Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 33

Sphinx lại đến, truyền thuyết, khu ma nhân mạnh nhất lịch sử

“Ở đâu?” Lam Minh hỏi.

“Thành phố S.” Bạch Lâu nói, “Ngay bên trong nhà xưởng bỏ hoang phía đông.”

“Ở đó hình như đều là nhà máy hóa chất phải không?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nơi đó rất khép kín, tôi vẫn cứ tưởng là một nhà máy chuyên về công trình quân sự hay căn cứ nghiên cứu người ngoài hành tinh chứ, thì ra là khu công nghiệp tư nhân à?”

“Đúng. Ở đó có khu nung sắt vụn còn có một vài xưởng dệt, cực kỳ ô nhiễm, hơn nữa địa điểm cũng hẻo lánh, cho nên hầu như không có cư dân trụ lại, nhà máy kia cụ thể làm gì ta không rõ, chỉ biết là một nhà máy bị bỏ hoang, đã để không thật lâu.” Bạch Lâu nói.

“Vậy làm sao tìm?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Ta có thiết bị định vị.” Frank đi tới bên bàn, lấy ra một cái máy nhỏ tinh xảo giống như PSP, “Đây là hệ thống định vị siêu cường, giống hệ thống định vị mà thường ngày các ngươi sử dụng, nhưng lại xịn gấp trăm nghìn lần, sau khi tìm được vị trí trên máy tính, mang nó theo, có thể dò ra dễ dàng.”

“Woa!” Phong Tiểu Vũ trầm trồ, “Thật mạnh!”

“Không tồi, có thứ này thì tiện lắm.” Lam Minh khá thỏa mãn cầm lấy máy định vị, Frank xoa xoa tay đi tới gần Lam Minh, “Vậy Lam Minh đại nhân… sợi tóc vàng hoa lệ của ngài.”

“Nghiên cứu thuốc giải.” Lam Minh đổi chủ đề, nói, “Thời hạn một đêm, đủ không?”

“A…” Frank hít một ngụm khí lạnh.

“Còn nữa a, nâng cấp bộ phận phản lực và vài thứ cho máy bay chúng ta, để tốc độ nhanh hơn một chút, mặt khác a, ngươi có bảo bối gì không a, cho ta một ít.” Lam Minh nói, “Đúng rồi, đói quá a, chuẩn bị chút thức ăn đi, còn nữa a… nước nóng, chúng ta cần tắm, à có TV máy tính không a..”

Mọi người giật giật khóe miệng, nhìn Lam Minh ra lệnh, Frank chạy tới chạy lui còn vô cùng cam tâm tình nguyện, chỉ vì cầu xin một sợi tóc của hắn, Phong Tiểu Vũ đột nhiên vỗ trán, “Đây là M trong truyền thuyết!” (hình như là M trong S-M… *lắc đầu* quên đi!!)

.

Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, Lam Minh ôm vai Miêu Tiêu Bắc về phòng, đi tới khu phía trước của pháo đài, vào phòng…

Miêu Tiêu Bắc có chút sững sờ, bởi vì phòng khách trước mắt hoàn toàn không như tưởng tượng của cậu là đáng sợ âm trầm, mà là phòng để ngắm cảnh biển siêu cấp xa hoa, đây mới là chân chính hướng ra biển rộng, phòng ngủ bằng thủy tinh sát đất, thảm nhung đỏ, gường đệm, rèm cửa sổ… trang trí với phong cách Gothic xa hoa.

Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ dù sao cũng là con người, sống hơn hai mươi năm còn chưa từng thấy được cảnh tượng như vậy, tò mò nhìn trước nhìn sau.

“Frank kia, thật sự có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc?” Cảnh Diệu Phong ngồi xuống, hỏi Lam Minh, vừa nhìn nhìn bên ngoài.

Lam Minh liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ hiểu rõ ý của hắn, bèn nói, “Chắc vậy… nếu như ngay cả lão cũng không nghiên cứu được, phỏng chừng sẽ không ai có thể tìm ra.”

“Bắc Bắc, ở đó có vật gì vậy a?”


Lúc này, Phong Tiểu Vũ đột nhiên chỉ vào một hồ nước nhỏ gần bờ đá phía trước, hỏi, “Cá thật lớn… A!”

Phong Tiểu Vũ cả kinh giật lùi một cái, Bạch Lâu hỏi, “Ngươi thấy gì vậy?”

“Mỹ nhân ngư à?” Phong Tiểu Vũ dán sát cửa sổ nhìn, “Đó thực sự là mỹ nhân ngư sao?”

Miêu Tiêu Bắc cũng tiến đến nhìn, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong hồ nước này quả thực có hai sinh vật hình dạng như cá rất lớn đang bơi qua bơi lại, đuôi cá dài, thân người, tóc dài như tảo biển.

“Đó hẳn là thật.” Lam Minh nói, “Mỹ nhân ngư cũng không phải quá hiếm.” Nói rồi đứng lên hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, có muốn nhìn thử hay không?”

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc nhanh chân theo hắn, Phong Tiểu Vũ cũng theo ra.

Lam Minh không quên đóng cửa.

Chờ Bạch Lâu phản ứng được thì trong phòng chỉ còn mình hắn với Cảnh Diệu Phong.



Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đi ra, thấy Domi và Phong Tiểu Vũ cũng theo tới, Miêu Tiêu Bắc bèn hỏi, “Chỉ để lại Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong ở đó a? Có thể gặp chuyện không may không?”

Lam Minh trợn mắt, “Có chuyện gì xảy ra chứ? Bạch Lâu chỉ có hồn phách thôi a.”

“Quỷ hồn cũng có tìnhcảmmà, sao lại không có tình nghĩa như vậy!” Miêu Tiêu Bắc nói xong muốn quay về, bị Lam Minh vươn tay ôm lấy, kéo ra ngoài.

Miêu Tiêu Bắc giãy dụa nhưng không thoát được, Phong Tiểu Vũ ở phía sau cầm DV quay lại, suy tính một lát nữa có cần trở lại phòng khách để quay Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong hay không? Trước đây hình như chị hai nói muốn xem cảnh ‘ngược’ một chút.

.

Trong phòng, Bạch Lâu nhìn Miêu Tiêu Bắc đang giãy dụa bị Lam Minh kéo ra ngoài bên dưới, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Cảnh Diệu Phong vẫn ngồi trên sofa, quay sang, nhìn Bạch Lâu.

Bạch Lâu không muốn để ý đến anh, nhưng hai người đều ở cùng một căn phòng nên không khí hơi xấu hổ, bèn xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị quay về phòng mình.

“Chờ một chút.” Cảnh Diệu Phong thoáng cái vọt đến cửa, ngăn trước cửa, Bạch Lâu lườm anh.

Cảnh Diệu Phong đột nhiên xúc động, là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi sao? Bạch Lâu trước đây, chưa từng nhìn anh như vậy, ánh mắt của Bạch Lâu vẫn luôn chan chứa yêu thương và hâm mộ… Tuy rằng cho đến trước khi bỏ đi anh vẫn không hề để ý, nhưng nhiều năm như vậy, bình thường anh đều có thể thấy được ánh mắt đó, càng lâu, lại càng nhớ. Hôm nay, Cảnh Diệu Phong bỗng nhiên có cảm giác đã qua ngàn năm, Bạch Lâu trước mắt chính là Bạch Lâu, cùng là một người, nhưng cảm giác không hề như trước, đạm mạc và xa cách, khiến anh cảm thấy không cam nguyện.

Bạch Lâu sau khi lườm một cái thì quay người đi tới bên cửa sổ, chỉ thấy bọn Miêu Tiêu Bắc đã tới bên hồ nước, kinh hãi vây xem mỹ nhân ngư trong hồ.

“Tiểu Lâu.” Cảnh Diệu Phong đi tới phía sau Bạch Lâu, chỉ tiếc, Bạch Lâu hiện tại đã không còn cảm giác được sự ấm áp của anh.

“Em còn giận tôi?” Cảnh Diệu Phong trầm mặc một lúc lâu mới hỏi.

Bạch Lâu nghe được, chậm rãi lắc đầu.

Cảnh Diệu Phong mừng như điên, “Em không giận tôi nữa?”

Bạch Lâu không quay đầu lại, chỉ hỏi, “Anh là ai? Tôi không nhớ rõ.”

Cảnh Diệu Phong đương nhiên biết Bạch Lâu là cố ý nói như vậy, nhưng nghĩ tới cảm giác âm ỉ dồn nén trong lòng, loại cảm giác này… là lạnh nhạt, thì ra khó chịu như vậy.

“Tôi…” Cảnh Diệu Phong vừa định nói thêm hai câu thì Bạch Lâu đã nhẹ nhàng đẩy cửa sổ bay ra ngoài… nhẹ nhàng bay xuống dưới lầu, vươn tay nhéo lỗ tai Phong Tiểu Vũ.

“Ai nha…” Phong Tiểu Vũ kinh hãi.

Bạch Lâu hắc hắc cười gian.

Cảnh Diệu Phong ở trên lầu nhìn, chỉ cảm thấy vị đắng cứ ào ạt ập tới từng cơn, đành vậy, lắc đầu tự giễu —— Đây gọi là báo ứng sao.

Miêu Tiêu Bắc thấy Bạch Lâu bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng mặt, chỉ thấy phía sau bệ cửa sổ trên lầu, Cảnh Diệu Phong lẳng lặng ðứng ðó, cúi ðầu quan sát mọi ngýời bên dýới, nói chính xác là, lẳng lặng ngắm Bạch Lâu, thấy Bạch Lâu nở nụ cýời, anh cũng cýời rộ lên. Miêu Tiêu Bắc ðột nhiên nhớ tới, từ sau khi khóc sýớt mýớt cả ðêm hôm ðó, ðây là lần ðầu tiên Bạch Lâu cýời.

“Cô kỷ.” Lúc này, Cổ Lỗ Y bên trong balo của Miêu Tiêu Bắc ló ðầu ra, ýỡn thắt lýng ngáp một cái thật to, nhý vậy là ðã tỉnh ngủ rồi.

Miêu Tiêu Bắc nâng nó ra, nói, “Cổ Lỗ Y, nhìn kìa, mỹ nhân ngư!”

Cổ Lỗ Y mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy trong hồ, hai cô gái tóc vàng xinh đẹp đang vịn thành hồ nhìn mọi người, trong miệng a a không biết đang nói gì. Hai người đều cực đẹp, da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, lộ ra một cỗ khí chất trong sạch, cái đuôi to lớn phía sau, một người là đuôi vàng, một người là đuôi bạc, đẹp đến cực điểm.

“Woa, manh quá!” Phong Tiểu Vũ nhịn không được mà nói, “Nàng tiên cá cũng đẹp như vậy sao? Hoàng tử kia đúng là ngốc a!”

“Manh?” Lam Minh lạnh lùng cười, “Ngươi không nên dùng từ này để diễn tả.” Nói rồi hắn vươn tay, cầm lấy một cây gậy dài giống như gậy trúc bên cạnh, đâm nhẹ vào một mỹ nhân ngư trong đó.

Miêu Tiêu Bắc nghĩ hắn đối xử với một cô gái đẹp như vậy thật quá thô lỗ, nhưng mỹ nhân ngư kia đột nhiên phát ra một tiếng rống có chút dọa người, cắn chặt lấy cây gỗ, rắc một tiếng…

Gậy gỗ gãy, đồng thời, tất cả mọi người bị hàm răng nhọn của nó làm cho hoảng sợ.

“Nha a!” Phong Tiểu Vũ thiếu chút nữa ném bay cái DV trong tay, trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc, “Thật ghê tởm a!”

“Người cá chẳng qua chỉ là khoác lớp vỏ ngoài xinh đẹp để dụ dỗ thức ăn mà thôi, đừng thấy nó xinh đẹp, thực chất vô cùng khác vẻ ngoài, những thứ ở xa một chút thì nó không thấy đường, đều nhờ vào mùi mà phân rõ, có vật gì tới gần thì bất chấp tất cả trước tiên cắn một phát, cho nên đây là loại động vật cực kỳ tàn bạo.”

“Mất hình tượng quá a!” Phong Tiểu Vũ phiền muộn kéo kéo Miêu Tiêu Bắc, “Thật đáng sợ, hồi nãy suýt nữa em sờ tóc nó rồi.”

“Những thứ đẹp đều chất chứa một mối nguy hiểm.” Lam Minh ôm vai Miêu Tiêu Bắc, cười hỏi, “Sao hả? Xem xong chưa, chịu ngủ chưa?”

Miêu Tiêu Bắc cũng bị người cá nọ làm cho hoảng sợ, nghĩ Lam Minh thật đáng giận, thấy dáng vẻ đắc ý vênh váo của hắn, bèn mỉm cười, hất tay hắn ra xoa xoa Cổ Lỗ Y, “Muốn ngủ cũng không ngủ với anh, chia phòng.”

Lam Minh huýt sáo dài một tiếng, khuôn mặt dưới ánh trăng càng thêm hoa lệ đó tiến đến bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi là ám chỉ tối nay ta leo cửa sổ sao?”

“Anh hoang tưởng rồi!” Miêu Tiêu Bắc trực tiếp trả lời.

Lam Minh nhướng mi một cái, nhích tới, “Đừng vậy chứ, ngươi phải giám sát ta thật chặt để ta khỏi sinh ra ảo giác a.”

“Anh dám?” Miêu Tiêu Bắc cẩn thận lui về phía sau một bước, Cổ Lỗ Y chui lại vào balo, Miêu Tiêu Bắc vừa định túm nó lại, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu cổ quái.

“Cái gì đang kêu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh sửng sốt.

“Hình như là sư tử rống.” Bạch Lâu nói.

“Ở đây có nuôi thú dữ à?” Phong Tiểu Vũ có chút khẩn trương, ôm Domi, nếu có thú dữ đến, gặp nguy hiểm nhất chính là Domi!

Mọi người yên lặng tập trung lắng nghe, lại truyền đến một tiếng gầm rú, nghe hơi cổ quái.

“Uy uy…” Khi mọi người ở đây đang nghi ngờ, đột nhiên Lam Minh hưng phấn lên, Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy chiếc vòng trên tay hắn, cũng chính là thanh ma đao Minh đang nhẹ nhàng run run.

“Chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, đột nhiên Lam Minh “ha ha ha” cười phá lên, vừa chạy tới phía trước, miệng hô, “Không phải là bảo bối còn sống chứ? A ha!”

Miêu Tiêu Bắc và mọi người liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu, đều cùng đi tới xem.

Lam Minh chạy tới một bức tường vây thật lớn, tường vây này cao như một tòa nhà năm tầng, bên trong không ngừng truyền đến tiếng kêu của một loài dã thú, dường như là một loại triệu hoán.

“Bên trong hình như có giam giữ một thứ khó lường!” Phong Tiểu Vũ cảm giác như có vật gì muốn lao tới.

“A ha ha!” Lam Minh cũng cười to, Minh trong tay cũng hóa thành thanh đao, hưng phấn không ngừng run lên, Lam Minh vung tay, chém một đao lên cửa đá khổng lồ…

Rắc một tiếng, trên cửa đá xuất hiện một cái khe, Lam Minh bay lên đá vào cửa.


Mọi người lập tức nhìn vào trong, chỉ thấy phía sau tường vây là một sân rộng như sân bóng, chính giữa sân, truyền đến tiếng dây xích lanh canh, có một sợi dây xích sắt rất to trói buộc một động vật đang liều mạng nhảy tới đây, dường như muốn bổ nhào tới.

Bọn họ tập trung nhìn vào, đều rút một ngụm khí lạnh. Vật đó, thoạt nhìn như một con sư tử hùng vĩ, bờm vàng chói như màu lông của loài chó Golden Retriever, hai mắt màu xanh lam, trên lưng là một đôi cánh vàng óng, đang liên tục vùng vẫy, cao quý uy vũ không nói nên lời.

Dây xích bị một cây đinh sắt khổng lồ ghim vào trong đất, đinh đã bị nó rút lên hơn phân nửa, hiển nhiên sắp gãy.

“Đây là thứ gì a?” Phong Tiểu Vũ kinh ngạc kêu to.

Lúc này Lam Minh mừng rỡ vọt tới, miệng hô to, “Sphinx!”



Lam Minh vọt tới gần con sư tử nọ, vung tay chém một đao vào vòng sắt đang trói buộc nó.

“Rống…” Sư tử ngẩng đầu lên gầm một tiếng, lao đến dốc sức cọ Lam Minh.

Lam Minh cũng ôm cái đầu to của nó, liên tục vuốt ve bờm lông trên lưng nó, “Ha ha ha, ngươi quả nhiên còn chưa có chết a!”

“Hình như bọn họ quen nhau a.” Phong Tiểu Vũ nói.

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, tuy rằng cậu không chắc chắn lắm, nhưng Lam Minh rất ít khi vui vẻ như vậy, hơn nữa con sư tử này, giống như chó săn lâu ngày gặp lại chủ nhân, đuôi lắc lư đến nỗi cái mông cũng muốn bay lên.

“Ừm… Các ngươi hình như chưa từng nghe về một truyền thuyết?” Bạch Lâu đột nhiên mở miệng.

Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc đều nhìn hắn.

“Mấy nghìn năm trước, có vô số ác linh từ Ma giới chạy ra, nguy hại nhân gian.” Bạch Lâu sâu kín nói, “Ngay lúc đó nhân loại hoàn toàn không có cách nào đối phó với những ác ma này, mà đồng thời, chức nghiệp khu ma nhân cũng bắt đầu thịnh vượng. Trong đông đảo các khu ma nhân, có một chàng trai tóc vàng cầm đại đao, cưỡi sư tử bay. Hắn tàn sát vô số ác linh, được những nhân loại thời đó tôn sùng là khu ma nhân hùng mạnh nhất trong lịch sử!”

“Người đó, là Lam ca sao?” Phong Tiểu Vũ lại cảm thấy rất oách a, vũ trụ vô địch phích lịch suất! (nó nhiễm kiếm hiệp nặng quá rồi = =lll)

Bạch Lâu cười cười, lắc đầu, “Ta đây cũng không biết, chỉ nghe nói khu ma nhân kia trông rất tuấn tú, tính tình rất quái lạ, không bao giờ cười, nghe đồn là tóc vàng rực rỡ, hơn nữa cũng xuất thân từ quý tộc cao quý không gì sánh được, cho nên đã trở thành anh hùng.”

Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm Lam Minh rồi trầm mặc một lúc lâu.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Người đó, có thể là anh em gì với Lam Minh hay không? Bạch Minh, Hắc Minh, Kim Minh gì đó?”



.

.

__________________________