Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 65: Trọng thương Quán Hồng

Tiến vào lầu hai, người lập tức ít đi rất nhiều, không gian to như vậy chỉ có ít ỏi vài khách hàng, một trung niên mặc áo dài màu xám đang ngồi ở phía sau quầy thưởng trà.

Tiểu nhị cung kính đối với người trung niên một cái lễ, rồi sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu.

- Nga? Vị thiếu hiệp này muốn chọn một cây trọng thương?

Người trung niên kia có hứng thú nhìn về phía Lâm Minh:

- Ngươi cần trọng thương nặng bao nhiêu?

- Tám trăm cân.

- Tám trăm cân?

Trong mắt trung niên nhoáng lên tinh quang:

- Thương tám trăm cân, ít nhất phải có khí lực bốn ngàn cân, ngươi dùng được?

Lâm Minh nói:

- Dùng, cho dù hiện tại dùng không linh hoạt nhưng về sau cũng sẽ linh hoạt lên.

- A! Có quyết đoán, ta cho ngươi xem một cây thương.

Người trung niên nói xong đứng lên, đi về phía một cái giá, sau một lát, người trung niên này mang theo một hộp gỗ thật dài ra, tuy rằng hắn chỉ là tùy ý tiêu sái, nhưng Lâm Minh lại phát hiện, mỗi bước đi của người trung niên đều làm sàn gỗ kêu lên mấy tiếng vang nhỏ, đó là thanh âm sàn gỗ không chịu nổi gánh nặng phát ra.

Hiển nhiên, hộp gỗ trong tay hắn vô cùng trầm trọng!

Người trung niên đặt hộp gỗ ở trên quầy, mở cái nắp ra, bên trong là một trường thương ài tám xích dùng mảnh vải thật dày bọc.

Người trung niên cởi bỏ mảnh vải, lập tức lộ ra thân thương màu tím đen cùng đầu thương màu đỏ sậm. Ở trên thân thương màu tím đen, dùng chữ triện khắc ra hai chữ, Quán Hồng.

Hai chữ này phong cách cổ xưa mượt mà, phối hợp cây thương rất nặng, dường như có một cỗ khí thế mênh mông ngập trời ập vào mặt.

Thương tốt!

Người trung niên nói:


- Thương này tên là Quán Hồng, thân thương tám xích, đầu thương tám tấc, là một kiện bán bảo khí.

- Ân? Bán bảo khí?

Người trung niên nói:

- Chỉ có đầu thương là bảo khí, cán thương không phải.

Lâm Minh lập tức tỉnh ngộ, bởi vì công nghệ cán thương phức tạp, cho nên rất khó khắc trận pháp, mà đầu thương lại giống với đao kiếm, tự nhiên có thể khắc trận pháp lên, chế thành bảo khí.

Nhưng, trên cán thương thiếu trận pháp, chân nguyên không thể thông suốt, uy lực tự nhiên đại giảm.

Người trung niên nói:

- Tuy rằng cán thương không phải bảo khí, nhưng luận độ cứng cỏi, so với bảo khí nhân giai hạ phẩm bình thường còn mạnh hơn một ít.

Bảo khí khác nhau cùng vũ khí bình thường ở chỗ trên bảo khí có khắc trận pháp, có thể rót chân nguyên vào, cũng không nói bảo khí nhất định rắn chắc hơn vũ khí bình thường.

Đại sư tạo ra bảo khí phải là võ giả, thợ thủ công bình thường bởi vì không có chân nguyên, không hiểu trận pháp, không thể tạo ra bảo khí, nhưng có đôi khi, thợ thủ công bình thường dùng tài liệu cực phẩm, cộng thêm bí kỹ nhiều thế hệ tương truyền, đồng dạng có thể tạo ra thần binh, luận sắc bén cùng chắc chắn, loại thần binh này rất có thể mạnh hơn với bảo khí!

Đương nhiên, loại thần binh này không thể dồn vào chân nguyên, khi chân chính thực chiến, sử dụng võ kỹ, uy lực kém hơn một bậc so với bảo khí.

Người trung niên nói:

- Cán thương này dùng Tử Ô Đạn Thiết rèn ra, đầu thương dùng Vân Văn Tấn Thiết, hai sườn mũi thương được khảm huyền kim vào, vô cùng sắc bén, đầu thương cùng cán thương vốn cùng một chỗ, không thể tách ra, nặng tám trăm hai mươi cân.

Tử Ô Đạn Thiết sao?

Thời điểm Lâm Minh đi học, nghe truyền công trưởng lão giảng qua loại kim loại kỳ dị này, loại kim loại này nặng vô cùng, hơn nữa bản thân vô cùng co dãn, nó thậm chí có thể dùng để làm cường cung, loại cung này, phối hợp gân hung thú đẳng cấp cao làm thành dây cung, có thể dễ dàng bắn ra hơn hai ngàn, dù là miếng thép tinh đều bị xuyên thủng!

Dùng loại Tử Ô Đạn Thiết này để làm cán thương, khi cán thương cong hình bán nguyệt, lực lượng bắn ra có thể chém ngang đại thụ một vòng tay, võ giả lực lượng trên năm ngàn cân, tiện tay run lên, bằng vào cán thương có thể đánh chết người.

Nhưng mà Tử Ô Đạn Thiết lại phải trải qua vô số lần rèn khi thành hình, kể từ đó, cũng không thể khắc trận pháp ở bên trong, trận pháp đều không có cho nên không thể dùng để chế tạo bảo khí.

Nhưng dù vậy, Tử Ô Đạn Thiết cũng bị rất nhiều Luyện Khí đại sư yêu tha thiết, bởi vì dùng nó làm cán thương, cường cung thật sự rất thích hợp.


Lâm Minh đem cầm cán thương do Tử Ô Đạn Thiết chế thành ở trong tay, dùng sức run lên một chút, cán thương rung động nhẹ, nhưng biên độ rung động cũng không lớn, đây là bởi vì khí lực Lâm Minh không đủ.

Tuy nhiên dù vậy, nam nhân trung niên kia vẫn đột nhiên cả kinh, thiếu niên này, khí lực thật biến thái! Có thể rung cán thương thành như vậy, lực lượng này chỉ sợ không dưới ba ngàn cân! Nhìn hắn chỉ có Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, gân cốt thân thể thật vững chắc!

Lâm Minh lại tiện tay múa vài cái, tám trăm hai mươi cân, cầm lấy thật thoải mái, nhưng khi múa tuyệt đối sẽ không thoải mái, dùng binh khí như vậy chiến đấu, mặc dù Lâm Minh có Hỗn Độn Chân Nguyên quyết chống đỡ cũng hao hết thể lực rất nhanh.

Tuy nhiên Lâm Minh cũng không lo lắng, hắn sẽ đột phá rất nhanh, cho nên sức nặng này cũng là vừa lúc.

- Cây thương này bao nhiêu tiền?

- Chín ngàn lượng vàng!

Chín ngàn lượng... Lâm Minh vẫn chưa quá kinh ngạc, giá trị thương này, chỉ là đầu bảo khí thương Vân Văn Tấn Thiết kia đã giá trị ba ngàn lượng, mà cán thương Tử Ô Đạn Thiết bán sáu ngàn lượng tuyệt đối không đắt.

Lâm Minh đào ra tất cả kim phiếu, lại xuất ra thẻ khách quý Tử Kim đặt trên mặt bàn, Thần Binh đường này cũng gia nhập Liên Hợp thương hội, có thể dùng thẻ khách quý, ưu đãi chín mươi phần trăm, chỉ còn có tám ngàn một trăm lượng, nhưng dù vậy, kim phiếu trên thân Lâm Minh cộng hết vẫn còn thiếu một trăm lượng.

Người trung niên nhìn thấy thẻ khách quý này, ánh mắt hơi hơi sáng ngời:

- Thiếu hiệp là người phủ nguyên soái?

Lâm Minh tâm niệm vừa động, do dự một chút, nói:

- Không phải, chỉ là một bằng hữu của ta ở phủ nguyên soái.

Tuy rằng Lâm Minh nói nhẹ nhàng, nhưng người trung niên biết, bằng hữu thiếu niên này tuyệt đối là nhân vật trọng yếu trong phủ nguyên soái, nếu không không có khả năng có thẻ khách quý, đồng thời còn lấy để tặng người, hắn cười nói:

- Thì ra là thế, nếu là khách quý phủ nguyên soái, thương này chỉ lấy thiếu hiệp tám ngàn lượng.

- Đa tạ.

Lâm Minh cũng không già mồm cãi láo, một trăm lượng vàng, bất kể là đối với hắn, hay là đối với Thần Binh đường đều không tính là cái gì.

Tiểu nhị bọc thương lại cho vào hòm, Lâm Minh cầm lấy, sau khi nói lời từ biệt, liền lao về phía sau núi.

Tử Ô Đạn Thiết làm thành thân thương, Vân Văn Tấn Thiết cấp bậc bảo khí làm thành đầu thương, tổng trọng tám trăm hai mươi cân, thương như vậy, Lâm Minh ngẫm lại vô cùng hưng phấn!

Lại đi tới bãi đất trống phía sau núi, bởi vì lưng đeo tám trăm hai mươi cân thương, Lâm Minh giẫm cỏ dưới lòng bàn chân lưu lại dấu chân rõ ràng.

Cảm thụ được áp lực trầm trọng đến từ sau lưng, trong lòng Lâm Minh dâng lên một cỗ hào hùng, hắn nhắm ngay một tảng đá lớn, đột nhiên đánh xuống một thương, chỉ nghe bùm một tiếng, tảng đá kia lập tức bị trọng thương đập nát, mà bởi vì cán thương co dãn, tay Lâm Minh không cảm nhận được lực phản chấn quá lớn, đây là chỗ tốt của Tử Ô Đạn Thiết, nếu cán thương huyền thiết tinh khiết, chấn động này sẽ khiến hổ khẩu phải run lên, nếu lực phản xung lớn một chút, hổ khẩu sẽ bị chấn đắc rạn nứt.

- Ha ha, thương tốt!

Lâm Minh cầm trường thương trong tay tùy ý múa may, hắn cũng không dùng thương pháp, hoàn toàn dựa theo võ thuật quyền thuật, đại thương tám trăm hai mươi cân, múa lên oai phong lẫm lẫm, Lâm Minh múa ước chừng một khắc, dần dần cảm giác cánh tay tê dại, thể lực có chút không chống đỡ nổi.

Thương này, đủ nặng!

Đúng lúc này, trước mặt Lâm Minh sáng lên một đoàn ánh lửa, ân, Truyền Âm phù?