Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 35

Khu ma nhân đại chiến thú nhân, sự bí ẩn của Lam Minh và cảm khái của Sphinx

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc cưỡi Sphinx bay theo hướng bắc, Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu, hỏi Lam Minh, “Chúng ta đuổi theo ai?”

“Người áo đen kia.” Lam Minh nói, vừa hỏi Sphinx, “Cảm giác được không?”

“Ừ!” Sphinx gật đầu, “Lực lượng hắc ám, vô cùng cường đại!”

Miêu Tiêu Bắc cũng hơi khẩn trương, mở túi ra nhìn nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y lại đang ngủ, hơi chút an tâm, kéo khóa lên bảo vệ, nhìn xung quanh… Có lẽ là do năng lực bị thức tỉnh tác động, cậu có thể cảm giác được một loại bất an, cũng không phải là sợ, mà chính là một loại cảm giác phát ra từ bản năng, bọn họ dường như đang tiếp cận một mối nguy hiểm nào đó.

Sphinx nhảy dựng lên, lướt qua một khu nhà xưởng, phía sau là một con đường hoang phế, chỉ thấy tại đầu cuối của con đường, có một kẻ áo đen, khoác áo choàng đen, trong tay xách theo một ngọn đèn cổ quái, phía trên cổ, còn đeo một cái mặt nạ kỳ dị, nhìn từ xa, giống như treo một gương mặt người không có biểu tình.

“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy người nọ, bèn nói, “Hắn chính là người lần trước mở Vạn Ma động kia…”

“Ừ!” Lam Minh gật đầu.

Sphinx gia tăng tốc độ, nhưng khi tới gần, hơi ngẩn người nói, “Lam Minh, mùi này quen thuộc lắm…”

“Quen thuộc?” Lam Minh sửng sốt, lại nghe thanh âm Sphinx trở nên là lạ, “Là hắn?!”

Trên mặt Lam Minh cũng sản sinh một loại biểu tình nghi hoặc, lúc này, người nọ đã ngừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

Trong bóng tối, hắn phủ kín mình trong áo choàng, khuôn mặt căn bản không thể nào nhìn rõ, thân hình cao gầy, lưng hơi khom, thoạt nhìn cảm giác như tuổi tác khá lớn, nhưng cũng rất khó nói… Bởi vì Miêu Tiêu Bắc thấy bàn tay xách theo đèn ***g của hắn, cũng không phải già nua.

“Rafah?” Lam Minh nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc cũng cảm giác được hơi thở quen thuộc, có chút không thể nào tin nổi mà đặt một câu hỏi.

Miêu Tiêu Bắc cũng nghe ra tia nghi hoặc trong lời của Lam Minh, người nọ là người quen của anh ta? Hơn nữa khi Lam Minh nhìn người nọ, cũng không có địch ý rõ ràng, nói rõ người nọ cũng không phải kẻ địch.

“Ha hả…” Người nọ quay đầu lại, đứng trong bóng tối nhìn Lam Minh một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng, phát ra tiếng cười đơn điệu. Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt cảm giác có một loại khí u ám kéo tới, mở to hai mắt, không quá xác định mà nhìn người nọ.

“Lam Minh… Lần này gặp lại ngươi thực sự là một chuyện vui.” Người nọ mở miệng nói, giọng nói hơi khàn, nhưng không già, chỉ là nghe không ra ngữ điệu, tuy rằng miệng thì nói là vui vẻ, nhưng có thể nhìn ra được, không hề có gì vui hay không vui.

“Đã thật lâu không gặp rồi.” Lam Minh nhíu mày.

Sphinx đáp xuống đất, hai bên đối diện, cách nhau cũng không phải quá xa, Lam Minh quan sát hắn một lúc lâu, hỏi, “Ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Hử?” Rafah có chút khó hiểu hỏi, “Cái gì?”

“Ngươi mở Vạn Ma độngra.” Lam Minh hỏi, “Ngươi bị ai điều khiển sao? Vì sao lại làm chuyện này?”

“Điều khiển?” Rafah lại cười ha hả, hỏi, “Bị cái gì điều khiển?”

“ Rafah!” Sphinx kêu hắn một tiếng, “Ngươi bị quỷ nhập sao? Trước đây không phải sợ nhất là đi đêm sao? Sợ nhất ác ma sao?!”

“Trước đây?” Rafah sờ sờ cằm, “Đó là bao lâu trước đây? Có lẽ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi bản thân ta cũng không thể nhớ.”

Miêu Tiêu Bắc nghe hai bên nói chuyện có chút là lạ, lại đột nhiên muốn nhìn một chút diện mạo thật của người tên Rafah này, hay là có thể giúp được Lam Minh.

Có lẽ nguyên nhân là do linh lực mẫn cảm chạm vào nhau, trong óc Miêu Tiêu Bắc vừa hiện lên ý nghĩ kia, thì liền thấy một gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, đầu tiên là một nửa mặt, đó là một thanh niên, da trắng nõn, tóc vàng mắt xanh. Nhưng đây chỉ là chợt lóe mà qua. Trong nháy mắt, nửa gương mặt kia của hắn bị vô số mạch máu đen đúa vây quanh, xâm chiếm. Miêu Tiêu Bắc không xác định được đó là mạch máu hay là lưới, hoặc là vô số sợi dây hoặc là sâu? Nói chung, nửa gương mặt kia của hắn cực kỳ đáng sợ, hơn nữa cảm giác… dường như còn đang xâm thực hoàn toàn nửa bên.

Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần thì thân thể lại run lên.


Lam Minh cảm giác được, quay đầu lại có chút nghi hoặc nhìn cậu.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay đè vai Lam Minh, “Tôi nhìn thấy.” Nói xong, muốn đem hình ảnh mình vừa thấy cho Lam Minh xem, “Hắn bị vô số thứ gì đó màu đen xâm thực.”

Trước mắt Lam Minh quả nhiên xuất hiện nửa bên mặt đáng sợ, nhíu mày.

“Ngươi bị ký sinh sao?!” Sphinx nghe được Miêu Tiêu Bắc nói, rống lên một tiếng.

“Ngươi tìm được trợ thủ khá lợi hại đó.” Rafah chậm rãi giơ tay, kéo mũ áo choàng xuống, quả nhiên, chỉ thấy khuôn mặt vốn có của hắn cơ bản đã không thể nhìn ra, xúc tu màu đen giống như dây leo quấn đầy lấy hắn.

“Đó là thứ gì vậy?” Lam Minh hỏi, “Ký sinh thể của ai?”

“Ai biết được?” Rafah thản nhiên lắc đầu, “Dù sao hắn có thể cho ta sức mạnh là được.”

“Ta giúp ngươi gỡ xuống.” Lam Minh nói, vươn tay muốn rút đao.

“Không cần đâu Lam Minh, ta như vậy là tốt…” Rafah lắc đầu, đột nhiên vỗ đầu, “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, có lẽ là do xao động nên khiến ngươi và vị Đại Tế Ti phía sau ngươi tỉnh lại rồi.”

“Ngươi rốt cuộc vì sao lại mở Vạn Ma động, ngươi muốn làm gì?” Lam Minh hỏi.

“Lam Minh, ký sinh hắn hình như là loài đã tuyệt chủng!” Sphinx xen vào nói, “Hắn có thể đã đi qua Hắc Ám tùng lâm.”

Lam Minh nhíu mày thật sâu, “Ngươi vào trong đó để làm gì?”

“Ta nhớ không rõ lắm.” Rafah mặt không biểu tình nói, “Nói chung là bị ma quỷ nào đó đuổi theo, lại lỡ chân chạy vào đó… Thế nào Lam Minh? Rafah kia từng là một kẻ vô dụng, bây giờ lại có năng lực như vậy, ngươi khó chịu sao?”

“Biểu cảm hiện tại của ngươi làm cho ta rất khó chịu.” Lam Minh lạnh lùng nói, trong tay đã cầm chặt Minh.

“… Đừng lộ ra biểu cảm dọa người thế này.” Rafah nhẹ nhàng xua tay với Lam Minh, chỉ thấy cánh tay kia giấu trong áo hắn, là hoàn toàn chuyển đen.

“Ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm, Lam Minh, chuyện không liên quan tới ngươi, nếu đã bị chôn vùi trong bóng đêm lâu như vậy, thật vất vả được cứu ra, vậy cứ hưởng thụ sinh hoạt mới đi. Ngươi cũng nên giải thoát rồi, dù sao, hôm nay ngươi nhớ kỹ những kẻ tội nghiệt năm xưa, hầu như đã chết hết.” Nói xong, hắn đột nhiên kéo áo choàng xuống, trong bóng tối xuất hiện một lỗ hổng không gian, Rafah đi tới nơi đó.

“Còn muốn chạy?!” Sphinx vừa định đuổi theo, đột nhiên, bốn phía vang lên từng đợt gầm rú trầm thấp. Trong thanh âm còn mang theo giọng khàn khàn cuồng bạo…

Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, chỉ thấy trong rừng cây hai bên đường có những bóng người màu đen đi ra. Tất cả bọn họ đều bị khuất trong bóng tối, duy nhất một đôi mắt màu đỏ như máu còn lóe lên ánh huỳnh quanh.

Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, phát hiện những bóng đen này rất kỳ quái, nửa trên là người, nửa dưới thì giống thú, gấu, hoặc là ngựa…

“Thằng quỷ đó lại dám đưa người thú tới thế giới hiện thực, điên rồi sao?” Sphinx gầm nhẹ bào bào chân lên mặt đất, “Nếu như chạy loạn tới những nơi khác, vậy sẽ tạo thành tàn sát.”

Lam Minh không lên tiếng, không biết là lâm vào hồi ức nào đó, hay đang suy nghĩ cách gì, dù sao cũng chỉ là ngơ ngác nhìn lỗ hổng không gian đã hoàn toàn hòa tan vào trong tấm màn của đêm đen, chỉ còn lại có một cánh tay trắng bệch xách theo ngọn đèn le lói.

Sphinx vội vàng nhìn hắn, “Lam Minh?!” dường như muốn đuổi theo vào đó.

Hình bóng của Rafah đã bắt đầu mờ nhạt, chỉ để lại một câu hỏi thăm ân cần nhẹ nhàng trộn lẫn vào trong bóng tối, “Lam Minh, giết những tên người thú này đi… Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, giết nhiều ma vật, cũng không chuộc lại được tội nghiệt trên người ngươi năm đó, ngươi là tội nhân không được tha thứ.”

Nối tiếp câu nói của hắn, là tiếng gầm gừ phẫn nộ của Sphinx.

Màn đêm khép lại, Miêu Tiêu Bắc thấy những người thú xung quanh đứng thành hình vòng cung, tiến vào trạng thái muốn công kích.

Lại nhìn Lam Minh, chỉ thấy hắn còn đang đờ ra.

“Lam Minh?!” Sphinx quay đầu gọi hắn, cúi đầu gầm lên một tiếng, những người thú kia hiển nhiên kinh sợ khí thế của nó, khẽ lui về sau, di động trái phải, dường như muốn chọn góc độ tấn công.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên sản sinh một ý nghĩ mà một người không nên có, cậu muốn cảm giác một chút về tâm tình lúc này của Lam Minh. Còn nữa, vừa nãy lời của Rafah nói, tội nghiệt gì a? Tội nhân… Quá khứ của Lam Minh, đến tột cùng có bao nhiêu thần bí.

Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc liền nỗ lực sử dụng biện pháp mà lần trước Lam Minh hướng dẫn cho mình để xem nội tâm của Cảnh Diệu Phong.

Tập trung tinh thần… Trong nháy mắt, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mình tiến vào một vùng tối tăm… Trong một mảnh đen kịt, xa xa có một người tái nhợt ngồi dưới đất, ôm chân, cúi đầu.

Miêu Tiêu Bắc còn chưa kịp nhìn rõ ràng, đột nhiên lại cảm giác được một cổ ngoại lực và một luồng ánh sáng rất mạnh phóng tới nơi mình.

“A!”

Gió mạnh thổi qua… Thân thể Miêu Tiêu Bắc bay về phía sau.

Cảm giác đau đớn khiến cậu mở mắt, phát hiện mình đã không còn trên lưng Sphinx, trước mắt cũng không phải lưng của Lam Minh… Cậu thực sự bị bắn ra ngoài.

Sphinx và Lam Minh ngay phía trước cậu, có chút giật mình quay lại nhìn cậu. Đồng thời, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy phía sau kéo tới một trận gió mạnh mang theo mùi tanh tưởi.

Cậu cả kinh, lập tức ý thức được, là người thú!

Vô thức ôm lấy đầu, cho rằng mình sẽ bị tấn công, nhưng trước mắt nhoáng lên một bóng người, phía sau truyền đến tiếng “Phụp…” trong trẻo, tiếng động này bình thường cũng có thể nghe được, giống như tiếng giết cá, dùng dao nhỏ mổ bụng cá.

Mở mắt lần nữa, chỉ thấy Lam Minh ở bên cạnh cúi đầu nhìn mình, một đôi con ngươi màu vàng có chút bất đắc dĩ.

“Lam Minh…” Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh mặt không biểu tình đá văng một con thú nhân xông lên, giơ tay tự nắm vai mình túm một cái…

Trong nháy mắt, Lam gào thét bay ra, xoay quanh không trung bên trên Miêu Tiêu Bắc, vuốt rồng cứng rắn đập nát một con thú nhân đi tới gần, máu tươi vương vãi khắp nơi.

Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, lần đầu tiên cậu nhìn thấy máu khi Lam Minh tàn sát… Cậu cho rằng những ma vật khi bị giết, chỉ là có chút lãng mạn tan thành mây khói mà thôi…

“Lần sau.”

Giọng Lam Minh đột nhiên truyền đến.

Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác trên cằm hơi mát lạnh.

Ma đao của Lam Minh chẳng biết từ bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, chỗ trơn nhẵn sắc bén của đao nhẹ nhàng nâng cằm cậu.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, chỉ thấy Lam Minh đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cậu, chỉ chốc lát sau khi đối diện, Lam Minh mở miệng nói, “Đừng… làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

Trên mặt Miêu Tiêu Bắc hơi xấu hổ… Giống như vụng trộm, tại sao mình lại nghĩ đến việc nhìn lén nội tâm của Lam Minh?

Lam Minh rút đao về, đồng thời, đuôi của Lam vòng lại, hình thành một vòng bảo hộ… chặt chẽ vây quanh Miêu Tiêu Bắc ở chính giữa.

Miêu Tiêu Bắc nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy màu lam bạc xung quanh liên tục chuyển động, và cả lớp da mang theo những chiếc vảy lóng lánh.

Theo một tiếng gầm rống giận dữ của Sphinx, Miêu Tiêu Bắc nghe được tiếng chém giết.

Thanh âm này cùng với tiếng mà trước đây mình từng nghe Lam Minh chiến đấu hoàn toàn không giống, nơi này có tiếng kêu thảm thiết, là kêu thảm thiết trong đau đớn, có rống giận, là rống giận của loài thú bị vây hãm… Còn có tiếng vũ khí lạnh lẽo chém vào máu thịt rất chân thật, tiếng xé rách.

Miêu Tiêu Bắc chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.

Nếu như nói trước đây Lam Minh diệt ma, là vừa có âm nhạc có tiết tấu, tràn ngập nhịp điệu, nhưng bản thân lại là diễn viên kịch câm không tiếng động… thì hôm nay, chính là giết chóc rất chân thật rõ ràng.

“Bắc Bắc.”

Cổ Lỗ Y bị đánh thức, giật khóa kéo nhô đầu ra, trong đôi mắt thật to có chứa một chút kinh hoàng.

“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc từ trong túi lấy ra tai nghe đeo vào cho Cổ Lỗ Y, mở nhạc, ôm nó vào lòng, để nó không thể nghe thấy tiếng động khiến cho người khác chán ghét này.

.

Cũng không biết qua bao lâu, khi Miêu Tiêu Bắc nghĩ cái lỗ tai mình đã chết lặng, có thể mất thính giác, Lam hô một tiếng rồi biến mất… lưu lại một làn gió mát.

Ngẩng đầu, chỉ thấy Lam trở lại thân thể Lam Minh, Sphinx chạy tới bên cạnh hắn, ngồi bên cạnh, liếm máu tươi dính trên móng vuốt.

Lam Minh lắc lắc Minh… Vết máu trên thân đao Minh toàn bộ bị vung ra, vẫn như cũ là màu kim loại sạch sẽ đến lạnh lẽo, chậm rãi biến mất, trở thành một chiếc vòng đeo tay hoa lệ.

Lam Minh đi tới, Miêu Tiêu Bắc thấy trên người hắn không dính máu, ánh mắt cũng là bình thường, không có bị thương… Yên lòng.

“Không sao rồi.” Lam Minh trở về.

Miêu Tiêu Bắc lấy tai nghe của Cổ Lỗ Y xuống, Lam Minh ngồi xổm xuống, dường như muốn như thường ngày sờ sờ hai má Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y đột nhiên chui vào hõm vai Miêu Tiêu Bắc, giống như sợ hãi dùng cánh bao lấy mình.

“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc thấy được tâm tình lóe qua trong mắt Lam Minh, trong lòng không hiểu sao lại xót xa, có chút nghiêm khắc kêu Cổ Lỗ Y một tiếng.

Cổ Lỗ Y dường như cũng phục hồi tinh thần, quay đầu lại, cẩn thận liếc nhìn Lam Minh, có chút áy náy, nhưng vẫn nhanh chóng chui trở về balo.

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc xấu hổ.

“Ây.” Sphinx đã liếm máu sạch sẽ, thản nhiên nói, “Trẻ con mà, nó biết cái gì, đừng để trong lòng.”

Miêu Tiêu Bắc áy náy nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhún nhún vai, nhìn nhìn máu trên cánh tay, nhìn quanh bốn phía, “Phải thiêu hủy những thứ này mới được.”

“Vì sao bọn chúng không tan biến?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, “Đó không phải ma vật sao?”

“Nói chính xác là người thú.” Lam Minh đứng lên, “Là một loại động vật, giống như bầy sói, cho nên sẽ chảy máu.”

“Người thú là loại người cải tạo khó đối phó nhất.” Sphinx phun ra một ngụm nước bọt, “Phi phi, máu này thật là thối.” Vừa tiếp tục giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Loại người thú này là dã thú sinh hoạt trong Hắc Ám sâm lâm, ngoại trừ giết chóc thì chẳng biết gì cả, tuyệt đối không thể để nó đi tới thế giới loài người, nếu không sẽ tạo thành tàn sát kinh khủng.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nghĩ quả nhiên rất đáng sợ.

Lúc này, Lam Minh đã bắt đầu thu về những phần còn lại của chân tay rơi rụng của người thú, xếp thành một đống, Sphinx nháy nháy mắt với Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi ở đây ngồi chờ một hồi, ta đi tìm vài công cụ.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, chỉ thấy Sphinx chợt lóe mất tăm, dường như đi tới nhà xưởng phía sau.

Đứng lên, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh một mình thu dọn những mảnh thi thể, đã định đi giúp đỡ, nhưng cúi đầu, nhìn những tứ chi đầy lông lá đáng sợ, cậu kháng cự theo bản năng.

“Đừng chạm vào những thứ bẩn thỉu này.” Lam Minh đột nhiên mở miệng, nhoẻn miệng cười, “Cẩn thận ngón tay bị thối rữa đó, con người.”

Miêu Tiêu Bắc lườm hắn một cái, nhưng trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Không lâu sau, Sphinx ngậm một bao đồ trở về.

Đặt bên cạnh Lam Minh.

Lam Minh đã đem tất cả tứ chi chất thành một ngọn núi nhỏ.

Miêu Tiêu Bắc mở bao ra, chỉ thấy vài bình xăng.

Lam Minh tưới xăng lên đống thi thể, suy nghĩ một chút, từ trên người lấy ra một điếu thuốc.

“Thuốc ở đâu ra a?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.

“Vừa nãy Cảnh Diệu Phong cho ta.” Lam Minh nói, “Ta đã muốn làm động tác này lâu lắm rồi.” Nói xong đem thuốc hút ngậm vào miệng, vươn tay chộp lấy Cổ Lỗ Y trong balo đang lấp ló nhìn ra bên ngoài.

“Cô cô cô cô.” Cổ Lỗ Y vùng vẫy hai cái, phát hiện cánh tay mà Lam Minh dùng để bắt mình không dính máu mới an tĩnh lại.

“Mượn chút lửa đi thằng nhóc hư hỏng.” Lam Minh nhướng mi với nó một cái.

Cổ Lỗ Y hồng hộc hút mấy hơi, cố sức thổi ra bên ngoài… Cái bật lửa rất mạnh nha.

Lam Minh dùng lửa đó châm thuốc, trả Cổ Lỗ Y lại cho Miêu Tiêu Bắc, sau đó học dáng vẻ của Cảnh Diệu Phong, hút một hơi…

“Khụ khụ…” Lam Minh ho khù khụ, “Gì vậy trời.”

“Thứ tiêu khiển của nhân loại là cổ quái thế này.” Sphinx chỉnh lại bờm sư tử uy phong của mình, “Muốn học làm ra vẻ thì phải trả giá lớn.”

“Ha hả.” Lam Minh gật đầu, vươn tay, nhẹ nhàng búng đầu lọc ra… Điếu thuốc bay vòng tại không trung vài vòng, rơi xuống đống thi thể.

“Oanh” một tiếng, ngọn lửa hừng hực bùng lên, chiếu sáng một vùng trời đêm.

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm đống lửa, lẳng lặng nhìn.

“Mặc kệ tên quỷ hút máu biến chủng kia sao?” Sphinx hỏi.

“Hắn hẳn là đã sống lại rồi.” Lam Minh rướn thắt lưng thở dài, “Giữ lại ngày mai gọi những người khác xử lý đi.”

“Ừ…” Sphinx nằm sấp trên mặt đất liếm lông mao, “Trải qua một nghìn năm, ngươi có vẻ đã trưởng thành một chút.”

“Thật không?” Lam Minh cười, nhưng cảm giác Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng nâng tay hắn lên.

Lam Minh cúi đầu nhìn.

Trên khuôn mặt hấp dẫn người khác của Miêu Tiêu Bắc có một tia tập trung, được ngọn lửa làm nền có vẻ nhu hòa rồi lại lóa mắt.

Một lúc lâu, Lam Minh mới hỏi, “Ngươi đang quyến rũ ta sao?”

Miêu Tiêu Bắc giúp Lam Minh lau vết máu khô trên cánh tay, cất lại chai nước khoáng, ném mảnh khăn giấy vào trong lửa, cho Lam Minh một nụ cười xán lạn.

Sphinx bên cạnh nhìn, chậm rãi lắc đầu —— Cho nên nói, ma vật đều chán ghét nhân loại.

Nhân loại, có đôi khi dịu dàng có đôi khi tàn nhẫn, sau khi trêu đùa ngươi đến xoay quanh, bọn lại giống như sao băng bỏ rơi ngươi, bay vút đi. Dù cho người kia kiên trì nở nụ cười với ngươi một trăm năm… Lưu cho ma vật, cũng chỉ là tịch mịch, cùng nhung nhớ hàng nghìn hàng vạn năm…

.

.

______________________