Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 173

Tiêu Bắc cùng Lam Minh đi quanh khu nội thất thật lâu cũng không tìm được tủ đồ hay là xoáy ốc nào, ngược lại Tiêu Bắc lại mang một thân đầy da gà trở về.

“Ai…” Bắc Bắc ngồi trong xe vò đầu bứt tai, tựa hồ rất không thoải mái.

Tintin và Cổ Lỗ Y ngồi ghế sau nhìn cậu. Cổ Lỗ Y bay tới, xoa cho Tiêu Bắc lại thấy cậu chỉ là nổi da gà, không giống như bị con gì cắn.

Lam Minh cũng khó hiểu: “Bắc Bắc, cậu làm sao vậy?” Vừa nói, vừa đưa tay muốn sờ cổ Tiêu Bắc.

“Không sao, chú ý lái xe!” Tiêu Bắc đẩy hắn tay ra, Cổ Lỗ Y cầm nước thấm ướt khăn tay, lau cho cậu.

“Hình như bị dị ứng cái gì.” Tiêu Bắc vừa nói, vừa uốn éo sờ cổ, trùng hợp nhìn ra ngoài cửa sổ ra… trong nháy mắt, hắn hình như thấy ven đường có một người đang đứng, tròng mắt di động theo xe của bọn họ, hiển nhiên người nọ là đang nhìn bọn họ.

Thoạt nhìn chỉ là một người qua đường bình thường người nhưng ánh mắt của hắn rất kỳ quái. Âm trầm lãnh khốc chứa đầy ác ý, nhìn đến tận lúc bọn họ đã đi xa.

Tiêu Bắc muốn nhìn kĩ hơn, quay đầu lại thì người nọ đã biến mất trong tầm mắt.

Bắc Bắc nhíu mày _ ảo giác à?

Nhưng loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn không biến mất, Tiêu Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện lại có một người xuất hiện. Hắn cũng chỉ đứng bên đường, nhìn theo xe bọn Tiêu Bắc, thẳng đến khi xe hơi đi khuất thì lại đổi thành một người khác.

Cứ như vậy, Lam Minh một đường trở lại EX, Tiêu Bắc nhìn thấy một đường tới đâu cũng có người nhìn xe bọn họ. Lúc đầu còn có lẽ cảm thấy là ảo giác, nhưng về sau thì đã có thể xác định _ bị theo dõi, Tiêu Bắc rùng mình. Mấu chốt là làm như thế nào? Chẳng lẽ là bị người khác điều tra tập thể? !

Trở về EX, Tiêu Bắc mới cảm giác loại cảm giác bị theo dõi biến mất, vào nhà ngồi trên ghế sa lon rồi mà vẫn nghĩ không ra.

Tintin và Cổ Lỗ Y cùng một đám sói con chơi đùa trong phòng khách, Long Tước tiếp tục làm vú em chăm sóc tụi nó, những người khác ngồi nói chuyện vụ án, Tiêu Bắc cũng đem chuyện vừa rồi kể lại.

“Bị theo dõi một đường?” Bạch Lâu sau khi nghe Tiêu Bắc tại lại, sắc mặt cũng khẽ biến: “Như vậy sao…”

“Có phải là có đầu mối gì không?” Tiêu Bắc thấy Bạch Lâu nghi hoặc, liền hỏi: “Tôi có cảm giác những người kia tuy không giống nhau, nhưng ánh mắt hình như là cùng một người.”

Mọi người nhìn nhau, tựa hồ quả thật đã nghĩ tới cái gì, hơn nữa còn rất nhất trí.

“Khó trách năm đó tất cả cảnh sát đều không tìm thấy chút manh mối nào về hung thủ.” Cảnh Diệu Phong thở dài, hỏi Bạch Lâu: “Tiểu Lâu, có thể nào là Ác ma chiếm xác không?”

“Tôi cũng nghĩ vậy…” Bạch Lâu gật đầu: “Hẳn là một loại ác ma chiếm xác khá hiếm.”

Tiêu Bắc thì giật mình không thôi: “Chiếm xác? Linh hồn chiếm xác? Kẻ theo dõi chúng ta là Quỷ Hồn?”

“Quỷ Hồn cũng không thể chiếm xác, chỉ có thể khống chế ý thức, còn chiếm cơ thể thì chỉ có thể trong trạng thái nửa vời như ký sinh, hoặc nói chính xác hơn thì chỉ là tạm thời.” Lam Minh giải thích cho Tiêu Bắc: “Ác ma chiếm xác thì là hoàn toàn bám vào, loại Thần Ma này rất hiếm, cũng có thể nói là thiên phú dị bẩm của Thần Ma. Đặc biệt là loại có thể cùng lúc khống chế nhiều người một cách tự nhiên mà không bị hạn chế.”

“Đáng sợ thật” Tiêu Bắc nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi: “Nhưng vậy chẳng phải tất cả mọi người đều có khả năng trở thành hung thủ sao?”

“Bị ac ma nhập so với ký sinh đáng sợ hơn rất nhiều, chỉ cần bị hắn điều khiển tâm trí thì ai cũng có thể biến thành hắn.” Lam Minh cau mày cân nhắc: “Có thể nhập xác thì cũng không phải ác ma bình thường, cơ thể nó được tập hợp từ vô số oán khí. Hơn nữa thứ này cũng không thể xử vì không có cơ thể thật.”


“Đúng vậy!” Mọi người lâm vào phiền não.

Tiêu Bắc thắc mắc: “Vì sao ác ma đó lại đi theo chúng ta, nếu hắn là hung thủ năm đó, thì sẽ không phải vẫn luôn nhằm vào Tintin đấy chứ? Nhưng nếu vậy thì không hợp lý, hai mươi năm nay hắn ở đâu?”

“Hắn tựa hồ xuất hiện cùng lúc với Tintin.” Cảnh Diệu Phong gọi cho đồng nghiệp ở cục cảnh sát tra tư liệu: “Gần đây không xảy ra án kiện nào như năm đó!”

Tiêu Bắc thấy Tintin đang cùng Cổ Lỗ Y vẽ tranh, liền vẫy nó tới hỏi: “Tintin, em có từng bị theo dõi không?”

Tintin nhìn Tiêu Bắc, không hiểu ” theo dõi ” là có ý gì.

“Chính là ánh mắt làm em sợ hãi!” Tiêu Bắc nói, vừa cầm lấy tay nó: “Đến, cố nhớ lại, có ai từng rất hung ác nhìn em chằm chằm không?”

Tintin mở to mắt, ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ, đột nhiên… Tintin siết chặt tay.

Tiêu Bắc lập tức đọc suy nghĩ của nó, thoáng nhìn thấy một khuôn mặt, ngẩng đầu: “Chính là ánh mắt đó!”

Mọi người hưng phấn _ đã tìm được manh mối.

Hình ảnh Tiêu Bắc vừa thấy là cảnh trong một lớp luyện đàn hoặc piano. Tóm lại cậu nhìn thấy đàn piano, còn nghe được âm thanh đánh đàn.

Người đang đánh đàn phần lớn đều là trẻ con, xấp xỉ Tintin. Người nọ có thể là giáo viên dạy nhạc, một người đàn ông trẻ, đứng sau một cây đàn. Ánh mắt âm trầm nhìn về phía trước, ánh mắt kia… giống hệt Tiêu Bắc vừa thấy!

Tiêu Bắc nhìn thông qua mắt Tintin, nên cậu cảm thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm, rất đáng sợ!

“Tintin, trước kia em từng học piano?” Tiêu Bắc để ý thần sắc Tintin, lại không thấy nó có vẻ sợ, như thể hình ảnh vừa rồi chính nó cũng không nhớ, có chút kỳ quái!

Tintin gật đầu: “Từng học một chút.”

“Giáo viên dạy em có người nào là đàn ông khoảng hơn hai mươi, thoạt nhìn rất lạnh lùng không?” Tiêu Bắc hỏi.

“Thầy Triệu.” Mọi thứ đối với Tintin mà nói vẫn chỉ mới vài ngày, nên nó nhớ rất rõ. Nó nói tên lớp, nhưng về phần địa điểm thì nó không nhớ rõ, là mẹ dẫn nó đi sau này dọn nhà không tới nữa. Tintin nhớ rõ thầy Triệu kia vì hắn rất hung dữ, hắn không mắng những bạn học khác mà chỉ mắng một mình nó, nên nó rất ghét hắn.

Cảnh Diệu Phong bảo người tra xét tư liệu lớp piano năm đó Tintin học, điều tra ra lớp piano hồi trước Tintin học đến giờ vẫn còn, hơn nữa đã thành một nơi rất có danh tiếng, chuyên dạy trẻ em học piano.

“Hai mươi năm, nhân viên quản lý hẳn là đã về hưu nhưng tư liệu có thể vẫn còn lưu lại.” Lam Minh mang theo Tiêu Bắc và Tintin tới đó. Lần này đi tương đối đông, Khế Liêu, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong cũng đi.

Hiện tại lớp piano đã biến thành trung tâm rất lớn, học sinh cũng đông, Tintin không nhớ gì nhưng vẫn cảm thấy rất thần kỳ.

Tiêu Bắc dắt tay nó đi vào, tiếp tân sau khi xác minh thẻ căn cước của Cảnh Diệu Phong thì liên lạc với một vị quản lý đã làm việc tại đây hơn hai mươi năm, bây giờ đã là phó chủ tịch.

Không mất quá lâu, phó chủ tịch đi tới. Người này họ Trương, ngoài năm mươi.

Tiêu Bắc hỏi Tintin có biết không, Tintin lắc đầu.

Ông lão lại nhìn Tintin chằm chằm vào, thần sắc trên mặt là nghi hoặc và không xác định.

Tiêu Bắc lập tức ý thức được, có thể hắn nhận ra Tintin, nghi hoặc là vì không rõ vì sao đứa bé này hơn hai mươi năm vẫn không thay đổi? Không xác định là vì nghi ngờ trí nhớ của mình, cảm thấy có thể chỉ là trùng hợp.

“Lớn tuổi rồi, thỉnh thoảng lại bị hoa mắt, trí nhớ cũng không tốt.” Ông lão lau lau cặp kính lão, hỏi: “ Các cậu muốn hỏi gì?”

Tiêu Bắc hỏi ông ta về chuyện Tintin, còn nói thêm là rất giống đứa bé này.

Lão Trương vừa nghe đứa bé này không phải Tintin năm đó cũng bình tĩnh lại, cho rằng chỉ là người giống người thôi. Ông ta nói với mọi người: “Tintin khi còn bé rất đáng yêu, sau này đột nhiên dọn nhà nên không theo học nữa, các giáo viên đều rất không nỡ. Đặc biệt là Tiểu Triệu, bởi vì chuyện này cậu ta còn từ chức .”

“Mất một học sinh liền từ chức?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Ông ta dạy ở đây bao lâu? Có đặc điểm gì không?”

“Ân… thời gian làm ở đây của Tiểu Triệu rất ngắn, nhưng về cơ bản nhạc khí nào cậu ta cũng biết dùng, rất có tài. Lúc ấy tất cả chúng tôi đều không hiểu vì sao một bậc thầy như vậy lại chạy tới đây để dạy mấy đứa bé học đàn, người lạnh như băng, không bao giờ trao đổi với người khác. Tôi ấn tượng rất sâu sắc về cậu ta nhưng cũng không biết gì.” Lão Trương lắc đầu: “Lúc đầu mọi người đều cho là do hắn thích trẻ con, nhưng sự thật cậu ta lại vô cùng nghiêm khắc đến mức rất nhiều phụ huynh phải đến tận trường trách cứ. Nghe nói cậu ta còn hay đe dọa tụi nhỏ, nói cái gì không có tài năng thì đừng học nữa, lãng phí thời gian.”

“Không phải chứ…” Khế Liêu nhíu mày: “Hơi quá đáng rồi đó.”

Mọi người gật đầu.

“Ha ha, chúng tôi cũng từng nói với hắn rất nhiều lần, nhưng hắn luôn im lặng, rất khó câu thông, người làm nghệ thuật tính cách thường rất trầm.” Lão Trương nói, đột nhiên đổi chủ đề: “Duy chỉ có Tintin lại được hắn yêu thích.”

“Vì sao?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Tintin là một tiểu Thiên tài.” Lão Trương cười nói: “Rất nhiều người đều cho rằng cho trẻ học nhạc từ nhỏ có thể phát triển trí thông minh, nhưng trên thực tế tài năng âm nhạc là bẩm sinh. Nếu trẻ không có thiên phú mà còn ép chúng phải học từ nhỏ thì không những không thể phát triển trí thông minh, mà ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến phát triển trí não của chúng.”

“Có chuyện này?” Tiêu Bắc lần đầu nghe tới: “Tôi còn tưởng rằng cầm kỳ thư họa mỗi thứ học một chút đều rất tốt cho trẻ chứ.”

“Sự thực không phải vậy, phải để trẻ tự mình quyết định, thiên phú thường hiện ra ở những lứa tuổi khác nhau. Thiên phú âm nhạc thường xuất hiện sớm nhất, hội họa trễ nhất, còn phải xem thiên phú tới đâu mà dạy chứ không thể dạy một cách mù quáng được.” Lão Trương nói xong, ngồi xổm xuống cười nhìn Tintin: “Ông nghĩ cháu là con trai Tintin phải không?”

Lam Minh cùng Tiêu Bắc liếc nhau một cái, cũng không nói không phải.

Khế Liêu nhìn xung quanh, chú ý tới một bức ảnh cũ trên tường. Nguyên lai là ảnh lớp, mỗi một lớp đều có chụp ảnh tập thể lúc nhập học và tốt nghiệp, được lão Trương treo đầy một tường.

Bạch Lâu và Khế Liêu chia nhau ra tìm, rất nhanh liền tìm được ảnh lớp của Tintin.

Cảnh Diệu Phong lấy ảnh xuống, đưa Tiêu Bắc nhận diện. Tiêu Bắc và Tintin đều lập tức nhận ra vị “thầy Triệu ” .

Mọi người nhìn kỹ, ánh mắt đúng là rất lãnh khốc, cảm giác có chút âm trầm, vô cùng cổ quái.

“Ông có biết sau này thầy Triệu đi đâu không?” Lam Minh hỏi.

Lão Trương bất đắc dĩ lắc đầu, ý bảo không có giao tình gì, cũng không tìm hiểu.

Bọn Tiêu Bắc đành phải cầm ảnh thầy Triệu và một chút hồ sơ cũ đi. Nguyên lai, thầy Triệu đến làm giáo viên trước khi Tintin tới học nửa tháng, ngay sau hôm Tintin dọn nhà, hắn liền từ chức .

“Tintin này.”

Trở lại EX Tiêu Bắc hỏi Tintin: “Sau khi em dọn nhà, có đến lớp piano mới nào học không?”

“Không.” Tintin lắc đầu, nói với Tiêu Bắc, bởi vì rất nhiều người đều nói nó thích hợp chơi piano, nên ba mẹ nó chuẩn bị đưa nó đi xuất ngoại du học.

“Xuất ngoại?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Đã chuẩn bị xuất ngoại, vậy sao còn dọn nhà?”

Tintin lắc đầu.

Cảnh Diệu Phong nhìn ảnh chụp, đột nhiên hỏi Tintin: “Ba mẹ em nói với em là bọn họ vì đổi công việc nên mới dọn nhà phải không?”

Tintin gật đầu.

“Trong kí ức có điểm nào không thoải mái không?” Cảnh Diệu Phong lại hỏi một câu: “Dạng như là bị ai đó theo dõi hay quấy rầy gì đó?”

Tintin nghiêng đầu, Tiêu Bắc thì lắc đầu: “Đều không có, tôi đã nhìn hết kí ức Tintin, tuổi thơ của nó rất hạnh phúc.”

“Tại sao kí ức một đứa trẻ lại hoàn toàn không có kỉ niệm không vui nào?” Bạch Lâu cảm thấy kỳ quái: “Ngay cả ba mẹ cãi nhau cũng chưa từng?”

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy chuyện này quả thực không bình thường.

Tiêu Bắc nhún vai: “Tôi không có ba mẹ nên không có kinh nghiệm phương diện này.”

“Là do quá mức bảo vệ sao?” Tiếu Hoa là người duy nhất là nhân loại, về phương diện này cũng hiểu biết chút ít: “Bất quá nhân loại bình thường, không nhiều thì ít cũng phải có chút kỉ niệm không vui…”

Lam Minh đột nhiên quay sang nhìn Tintin.

Tintin trốn ra sau lưng Tiêu Bắc, Lam Minh nhìn nó như vậy có chút đáng sợ.

Tiêu Bắc thấy Lam Minh có vẻ kinh ngạc, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lam Minh nhéo nhéo má Tintin: “Tiểu gia hỏa này không phải nhân loại!”

“Hả?” Mọi người đồng loạt quay qua nhìn Tintin, nhưng theo đặc thù sinh lý, hoàn toàn nhìn không ra dấu hiệu phi nhân loại.

Bạch Lâu kéo Tintin đến trước mặt, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, sau đó bảo nó cởi áo khoác ngoài ra.

Tiêu Bắc nói: “Ngày đó tôi tắm cho nó có nhìn rồi, ngoại trừ trên lưng có hai vềt bớt, thì không có gì khác…”

Nói đến đây, Tiêu Bắc ngừng lại: “Bớt…”


“Đối xứng?” Bạch Lâu vén áo Tintin lên xem xét, kinh hỉ: “Nguyên lai là một tiểu Bán thiên sứ, khó trách đáng yêu như vậy, là hỗn huyết hay thuần huyết vậy?”

“Xem bộ dáng hẳn là thuần huyết.” Lam Minh vò tóc Tintin.

“Bán thiên sứ là cái gì?” Tiêu Bắc lần đầu tiên nghe nói.

“Con của nhân loại và thiên sứ sinh ra sẽ không có cánh, chỉ có hai vết bớt.” Lam Minh giải thích cho Tiêu Bắc: “Bán thiên sứ cơ hồ không khác gì nhân loại, ngoại trừ đặc biệt thông minh xinh đẹp cùng tinh thông nghệ thuật.”

Tiêu Bắc kinh ngạc: “Thật thần kỳ!”

“Bán thiên sứ tình cách ôn hoà, thiên tính lạc quan. Nếu họ sống chung thì phu thê ân ái gia đình hoà thuận, cả đời cũng sẽ không cãi nhau.” Lam Minh cười cười.

“Ra là vậy.” Tiêu Bắc sờ đầu Tintin: “Là một tiểu thiên sứ sao.”

“Dù hai cha mẹ chỉ có một người là phi nhân loại thì chuyện Tintin bị Ác ma chiếm xác theo dõi, bọn họ cũng có thể phát hiện!” Hi Tắc Nhĩ hỏi: “Bán thiên sứ rất gần với nhân loại, năng lực tần công và tự vệ đều có hạn, có thể do phát hiện con mình bị một kẻ đáng sợ theo dõi nên ba mẹ nó mới vội vã dọn nhà, chuẩn bị xuất ngoại trốn đi như vậy?”

“Rất có khả năng!” Cảnh Diệu Phong gật đầu.

“Bất kể thế nào, xem ra tên kia vẫn nhắm vào Tintin.” Lam Minh nói xong, đưa mắt nhìn ra hướng cửa chính.

Tiêu Bắc theo ánh mắt hắn nhìn qua cửa thuỷ tinh, chỉ thấy ngoài EX đang đứng một người.

Bóng người kia trốn trong rừng, lúc này sắc trời cũng không còn sáng, hắn lại cố ý đứng ở chỗ tối. Tiêu Bắc nhìn không rõ mặt hắn, nhưng lại có thể cảm giác được hắn đang nhìn chằm chằm vào Tintin, ánh mắt lãnh khốc đầy ác ý.

Khế Liêu đứng lên, đi tới mở cửa ra.

Người nọ xoay người chạy trốn.

“Muốn chạy?!” Khế Liêu nhếch khóe miệng lộ ra răng nanh đuổi theo. Nhưng vừa chạy ra cửa, Khế Liêu lại nhìn thấy khắp đường đều là người. Nếu đổi lại là người khác thì có thể sẽ nhận không ra ai với ai, nhưng người sói thì khác, loài này sở hữu một khứu giác cực nhạy.

Khế Liêu tìm kiếm trong gió, men theo mùi quay đầu, lập tức thấy người nọ đang đứng dưới góc đèn đường.

Khế Liêu nhướn mi _ tìm ra rồi!

Vừa định chạy qua, đột nhiên, người nọ nghiêng ngả ngã xuống. Sau đó, ánh mắt âm trầm biến thành mờ mịt và nghi hoặc.

Khế Liêu sửng sốt, Lam Minh vừa ra tới thấp giọng nói: “Thay người.”

Mọi người cũng đều nhíu mày _ là Ác ma chiếm xác! Nơi này nhiều người như vậy, chỉ cần hắn tuỳ tiện bám vào ai đó, lặng lẽ bỏ đi cũng sẽ không bị ai phát hiện. Nói cách khác, mọi người vĩnh viễn không bắt được hắn.

Thời gian tan tầm, lưu lượng người trên phố vô cùng khổng lồ, căn bản không cách nào tìm được ác ma kia. Thậm chí cũng không cách nào đề phòng hắn, nếu lúc này hắn lại nhập vào cơ thể ai đó, trốn một góc theo dõi EX thì bọn Tiêu Bắc cũng vô pháp phát hiện.

Tiêu Bắc cảm giác vấn đề lần này rất nghiêm trọng, liền kéo Lam Minh hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Trừ phi có thể nhốt hắn vào một cái thùng kín.” Bạch Lâu nhíu mày: “Bất quá theo tôi được biết, loại ác ma nhập xác này chưa từng có ghi chép bị bắt.”

“Vậy không phải hắn rất mạnh ư?” Tiếu Hoa nhíu mày: “Thật sự không có cách bắt lấy hắn sao?”

“Cũng không phải hoàn toàn không có.” Lam Minh đột nhiên mở miệng: “Chỉ có một cách.”