Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 162

Gian tình của hoàng hậu Rhoda bị phanh phui, thoáng cái huyên náo rất lớn, binh lính bọn đều tới, cả Rhoda trong truyền thuyết cũng đến .

Tiêu Bắc cùng Lam Minh trốn trên nóc nhà, vừa vặn nhìn thấy quốc vương Rhoda bên dưới.

Vị quốc vương này thoạt nhìn đúng là đã khá già, một đầu bạc trắng, trên đầu đeo vương miện vàng, khoác áo choàng đỏ.

Tiêu Bắc ngồi trên nóc nhà, nghiêng đầu đánh giá: “Thoạt nhìn rất hung ác a, đâu có vẻ gì là nhát gan đâu.”

“A.” Lam Minh lại đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn: “Sao vậy?”

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y đột nhiên kéo tai Tiêu Bắc, vươn ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ bên dưới, ý bảo Tiêu Bắc xem!

Tiêu Bắc nhìn xuống, cũng không nhìn ra có gì lại, chợt nghe Lam Minh tại thì thầm vào tai: “Nhìn bóng quốc vương ấy!”

Tiêu Bắc được nhắc, mới chú ý đến bóng quốc vương. Này không nhìn thì thôi, Tiêu Bắc vừa nhìn xong liền hoảng sợ… cái bóng đổ dài sau lưng quốc vương méo mó, đâu phải người, rõ ràng chính là một ác ma xấu xí, hàm răng nhọn hoắt, móng tay vừa dài vừa nhọn.

“Ngô…” Tiêu Bắc thiếu chút nữa hét lên, Lam Minh và Cổ Lỗ Y đã sớm có chuẩn bị, mỗi người một tay che miệng Tiêu Bắc kéo xuống nóc nhà.

Âm thanh từ khôi giáp của thị vệ tuần tra bên dưới cũng khá lớn, nên không ai phát hiện ra hỗn loạn trên nóc nhà.

Tiêu Bắc bình tĩnh lại vội vàng gật đầu, ý bảo _ biết rồi, không hét!

Lam Minh và Cổ Lỗ Y thở phào một cái, buông tay ra nhìn cậu.

“Này là sao? Quốc vương là quỷ?” Tiêu Bắc hỏi.

“Ưhm, chắc là thứ gì đó biến thành thôi.” Lam Minh nhún vai: “Bất quá như vậy càng dễ làm, quốc vương không phải bị bám vào người, mà là bị kẻ nào đó chiếm lấy thân thể, chúng ta chỉ cần nghĩ cách tìm ra quốc vương thật. Bằng không, tên quốc vương đó sẽ bị nuốt chửng.”

Tiêu Bắc gật đầu.

“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y lại khoanh tay tựa hồ không quá ôm hy vọng, đã bao nhiêu năm rồi chứ, nói không chừng lão quốc vương đã chết từ lâu!

Lúc này, chợt nghe từ trong phòng truyền đến tiếng mắng tức giận của quốc vương, hoàng hậu bị giam lỏng, mà kẻ cùng hoàng hậu yêu đương vụng trộm ai ngờ lại là thị vệ trưởng hoàng cung, hắn bị ném vào địa lao ngày mai xử tử.

Tiêu Bắc há to miệng. Cậu đã quên nơi này là thế giới khác, là vương tộc làm chủ mà không phải như thời hiện đại xung đột tình cảm mà còn phải giải lên toà, mặc kệ thế nào tóm lại cũng sẽ không dẫn đến tai nạn chết người, nhưng nơi này là do quốc vương định đoạt. Như vậy xem ra, trò đùa dai của mình đã hại chết người thị vệ kia. Tên quốc vương còn là quỷ, hoàng hậu còn trẻ như vậy, nếu như hai người thật tâm yêu nhau thì không phải mình đã làm chuyện rất quá đáng sao?!

Lam Minh thấy Tiêu Bắc nhíu mày, liền thấp giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta đi hỏi hoàng hậu một chút, rốt cục quốc vương Rhoda bị cái gì đi.”


Rất nhanh, phong ba trong hoàng cung hạ xuống.

Quốc vương Rhoda giam lỏng hoàng hậu trong một toà tháp rồi rời đi. Bọn Tiêu Bắc thấy hắn đi vào một cung điện, cung điện hình như được xây dưới lòng đất, vô cùng quái dị.

Binh lính tản đi. Tiêu Bắc cùng Lam Minh đến tháp nhốt hoàng hậu, từ cửa sổ nhảy vào.

“A!” Hoàng hậu thấy có người đến, cũng nhịn không được hô một tiếng, nhưng tiếng a còn chưa ra khỏi họng đã bị Cổ Lỗ Y nhào tới che miệng.

Hai người nhìn nhau một cái, hoàng hậu nháy mắt bị Cổ Lỗ Y đáng yêu hấp dẫn, thấy Tiêu Bắc cùng Lam Minh cũng không phải quái vật tướng mạo hung ác gì nên không sợ hãi nữa, nàng nhỏ giọng hỏi hai người: “Các ngươi… là ai vậy? Là bạn Tháp Pháp sao?”

“Tháp Pháp là thị vệ trưởng?” Lam Minh hỏi thăm.

“Ừh.” Hoàng hậu gật đầu: “Các ngươi không phải bạn Tháp Pháp sao? Tới nơi này làm gì? Không nên làm hại ta!”

“Không không.” Tiêu Bắc vội khoát tay, có chút áy náy, nói: “Chúng ta là Vu sư đi ngang qua trong, phát hiện trong thành có yêu ma nên muốn đến trừ yêu, vừa lúc gặp…”

“Ma quỷ ở đâu?” Hoàng hậu đột nhiên đứng lên: “Có phải là Quốc vương không? Quốc vương bị ma quỷ khống chế phải không?”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái _ xem ra hoàng hậu cũng chỉ có cảm giác mà không biết chân tướng, liền gật đầu.

“Quả nhiên, quả nhiên là vậy!” Hành động của hoàng hậu làm cho Tiêu Bắc vô thức liên tưởng tới những vị phu nhân khi kích động trong những vở kịch của Châu Âu, rất phong phú.

Lam Minh trước bảo hoàng hậu đừng khóc mà mau nói một ít manh mối trọng yếu.

Hoàng hậu nói cho Tiêu Bắc cùng Lam Minh những thay đổi của quốc vương, đặc biệt là tính tình chuyển biến lớn.

“Có nguyên nhân gì không?” Lam Minh hỏi: “Bắt đầu từ khi nào, bên cạnh hắn có cái gì kì lạ không?”

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, nói: “Từ sau khi hắn tìm được chiếc gương!”

“Gương?” Lam Minh cảm thấy kỳ quái: “Gương thì có vấn đề gì?”

“Quốc vương chỉ có một chiếc gương, chiếc gương này là từ rất lâu về trước, sau khi quốc vương đi săn về vớt được trong hồ.” Hoàng hậu giả thích cho Tiêu Bắc và Lam Minh: “Từ sau khi có chiếc gương, tính tình quốc vương trở nên kỳ quái. Cuối cùng, hắn chỉ cho hoàng cung xuất hiện một chiếc gương đó đặt trong phòng ngủ của hắn, còn những nơi khác không cho phép gương xuất hiện!

“Kỳ quái vậy à?” Tiêu Bắc lần đầu nghe thấy chuyện cổ quái như này, liền hỏi: “Vì sao?”

Hoàng hậu lắc đầu: “Không biết, kể từ đó, quốc vương vốn dũng cảm thiện lương lại tràn đầy tự tin biến mất, mà trở nên nóng nảy, tham lam, còn nhát gan nữa!”

“Nói vậy, mấu chốt nằm ở cái gương đó.” Tiêu Bắc vỗ Lam Minh: “Chúng ta đi xem cái gương của hắn?”

Lam Minh cảm thấy đây quả thật là mấu chốt của vấn đề, liền cùng Tiêu Bắc hỏi hoàng hậu chỗ ở của quốc vương _ không ngờ lại là dưới tầng hầm.

“Đúng rồi!” Lúc rời đi, Lam Minh còn hỏi về chuyện Tuất thú, kỳ quái là, hoàng hậu hoàn toàn không biết gì, nhưng nàng nói nửa đêm thường nghe được trong tầng hầm có tiếng dã thú kêu. Tầng hầm là vùng cấm, người bình thường không thể đi vào.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh hỏi đường xong liền chạy đến phòng quốc vương Rhoda. Bên ngoài có rất nhiều thủ vệ nhưng bên trong tựa hồ không có ai, có thể thấy được, quốc vương Rhoda không muốn ai biết bí mật của hắn, cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào.

Trong phòng vẫn sáng đèn, hình như còn có người đang đi đi lại lại.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh trốn sau cửa cửa, từ khe cửa nhìn vào. Chỉ thấy quốc vương đang đứng giữa phòng, xoay tới xoay lui, miệng thì thào tự nói gì đó, không biết đang làm gì.

Bởi vì khe cửa quá nhỏ, nên Tiêu Bắc cùng Lam Minh hai người đang chen chúc nhìn không rõ lắm. Tiêu Bắc hơi đẩy đầu Lam Minh ra, Lam Minh bị đẩy nhìn không thấy, lại cổ đưa đầu chen vào.

Bất quá hai người còn đỡ, ở giữa còn có Cổ Lỗ Y. Đầu Cổ Lỗ Y tròn vo, thấy hai người hai bên đẩy mình, cũng cố chen vào.

Ba người không ai nhường ai, chen cùng một chỗ, cuối cùng Cổ Lỗ Y bị đẩy chịu hết nổi, vươn hai bàn tay nhỏ bé, ấn lên mặt mỗi người một bên, đẩy sang hai bên… Chỉ là động tác của Cổ Lỗ Y hơi lớn, cũng quá dùng sức, “cạch” một tiếng, cửa chính trực tiếp bị đẩy ra.

Mà Tiêu Bắc cùng Lam Minh hoàn toàn không đề phòng, cũng ngã nhào vào phòng.

Biến cố bất thình lình, làm cho mọi người cả trong lẫn ngoài phòng đều sửng sốt, cứng ngắc.

Lúc này Quốc vương Rhoda đang khoác áo choàng đỏ, đứng trước một tấm gương đồng cao hơn người. Quanh gương điêu khắc những hoa văn cổ quái, trong gương phản chiếu một hình người, lại là quái vật khác biệt một trời một vực với người bên ngoài. Quái vật kia da ngăm đen, người đầy nếp ngăn, môi to, mắt lồi tràn đầy tơ máu, rất khủng bố.

“Ngô!” Cổ Lỗ Y là người đầu tiên có phản ứng, vội che mắt, kêu to với Tiêu Bắc: “Người quái dị!”

“A!”

Theo một tiếng hô của Cổ Lỗ Y, quốc vương Rhoda vội vàng che mặt, trốn sau gương.

Nhưng nhìn mặt hắn, và kẻ trong gương căn bản không phải cùng một người… cái gương này chiếu ra hình ảnh không giống như bọn họ nhìn thấy, chẳng lẽ cái gương này có chỗ nào đặc biệt?

“Quả thực không phải một cái gương bình thường.” Lam Minh đột nhiên nói một tiếng, chỉ vào gương bảo Tiêu Bắc xem.

Trong gương là một con Bạch long xinh đẹp, hoàn toàn không mập, cực kỳ đẹp trai, trông giống một thiếu niên. Đặc biệt trên đầu là hai cái sừng nhỏ màu trắng, trên lưng còn có một cặp cánh lớn cực ngầu, trắng như tuyết, nhưng lại không nhiều lông giống cánh thiên sứ, mà là cánh rồng trơn bóng.

“Oa…” Tiêu Bắc nhịn không được kinh hô một tiếng: “Ai vậy?”

Lam Minh nhìn trời, dù rất không muốn thừa nhận, bất quá hắn vẫn chỉ chỉ Cổ Lỗ Y đang cực kì tự mãn lơ lửng cạnh Tiêu Bắc.

Cổ Lỗ Y đưa tay, hướng gương uốn éo vặn vẹo mà Bạch long siêu đẹp trai trong gương cũng uốn éo theo, quả nhiên là cùng là một người!

Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhún vai, chỉ cho Tiêu Bắc một khối bảo thạch trên cái gương.

Tiêu Bắc nhìn qua, phía trên gương đồng có một khối bảo thạch màu hổ phách, bởi vì bảo thạch khảm vào gương đồng cùng màu nên không ai để ý.

“Loại bảo thạch màu trà này là tương lai thạch, có thể đoán trước tương lai, cũng có thể phản chiếu sự thật.” Lam Minh cười cười: “Ở thế giới khác, ngụy trang thuật và ảo thuật rất phổ biền, tất cả mọi người đều gần như lãng quên mình có bộ dáng gì, chỉ đứng trước cái gương này mới có thể thanh thanh sở sở nhìn thấy tương lai của mình. “

“Như vậy sao…” Tiêu Bắc giật mình, sau đó có chút khiếp đảm, không chịu nhìn vào gương _ có khi nào sẽ thấy bản thân mình rất già rất già không? Thật đáng sợ mà!

“Yên tâm đi, Bắc Bắc.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc tới, chỉ vào gương ý: “Nhìn xem, không thay đổi chút nào.”

Tiêu Bắc ngẩng đầu, thì thấy trong gương mình vẫn là mình, quần đen áo đen, bộ dáng như khi luyện múa, chính là so với trong ấn tượng hình như càng gầy thêm một ít.

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày _ không thể nào, mình là nhân loại mà, người luôn già đi, tương lai… ít nhất cũng là bốn năm mươi năm sau chứ nhỉ? Không lý nào vẫn gầy đến đáng thương như vậy, cậu thậm chí còn muốn sau này có thể làm một người mập mạp hạnh phúc.

Tiêu Bắc thất vọng trong chốc lát rồi lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, cậu đột nhiên xoay mặt nhìn Lam Minh, lại nhìn vào gương _ trong gương không có thân ảnh Lam Minh!

Cảm thấy có thể là do bị mình che đi, Bắc Bắc nhích qua, đẩy Lam Minh ra trước mình. Trong gương vẫn trống rỗng, cái gì cũng không có.

“Sao lại như vậy?” Tiêu Bắc hoang mang, kéo Lam Minh xoay tới xoay lui, nhưng vô luận thế nào vẫn không nhìn thấy hắn…

“Có phải là Thần Ma cấp bậc cao thì không thể nhìn thấy không?” Tiêu Bắc bắt đầu tìm kiếm một lời hợp lý giải thích.

Lam Minh chỉ cười. Chợt nghe quốc vương Rhoda đang trốn sau kính đột nhiên nói: “Người không có tương lai đương nhiên là không nhìn thấy hình dáng tương lai.”

Tiêu Bắc nhíu mày, quay qua nhìn thì thấy quốc vương Rhoda trốn sau gương vẫn bảo trì hình dạng quốc vương, bất đồng với lão yêu quái trong gương vừa rồi, cảm thấy cổ quái.

“Hắc hắc hắc, xấu xí còn đỡ hơn không có gì.” Rhoda quốc vương âm trầm nở nụ cười: “Người nhìn không thấy đều sống không được bao lâu.”

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, kẻ quái dị!” Tiêu Bắc trả lại hắn một câu.

“A!” Quốc vương tựa hồ rất nhạy cảm với từ người quái dị, che mặt hét lớn.

Cổ Lỗ Y xắn tay áo, bộ dáng như muốn xông tới đánh quốc vương Rhoda.

“Ngươi là ai? Quốc vương Rhoda thật đâu?” Tiêu Bắc hỏi hắn.


Quốc vương nhìn chung quanh một chút, không trả lời mà hỏi lại: “Các ngươi là ai? Muốn gương? Ta sẽ không giao cho các ngươi !”

Tiêu Bắc nhíu mày, trong lòng tự nhủ ai thèm cái gương này của ngươi, quỷ dị như vậy, ngày nào cũng nhìn thì rất đáng sợ.

“Có ai không!”

Tiêu Bắc đang nghiên cứu nên đối phó lão yêu quái này như thế nào, hắn lại bất thình lình hét lên. Bên cạnh lóe lên, Lam Minh đứng sau lưng hắn, một bả siết cổ hắn: “Câm miệng.”

Quốc vương Rhoda giữ nguyên tư thế há miệng. Cổ Lỗ Y từ trên vai Tiêu Bắc bay xuống, đem cửa chính đóng “rầm” một tiếng, quay đầu lại hắc hắc cười xoa xoa tay, bộ dáng như muốn đánh người .

“Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?” Quốc vương Rhoda hoảng sợ muốn trốn ra sau kính, bị Lam Minh ném xuống đất, vừa nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, lôi thứ đáng ghét trong thân thể hắn ra đi!”

“Lôi?” Tiêu Bắc ngẩn người, sau mới nhớ ra có thể trong cơ thể hắn có thứ gì đó đang trốn! Cậu vươn tay, tuy chụp vào không khí nhưng lại cảm giác thật sự túm được thứ gì đó… hơi dùng lực, lôi ra.

Mà nhìn lại quốc vương Rhoda, hắn há to miệng, bộ dáng thống khổ vặn vẹo, miệng mở càng lúc càng lớn. Đồng thời, từ trong miệng hắn có thứ gì đó đen như mực chậm rãi bò ra, đến khi toàn bộ đều bị kéo ra,quỳ rạp trên mặt đất, có chút giống người lại có chút giống thú. Hắn nằm sấp trên mặt đất, há to miệng rống lên, thanh âm khàn khàn quái dị. Mà đáng sợ nhất chính là miệng của hắn, bên trong mà một màu đỏ thẩm.

“Di…” Tiêu Bắc lôi thứ đó ra, tuy tay không thực sự chạm vào quái vật kia, nhưng vẫn chán ghét lắc tay, chà tay lên quần mấy cái.

Lam Minh lại thả quốc vương Rhoda xuống. Quốc vương Rhoda ngã xuống đất, tựa hồ rất yếu, cả người cũng có vẻ già đi nhiều. Hắn ngẩng mặt, xem ra đã khôi phục thanh tỉnh, kinh hãi nhìn bóng người đen kịt đang gầm rú trên mặt đất.

“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi Lam Minh.

Lam Minh nhìn quái vật kia, thấp giọng nói: “Kính ma!”

“Đó là cái gì?” Tiêu Bắc lần đầu nghe thấy: “Yêu quái trong gương?”

“Là mặt trái của bản thân.” Lam Minh: “Ví dụ như nếu nói quốc vương trước kia là dũng cảm, thiện lương, ôn hòa, thì mặt trái của hắn chính là _ nhát gan, hung tàn, tham lam.”

“Ra loại yêu ma này sao!” Tiêu Bắc cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy hoá ra là vậy: “Nguyên lai quốc vương bị một tính cách yêu ma quỷ quái hoàn toàn khác mình khống chế.”

“Muốn giải quyết thứ này chỉ có một cách.” Lam Minh hướng Cổ Lỗ Y chỉ thứ trên mặt đất: “Cổ Lỗ Y, thiêu hắn!”

Cổ Lỗ Y lập tức hít sâu một hơi, phồng má thổi một hơi, phừng một cái… bóng đen bắt lửa, bùng lên.

Trong tiếng kêu to dần biến mất của quái vật trong ngọn lửa, đồng thời, khí sắc của quốc vương cũng dần dần khôi phục.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, Tiêu Bắc lại nhìn phản chiếu của hắn trong gương _ là một lão nhân khoẻ mạnh! Rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Xem ra vấn đề đều đã giải quyết xong.” Lam Minh nhàn nhạt nói: “Năm đó quốc vương Rhoda thực sự không phải sợ hãi mà là thân bất do kỷ.” Nói đoạn, hắn xoay mặt nhìn nơi khác: “Nói lại tình hình với hắn, bảo hắn giúp giải quyết chuyện thôn dân, sau đó chúng ta tiếp tục lên đường. “

Tiêu Bắc sửng sốt một lát, gật đầu, giải thích cho quốc vương Rhoda mục của bọn họ. Mặt khác, Tiêu Bắc lại vô thức nhìn thoáng qua gương…

Lam Minh đang đứng trước cửa sổ, trong gương rõ ràng có thể nhìn thấy cửa sổ nhưng lại nhìn không thấy thân ảnh Lam Minh, trong lòng Tiêu Bắc nguyên bản đang yên bình lại bao phủ một tầng mây đen _ thật sự là không có thân ảnh sẽ không có tương lai sao?