìn quá lâu, bèn nghĩ… Có thể nhanh hơn chút nữa không? Nhanh chút nữa! Cậu muốn xem màn sau.
Vì vậy, hình ảnh thật giống như đang được tua nhanh, đám rắn kia điên cuồng mà bò vào trong vết thương của rắn khổng lồ.
Đang khi Tiêu Bắc khen nức khen nở, kỹ thuật không tồi, dĩ nhiên còn có thể tua nhanh như tua băng, thì thấy vết thương của con rắn kia dần dần khép lại. Đồng thời, những con rắn nhỏ đang bò vào cũng ngừng lại, rắn nhỏ bốn phía đều biến mất, chỉ để lại con rắn khổng lồ đó và một không gian trống rỗng kín bít bùng.
Sau đó… Rắn khổng lồ bắt đầu lột da.
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy nó há to cái miệng, lột đầu tiên là cái cằm, xé rách ra hai bên, tiếng da lột ra rất rõ ràng.
Tiêu Bắc muốn nhắm mắt lại, bởi vì quá rùng rợn!
Sau đó, từ trong cái miệng đang mở, đầu tiên là một cánh tay vươn ra… khớp xương rõ ràng, da ngoài là da rắn.
Lại sau đó, một cánh tay khác vươn ra, tiếp đó chính là một cái đầu chui ra… Tóc rối tung rũ về phía trước, Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt nghĩ tới yêu quái từ trong TV bay ra, lại một lần nữa khiến mình có xung động muốn quay về.
Người nọ lại bò ra ngoài một chút, Miêu Tiêu Bắc liền thấy hình dạng một người đàn ông dần rõ ràng lên, quá trình kia dường như khá thống khổ, hắn không giống đang lột da, mà càng giống trực tiếp tróc một mảng da.
Giữa toàn bộ quá trình lột, có thể cảm nhận được sự đau đớn của hắn, bởi vì vẻ mặt hắn rất hung tợn, cũng có thể thấy hắn tuyệt vọng còn có gào thét, vì toàn bộ quá trình đều tua rất nhanh, cho nên Miêu Tiêu Bắc không có khái niệm thời gian, không biết toàn bộ quá trình này rốt cuộc phải trải qua bao lâu.
Chờ người nọ hoàn toàn chui ra.
Miêu Tiêu Bắc lại vô thức lui về sau vài bước, tựa trên mặt vách tường, cảm giác được, tường không phải làm bằng đá, mà là vàng… Cậu sửng sốt, thế nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì người rắn nọ chậm rãi ngẩng mặt lên, trên mặt đều là vảy rắn, thế nhưng đường viền có thể nhận ra.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, hình dạng của người này, chính là Balaja kia!
Balaja giãy dụa thoát ra, phía sau chính là lớp da rắn vừa lột bỏ.
Rồi chỉ thấy Balaja đang trần trụi kia, cầm lấy lớp da rắn, chậm rãi nuốt xuống bụng, toàn bộ cảnh này khiến Miêu Tiêu Bắc có cảm giác muốn nôn ra.
Mà ngay lúc này, có rất nhiều vảy rắn rơi xuống mặt đất, phỏng chừng ông lão nhặt được đem bán là một mảnh trong số đó.
Sau khi ăn xong, thân thể Balaja dần dần xảy ra thay đổi, vảy rắn bắt đầu biến mất, giấu dưới lớp da người, gã lột xác thành người, không mặc quần áo, điều này khiến Miêu Tiêu Bắc hơi xấu hổ, hơn nữa… người nọ chính là Balaja cậu vừa mới thấy.
Balaja bắt đầu đi lại quanh không gian hình vuông nọ, nhưng không cách nào đi ra ngoài, cuối cùng, gã giãy dụa dường như lại muốn biến thân, rất nhanh, nửa thân dưới trở thành đuôi rắn.
Miêu Tiêu Bắc tự nhủ… Ai nha, thật đúng là rắn tinh a, hơn nữa đuôi rắn còn rất lớn.
Chỉ thấy Balaja hé miệng, đột nhiên rống lớn một tiếng, sau đó vẫy đuôi rắn đập vào trần nhà, trên trần nhà nhất thời xuất hiện một cái động lớn. Sau đó, Balaja bắt đầu bò lên, dùng hai móng đào đào… Có rất nhiều đất đá rơi xuống, qua một hồi lâu, gã chui ra ngoài.
Gã thoát ra rồi… Balaja chính là con rắn tinh khổng lồ kia!
Khi Miêu Tiêu Bắc ý thức được điểm này, chợt nghe có người gọi cậu, “Tiêu Bắc!”
Tiêu Bắc sửng sốt, chậm rãi mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, Lam Minh đang ôm mình, cúi đầu lo lắng nhìn mình.
Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, phát hiện trong tay đang nắm chặt chiếc vảy, trước mắt, mọi người đang lo lắng nhìn cậu.
“Ai nha, ông trời phù hộ, thì ra là thể chất linh mẫn a!” Ông lão kinh hô.
“Thể chất gì?” Bạch Lâu thắc mắc.
“Có một loại người chính là dạng này, rất linh, có thể liên hệ với quỷ thần, một khi tiếp xúc đến yêu vật, rất dễ bị ảnh hưởng, có vài người còn có con mắt âm dương, lão thấy cậu bạn nhỏ này hình như có thể nhìn thấy u hồn ven đường!”
Tất cả mọi người gật đầu, cười gượng một tiếng, Miêu Tiêu Bắc hơi mệt mỏi, muốn đứng lên, nhưng Lam Minh xua xua tay, ý bảo cậu tiếp tục nằm, để hắn lo.
Sau đó, Lam Minh ôm Miêu Tiêu Bắc ra ngoài, tạm biệt ông lão.
Bạch Lâu lấy gold card mà Phong Danh Vũ dùng để cung cấp kinh phí cho EX hoạt động mua lại mảnh vảy kia, mang về, bởi vì thấy dáng vẻ của Miêu Tiêu Bắc, hắn là hữu dụng, sau này nói không chừng có thể dùng nó để truy kích xà tộc.
Lam Minh ôm Miêu Tiêu Bắc lên xe, thấp giọng hỏi, “Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ hơi mệt.” Miêu Tiêu Bắc thấp giọng trả lời.
Lam Minh tới ghế sau, thịch một tiếng đóng cửa xe, cúi đầu, đôi môi dán sát vào môi Miêu Tiêu Bắc.
“Hm?” Miêu Tiêu Bắc đối với hành động đột ngột này của Lam Minh rất khó hiểu, cũng hơi hoảng, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong còn ở chỗ này kìa!
Lam Minh thấp giọng nghiêm khắc nói, “Không được động đậy!”
Tiêu Bắc lập tức mờ mịt, mở to hai mắt nhìn Lam Minh.
Lam Minh liền công khai mà hôn.
Cảnh Diệu Phong thay hắn lái xe, Bạch Lâu bất đắc dĩ đành ngồi bên cạnh, xe bắt đầu phát động, Bạch Lâu vươn tay kéo đai an toàn, gắn chốt, Cảnh Diệu Phong vươn tay cố sức kéo ra, đai an toàn bung ra, Cảnh Diệu Phong lại giúp Bạch Lâu cài vào, miệng nói, “Đai an toàn này không gắn sát.”
Bạch Lâu không lên tiếng, khi Cảnh Diệu Phong gắn đai an toàn, đụng phải tay cậu, cảm giác được bàn tay Bạch Lâu lạnh lẽo, trong lòng đau xót nói, “Tiểu Lâu, em có lạnh không?”
Bạch Lâu nhíu mày, không thèm để ý tới anh.
Cảnh Diệu Phong đau lòng, nhưng lại không có cách, đành phải quay đầu lái xe, trở về khu biệt thự.
Ghế sau, Lam Minh cuối cùng cũng kết thúc một nụ hôn triền miên, thấp giọng hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Cảm giác thế nào?”
Miêu Tiêu Bắc vừa nãy toàn thân đau nhức, thế nhưng đột nhiên cảm thấy khá hơn, có chút khó hiểu hỏi, “Sao lại thế? Nước bọt của anh có công dụng như thuốc sao?” Lam Minh xấu xa cười, bổ sung nói, “Công dụng của nơi khác quá mạnh a, có muốn thử một lần không? Vận động đặc biệt kịch liệt!”
“Cút!” Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn một cái, hoắc mắt ngồi dậy, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong đang lẳng lặng ngồi đó, tuy rằng chỉ có bóng lưng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, tâm tình hai người rất tệ!
Miêu Tiêu Bắc thở dài, Lam Minh vươn tay nựng nựng má cậu, nhướng mi một cái —— Hết cách rồi, từ từ rồi tới thôi.
“Đúng rồi.” Cảnh Diệu Phong lên tiếng đánh vỡ bầu không khí nặng nề, “Vừa thấy cái gì?”
Miêu Tiêu Bắc lập tức kể lại chuyện mình vừa thấy.
Tất cả mọi người hiếu kỳ không ngớt.
Lam Minh nhíu mày, “Không ngờ Balaja quả nhiên chính là con rắn kia.”
“Thì ra gã khi đó bị phong ấn trong kim giám, thảo nào trong trận đại diệt xà tộc năm xưa gã không chết!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Sau đó gã lại bò ra, cho nên trở thành xà tộc duy nhất hiện nay sao?”
“Hẳn là đã bị cái gì đó triệu hoán.” Lam Minh thấp giọng nói, xà tộc một khi bị trong thương đồng thời bị nhốt trong kim giám, sẽ lâm vào trạng thái đình trệ dần dần tiêu vong, phải có ai đó trước tiên phá hủy kim giám, mới có thể khiến gã đó sống lại.”
“Ừ, nếu vậy có lẽ nơi đó chính là kim giám, nó gần như một căn phòng mười mét vuông.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Bốn vách tường đều có lỗ thủng, có rắn nhỏ tiến vào, hẳn là đã bị phá hủy.”
“Quả nhiên có người phá hủy kim giám sao?” Lam Minh sờ sờ cằm, “Ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể phá được kim giám, vì con người gây nên, hay là ngoài ý muốn? Lại nói, cứu Balaja thì có ích lợi gì?”
.
.
_____________________