Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 94: Võ ý tái hiện

Đương nhiên sướng. Gia tộc bị Chu gia đè nặng, thế hệ trẻ tuổi bị Chu Viêm đè nặng, hiện tại Lâm Minh hung hăng ra một hơi, hơn nữa mũi thương chỉ thẳng Chu Viêm, muốn đẩy ngã ngọn núi lớn một mực đè thế hệ trẻ Lâm gia, có thể không sướng sao?

Vì thế, vào lúc ban đêm, lại là mười hai tấm Truyền Âm phù liên hoàn truyền âm đem tin tức truyền về phân bộ Lâm gia ở Thiên Vận thành, gia chủ Lâm gia đưa ra chỉ thị là:

- Không tiếc mọi giá duy trì Lâm Minh, cần phải vì Lâm Minh sáng tạo điều kiện tốt nhất, một tháng sau chiến thắng Chu Viêm.

Cho nên hôm nay, bởi vì chỉ thị của gia chủ, phân bộ Lâm gia cho Lâm Vũ mang đến tài nguyên duy trì Lâm Minh.

- Đây là...

Lâm Minh nhìn một bình sứ nhỏ và một hộp ngọc nhỏ trong tay Lâm Vũ.

- Mười hai tấm Truyền Âm phù khẩn cấp của gia chủ, nói phân bộ gia tộc đưa cho ngươi, kêu ngươi tu luyện thật tốt, một tháng sau tranh thủ thắng Chu Viêm.

Lâm Minh mở bình sứ và hộp ngọc ra nhìn, trong bình sứ là mười viên đan dược, màu sắc tinh nhuận, mùi thơm thoang thoảng, vừa nhìn là biết chính là thuốc tốt thượng đẳng.

- Tụ Nguyên đan cao cấp?

Chủ dược của Tụ Nguyên đan bình thường là Tụ Nguyên quả trăm năm, giá trị của nó không kém Huyết Linh Chi trăm năm.

Mà chủ dược của Tụ Nguyên đan cao cấp thì là Tụ Nguyên quả ba trăm năm tuổi, giá trị cao hơn Tụ Nguyên đan bình thường sáu bảy lần, hơn nữa còn không dễ mua được!

Tụ Nguyên đan không thể trực tiếp gia tăng thực lực của võ giả, chỉ là có thể xúc tiến võ giả ngưng tụ chân nguyên, đề cao tốc độ tu luyện của võ giả. Loại đan dược loại này tuy rằng gia tăng thực lực thong thả, nhưng lại không có tác dụng phụ, có thể tùy tiện ăn.

Cho nên trong các loại đan dược võ giả dùng, lượng tiêu hao Tụ Nguyên đan là lớn nhất. Lâm gia đưa ra một bình Tụ Nguyên đan cao cấp này, giá trị gần hai vạn lượng vàng.

Gia tộc lần này thật là hạ vốn gốc.

Lâm Minh nhìn thoáng qua Lâm Vũ, lại đón lấy hộp ngọc kia. Sau khi mở ra, bên trong bày chỉnh tề hai tầng tảng đá lóng lánh như băng, Chân Nguyên thạch!

Lâm Minh đảo mắt liền biết, hộp Chân Nguyên thạch này nhiều đến ba mươi viên.

Ba mươi viên Chân Nguyên thạch cũng không phải là một con số nhỏ! Hơn nữa nhìn số Chân Nguyên thạch này sáng bóng trong suốt, dường như còn tinh thuần hơn một chút so với Thất Huyền võ phủ phát ra.

Nhóm Chân Nguyên thạch này đồng dạng giá trị không rẻ!

Nhìn thấy bình Tụ Nguyên đan và hộp Chân Nguyên thạch này, Lâm Minh trong lòng hiểu được. Nếu mình thu phần lễ này liền tương đương ngầm thừa nhận nguyện ý trở thành dòng chính của Lâm gia.


Lâm Vũ nhận thấy được biến hóa thần sắc của Lâm Minh, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, hơi ngượng ngùng nói:

- Tộc đệ, ta biết dệt hoa trên gấm tự nhiên không sánh bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Trước đây khi tộc đệ ngươi sa sút, gia tộc ngay cả cái bóng đều không thấy, hiện tại tộc đệ thành “rồng trong loài người”, gia tộc vừa tặng thuốc lại vừa tặng Chân Nguyên thạch, quả thật không vẻ vang gì. Tuy nhiên đây cũng là chuyện không làm sao được, gia tộc tàicó hạn... Mà đệ tử Lâm gia quá nhiều. Nếu mỗi một thế hệ đều chia đều gia sản, Lâm gia đã sớm không tồn tại.

Lâm Minh đương nhiên hiểu được lời Lâm Vũ nói. Bà cố của Lâm Minh là phu nhân phòng ba của tộc trưởng hai đời trước của Lâm gia, tầng quan hệ này truyền đến thế hệ Lâm Minh thật sự có chút xa xôi. Con cháu gia tộc lớn thường thường là một chồng nhiều vợ, sinh sôi nảy nở, con cháu đời sau tăng trưởng nhiều biết bao, mà tài sản phải tập trung lại, mới có thể cam đoan gia tộc truyền thừa không đứt.

Gia tộc đem một ít sản nghiệp giao cho con cháu chi thứ quản lý, khiến cho những tộc nhân này có thể lãnh một phần lương, loại cách làm này đã xem như ân huệ đối với đệ tử chi thứ rồi. Trên thực tế, phần thù lao này đã rất nhiều, nếu không phải Lâm Minh tập võ, sinh hoạt của nhà bọn họ cũng sẽ giàu có sung túc.

Đối với bản gia của Lâm gia, Lâm Minh thoáng có một chút cảm tạ như vậy, lại cũng không có lòng trung thành gì. Nhưng là Lâm Minh lại biết, cha mẹ quan niệm truyền thống nghiêm trọng, bọn họ nhớ mãi không quên chính là có một ngày có thể trở về bản gia. Ở trong mắt cha mẹ, nhận tổ quy tông mới là chính thống.

Bởi vì chính mình, địa vị của cha mẹ trong gia tộc sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí đạt được sự tôn trọng và lễ kính của gia chủ!

Điều này đối với cha mẹ mà nói là một phần vinh quang, mà phần vinh quang này bởi vì mình mà mang đến, lại càng là cha mẹ hy vọng. Làm cha mẹ ai không hy vọng con cái mình có thể có thành tựu, áo gấm về quê? Hơn nữa Lâm Minh hiện tại có vòng sáng thiên tài trăm năm khó gặp của Thất Huyền võ phủ, đủ để làm rạng rỡ tổ tông, phúc cho con cháu.

Nghĩ vậy, Lâm Minh thu nhận đan dược và Chân Nguyên thạch, nói với Lâm Vũ:

- Thay ta cảm ơn gia chủ.

- Tộc đệ nói quá lời rồi. Là Lâm gia phải cảm tạ tộc đệ, vì chúng ta nở mày nở mặt.

Nhìn thấy Lâm Minh nhận lấy những thứ này, Lâm Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật đúng là sợ Lâm Minh canh cánh trong lòng đối với sự lãnh đạm của Lâm gia lúc trước.

Lại qua mấy tháng chính là cuối năm, Lâm Minh trong lòng tính toán. Cuối năm Thất Huyền võ phủ sẽ cho nghỉ, đệ tử của võ phủ đều phải về nhà mừng năm mới. Mình cũng phải nhân cơ hội này về xem cha mẹ. Hai người làm lụng vất vả cả đời, hẳn là có một tuổi già an nhàn.

Từ biệt Lâm Vũ, Lâm Minh cất đan dược và Chân Nguyên thạch, cõng Quán Hồng thương lại đi tới đại trận Thác Nước Hàn Đàm.

- Lâm sư đệ.

Chấp sự sư huynh phụ trách Thác Nước Hàn Đàm kia vừa nhìn thấy Lâm Minh liền tươi cười đầy mặt đón tiếp:

- Lâm sư đệ lần này thật là nổi tiếng rồi nhé, xếp hạng sáu mươi hai, khó lường, khó lường! Xưa nay chưa từng có!

Lâm Minh cười cười, không nói gì. Hai ngày này, hắn nghe thấy lời khen tặng tương tự quá nhiều.

- Lần này Lâm sư đệ muốn độ khó gì?


- Cấp chín!

Thác Nước Hàn Đàm độ khó cao nhất là cấp mười hai, càng đến cấp cao, cứ tăng lên một cấp biên độ khó tăng lên cũng càng lớn. Độ khó cấp mười hai cũng chỉ có Lăng Sâm miễn cưỡng kiên trì thời gian một nén nhang, rồi sau đó nhất định phải lên đả tọa điều tức một phen. Cho nên Lăng Sâm cũng chỉ có thể tu luyện ở độ khó cấp mười một trở xuống.

Lâm Minh trong thời gian một tháng vượt liền hai cấp, từ cấp bảy tăng lên thẳng cấp chín, đây là chuyện khó tin. Nhưng mà xếp hạng của Lâm Minh nói rõ hết thảy.

- Tốt.

Chấp sự sư huynh kia không nói hai lời, lập tức mở độ khó cấp chín.

Nuốt một viên Tụ Nguyên đan cao cấp gia tăng tốc độ tu luyện, Lâm Minh cõng Quán Hồng thương nhảy vào hàn đầm.

Vừa vào hàn đầm, Lâm Minh lại cảm giác được rét lạnh như kim đâm, độ khó lại tăng lên một cấp bậc.

Trong tài nguyên của Thất Huyền võ phủ, Tụ Nguyên đan thậm chí Chân Nguyên thạch đều không phải quá quý trọng, chỉ có bảy đại sát trận này một phút một giây đều quý báu vô cùng, không thể lãng phí một chút xíu!

Chỉ có hai canh giờ, Lâm Minh đứng trên tảng đá lớn dưới thác nước, cầm ngang Quán Hồng thương. Thác nước độ khó cấp chín, lực xối vào lại đề cao một khoảng lớn. Lâm Minh sau khi cầm Quán Hồng thương dài tám xích tám tấc, lập tức cảm giác được lực đánh vào khổng lồ của thác nước, xối cánh tay hắn dường như muốn chặt đứt.

Dưới loại thác được trải qua trận pháp gia trì này, đứng vững đều không dễ dàng, hơn nữa thác nước cực kỳ rét lạnh, không ngừng cắn nuốt hơi nóng trong cơ thể người tu luyện. Cộng thêm một cây Quán Hồng thương tám trăm hai mươi cân để ngang trong thác, không có chân nguyên dày đặc và lực lượng thân thể siêu mạnh, thời gian một chớp mắt đều chống đỡ không được!

Dù là Lâm Minh cũng phải dựa vào hấp thu chân nguyên trong Chân Nguyên thạch để chống đỡ.

- Ồ? Tốc độ hấp thu chân nguyên rõ ràng tăng nhanh hơn năm mươi phần trăm!

Lâm Minh thoáng giật mình, lập tức hiểu được, đây là công hiệu của Tụ Nguyên đan cao cấp kia.

Tụ Nguyên đan cao cấp một ngàn bảy trăm, một ngàn tám trăm lượng vàng một viên, ăn một viên chính là hơn nửa món bảo khí, loại đan dược xa xỉ này quả nhiên hiệu quả đặc biệt tốt!

Lâm Minh bằng vào Tụ Nguyên đan cao cấp này cùng sử dụng Chân Nguyên thạch như không cần tiền, rồi lại có thể kiên trì được dưới loại tình huống cực đoan này.

Vốn Lâm Minh cho rằng, mình một hơi có thể kiên trì được ba mươi giây chính là cực hạn, nhưng hiện tại chân nguyên nhìn như khô kiệt lại luôn có thể dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp và Chân Nguyên thạch bổ sung đúng lúc, miễn cưỡng chống đỡ.

Lâm Minh tuy thống khổ khó nhịn lại như trước sừng sững không ngã.

Bảo trì ở loại trạng thái này, đối với Lâm Minh chỗ tốt rất lớn. Chẳng những thương pháp nhanh chóng đề cao, ngay cả chân nguyên luyện thể đều đang đồng bộ tiến hành.

Mỗi một phần cơ bắp nội tạng của hắn đều đang tự chủ hấp thu chân nguyên, chống đỡ giá lạnh. Võ giả tầm thường có luyện võ thế nào cũng luôn có một chút góc góc cạnh cạnh thân thể là luyện không được, mà khi mỗi một tấc cơ bắp thân thể tự chủ hấp thu chân nguyên, vậy không tồn tại loại tình huống này.

Lâm Minh một hơi liền kiên trì một nửa canh giờ!

Bởi vì lạnh băng thấu xương, nhiệt độ cơ thể Lâm Minh đã hạ đến mức độ cực thấp, lúc này Lâm Minh nếu thở ra một hơi đều có thể đông thành một tầng sương trắng.

Loại nhiệt độ cơ thể cực thấp này nếu là người thường đã sớm chết, mà võ giả dựa vào chân nguyên thủ hộ lại vẫn bảo trì sinh mệnh lực.

Bởi vì trạng thái cực hạn lâu dài, ý thức của Lâm Minh bắt đầu rời cơ thể. Dần dần, tiếng nước như sấm của thác nước biến mất, Lâm Minh dường như tiến vào một không gian khác chiều hoàn toàn yên lặng. Ở đó, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một lần dòng nước xối vào, có thể he thấy tiếng tim đập chậm rãi dường như bị đóng băng của mình, tim đập mỗi một tiếng đều như nhịp trống có quy luật.

Khoảnh khắc đó, Lâm Minh lại cảm nhận được cái loại trạng thái không linh linh hồn rời cơ thể, trong thân thể không còn một tia ý niệm. Bởi vì không có sự dẫn dắt của ý niệm trong đầu, chân nguyên toàn thân dựa theo quán tính bản năng vận chuyển. Loại lộ tuyến vận chuyển này hoàn mỹ hơn nhiều so với ý thức Lâm Minh khống chế.

Lâm Minh cũng không rõ ràng, loại trạng thái này chính là hình thức ban đầu của “võ ý”.