Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 812: Đầm lầy tử vong

Sức bền của Lâm Minh thật là siêu phàm, nhưng cũng không phải vô hạn. Bay tốc độ cao tiêu hao chân nguyên quá nhanh, võ giả bình thường bay nửa tốc độ có thể bay mãi, còn bay cực nhanh thì chỉ có thể đi được bảy tám ngàn dặm.

Dù cho Lâm Minh có Hưu môn chống đỡ, cũng phải nuốt đan dược, hấp thu năng lượng trong Nguyên Linh thạch.

May mắn Lâm Minh tàn sát phân bộ Pha Đà sơn chiếm được rất nhiều Nguyên Linh thạch trung phẩm, dùng Nguyên Linh thạch trung phẩm duy trì cũng tăng mạnh năng lực bay đường dài.

Hơn nữa trong đan điền của hắn còn có Toàn Đan thứ hai, tuy rằng Lâm Minh khống chế Toàn Đan thứ hai không tự nhiên bằng cái đầu, nhưng nếu chỉ dùng nó làm trung tâm dự trữ năng lượng thì không có vấn đề.

Lâm Minh ngày càng gần Kỳ Tích chi hải, lúc này cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh. Hắn không biết Tư Đồ Bá Nam sẽ đến khi nào, Tu La thần quốc cách xa nơi này, nhưng phần lớn đường đi có thể dùng Truyền Tống trận.

Hai ngàn dặm, một ngàn năm trăm dặm, một ngàn dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm...

Lâm Minh có thể thấy được tám ngàn dặm đầm lầy màu đen, đó là một bãi bùn lầy lội, trên bãi bùn còn có mây đen tuôn trào, lóe ra tia sét.

- Lâm Lan Kiếm, đằng trước chính là tám ngàn dặm đầm lầy màu đen, dưới Thần Hải tiến vào nói là mười chết chín cũng không đủ để hình dung. Cho dù là cường giả Thần Hải, không may mắn cũng có thể ngã xuống, ngươi đã không còn chỗ để trốn nữa!

Tiếng nói của đại ma sứ vang lên trong Linh chu, chân nguyên truyền âm truyền vào tai Lâm Minh.

Lâm Minh lười trả lời, tăng tốc phóng tới tám ngàn dặm đầm lầy màu đen.

Thấy thế, bà lão cầm trượng đầu rồng cau mày. Nếu Lâm Minh táng thân trong Kỳ Tích chi hải, tuyệt đối khó mà tìm được thi thể, đến lúc đó cũng không tìm được Ma Đế khải giáp cùng truyền thừa Ma Đế.

- Lâm Lan Kiếm, vào Kỳ Tích chi hải, ngươi chết là chắc, nếu ngươi trở về cùng lão thân, giao ra truyền thừa Ma Đế, gieo cấm chế trong người, lão thân có thể đảm bảo tính mạng của ngươi!

Nghe những người này nói, Lâm Minh cười lạnh:

- Lão vu bà, coi ta là con nít ba tuổi hay sao? Ta chắc chắn vào Kỳ Tích chi hải, chỉ xem các ngươi có dám đuổi theo hay không!

Trong lúc Lâm Minh nói, đã bay vào trong khu vực đầm lầy màu đen.

Bước vào nơi này, lập tức có khí tức xa xưa ập vào mặt, làm cho lòng người kính sợ. Dưới chân là màu đen vô tận, trên đầu cũng hóa thành mây đen không tan, áp lực tận cùng.

Nếu không dùng cảm giác dò đường, nơi này vươn tay không thấy ngón.

Không biết bên trong Kỳ Tích chi hải có gì, lại có liên hệ gì với Vạn Cổ Ma Khanh?

- Tiểu tử kia thật sự đi vào!

Trong lòng đồng tử yếm đỏ căng thẳng, tốc độ Linh chu cũng chậm lại. Hắn không dám tùy tiện xông vào, cường giả dưới Thần Hải, dù là cao thủ xếp hạng đầu trên Thiên Mệnh bảng tiến vào tám ngàn dặm đầm lầy màu đen, cũng là mười phần chết chín.

Làm sao bây giờ?


Tin tức phát hiện Lâm Minh đã báo cho Tư Đồ Bá Nam, qua nửa canh giờ nữa Tư Đồ Bá Nam sẽ đến. Nếu để Tư Đồ Bá Nam biết bọn họ vì sợ đầm lầy màu đen mà lạc mất Lâm Minh, kết cục của bọn họ sẽ rất thảm. Bởi vì thọ nguyên của Tư Đồ Bá Nam đã gần đến kết thúc, tính cách trở nên vô cùng cổ quái, trừng phạt gì cũng không lạ.

Về phần dấu ấn chân nguyên trên người Lâm Minh, đối phương cũng không phải kẻ ngu, có thời gian dư dả, hắn hoàn toàn có thể tự giải trừ.

- Quốc sư đại nhân, đại ma sứ, ta tình nguyện đi tới!

Ma sứ thứ hai chủ động xin phép, Lâm Minh là tâm ma của hắn, không bắt được Lâm Minh, tâm ma của hắn khó mà giải quyết được.

Đại ma sứ không trả lời, do dự một chút, ném ra Truyền Âm phù chờ lệnh.

Vài nhịp thở sau, Truyền Âm phù màu tím truyền về, trả lời Tư Đồ Bá Nam:

- Tất Như Ngọc, ma sứ thứ hai, thứ ba, thứ tư đi tới, những người khác ở tại chỗ chờ lệnh.

Tất Như Ngọc, cũng là tên của bà lão cầm trượng đầu rồng, nghe được mệnh lệnh sắc mặt liền trắng. Tuy rằng bà ấy đứng hàng quốc sư, nhưng vì thọ nguyên không còn nhiều, hy vọng đột phá Thần Hải xa vời, giá trị đối với Tu La thần quốc còn thua xa đại ma sứ và đồng tử yếm đỏ.

Cho nên nhiệm vụ mười phần chết chín này mới rơi vào đầu bà ta.

Nếu có thể, đương nhiên Tất Như Ngọc không muốn xâm nhập Kỳ Tích chi hải, nhưng b ta biết kết cục cãi lệnh là gì, tuyệt đối còn thảm hại hơn cả chết trong Kỳ Tích chi hải.

Bà ta cũng trút oán hận này lên đầu Lâm Minh, nghiến răng nhìn hướng Lâm Minh bay đi.

“Nhãi con, sau khi vắt sạch giá trị của ngươi, lão thân sẽ biến ngươi thành tượng sáp đặt ở sảnh, ngày đêm hành hạ!”.

Để lại đại ma sứ cùng đồng tử yếm đỏ, Linh chu tiếp tục đi tới, hóa thành ánh sáng biến mất trong đầm lầy màu đen.

- Đuổi theo vào đây?

Lâm Minh quay đầu liếc một cái, hắn chỉ bay ba bốn thành tốc độ, vừa bay vừa khôi phục thể lực, Tất Như Ngọc ở mặt sau cũng ăn ý giảm tốc độ Linh chu. Sử dụng tốc độ bay cực hạn trong tám ngàn dặm đầm lầy màu đen, đó là hành vi tự sát.

Trong mây đen luôn có sấm sét lóe lên, nhưng không giáng xuống.

Kỳ Tích chi hải còn có tên hải dương gió lốc, trên mặt biển phủ đầy tia chớp sấm sét, ngay cả tám ngàn dặm đầm lầy màu đen cũng có tia sét lóe lên.

Lâm Minh tuyệt không sợ lực lượng lôi điện, có hạt giống Tà Thần chống đỡ, thậm chí Lâm Minh hy vọng sấm sét lốc xoáy càng mạnh hơn.

Nhưng mà Kỳ Tích chi hải không chỉ có tia chớp, nó còn có thứ khác, càng khủng bố hơn, mà những thứ này mới chân chính chí mạng!

“Có sương mù!”.

Rất đột ngột, đầm lầy màu đen bao phủ trong một mảnh sương mù, từ trống trải đến khi sương mù dày đặc bao phủ chỉ có mấy nhịp thở. Sau đó, sương mù dày đặc không tan như súp.


Đột nhiên xuất hiện tình cảnh này, tâm thần Lâm Minh cũng không khỏi sinh ra không yên.

“Sương mù này ngăn cản thần thức và cảm giác thẩm thấu”.

Lâm Minh nhanh chóng phát hiện điều này, rõ ràng không phải sương mù bình thường. Dưới sương mù, phạm vi cảm giác của hắn không tới mười trượng, tầm mắt còn không tới ba xích, bay trong sương mù như là ruồi bọ không đầu.

Xèo xèo xèo!

Lâm Minh nghe được chân nguyên hộ thể của mình như bị thứ gì xé rách, tập trung nhìn, lại thấy sương mù xung quanh như sống lại, không ngừng thẩm thấu chân nguyên hộ thể của Lâm Minh. Đây chính là lực lượng hỗn hợp giữa chân nguyên hộ thể và Ma Đế khải giáp, lại như kim loại bị ăn mòn trong axit, nhanh chóng tan rã.

“Sao lại thế này!”.

Lâm Minh kinh hãi, hắn không dám đi tới nữa, liều mạng thúc đẩy năng lượng triệt tiêu sương mù ăn mòn. Nhưng dù là thế, tốc độ bổ sung chân nguyên hộ thể cũng kém hơn tốc độ tiêu tan, sau một nén nhang, tiếng xèo xèo vang lên, đôi cánh dơi sau lưng Lâm Minh bị sương mù cắn nuốt.

Đây là bảo khí phi hành thiên giai mà Thi Quỷ Nhân luyện, lại bị ăn mòn tung tóe, không bao lâu chỉ còn lại khung cánh, tiếp theo bộ khung cũng gãy nát, quá trình như mục nát ngàn năm bị tóm gọn trong vòng vài hơi thở.

Đột biến này làm người ta khiếp sợ, bảo khí thiên giai bình thường nếu không có chân nguyên, đem ném vào trong sương mù đen này cũng sẽ bị tan rã!

Thân thể bị sương mù đen bao phủ thì không cần phải nói.

Nếu sương mù đen còn kéo dài, Lâm Minh không chống đỡ được bao lâu. Ngay lúc sống còn, trong đầu Lâm Minh chợt xẹt qua tia sáng, đúng rồi, Càn Khôn Dung Nhật lô!

Thì thầm khẩu quyết, Càn Khôn Dung Nhật lô màu vàng bay ra khỏi đan điền của Lâm Minh, xoay tròn, lập tức hóa lớn cao ba trượng. Lâm Minh trốn vào trong, bảo khí thiên giai bị ăn mòn, chuẩn thánh khí cũng không tới mức bị ăn mòn!

Cùng lúc Lâm Minh gặp tình huống đó, Tất Như Ngọc cùng ba ma sứ cũng không chịu nổi. Bọn họ cũng bị nhốt trong sương mù đen, Thần Hành chu rung động dữ dội, như sắp không chống đỡ nổi.

Tất Như Ngọc biến sắc, tiếp tục như vậy Thần Hành chu sẽ vỡ nát.

- Đi ra hết, thu hồi Thần Hành chu, đẩy ra chân nguyên hộ thể!

Tất Như Ngọc cùng ba đại ma sứ đều là cao thủ đỉnh cấp, nhất là Tất Như Ngọc, xếp hạng năm mươi Thiên Mệnh bảng, bọn họ đều phải mạnh hơn Lâm Minh nhiều. Sau khi đẩy ra chân nguyên hộ thể, tuy rằng vẫn bị sương mù đen ăn mòn, nhưng tốc độ ăn mòn chậm hơn Lâm Minh.

Bốn người hình thành vòng tròn, năng lượng giao hòa nhau, có thể duy trì chân nguyên hộ thể luôn tràn đầy.

Nhưng cũng không tốt lành được lâu, sau năm phút, sương mù đen càng dày đặc hơn như ngưng kết thành thể rắn, Tất Như Ngọc cùng ba ma sứ đều cảm nhận được áp lực cực lớn, chân nguyên hộ thể của bọn họ chấn động dữ dội như muốn vỡ nát bất kỳ lúc nào.

Nhìn thấy chân nguyên chấn động dữ dội, sắc mặt ba ma sứ đều trắng bệch, một khi chân nguyên hộ thể bị ăn mòn hết, có thể tưởng tượng được kết cục của bọn họ.

- Kiên trì lát nữa, chúng ta còn không xong như thế, Lâm Lan Kiếm càng thảm hơn. Hiện giờ hắn còn không có thời gian rảnh để giải trừ dấu ấn theo dõi, chỉ cần chống đỡ qua mảnh sương mù đen quỷ dị này, chúng ta bắt lấy Lâm Lan Kiếm, sẽ có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này về phục mệnh. Đây là công lớn, sẽ ban cho phần thưởng cao nhất!

Tất Như Ngọc nói như thế, trong lòng ba ma sứ bùng lên hy vọng, chỉ cần có thể bắt được Lâm Lan Kiếm, tất cả đều đáng giá. Sương mù này có thể tra tấn Lâm Lan Kiếm đến hấp hối, đến lúc đó bọn họ có thể bớt sức, bằng không đối mặt với Lâm Lan Kiếm có tốc độ cực nhanh, lại có phần quỷ dị, bọn họ thật sự phải đau đầu.

Nhưng chuyện tốt không lâu, sương mù đen vẫn dày đặc hơn như vô cùng vô tận, bọn họ kiên trì ngày càng vất vả, bốn người chen một chỗ, sắc mặt mỗi người ái nhợt, mạch máu phình lên, tiếp tục như thế còn không biết kiên trì được tới lúc nào.

- Lâm... Lâm Lan Kiếm có thể nào đã chết rồi không?

Ma sứ thứ hai nói chuyện cũng khó khăn.

- Còn chưa, bằng không giấu ấn theo dõi sẽ tiêu tan. Kỳ quái, vì sao hắn có thể duy trì lâu như vậy.

Tất Như Ngọc nói, trong lòng cũng kinh dị. Tuy nhiên Lâm Lan Kiếm không chết thì tốt, bằng không chỉ thu được thi thể của Lâm Lan Kiếm thì giá trị nhỏ hơn là còn sống.

- Tuy rằng không chết, hẳn là hắn cũng không sống được lâu. Chúng ta kiên trì cho đến khi sương mù đen tan đi, sẽ đi bắt hắn. Chỉ mong hắn có thể chống đỡ được tới lúc đó, còn có mạng cho ta tra tấn, hắc hắc!

Tất Như Ngọc cầm trượng đầu rồng, cười âm độc liếm môi khô, mặt nhăn nhúm lại như vỏ cây khô.