Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 150

Tiêu Bắc chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cùng Lam Minh bước qua cánh cửa dễn đến thế giới khác.

Sau cửa là một thông đạo thật dài, ánh sáng có chút chói mắt. Tiêu Bắc nhắm mắt lại đi tới, cũng cảm giác được Lam Minh kéo tay mình nhảy xuống

Đến khi hai chân chạm đất, Tiêu Bắc mở mắt…

Bốn phía sáng ngời, nhìn đồng hồ, vừa vặn là buổi sáng, mà bọn Tiêu Bắc đang đứng trên sườn núi. Tiêu Bắc ngẩng đầu quan sát bầu trời, rất trong xanh, còn có vài con chim đang bay lượn, trên sườn núi cây cối xanh mướt, còn có hoa và nai đang ăn cỏ. Có vài con thỏ nhảy ngang qua, gió lướt qua, đồng cỏ khẽ lay động như sóng, khung cảnh đồ sộ mà không kém phần xinh đẹp.

“Đây là đâu?” Tiêu Bắc kinh ngạc hỏi Lam Minh.

“Thế giới khác.” Lam Minh trả lời.

“Đây là thế giới khác trong truyền thuyết?” Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn Lam Minh : “Sao có thể? !”

Lam Minh và mọi người nhìn nhau : “Sao lại không thể?”

“Không phải là nên rất hoang dã bao phủ bởi sa mạc, rồi huyết sắc tà dương, với cả bán thú nhân ở khắp nơi, còn…”

“Bắc Bắc.” Lam Minh trấn an xoa đầu Tiêu Bắc: “Đừng kích động, bình tĩnh nào, khu hoang dã chỉ là một khu của thế giới khác thôi, huyết sắc tà dương là một hiện tượng xảy ra khi có chiến tranh, Hắc Ám Sâm Lâm, biển chết, dải ma quỷ… những thứ này cũng chỉ là địa danh thôi chứ không đại diện tất cả.”

Tiêu Bắc há to miệng: “Thật sao?”

“Chính là nơi này.” Khế Liêu đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh: “Quy mô thành trấn không nhỏ.”

“Thành trấn?” Tiêu Bắc nghe đến đây, lập tức cùng Hi Tắc Nhĩ cũng đồng dạng chưa từng tới đây chạy lên đỉnh núi nhìn ra xa.

Cảnh tượng trước mắt làm cho hai người khiếp sợ. Thành trấn cực lớn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, phong cách vô cùng đặc biệt tựa hồ đã trải qua hàng trăm ngàn năm tang thương thăng trầm. Lâu đài, quảng trường, hoa viên, thoạt nhìn đều có giá trị nghệ thuật cực cao, không theo kiểu Âu Tây cũng không theo kiểu Trung Quốc, bất quá rất đẹp, hơn nữa nhìn còn rất cổ xưa.

“Thật lớn!” Tiêu Bắc kinh ngạc.

“Bình thường.” Sphinx đi tới, nói với hai người: “Này chỉ là một toà thành cỡ trung.”

“Cỡ trung?” Tiêu Bắc há to miệng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Trong tương lai sẽ còn lớn hơn.” Lam Minh ngoắc mọi người: “Đi thôi, vào thành trước khi trời tối may ra còn có thể tìm được một khách sạn nghỉ lại. “

“Vậy mọi người ở đây ăn gì? Trong thành có nuôi quái thú không?” Tiêu Bắc hưng phấn, lưng đeo ba lô, đi theo Lam Minh. Cổ Lỗ Y cũng lần đầu đến, bất quá trong không khí ở đây có vẻ khiến nó rất thoải mái, đập cánh bay vòng vòng, vẫy vẫy đuôi.

“Số lượng rồng ở thế giới khác rất ít phải không.” Hi Tắc Nhĩ hỏi Bạch Lâu.


“Ừh, năm đó sau đợt đại chiến hầu như tất cả đều chạy tới thế giới thật, hẳn là ở thế giới khác vẫn còn một ít, sống ẩn trong núi sâu. Ở nơi này địa vị của rồng có chút đặc biệt, có thể sẽ dẫn tới vài rắc rối.” Bạch Lâu nhắc nhở: “Nên phải cẩn thận.”

“Sẽ có người làm hại Cổ Lỗ Y sao?” Tiêu Bắc vội vàng ôm lấy Cổ Lỗ Y.

“A, này cũng chưa chắc.” Lam Minh an ủi cậu: “Vô luận ở đâu rồng luôn là sinh vật được cả thế giới kính sợ như thần minh, hẳn là không kẻ nào ở thế giới khác dám tiếp cận Cổ Lỗ Y đâu. “

“Vậy thì tốt.” Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra.

“Chỉ là không dám tiếp cận không có nghĩa là không muốn có.” Cảnh Diệu Phong nói: “Rồng phi thường trân quý, rất nhiều quý tộc sẽ đến tranh đoạt, được Bạch long ưu ái sẽ có được địa vị rất cao.”

Tiêu Bắc không hiểu: “Ưu ái?”

“Cô?” Cổ Lỗ Y cũng nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

“Nếu được Bạch long nhận định là chủ nhân, cũng tượng trưng cho việc có được quyền lợi cao tương đương bạch long.” Hi Tắc Nhĩ nhún vai: “Bất quá Cổ Lỗ Y đã nhận định Bắc Bắc làm chủ nhân, cho nên kỳ thật Tiêu Bắc có thể dễ dàng trở thành vua của các vị vua ở đây.”

Tiêu Bắc há hốc.

“Ai… không quan trọng.” Sphinx lắc bờm: “Có Lam Minh ở đây, rắc rối của Cổ Lỗ Y so ra chẳng đáng là gì.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Lam Minh _ thật không biết thanh danh lúc trước của tên này tệ hay tốt thế nào.

Tiếu Hoa đi được một đoạn liền mệt, anh hiếm khi đi xa hoặc leo núi như vầy, dù sao Tiếu Hoa cũng là nhân loại, hơn nữa anh cũng không học múa có được sức khoẻ tuyệt vời như Tiêu Bắc, chỉ thấy hai chân thật nặng. So ra, Tiêu Bắc ngược lại rất thích ứng với môi trường và không khí ở đây, không biết có phải liên quan tới dây chuyền hay quyền trượng đang cầm không, nhưng cậu cảm thấy thân thể rất nhẹ, thậm chí gió mạnh một chút cũng có thể thổi đi.

Khế Liêu thấy Tiếu Hoa vất vả có chút đau lòng, thân thiết hỏi: “Muốn tôi cõng không?”

Tiếu Hoa lắc đầu, anh đã nói với bản thân, đến đây rồi không thể trở thành gánh nặng của Khế Liêu… bất luận là gánh nặng gì cũng không được!

Nhưng Tiếu Hoa không chịu, Khế Liêu lại càng lo lắng, hỏi: “Cưỡi ngựa không?”

Khoé miệng Tiếu Hoa giật giật, thỉnh thoảng cưỡi ngựa một chút cũng không sao, nhưng nếu là thật sự dùng ngựa thay cho đi bộ, còn không bằng tự đi. Mệt hơn không nói, mông còn bị đau, ngồi lâu đảm bảo sẽ mắc bệnh đau thắt lưng.

“Sau khi vào thành có thể mua một chiếc xe hơi, đi lại tiện hơn.” Lam Minh nói xong, Tiêu Bắc giật mình: “Có xe hơi?”

“Ừh.” Lam Minh gật đầu: “Hơn nữa còn dùng đá ma pháp làm nguyên liệu, so với ô tô hiện đại thuận tiện hơn, bảo vệ môi trường, không sợ hư… Đương nhiên, nhìn cũng rất được!”

Tiêu Bắc kinh ngạc không thốt lên được lời nào, thế giới khác quả nhiên rất thú vị nha.

Đi thêm chừng vài tiếng, mọi người cuối cùng cũng tới cổng thành.

Trước cổng thành có một pho tượng cự thú là cổ quái, đuôi dài, đầu nhỏ, cơ thể lại tròn vo.

Tiêu Bắc mém chút cho là con tê tê.

“Là thành Sawyer à.” Đặc Lạp Cổ Lạp đi tới: “Yên tâm, là một thành tương đối ít quái vật, dân phong ôn hòa, sẽ không gặp quá nhiều rắc rối, Công tước Carson cũng là người tốt.”

” Carson Duke?” Tiêu Bắc gãi đầu: “Nghe có cảm giác như quý tộc nào đó.”

“Thành Sawyer còn được gọi là Thành của các Vu sư (phù thuỷ). Ở đây chuyên sản xuất nguyên vật liệu dùng để làm ma pháp, nên hẳn là sẽ có không ít Vu sư, mọi người cố gắng đừng chọc phiền phức.” Sphinx có vẻ quen thuộc, nhắc mọi người xong liền đi vào.

Tiêu Bắc không hiểu, liền hỏi Lam Minh bên cạnh : “Thành của các Vu sư?”

“A… ở thế giới khác Vu sư không phải đi đâu cũng đều được hoan nghênh, nhất là hắc vu sư.” Lam Minh nhún vai: “Có vài nơi còn có thợ săn Vu sư, bất quá Công tước Carson rất tôn trọng Vu sư, mặt khác, thành Sawyer sản xuất đá và vật liệu ma pháp, các Vu sư tất nhiên đều muốn tới.”

“Lợi hại như vậy?” Tiêu Bắc sờ mặt dây chuyền trên cổ, hỏi: “Tôi có tính là Vu sư không?”

“Cũng xem như!” Lam Minh gật đầu: “Là Đại Tế Ti pháp thuật của Vu sư không thể ảnh hưởng tới cậu. Mặt khác, quyền trượng tượng trưng cho thân phận, ở thế giới khác bất luận là ai cũng sẽ được hoan nghênh, đặc biệt quý tộc còn coi như thượng khách, nên yên tâm đi!”

Mọi người vào thành, đập vào mắt là cảnh tượng chợ trời huyên náo.

Đối với những người chưa từng tới đây trong bọn Tiêu Bắc mà nói, cảm giác giống như là vừa bước vào một câu chuyện thần thoại _ trên đường dạng người nào cũng có, thậm chí còn có rất nhiều động vật quý hiếm. Có con mọc cánh cũng có con mọc sừng, còn đa dạng hơn quái thú trong game. Có người đang mua, có người đang bán, tới lui vô cùng náo nhiệt.

“Cô!” Cổ Lỗ Y lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, ngồi trên vai Tiêu Bắc, hết nhìn đông lại nhìn tây. Tiêu Bắc, Hi Tắc Nhĩ, kể cả Khế Liêu đều là tâm tính tiểu hài tử, cái gì cũng đều thấy lạ.

Rất nhanh, Tiêu Bắc chú ý tới hai bên đường có rất nhiều cửa hàng kì lạ bán đá đủ màu.

“Đá?” Tiêu Bắc khó hiểu: “Vì sao lại có nhiều người bán đá như vậy?”

“Đó là đá ma pháp đã qua gia công.” Đặc Lạp Cổ Lạp giải thích cho Tiêu Bắc: “Thu nhập của Vu sư ngoài việc xem bệnh và cầu phúc, chủ yếu là dựa vào bán đá ma pháp, ví dụ như đá bay, đá tàng hình…. chỉ cần thi triển ma pháp lên đá. Mua đá để trên người, kết hợp với chú ngữ cụ thể là có thể nhờ vào đá ma pháp bay lên hoặc tàng hình trong nhát mắt. Giá cả và pháp lực (aka mana) của đá ma pháp và thời hạn sử dụng đều căn cứ vào pháp lực lớn nhỏ của ma pháp sư để đánh giá, bán rất chạy. “

Tiếu Hoa nghe đến đó mắt lập tức sáng lên: “Có đá ma pháp đi giùm không?”

Tiếu Hoa còn chưa mở miệng, Khế Liêu đã chạy đến quán ven đường hỏi giúp anh. Không lâu sau đã thật sự mua về một sợi dây chuyền, đeo lên cổ Tiếu Hoa.

Tiếu Hoa cúi đầu nhìn thì thấy là một viên đá thuỷ tinh màu tím hình giọt nước, rất đẹp. Bên trong tựa hồ còn có ánh sáng màu tím đang lưu động, giống một ngôi sao đang lấp lánh.

“Đây là cái gì?” Tiếu Hoa nhìn Khế Liêu.

“Có cảm giác thân thể nhẹ hơn không?” Khế Liêu hỏi.

Tiếu Hoa sửng sốt, cảm giác lại, không sai, vừa đeo vào cảm giác mệt mỏi liền biến mất!

Tiếu Hoa cảm thấy không thể tin nổi.

Đặc Lạp Cổ Lạp liếc Khế Liêu: “Lang Vương ra tay thật hào phóng, viên đá ma pháp này nguyên là đá sự sống, cả ngàn năm mới có thể sinh ra một khối, cần ma pháp cực mạnh mới có thể tạo thành hình, giá trị xa xỉ!”

Tiếu Hoa cầm miếng đá, ngẩng đầu nhìn Khế Liêu: “Bao nhiêu tiền?”

Tiêu Bắc cũng nghĩ tới, hỏi Lam Minh: “Tiền của thế giới khác và thế giới thật không đồng dạng phải không?”

Lam Minh gật đầu, lấy túi tiền ra cho Tiêu Bắc xem: “Trước khi đi Long Tước có cho rất nhiều vảy long, này là đồng tiền cơ sở, còn có nước mắt mỹ nhân ngư cũng rất có giá. Bất quá Khế Liêu hẳn là có ‘tiền riêng’ của mình, thế giới khác cũng lưu hành lấy vật đổi vật.”

” Tiềng riêng’?” Mọi người nhìn Khế Liêu, Khế Liêu khẽ cười, từ bên hông lấy ra một cái túi đưa cho bọn Tiêu Bắc.

Mọi người mở túi ra nhìn vào trong, là một túi… răng trắng bóng.

“Răng nanh?” Tiêu Bắc lấy ra một cái răng dài, khóe miệng khẽ co giật.

Khế Liêu cẩn thận cất đi: “Này là răng người sói, rất quý, mạ vàng rồi gắn bảo thạch lên có thể dùng làm dây chuyền, giá trị có thể sánh với kim cương. Nói thật, tiền ở thế giới khác đều là hàng thật giá thật, mà không giống ở thế giới loài người, chỉ lấy kim loại đúc thành hình, không thì cũng là in ra giấy. “

Tiêu Bắc nhìn số lượng răng không ít, khó hiểu hỏi Khế Liêu: “Đều là của cậu sao? Người sói mỗi lần thay răng đều thay nhiều như vậy à? “

“Dĩ nhiên không phải.” Khế Liêu nhướn mi: “Là răng bị rụng của đám sói con lúc thay răng.”

Mọi người vừa nói chuyện, vừa đi vào một nhà hàng nhỏ.

Tiếu Hoa tràn đầy năng lượng, không biết mệt là gì nữa, tò mò nhìn chung quanh. Khế Liêu bảo anh giấu đá ma pháp vào áo để tránh bị người khác chú ý.

Vừa ngồi xuống bàn, quả nhiên… mọi người lập tức thu hút vô số sự chú ý.

Cổ Lỗ Y đã đói bụng, ăn đồ ăn vặt Tiêu Bắc mang theo cho, vừa đưa mắt nhìn quanh, thấy không ít người đều kinh ngạc nhìn mình liền oạch một cái chui vào ba lô Tiêu Bắc để trên đùi, như mọi khi chọn một góc độ thoải mái, vừa ăn vừa chơi Ipad.

Phục vụ có bộ dáng cổ quái, trên mặt có nhiều nếp nhăn đem bia lên cho mọi người, vừa lén đánh giá hạ mọi người một chút, mặt không biểu tình hỏi muốn gọi món không.

Sphinx muốn gọi món.

Ở thế giới khác, địa vị của Sphinx cao lên trông thấy, cũng không cần trốn trốn tránh tránh. Mà Tiêu Bắc cũng phát hiện có rất nhiều người còn quái dị hơn Spinx, cách đó không xa còn có một con gấu đang ngồi ăn cơm cùng một con kiến khổng lồ.

“Bắc Bắc.” Lam Minh búng tay cái chóc trước mắt Tiêu Bắc: “Hoàn hồn hoàn hồn, đừng nhìn chằm chằm vào người khác như thế.”

“A…” Tiêu Bắc cũng cẩm thấy ngại ngùng, vội vã quay lại, liền thấy đồ ăn đã được đem lên, khẩu vị rất gần với nhân loại. Xiên một dĩa mì ống lên nềm thử, hỏi Lam Minh: “Này cũng là ma pháp à?”


“Bắc Bắc, ở thế giới khác có rất nhiều đầu bếp chuyên môn có thể nấu ăn cho mọi chủng tộc.” Bạch Lâu đưa cho Cổ Lỗ Y trong ba lô Tiêu Bắc mấy miếng bánh ngọt, ý bảo mau ăn, đừng cái gì cũng hỏi như con nít thế.

Cơm chưa dọn lên, Tiêu Bắc để ý thấy xung quanh ánh mắt nhìn bọn họ càng ngày càng nhiều, cũng có chút không thoải mái. Người đến ăn cơm càng lúc càng nhiều, những khách nhân kỳ lạ cổ quái cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Lúc này, có vài người có vẻ là lính chạy vào, sau khi đi vào nhìn một vòng, họ mở một tấm da dê ra, sau khi xác định liền chỉ vào Tiêu Bắc: “Chính là hắn!”

Tiêu Bắc tròn mắt, Cổ Lỗ Y trong ba lô cũng thò đầu ra nhìn.

Từ bên ngoài càng lúc càng nhiều binh lính vọt vào, dẫn đầu là một người đặc biệt to lớn râu ria xồm xoàm, sau khi đi vào nhìn thấy Tiêu Bắc lập tức hạ lệnh: “Bắt hắn lại!”

Tiêu Bắc cả kinh, hành động đầu tiên là vô thức ôm lấy Cổ Lỗ Y trong ba lô, sau đó nhìn xung quanh, xác định bọn họ không phải đang nói mình.

Sphin khó hiểu hỏi Đặc Lạp Cổ Lạp : “Chuyện gì vậy?”

Đặc Lạp Cổ Lạp bình tĩnh lắc đầu: “Ai mà biết, cũng đã rất lâu rồi không tới.”

Đám binh lính kia xông tới bao vây mọi người, muốn bắt Tiêu Bắc theo bọn họ trở về gặp nhà vua.

Tiêu Bắc mờ mịt, cậu vừa mới đến nơi đây chưa tới hai tiếng sao đã gặp chuyện rồi?

“Vì sao lại bắt người?” Hi Tắc Nhĩ không rõ.

“Hắn mang theo la bàn còn có quyền trượng, nhất định là Vu sư. Tất cả Vu sư trong thành Sawyer đều phải đến lâu đài! Đây là lệnh của Công tước Carson!”

Mọi người nhìn nhau, Tiêu Bắc lắc đầu: “Nhận nhầm rồi, tôi không phải Vu sư, chỉ là một người bình thường.”

Tiêu Bắc vừa nói xong, khách nhân bốn phía lập tức quay qua nhìn về phía này, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

Sphinx nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiêu Bắc, cầm quyền trượng còn mang theo la bàn chính là Vu sư, đừng cố cãi .”

“Nhưng thực sự không phải!” Tiêu Bắc nhíu mày: “Mặc áo rằn ri không nhất định là bộ đội, mặc áo choàng đỏ cũng không nhất định là nữ nhân!”

Lam Minh vỗ vai cậu: “Bắc Bắc, đừng kích động.”

“Dám cả gan kháng lệnh công tước Carson, bắt hắn lại!” Tên dẫn đầu có vẻ nóng tính, sai người lấy xích muốn trói Tiêu Bắc bắt đi. Tiêu Bắc dĩ nhiên mặc kệ mà bọn Lam Minh cũng không quan tâm.

Khế Liêu đứng lên: “Xui thật, vừa tới đã có người muốn tìm phiền toái. “

Đang khi mọi người một bộ giương cung bạt kiếm vừa muốn động thủ thì từ bên ngoài đột nhiên có một giọng nói truyền đến: “Dừng tay!”

Giọng nói này uy nghiêm hùng hậu, đám binh lính kia giống như nhận được lênh, đứng im tại chỗ.

Ngoài cửa, một người đi vào. Hắn khẽ phất tay, binh lính lập tức cung kính đừng tách ra hai bên, như rô bốt nghe lời.

Tiêu Bắc nghi hoặc, lén nhìn Lam Minh, lại thấy hắn đang nhíu mày.