Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 116

Trong phòng, ngoại trừ Lâm Dĩnh là nhân loại, bộ dáng của Tiểu Lâm trong ngực Lâm Dĩnh và chồng của cô hiện tại đều có chút không bình thường. Bọn họ lúc này giống như là… nói thế nào nhỉ? ! Tiêu Bắc không biết nên hình dung như thế nào. Cậu muốn cho bọn Lam Minh nhìn thử, liền vô thức quơ tay cầm lấy ipad của Cổ Lỗ Y.

Mọi người giật mình, bởi vì đây là lần đầu tiên Tiêu Bắc cử động khi đang tập trung.

“Bắc Bắc, sao vậy?” Lam Minh lo lắng, cho rằng Tiêu Bắc bị kích thích hoặc đã bị doạ, đừng nói là lại bị thương chứ!

Nhưng Tiêu Bắc cũng không tỉnh lại.

“Nha!” Cổ Lỗ Y đột nhiên kêu một tiếng, bị hình ảnh trên Ipad làm cho hoảng sợ. Mọi người theo hướng ngón tay nó nhìn qua thì có cảm giác như hai cương thi đang vây quanh Lâm Dĩnh. Nói là cương thi, nhưng cũng không phải loại máu me đầm đìa, mà là cứng ngắc lạnh lẽo như tượng băng.

“Đó là Tiểu Lâm và ba nó sao?” Lam Minh nhìn hình ảnh trên Ipad: “Đây rõ ràng là hai cái xác mà!”

Mà lúc này, mọi người lại thấy hai cha con đang trấn an Lâm Dĩnh toả ra hơi lạnh, da bắt đầu biến thành màu lam nhạt. Trên tay còn có vết rách, cảm giác cứ như cục thịt heo đang bị đông cứng trong tủ lạnh vậy.

Lâm Dĩnh hiển nhiên đã bị doạ, máy móc cười cười với hai người, cúi đầu không dám nói lời nào.

“Hai người kia thật sự là Tiểu Lâm và ba nó?”

Tiêu Bắc đột nhiên hỏi: “Tướng mạo không giống lắm.”

“Ừh… đúng là không giống lắm!” Lam Minh gật đầu nói xong tất cả mọi người đột nhiên trầm mặc… rồi đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc vẫn còn nhắm mắt, nhưng lại có thể nói chuyện với bọn họ, quan trọng là… hình ảnh trên Ipad cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục.

“Oa!” Bạch Lâu vẻ mặt mừng rỡ: “Khả năng kiểm soát linh lực của Bắc Bắc lại mạnh lên rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này có thể vừa sinh hoạt bình thường vừa lặng lẽ dùng ý thức đó.”

“A…” Lam Minh cũng rất giật mình, tốc độ mạnh lên của Tiêu Bắc quả thực rất nhanh, là do đã mở phong ấn sao! Không biết là phúc hay hoạ đây nữa.

“Xem bọn họ đang làm gì kìa !” Cảnh Diệu Phong gọi mọi người nhìn tiếp, chỉ thấy Tiểu Lâm đang nhẹ nhàng vuốt ve ngực mẹ nó.

“Oa… Tiểu sắc lang ?” Lam Minh nhịn không được nói một câu liền bị Tiêu Bắc đập cho một cái.

Mọi người dở khóc dở cười, trong tình huống này mà Tiêu Bắc vẫn có thể đánh Lam Minh, đúng là không đơn giản!

Tay Tiểu Lâm đột nhiên cong thàng trảo, một thứ gì đó từ ngực trái Lâm Dĩnh bị kéo ra… Là một hạt châu không lớn không nhỏ.

“Châu?”

“Là hồn châu.” Âm điệu của Bạch Lâu cao lên vài phần: “Tôi biết hôm đó Tiểu Lâm đưa cho bóng đen kia cái gì rồi, có thể là hồn châu của ba nó.”

“Nếu mất hồn châu thì sẽ như thế nào ?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.

“Chết!” Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Hơn nữa còn là chết không nhắm mắt, biến thành con rối vô thức nghe lệnh ác ma khống chế. Bởi vì Tuyết ma dùng nhân loại làm thức ăn nên mới đóng băng bọn họ, giống như tích trữ đồ ăn trong tủ lạnh, sau này muốn ăn thì lấy ra rã đông vậy. “

“Vậy là cha mẹ mấy đứa trẻ đã bị giết sao?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi một tiếng.


“Đúng vậy, là bị Tuyết ma hại chết !”

Tiêu Bắc nhíu mày: “Thì ra là thế!”

“Thằng nhóc đó đi ra.”

Mọi người lại nhìn Ipad, trên màn hình Tiểu Lâm dẫn ba mẹ rời khỏi bệnh viện. Động tác Lâm Dĩnh trở nên cứng ngắc nhưng thân thể vẫn chưa bị đóng băng.

“Bọn họ muốn đi đâu?” Tiêu Bắc lo lắng.

“Hẳn là đi tìm Tuyết ma đóng băng thân thể Lâm Dĩnh!” Lam Minh khởi động xe đứng đợi.

Quả nhiên, một lát sau một nhà Tiểu Lâm từ trong bệnh viện đi ra, đón một chiếc taxi rời đi.

Lam Minh lập tức đuổi theo.

Xe hơi lòng vòng một hồi hướng về vùng ngoại ô. Sắc trời cũng tối dần, xa xa đột nhiên xuất hiện một nhà máy… xem ra đã bị bỏ hoang một thời gian.

Xe taxi chạy đến gần nhà máy thì ngừng lại rồi không có động tĩnh nữa.

Bọn Lam Minh sợ bị phát hiện nên không lại quá gần.

Qua một hồi lâu mới nhìn thấy gia đình Tiểu Lâm xuống xe, ba người đi thẳng tới nhà xưởng, mà xe taxi kia vẫn chưa đi.

Lam Minh lái xe đến cạnh xe taxi, nhìn vào trong liền nhíu mày _ tài xế gục đầu trên tay lái, hình như đã bị ngất.

Bạch Lâu xuống xe kiểm tra tình hình của hắn, gật đầu: “Không chết, còn thở!”

Mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Lam Minh đột nhiên chỉ hướng nhà máy: “Bên đó còn mấy chiếc xe!”

“Cẩn thận bẫy!” Tiêu Bắc nắm chặt Ipad của Cổ Lỗ Y, tập trung dùng ý thức theo Lâm Dĩnh tiến vào nhà máy.

Đồng thời, mọi người chú ý tới vài điểm kì lạ.

Chung quanh có rất nhiều chiếc xe, người trong xe đi ra… Là những hài từ trong trung tâm phục hồi và cha mẹ chúng, mọi người đều máy móc đi về phía nhà máy.

Trong nhà máy đầy bụi, thùng sơn xanh trắng lăn lóc khắp nơi, tầm nhìn của Tiêu Bắc theo Lâm Dĩnh nhìn về phía trước thì thấy một người đứng trước lối vào tối om của nhà máy.

“Là cô ta? !”

Mọi người xuyên qua Ipad nhìn thấy người đứng ở cửa không phải bác sĩ Tào, mà là… vị nữ tiếp tân!

“Sao lại là cô ta?” Bạch Lâu nhíu mày: “Cô ta cũng bị khống chế sao?”

“Không giống, không có cảm giác như xác chết…”

“Đợi đã!” Lam Minh đột nhiên chau mày: “Có thể ngay từ đầu úng ta đã nghĩ sai!”

“Đúng rồi!” Tiêu Bắc cũng lập tức hiểu ra: “Khó trách bác sĩ Tào lạnh như vậy, bởi vì hắn cũng là xác chết! Bị chết cháy là vì muốn hủy thi diệt tích, sau đó đem mọi tội lỗi đổ lên người hắn!”

“Nữ nhân này mới là Tuyết ma thật sự.” Tiêu Bắc mở to mắt: “Cô ta muốn làm gì? !”

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y mở cửa sổ xe, nhìn xác chết xuất hiện càng lúc càng nhiều, chỉ vào cột khói hơi nước đằng xa.

“Đây là nhà máy gì?” Bạch Lâu lấy bản bồ điện tử tìm thử, lập tức hoảng sợ: “Trời ạ! Là xưởng gốm, phía sau hẳn là lò nung và lò thiêu!”

“Cô ta muốn hủy thi diệt tích, sau đó bỏ trốn!” Cảnh Diệu Phong lập tức minh bạch: “Khó trách tới tận bây giờ cũng không có hồ sơ phạm tội, là do mỗi lần chạy trốn khỏi nơi gây án cô ta đều hủy thi diệt tích, không có người bị hại thì sẽ không có hung án!”

“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tiêu Bắc nóng vội: “Những xác chết kia còn sống không?”

“Nhìn kìa!” Lam Minh cũng không kịp tìm hiểu tại sao đột nhiên Tiêu Bắc lại có thể vừa mở mắt vừa dùng ý thức theo dõi, chỉ chú ý mọi người bắt đầu theo sự chỉ đạo hướng về phía lò thiêu.

“Đi!” Lam Minh mở cửa xe, đuổi theo Tuyết ma.

“Cô ta muốn chạy trốn!” Lúc này Tiêu Bắc cũng chạy theo bọn Lam Minh nhưng ý thức vẫn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Tuyết ma. Ả nhìn vào tay mình, trong lòng bàn tay ả có một thứ giống như con mắt, ả chỉ nhìn lướt qua một cái sau đólập tức xoay người chạy trốn.

Mọi người chia làm hai đường, Cảnh Diệu Phong cùng Bạch Lâu đi ngăn đám người đóng băng nhảy vào lò thiêu, Lam Minh cùng Tiêu Bắc đuổi theo Tuyết ma.

“Lam Minh!” Tiêu Bắc đột nhiên chỉ vào vách tường nói: “Có mắt!”

“Mắt?” Lam Minh nhìn về phía vách tường, thấy trên tường cái gì cũng không có, khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc lập tức ý thức được Lam Minh không nhìn thấy, lúc này cậu cũng không quá rõ thứ mình thấy là thật hay là ảo. Chỉ có một điều chắc chắn là vật kia thực sự tồn tại, lập tức chỉ một chỗ dưới mái hiên, nói với Lam Minh: “Chỗ đó!”

Lam Minh cũng mặc kệ, rút Minh ra, cắm đao vào vách tường, theo góc độ Tiêu Bắc nói chém mạnh một đao…

Sau đó hai người thấy mặt tường lập tức xuất hiện vết máu, Tiêu Bắc xem xét… con mắt đã bị thương.

Theo vệt máu con mắt bị chẻ làm đôi cũng xuất hiện, Lam Minh vung Minh gạt sạch máu trên thân đao rồi kéo Tiêu Bắc tiếp tục chạy về phía trước.

Tiêu Bắc dẫn đường nhưng có lúc lại đi vào ngõ cụt. Lam Minh biết lúc này cậu đã bắt đầu mất phương hướng, nhưng chắc chắn là nơi này! Dứt khoát ôm lấy cậu nhảy lên nóc nhà, sau khi bay qua vài nóc nhà, Tiêu Bắc hô một tiếng: “Ở đó!”

Mà lúc này, Lam Minh cũng đã nhìn thấy ả nữ tiếp tân đang bối rối hết nhìn đông lại nhìn tây, tay trái nắm chặt tay phải, trong lòng bàn tay ả có một con mắt đang chảy máu. Xem ra một đao đã kia đã trực tiếp phế bỏ bùa theo dõi của ả, ả không nhìn thấy tình hình bên ngoài, có chút hoảng loạn .

Tiêu Bắc nhíu mày, quả nhiên giám thị ma ký sinh trên thân người.

Tuyết ma nhìn thấy bọn Lam Minh, mắt thấy không ổn vội vàng lục túi lấy ra thứ gì đó nhét vào trong miệng.

“Không tốt!” Lam Minh lao tới một đao vung xuống.

“A!” Tuyết ma muốn tránh, nhưng là Lam Minh quá nhanh. Ả kêu thảm thiết một tiếng, đầu bị chặt rời lăn lông lốc trên mặt đất rồi dừng lại không động đậy được nữa.

Từ trong miệng và tay ả rơi ra rất nhiều hạt châu hình tròn… là hồn châu!

“Tiêu Bắc, mau làm cho những linh hồn kia trở về vị trí cũ!”

Lam Minh hô một tiếng: “Nhanh! Phải làm trong mười giây, bằng không những người kia nhất định phải chết!”

“Tôi… Tôi không biết làm!” Lần đầu tiên Tiêu Bắc hoảng sợ đến vậy, cái này mà không làm được thì tội rất lớn! Nhưng cậu thực sự không biết nên làm như thế nào.

“Tưởng tượng!” Bây giờ Lam Minh cũng không biết nên làm cái gì, vị Đại Tế Ti đời trước của Tiêu Bắc căn bản không cần dùng chú ngữ, chỉ cần tưởng tượng là rất nhiều chú ngữ sẽ tự động kích hoạt, đây là năng lực đặc biệt của thiên nhân!

” Tưởng tượng?!” Mặc dù Tiêu Bắc có chút sợ nhưng đầu óc không loạn, cậu biết rõ thời khắc mấu chốt không thể do dự, chỉ có thể tận lực cố gắng thử một lần!

Nghĩ tới đây, Tiêu Bắc tập trung ý thức, tưởng tượng đến những xác chết bị đông cứng và hồn châu bị cướp của họ… Mau trở về đi! Lập tức trở về!

Theo ý thức của Tiêu Bắc, những hạt châu kia đang bay lên không trung thì dừng lại một lát, sau đó giống như viên đạn lao về hướng lò thiêu phía sau nhà máy.

Mà đồng thời, phía trước lò thiêu, Bạch Lâu canh giữ cửa chính không cho ai vào, Cảnh Diệu Phong Chính thì ngăn cản những xác chết vô thức muốn lao đầu vào biển lửa…

Đang sắp không ngăn được nữa, đột nhiên… bầu trời giống như đổ mưa, vô số hạt châu rơi xuống.

Những hạt châu kia chui vào ngực xác chết, đương nhiên, có vài hạt không tìm được thân thể, là do trước đó thân thể bọn họ đã vào bụng tuyết ma.

Tiếp nhận hồn châu xong, trong nháy mắt mọi người ngã xuống. Sau khi ngã xuống lập tức khôi phục thần trí, chuyện đầu tiên chính là cảm thấy lạnh!

Đám người đại nạn không chết mờ mịt nhìn xung quanh, bọn họ không nhớ vì sao mình lại ở đây, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

“Lạnh quá.”

Tiểu Lâm ngồi co ro dưới đất, lập tức có một vòng tay ấm áp ôm nó vào ngực, Tiểu Lâm ngẩng lên nhìn _ là Lâm Dĩnh.

Lâm Dĩnh không bị đóng băng, cũng rất tỉnh táo, hiểu hiện tại Tiểu Lâm chính là con mình!

Nói tới cũng kỳ quái, không biết xảy ra chuyện gì, những đứa trẻ tự kỉ kia đều bổ nhào vào ngực cha mẹ khóc lớn, tựa hồ cũng trở lại bình thường. Chúng không bị kích thích sẽ nôn nóng, hoặc là luống cuống dễ tức giận như trước nữa.



“Cô!” Cổ Lỗ Y cầm tai Tiêu Bắc giật giật hai cái: “Bắc Bắc!”

Luc này Tiêu Bắc mới tỉnh lại, giương mắt nhìn Lam Minh: “Thế nào rồi?”

Lam Minh khẽ gật đầu: “Thân thể còn nguyên, hẳn là đều không sao!”


“Hô…” Tiêu Bắc thở ra một hơi: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Cổ Lỗ Y vỗ vỗ Tiêu Bắc, bảo cậu nhìn tuyết ma trên mặt đất. Ả đã biến thành một khối băng hình người, sau đó từ từ tan ra rồi biến thành một vũng máu.

“Tiêu Bắc!” Cảnh Diệu Phong cùng Bạch Lâu chạy tới: “Mọi người không sao rồi!”

Lam Minh quay lại hỏi: “Những hồn châu không còn thể xác đâu?”

“Ở đây.” Bạch Lâu đặt hạt châu cạnh vũng máu, Cảnh Diệu Phong đi tìm xăng đốt.

“Đây là…” Tiêu Bắc nhíu mày nhìn Lam Minh.

“Hồn châu chính là linh hồn, nếu không đốt cháy thì chúng không có thể xác sẽ vô cùng cô đơn, có khi còn trở nên điên cuồng. Cuối cùng chúng sẽ tụ tập đến nơi âm khí dày đặc thành lệ quỷ, như vậy sẽ rất phiền toái!”

Tiêu Bắc có chút tiếc nuối gật đầu, rốt cục vẫn phải chịu thương vong không nhỏ. Lúc này cậu mới phát hiện, có những loài ác ma thật giống như thiên địch của nhân loại, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Khi bọn chúng đói thì nhân loại giống như bầy thỏ bị một con sói theo dõi, làm gì cũng không được. Chúng vốn không nên cùng tồn tại trong một thế giới mới đúng, vì sao thứ hắc ám đó lại đến thế giới này?!

Cổ Lỗ Y phun lửa đốt cháy hồn châu, ngọn lửa cháy hừng hực. Chứng kiến những linh hồn màu trắng tan thành mây khói có chút thê lương nói không nên lời lại. Cứ như vậy biến thành một làn khói mỏng, cái này vốn cũng là kết cục nên có của mỗi người.



Sau sự kiện đó vài ngày, hỏi thăm Cảnh Diệu Phong mọi người phát hiện một chuyện thú vị _ những đứa trẻ bị tự kỉ trước kia đang dần trở nên tốt lên. Báo chí và cánh truyền thông tuyên dương thành tích của bác sĩ Tào, tổ chức lễ tưởng niệm cho hắn.

“Kỳ quái.” Hi Tắc Nhĩ nằm trên salon đọc báo, bốn con sói con ở trên lưng nó chạy tới chạy lui, nghe nói làtạiđấm bóp cho nó: “Năng lực của Tuyết ma hẳn là đã biến mất mới đúng, nhưng vì sao đám nhóc đó lại khỏi? Hơn nữa lần này còn có vẻ là khỏi thật nữa.”

Mọi người nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc cười cười, không nói gì, cậu chỉ biết là lúc ấy cậu đã cầu may, cầu cho những gia đình kia có thể một đời bình an hạnh phúc… Phật tổ linh thật nha!

Không lâu sau, nhà hát bắt đầu công diễn, tên vở kịch là 《Tiểu thiên sứ trong căn phòng màu trắng 》, trở thành vở kịch bom tấn, bút viết khen ngợi như nước thủy triều. Lập tức ký liên tục mấy hợp đồng lớn, lão Dương mừng không ngậm miệng được, còn tích cực liên lạc với các trung tâm dành cho trẻ tự kỉ bắt đầu quyên góp.

Sau khi suất diễn kết thúc, bọn Tiêu Bắc chuẩn bị tuần lưu diễn thế giới. Rảnh rỗi vài ngày, cậu và Lam Minh chạy đi xem Tiểu Lâm…

Tiểu Lâm đang chơi bóng trên bãi cỏ cùng ba mẹ, còn có một con chó vàng nhỏ xíu. Chó con có vẻ chưa đủ tháng, béo ú vô cùng đáng yêu.

“Nghe nói nuôi thú cưng cũng là một cách điều trị hiệu quả cho trẻ tự kỉ, chăm sóc vật nuôi có thể giúp trẻ học cách suy nghĩ cho người khác, ý muốn bảo vệ vật nuôi cũng sẽ giúp cho trẻ trở nên dũng cảm và có trách nhiệm hơn.” Tiêu Bắc nhéo nhéo Cổ Lỗ Y, nói với Lam Minh: “Trước kia tôi rất ghét loại năng lực này, bất quá lúc này tôi lại cảm thấy có thể có được loại linh lực này quả thực là một sự may mắn.”

Lam Minh khoác vai cậu, mỉm cười: “Bắc Bắc, lúc cậu cảm tính cũng rất đáng yêu đó nha.”

Tiêu Bắc dùng cùi chỏ ngăn mặt Lam Minh đang dí sát tới, hỏi Cổ Lỗ Y: “Chúng ta đi ăn lẩu ha!”

“Cô!” Cổ Lỗ Y lập tức hớn hở, mùa đông ăn lẩu là thích nhất!

Lam Minh cười cười lái xe, giơ tay điều chỉnh gương chiếu hậu… thì thấy sau cột điệu cách đó không xa loé lên một bóng người…

“Sao vậy?” Tiêu Bắc không phát giác, chỉ thấy Lam Minh ngẩn người.

“A…” Lam Minh lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì.”

Nổ máy, rời đi.

—-