Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 847: Một thương kinh thế

Sát Lục Khôi Lỗi hung mãnh không chỉ ở chỗ bọn họ không sợ chết. Còn có lực phòng ngự thân thể rất mạnh. Các cải tạo chẳng những tiêu trừ cảm giác đau đớn. Hơn nữa còn để cho bọn họ thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh bất cứ lúc nào, lấy được sức chịu đựng kéo dài.

Từ một mặt, bọn họ tựa như Thi Sát không biết đau, không biết mỏi mệt. Dù là thực lực cao hơn bọn chúng. Muốn giết chúng cũng phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, thậm chí là bị thương.

- Dạ Xoa Vương, chơi với tên tiểu súc sinh kia đi!

Tư Đồ Bá Nam cười ngạo nghễ. Hắn không trông cậy một mình Dạ Xoa Vương có thể giải quyết được Lâm Minh. Tiêu hao một ít thể lực của Lâm Minh, đập tan khí thế ngông cuồng của hắn là đủ rồi.

Loại Sát Lục Khôi Lỗi này khi công kích. Bọn chúng sẽ không đỡ chiêu, chỉ biết cứng đối cứng. Còn Lâm Minh cứng đối cứng với chúng là đủ biết kết cục.

Tuy rằng Dạ Xoa Vương là con rối, nhưng có thần trí của mình. Hắn nhìn Lâm Minh như đang nhìn con mồi. Ánh mắt tràn đầy tham lam và hung tàn. Quanh năm hắn nằm trong phong ấn. Không biết Lâm Minh là người ra sao, thực lực mạnh cỡ nào. Chỉ biết hắn là đối thủ của mình. Tuy rằng được Tư Đồ Bá Nam cảnh báo Lâm Minh rất lợi hại. Nhưng tu vi đối phương chỉ là Mệnh Vẫn tầng một, làm sao lọt vào mắt hắn được.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi thật đủ xui. Tu vi mới Mệnh Vẫn tầng một, giết ngươi như xé giấy. Ta thật là may mắn. Ngươi có biết mạng mình đáng giá cỡ nào không? Chỉ cần xử lí ngươi, sẽ được ban cho một phần Đào Tâm tinh tủy vạn năm. Đủ tưới mát lửa sinh mệnh của ta, cho ta sống thêm 200 năm.

Những Sát Lục Khôi Lỗi đã đứt sinh cơ. Dù ăn Đào Tâm tinh tủy vạn năm cũng không thể khởi tử hồi sinh. Tuy nhiên kéo dài 200 năm thọ mệnh cũng đủ cho bọn họ tùy tiện ăn chơi, hưởng hết vinh hoa. Đây là ngang với thọ mệnh ba đời của người phàm. Đương nhiên là dụ hoặc rất lớn.

Dạ Xoa Vương vung tam xoa kích màu đen trong tay, đứng trên lôi đài. Lôi đài này không phải xây bằng đá, mà là một ngọn núi cao mấy ngàn trượng. Người Tu La thần quốc dùng thần thông mạnh mẽ cắt ra nửa khúc, để lại gốc nên phẳng lì, sau đó thêm vào trận pháp.

Ngọn núi cao mấy ngàn trượng. Phần gốc rộng tới trăn dặm, mấy vạn người đứng cũng không có vẻ chật chội.

Đông...

Tiếng chuông đồng gõ vang, tiếng chuông phát tán ngâm nga vươn xa trăm dặm.

Chiến đấu bắt đầu!

Lâm Minh cầm trường thương, bước tới một bước. Đá vỡ nát, hư không mất đi khoảng cách, hắn mở ra Tà Thần lực vận chuyển chân nguyên. Sau khi đột phá giới hạn Mệnh Vẫn, tế bào toàn thân Lâm Minh đều có thể hóa năng lượng, tồn trữ đầy chân nguyên. Trải qua Luyện lực như tơ điều tiết, tần suất hít thở đồng nhất toàn thân. Lúc này bùng phát ra điên cuồng như núi lửa.

Vừa phá Mệnh Vẫn, chẳng những sức bền mạnh gấp mấy lần Toàn Đan hậu kì, sức bật cũng tăng vọt. Loại cảm giác sảng khoái này từng làm Lâm Minh trầm mê. Nhưng hiện giờ trong mắt chỉ thoáng hiện sát khí lạnh băng. Lúc này không thể che giấu, mà phải chiến thắng như sấm sét.

- Truy Điện!

Hạt giống Tà Thần rít gào. Trên trường thương của Lâm Minh phát ra hào quang tử kim. Một đạo sấm sét như thần kiếm màu tím xuyên qua mười dặm hư không, trên trường thương hiện rõ ảo ảnh trắng bạc. Đó là Chiến Linh Bạch Ngân. Sau khi đột phá cấp Bạch Ngân, có thể ngưng tụ thành thực thể!

- Hả?

Ánh mắt Dạ Xoa Vương co rút. Thực lực cá nhân của hắn có thể xếp hàng 200 Thiên Mệnh Bảng. Trải qua bí pháp Ma Đạo không tiếc trả giá đặc thù cải tạo. Thậm chí có thể xếp vào hàng 170-180 Thiên Mệnh Bảng, cao thủ như thế tự nhiên có đủ khả năng phân biệt uy lực chiêu thức. Trước đó hắn cao ngạo, là vì cao thủ đi ra từ núi đao biển lửa như hắn lại đi đánh với thằng nhóc yếu hơn mình tới 4 cảnh giới nhỏ. Đây là phản ứng bình thường. Dù là có Tư Đồ Bá Nam cảnh báo, hắn cũng không cho rằng Lâm Minh có thể thắng được mình.


Nhưng hiện giờ, nhìn một thương của Lâm Minh có uy thế cỡ đó. Hắn lập tức cảm nhận được nguy hiểm chí mạng. Đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh, không thể đánh giá bằng tu vi.

- Ma Vương Kích!

Dạ Xoa Vương rống lên, không nghĩ đến phòng ngự một thương này. Mà đẩy ra tam xoa kích, nhập vào toàn bộ chận nguyên đối đầu công kích của Lâm Minh. Trên tam xoa kích đen sì lập tức ngưng tụ ra vô số ảo ảnh ác ma. Mỗi con vô cùng dữ tợn, muốn nuốt sống người!

Rống! Rống! Rống!

Tất cả ác ma hội tụ thành một ác ma càng to hơn cắn thẳng vào ngực Lâm Minh!

Một đòn chỉ công không thủ, khóa chặt Lâm Minh. Chỉ cần Lâm Minh đâm ra một thương này. Dù có thể giết được Dạ Xoa Vương, cũng s̃ bị đối phương đánh trúng!

Cho dù Lâm Minh có thể dùng tốc độ tuyệt đối cùng ý cảnh Không gian đánh trúng Dạ Xoa Vương trước tiên. Nhưng Dạ Xoa Vương đã phát ra chiêu thức, Lâm Minh vì công kích gần người mà bị chiêu thức va chạm bùng nổ dư sóng năng lượng lan tới. Dưới va chạm cao tốc, dù Lâm Minh có Ma Đế Khải Giáp hộ thân, cũng phải bị chấn thương nhẹ.

Thân thể Lâm Minh mạnh mẽ, một lần chấn thương đương nhiên không ảnh hưởng đến sức chiến đấu, nhưng lại chấn thương rất nhỏ này, tích lũy lên sẽ làm hắn cực kì nguy hiểm. Nên biết, lần này Tu La Thần Quốc phái ra không biết bao nhiêu cường giả. Mà kẻ địch mạnh mẽ còn đang ở phía sau!

Hắn phải bảo trì trạng thái tốt nhất trước khi gặp đối thủ cuối cùng.

Vậy là Sát Lục Khôi Lỗi chiếm ưu thế tuyệt đối. Bọn họ có thể đánh bừa, nhưng Lâm Minh thì không thể. Dạ Xoa Vương chính là nắm chắc điểm này. Dưới tình huống không đủ thực lực mà buộc Lâm Minh biến chiêu.

Một khi biến chiêu, hắn sẽ tiêu hao. Thậm chí tạo thành chân nguyên hỗn loạn trong người.

- Tiểu súc sinh, ta xem ngươi làm sao đây!

Ánh mắt như chim ưng của Tư Đồ Bá Nam toát ra sát ý ngập tràn. Vẻ mặt đầy khoái ý hung tàn.

Một chiêu này như đánh rắn dập đầu, cắn chắc Lâm Minh, mặc kệ ngươi cao hơn Dạ Xoa Vương thì thế nào. Muốn tiêu hao thật nhỏ, không bị thương mà đánh bại Dạ Xoa Vương không muốn sống. Rất khó!

Ngay lúc mọi người nghĩ Lâm Minh sẽ đổi chiêu. Lúc này trong mắt Lâm Minh toát ánh sáng như tia chớp. Cơ bắp toàn thân căng ra, chân phát lực. Dùng chân xoay eo, cột sống căng ra như cung thần!

Lâm Minh mở ra Bát Môn Độn Giáp cửa thứ hai Đỗ Môn nằm ngay trên long cốt cột sống, quản lí sức bật, cân đối điều hòa lực. So với Kinh Môn quản lí tốc độ và sức bền, tác dụng của Đỗ Môn không có gì nổi bật. Nhưng lúc này Đỗ môn bộc phát ra năng lượng làm cho cột sống của Lâm Minh, bộc phát ra lực lượng không gì sánh bằng.

Lực lượng cơ thể của Lâm Minh vốn đã đạt tới trăm vạn cân. Trải qua Đỗ môn tăng phúc đặc thù, lại vọt lên 150 vạn cân.

Với lực lượng 150 vạn cân, Lâm Minh dứt khoát ném trường thương, lóe lên lôi quang rời tay bắn ra. Tựa như mũi tên bắn ra từ dây cung là cột sống của Lâm Minh. Kéo theo tiếng sấm ầm ầm rít gào xuyên qua hư không.


Cảnh tượng này, khiến cho tất cả võ giả trợn mắt há mồm!

Cao thủ so chiêu. Rất ít khi ném ra vũ khí, bởi vì võ giả hệ thống tụ nguyên quyết đấu, là dựa vào chân nguyên. Không phải là lực lượng cơ thể.

Chân nguyên đến từ thân thể, đến từ đan điền. Chỉ có thể cầm vũ khí trên tay mới không ngừng truyền năng lượng chân nguyên vào trong, phát huy ra uy lực mạnh nhất. Còn cái gọi là ưu khuyết đẳng cấp Bảo Khí, không phải coi trình độ sắc bén, mà là coi độ cứng và độ tăng phúc chân nguyên.

Một khi Bảo khí rời tay, như vậy dù đẳng cấp Bảo Khí cao tới đâu. Chân nguyên rót vào đó là có hạn. Hơn nữa, võ giả ném ra Bảo khí chỉ dựa vào lực lượng cơ thể cùng quán tính ném ra. Vậy thì có được bao nhiêu uy lực khi đối mặt với 100% uy lực của đối phương?

Không chỉ vậy, sau khi Bảo khí rời tay. Quỹ tích công kích đơn giản, dễ né tránh. Cộng thêm với ném bỏ vũ khí là cực kì nguy hiểm. Võ giả không có Bảo khí, chiêu thức mất đi lực xuyên thấu sắc bén. Sức chiến đấu sẽ giảm phân nửa.

Đây có thể gọi là hành vi cực kì ngu xuẩn.

Vù!

Trường thương xé hư không. Không khí chấn động phát ra tiếng nổ đáng sợ. Ở phía kia, ảo ảnh Dạ Xoa Vương đánh ra nhe nanh múa vuốt. Vươn vuốt quỷ lớn hung hăng đánh vào trường thương của Lâm Minh.

- Bảo khí rời tay, như lục bình không rễ, ẩn chứa lực đạo có hạn. Dù thực lực của ngươi mạnh hơn ta, cũng không cản được một đòn công kích toàn lực của ta!

Rắc!

Vuốt quỷ đánh lên trường thương, nhưng cảnh tượng làm người ta trợn mắt há mồm. Vuốt quỷ của ảo ảnh Dạ Xoa Vương phát ra bị trường thương đâm tan tành. Lực lượng tảng đá lớn 150 vạn cân từ trên cao rơi xuống là khủng bố đến cỡ nào. Nếu có lực lượng cỡ này bị nhập vào trong trường thương sắc bén, uy lực càng tăng bội lần.

Thế tới của trường thương không chậm, đâm thẳng vào mặt ảo ảnh Ma Vương.

Lực lượng cơ thể mạnh như thế? Trong chớp nhoáng, Dạ Xoa Vương không kịp nghĩ kĩ. Hắn đánh tay ra, ảo ảnh Ma Vương há mồm phun ra sương mù màu đen, bao phủ trường thương điện quang tím. Sương mù đen này có thể ăn mòn chân nguyên, lực lượng ẩn chứa trong trường thương dù sao có hạn. Ăn mòn từng chút một, cuối cùng sẽ cạn kiệt.

Nhưng lúc này, ánh bạc lóe lên. Tiếp theo ảo ảnh Ma Vương trực tiếp bị xuyên thủng! Đây là uy lực Chiến Linh, Lâm Minh dùng lực lượng ném hơn trăm vạn cân. Đồng thời nhập vào Chiến Linh cấp Bạch Ngân.

Hai thứ chồng lên, uy lực khó có thể tưởng tượng... So sánh lại, chân nguyên lôi hệ công kích nhập vào đó không tính là gì!

Bùm!

Ảo ảnh Ma Vương nổ tung. Mắt Dạ Xoa Vương đỏ lên. Hắn không thể tin đây là thật. Đây chính là uy lực của Chiến Linh. Tuy rằng Tư Đồ Bá Nam cảnh báo nhiều lần. Nhưng chân chính gặp được nó, mới biết được sự khủng bố của nó.

Lực lượng hai chân của hắn bùng nổ, muốn tránh né công kích của trường thương. Nhưng ngay nháy mắt này, Dạ Xoa Vương cảm giác động tác của mình như chậm lại. Tuy rằng chỉ chậm lại một chút, nhưng tốc độ của trường thương nhanh cỡ nào. Nháy mắt đã đâm tới trước mặt Dã Xoa Vương.

Phập!

Chân nguyên hộ thể vỡ tan như giấy vụn. Trường thương mang theo lực lượng 150 vạn cân đâm vào ngực Dạ Xoa Vương. Toàn xương ngực vỡ nát, nội tạng nát nhừ.

Thế tới của trường thương không gì cản nổi, kéo theo chùm mưa máu xuyên qua. Khoảnh khắc đó, thân thể Dạ Xoa Vương như bị nỏ tên quân dụng bắn xuyên qua. Trực tiếp bị lực lượng mạnh mẽ kéo văng ra ngoài, bay ra mấy vạn dặm như đạn pháo. Rơi xuống đất lăn ra mấy chục trượng. Cuối cùng nằm ngửa ra như chó chết. Trên ngực có vết thương xuyên thấu to như thùng nước. Cả thân thể sắp rời làm hai khúc.

Còn thế tới của trường thương không giảm, nháy mắt xuyên qua trăm dặm, đâm vào ngọn núi xa xa như đậu hũ. Một thương xuyên qua lòng núi đâm ra cái hang lớn, đường kính cả trượng.

Bùm! Bùm! Bùm!

Rất nhiều bụi đá rơi ra từ trong hang núi. Những bụi đá này vỡ ra như bụi bặm. Gió thổi qua, cả bầu trời mịt mù.