Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 650: Đại cơ duyên

Lâm Minh cầm Tử Huyễn thương, hít sâu một hơi, trên trường thương, mũi thương hãy còn chấn động.

Tử Huyễn thương đâm thủng nữ thi lông xanh tương đương với dùng bảo khí địa giai đỉnh cao hủy diệt bảo khí thiên giai, hoàn toàn do Chiến Linh phụ gia lực công kích!

Hiện tại Chiến Linh của Lâm Minh còn chỉ là cấp Thanh Đồng, ngày sau trưởng thành lên, uy lực sẽ càng thêm khủng bố, Chiến Linh được xưng công kích mạnh nhất, cũng không phải hư danh.

Ba con thi sát khác thấy một màn như vậy đều hung tàn rít gào lên, chúng nó nhao nhao bỏ lại mấy người còn lại, đồng thời vọt tới Lâm Minh!

Đồng thời đối mặt với ba con thi sát, ánh sao trong mắt Lâm Minh nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, ngón tay bắn ra, Tà Thần cương châm bám vào Chiến Linh gào thét mà ra!

Lôi đình lực khắc chế vật quỷ tà, lại có Chiến Linh tăng phúc, uy lực trống rỗng tăng trưởng một mảng lớn!

Xuy lạp!

Tà Thần cương châm chìm vào thân thể một thi sát, điện quang thô to nổ bắn ra ra, thân thể thi sát kia đột nhiên run lên, quay cuồng ngã sấp xuống, tuy rằng không thể trọng thương nó, nhưng lại khiến Lâm Minh đối mặt với địch nhân từ ba con biến thành hai.

Chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, Lâm Minh chợt gia tốc, tiên phát chế nhân!

Thân ảnh như thuấn di đi tới trước mặt một thi sát, chân nguyên toàn thân bùng nổ đến mức tận cùng, tay nâng thương!

Sự tình cho tới bây giờ, Lâm Minh căn bản không có nửa phần che giấu thực lực, đồng thời đối mặt với ba con thi sát, hắn cũng phải vô cùng cẩn thận, chân nguyên hộ thể cùng lực phòng ngự thân thể tuy mạnh, nhưng không thể mạnh đến nỗi da cũng không bị thương, một khi da bị xước, bị thi độc khủng bố xâm nhập thân thể, Lâm Minh cũng không hề có nắm chắc chống cự được!

Bồng!

Tử Huyễn thương như roi trừu xuống dưới, bản thân cán thương co dãn cộng thêm thêm vào Chiến Linh. Trực tiếp đánh nát xương ngực thi sát, thân thể của nó bị Lâm Minh đánh bay ra mấy chục trượng xa như đạn pháo!

Mà cùng lúc đó, một thi st khác trảo tới ngực Lâm Minh, mà ở trong nháy mắt thi sát ra trảo, tốc độ của nó đột nhiên trở nên thong thả!

Lâm Minh ra một thương, không kịp rút về, như trước đâm về phía phía thi sát này!

Nói cách khác, Lâm Minh ra hai thương ở trong nháy mắt!

Oanh!

Lại là một tiếng nổ, thi sát thứ hai cũng bị Lâm Minh một thương đánh bay!

Ba con thi sát xông lên, một con bị mê man. Còn lại hai con bị Lâm Minh một thương đánh bay, năm người khác thấy một màn như vậy đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, đây vẫn là người sao?

Lực công kích này, nếu đánh lên trên thân người, còn không phải xương cốt toàn thân đứt từng khúc, vỡ thành một đống bùn nát, ai còn có thể ngăn?

- Chết!

Lâm Minh thay đổi mũi thương, thẳng tới thi sát bị điện giật mê man kia, Tà Thần lực với lực lượng Bát Môn Độn Giáp cùng nhau bột phát ra, chân nguyên toàn thân Lâm Minh như lửa diễm thiêu đốt, tóc dài tùy ý tung bay.

Quán Hồng!

Một thương ngang hư không, ngọn lửa đan vào với lôi đình, năng lượng tùy ý bùng nổ, lực trường vặn vẹo không gian đều bị xẻ rách ra. Lâm Minh cả người mang thương, đâm vào ngực con thi sát kia!

Ầm ầm!


Dường như đốm lửa va chạm, khí lãng khủng bố bùng nổ ra, toàn bộ mặt đất nứt nẻ, đá vụn bụi mù bay lên cao mấy chục trượng. Năm người còn lại liên tiếp thối lui mười mấy trượng dưới khí lãng khủng bố va chạm, xa, liều mạng thúc giục chân nguyên hộ thể mới đỡ được sóng xung kích.

Bụi mù yên xuống, chỗ thi sát bị tạc ra một cái hố to sâu mười mấy trượng, thi sát hoàn toàn bị vùi vào trong đất, sinh tử không biết.

- Đáng sợ!

Thấy một màn như vậy, Vân Sát tôn chủ tái nhợt sắc mặt, quá khủng bố, vẻn vẹn chỉ là sóng xung kích còn có uy lực như thế!

Nguyên vốn tưởng rằng Lâm Minh đột phá Toàn Đan, cũng chỉ là nhiều lắm có gần chiến lực với Đoan Mộc Quần cùng chính mình, hiện tại xem ra, chút thực ấy ở trước mặt Lâm Minh quả thực chính là một trò cười.

Rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì lực công kích tiểu tử này mạnh như vậy?

Vân Sát tôn chủ cùng Đoan Mộc Quần liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi nồng đậm ở đối phương trong mắt, điều này đã vượt qua phạm trù bọn họ lý giải.

Lâm Minh dừng ở địa phương xa mấy chục trượng, cầm Tử Huyễn thương, thần sắc bình tĩnh, Chiến Linh quả nhiên không khiến hắn thất vọng, dù thân thể thi sát như tinh kim, cũng bị Lâm Minh một thương xé rách, còn con thi sát kia mặc dù không chết cũng không có uy hiếp quá lớn.

Hai thi sát khác thấy một màn như vậy, đều tâm sinh ý sợ hãi, chúng nó đang do dự muốn tiếp tục chiến đấu hay không, mà đúng lúc này, Lâm Minh chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, như thuấn di xung phong liều chết!

Một thương đâm ra!

Bồng!

Thi sát căn bản không kịp phản ứng, bị Lâm Minh một thương đâm trúng ngực trái, xương ngực sụp đổ, thân thể bay ngược ra ngoài, một con thi sát khác nhìn thấy một màn này, gầm nhẹ một tiếng, quay đầu chạy trốn!

Năm người chung quanh nuốt một ngụm nước miếng, đánh thi sát không có trí tuệ gì, chỉ có bản năng chạy trối chết, khủng bố của Lâm Minh có thể nghĩ mà biết!

- Lâm Minh, đuổi!

Thanh âm Ma Quang đột nhiên vang lên ở trong đầu Lâm Minh.

- Ân?

Lâm Minh ngẩn ra, thời điểm này truy thi sát tuyệt đối không sáng suốt, trong không gian hỗn loạn, một khi vào nhầm mê cung không gian, xâm nhập mấy chục thượng trăm dặm Vạn Cổ Ma Khanh, cố gắng lúc trước sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Đuổi, tên này nhất định có thứ tốt!

Ma Quang lại nói, thanh âm có chút vội vàng, tuy rằng thi sát phản ứng chậm, nhưng tốc độ cũng không chậm, một lát sau nó liền lao ra rất xa, nếu nó chạy đến khi nhìn không thấy, tại không gian hỗn loạn cơ bản không có khả năng đuổi theo.

Lâm Minh cắn răng một cái, cầm Tử Huyễn thương trong tay đuổi theo.

Năm người khác thấy một màn như vậy đều trợn tròn mắt, Lâm Minh muốn làm gì, không ngờ đuổi theo thi sát kia?

Trời ạ!

Thời điểm này đi ra ngoài vùng cấm ngàn dặm là sao, đuổi theo thi sát kia cho dù bắt nó xử lý lại thì có ý nghĩa gì?

Mọi người kêu khổ trong lòng, nhưng mà thời điểm này, Lâm Minh chính là trời, hắn làm cái gì những người này phải đi theo không được cãi, đi theo Lâm Minh bọn họ còn có hy vọng còn sống.


Phong Thần là người thứ nhất bước ra, hắn tin tưởng Lâm Minh bất kể làm cái gì đều có nguyên nhân, căn bản không nên hoài nghi, nếu hoài nghi Lâm Minh, như vậy không cần nghĩ, nhất định là ngươi sai lầm rồi.

Đám người Đoan Mộc Quần, Lam Thấm cũng chỉ cố gắng đuổi kịp, Hắc Thạch chau mày:

- Lâm Minh này rốt cuộc là muốn làm gì? Quả thực hồ nháo a!

Đoan Mộc Quần liếc mắt Hắc Thạch một cái, mặc kệ hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết cũng đừng hỏi, đi theo là được, có bản lĩnh ngươi đừng theo!

- Ngươi...

Thanh âm Hắc Thạch bị kìm hãm, không lời nào để nói. Hắn đương nhiên phải đi theo Lâm Minh, không có lựa chọn nào khác, hơn nữa chuyện tình vừa rồi là hắn đuối lý, hắn cũng không dám nói cái gì.

Thi sát chạy một đường như điên, tốc độ gần cùng đám người Hắc Thạch, Phong Thần, với tốc độ Lâm Minh, một lần súc địa thành thốn có thể đuổi theo, tuy nhiên hắn vẫn đè thấp tốc độ, duy trì khoảng cách mấy chục trượng.

Thi sát đi đường sá rõ ràng đều không phải thẳng tắp, mà là thường xuyên nhiễu loan, chợt trái chợt phải, Lâm Minh nhắm mắt theo đuôi, nó nhiễu như thế nào, Lâm Minh liền như thế đó, đám người Đoan Mộc Quần phía sau đương nhiên cũng không dám đi nhầm nửa bước, ai đều biết chỗ quỷ dị vùng cấm ngàn dặm này, một khi đi nhầm, vậy chết không có chỗ chôn!

Thi sát mang theo Lâm Minh chạy ước chừng một khắc, đúng lúc này, trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa ngọn núi màu đen, không gian chung quanh ngọn núi dường như có vặn vẹo kỳ dị, khiến người ta thấy ngọn núi cách không đủ trăm trượng mới chợt nhìn thấy nó!

Thi sát nhìn thấy ngọn núi xuất hiện, tốc độ rõ ràng nhanh hơn, nó rít gào một tiếng, thân thể chìm vào trong ngọn núi, trong nháy mắt biến mất không thấy.

- Đuổi theo vào!

Ma Quang hô lớn.

Lâm Minh không chút do dự, cũng vọt đi vào.

Bước một bước vào ngọn núi, Lâm Minh lập tức cảm thấy tiến nhập một chỗ không gian hoàn toàn độc lập, thi sát biến mất không thấy, nguyên bản thổ địa ám màu xám vô biên vô hạn cũng biến mất.

- Bên phải, đuổi theo, ta để lại dấu hiệu đặc thù trên thân thi sát kia, nó trốn không thoát tay lòng bàn tay của ta, hơn nữa nơi này chỉ sợ là... Hắc hắc, Lâm Minh, chúng ta phát tài a!

Phát tài?

Lâm Minh vừa động trong lòng, nhưng không có hỏi, mà là nói:

- Chờ vài người phía sau.

Hắn vừa dứt lời, đám người Phong Thần, Đoan Mộc Quần cũng nhảy vào không gian màu đen này.

- Đi theo ta!

Lâm Minh nói, triển khai thân pháp phóng hướng bên phải, năm người đành đuổi theo sau.

Ở dưới Ma Quang chỉ huy, Lâm Minh xuyên qua một mảnh hư không, sau khi bước qua vách chướng một mảnh không gian vặn vẹo, tầm nhìn rộng mở trong sáng.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện đã tiến nhập một trong chỗ sơn động, trong sơn động, có mấy con đường đá, mà thi sát kia phủ phục ở trong góc sơn động, phát ra đe dọa rít gào đối với Lâm Minh!

Lâm Minh mặt không chúc thay đổi rút ra Tử Huyễn thương, mũi thương ngang dọc, đối phó một con thi sát, không đáng kể chút nào.

- Lâm Minh, nó đã sợ hãi ngươi, tuy rằng nó đe dọa ngươi, kỳ thật đã ngoài mạnh trong yếu, ngươi tránh sang một bên, nó sẽ lập tức chạy trốn.

- Nga?

Lâm Minh theo lời tránh ra một bên, trong vùng cấm ngàn dặm, không cần thiết chiến đấu hắn cũng không muốn phát sinh, giữ một ph箠lực lượng, khi gặp được nguy hiểm sẽ nắm chắc cơ hội lớn hơn, huống chi giết chết thi sát này cũng không có mảy may ưu đãi.

Lâm Minh nhường một con đường, đám người Phong Thần đuổi theo phía sau cũng hiểu ý, cũng tránh sang một bên, Lâm Minh không sợ thi sát, bọn họ không thể được, ở trong hang động hẹp hòi, nếu không có Lâm Minh, bọn họ đều trở thành mỹ thực của thi sát.

Nhìn thấy Lâm Minh nhường đường, thi sát kia lại rít gào vài tiếng, một đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Minh, thật cẩn thận dời qua thông đạo, đợi khi nó cho rằng đủ an toàn, nó đột nhiên gia tốc, đi ngang qua hang động, rồi sau đó nó dường như chìm vào trong một tầng màng mỏng không gian, thân thể hư không tiêu thất.

Đợi cho thi sát biến mất, Lâm Minh hỏi:

- Ma Quang, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?

- Ha ha, Lâm Minh! Tiểu tử ngươi phát tài, lúc trước ta cảm thấy những thi sát này mạnh thái quá, thi sát cũng không phải quái vật đến từ chỗ sâu trong Vạn Cổ Ma Khanh, nó hơn phân nửa là các lộ thiên tài chết ở vùng cấm ngàn dặm mấy ngàn năm trước, tôn chủ, bị tà linh chiếm được hình thành... Thi sát có thể dựa vào sát khí rèn luyện thi thể, khiến lực phòng ngự kinh người, nhưng tuyệt đối sẽ không cứng rắn đến loại trình độ này, bốn con thi sát lúc trước, lực phòng ngự có thể so với bảo khí thiên giai, nếu bằng vào sát khí trong Vạn Cổ Ma Khanh tẩm bổ, cho dù là mười vạn năm cũng luyện không đến! Cho nên ta hoài nghi, sợ là chúng nó có tài nguyên đặc thù nào đó để luyện thể, ta quả nhiên đoán không sai, chính là nơi này!