Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 30: Hành hung con trai quân chủ

Trong lúc nhất thời tiếng kêu rên thảm thống bên tai không dứt, những tiểu lâu la này quả thực là đất bùn dễ nhào, một côn liền nằm trên mặt đất rên rỉ, bộ dáng hấp hối.

Thấy một màn như vậy, Lâm Minh có chút hết chỗ nói, vừa rồi hắn đảo qua căn bản không sử dụng nhiều khí lực, cho dù kém cỏi hơn nữa cũng không đến mức như vậy.

Tuy nhiên bản thân những tiểu lâu la này chính là phường giá áo túi cơm, hơn nữa có thành phần diễn trò, nhưng Lâm Minh một thương quét bảy, tám người vẫn khiến những người chung quanh đứng xem cảm thấy rung động, một ít người đã bắt đầu nhao nhao chú ý Lâm Minh.

Trong nháy mắt chỉ còn lại có một mình Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao có chút luống cuống, mắt thấy Lâm Minh đi tới, hắn ngoài mạnh trong yếu nói:

- Lâm Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi.

Lâm Minh nhìn Vương Nghĩa Cao, lạnh lùng nói:

- Lá cây cho dù rớt, diệp mạch của gió cũng có thể thấy được rõ ràng, một gã võ giả thành tựu há lại không có cốt khí? Ngươi không chỉ một... Mà... Hai, ba lần hãm hại ta, ta đã nhẫn nhịn ngươi hai lần, lần thứ ba nhịn nữa, ta tập võ để làm gì?

Lâm Minh nói xong thân mình lắc một cái, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao lập tức dựng thẳng lông tơ lên, lúc này trong lòng hắn trong chỉ có một ý niệm, Lâm Minh này, hắn điên rồi! Ngay cả chính mình đều dám đánh!?

- Ngươi dám! Cha ta phải... A!

Hét thảm một tiếng, Lâm Minh đánh trúng một quyền vào bụng Vương Nghĩa Cao, một quyền này hắn dùng ám kình, tuy rằng hắn không đạt tới cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, nhưng từng bước cương nhu hợp nhất hắn vẫn làm được, ám kình một quyền này truyền đến lục phủ ngũ tạng Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao phun ra một ngụm máu tươi.

Rồi sau đó Lâm Minh lật tay, nhắm ngay hai má Vương Nghĩa Cao, dương tay bốp. Từng cái tát vang lên liên tiếp, đánh trúng má phải Vương Nghĩa Cao, thân thể Vương Nghĩa Cao lập tức giống như một cái con quay giống nhau bay lộn lên, phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, mắt nổ đom đóm.

Một bên môi hắn gần như bị một bàn tay Lâm Minh đập nát, từng cái răng rớt xuống phía dưới.

- Ngươi... Ngươi...

Vương Nghĩa Cao che miệng xoay người đứng lên, nhìn bàn tay chính mình chảy máu đầm đìa, hai mắt đỏ rực, hắn từ nhỏ ở quân chủ, đã bao giờ có người dám đánh hắn, hắn vươn ngón tay nhiễm máu run rẩy chỉ về phía Lâm Minh:

- Ta... Ta muốn giết ngươi!

- Giết ta? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.

Lâm Minh tiến lên từng bước, trường thương trong tay run lên, mũi thương lập tức chỉ thẳng vào đầu Vương Nghĩa Cao, trong lúc nhất thời sát khí tỏa ra bốn phía.

Cảm nhận được sát khí này, lại nhìn thấy thương cách cổ chính mình không đến nửa xích, vốn Vương Nghĩa Cao ngoài mạnh trong yếu hoàn toàn bị đánh tan lòng tự tin, hắn té ngà xuống, kêu thảm thiết:

- Giết người rồi!

Lâm Minh xuống tay cũng có chừng mực, rõ như ban ngày, hắn không có khả năng đánh chết con trai quân chủ, tuy rằng một quyền kia dùng ám kình, nhưng chỉ chậm rãi phát tác, để Vương Nghĩa Cao thống khổ, sẽ không trí mạng, về phần vết thương khóe miệng, tuy rằng rất đau, nhưng có thể dùng dược thảo chữa khỏi.

Mà đúng lúc này, lại vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập, Lâm Minh giương mắt nhìn, đã thấy một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, râu hình chữ bát, mặc bộ khoái phục, thắt lưng đeo một cây đại đao, cưỡi ngựa một đường chạy tới, mà ở phía sau hắn, có mười mấy bộ khoái đi theo.


Nhìn thấy những bộ khoái này, Vương Nghĩa Cao như gặp cứu tinh, lúc này hắn hô lớn:

- Cứu mạng a, giết người!

Rồi sau đó hắn vội vã chạy tới bên cạnh những bộ khoái kia.

Lâm Minh nhìn thấy những bộ khoái này, khẽ cau mày, hắn lập tức hiểu được mục đích Vương Nghĩa Cao gây chuyện, kỳ thật hắn không trông cậy vào nam nhân cưỡi ngựa kia cùng nhóm tiểu lâu la vừa rồi có thể đả thương hắn, mà là muốn gây chuyện, để bọn bộ khoái trật tự cuộc thi Thất Huyền võ phủ bắt chính mình.

Mà một khi bị bắt, nhẹ thì bỏ qua cuộc thi nhập môn Thất Huyền võ phủ, nặng thì bị hình phạt, thậm chí bị ám toán ở trong lao lý.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Đầu lĩnh bộ khoái tên là Triệu Minh Sơn, năm nay ba mươi lăm tuổi, Luyện Thể tầng bốn, đảm nhiệm Thiên Vận thành bộ khoái đại đội đội trưởng.

Triệu Minh Sơn vừa hỏi, nguyên bản những tiểu lâu la té trên mặt đất

Hấp hối đều sinh long hoạt hổ đứng lên, rồi sau đó là chuyện Lâm Minh sớm đã đoán được, bọn họ nhao nhao chỉ vào Lâm Minh:

- Hắn đánh người! Hơn nữa ý đồ mưu hại công tử nhà ta.

- Đại nhân, ngươi xem thương thế trên thân chúng ta, là tên kia dùng thân thương đánh đập, nếu không phải ta phản ứng mau, vừa rồi đã gãy xương.

Một cái tiểu lâu la vén quần áo lên, ở bộ ngực hắn có một khối máu đọng rất lớn.

Lúc này Lâm Minh còn nắm trường thương trong tay, có thể nói là chứng cớ vô cùng xác thực.

- Triệu ca, ngươi có thể làm chủ cho ta a.

Vương Nghĩa Cao phun ra một búng múa, tên này quá thảm, quả thực giống như người tàn tật.

Triệu Minh Sơn vội vàng cho Vương Nghĩa Cao thuốc trị thương, thành tựu đầu lĩnh bộ khoái, Triệu Minh Sơn vẫn luôn mang theo thuốc trị thương tùy thân, hơn nữa là dược giá trị xa xỉ, Vương Nghĩa Cao một bên kêu rên, một bên rắc dược ngoài miệng vết thương, loại dược này gặp máu thấy ngay hiệu quả, đau đớn của Vương Nghĩa Cao cuối cùng giảm bớt một chút.

- Triệu ca, ngươi nhất định đòi lại công đạo cho ta!

Vương Nghĩa Cao oán độc nhìn Lâm Minh, hắn tuyệt đối không nghĩ tới không ngờ Lâm Minh dám động chính mình, hắn chết chắc rồi! Chỉ cần đưa hắn vào phòng giam, vậy có biện pháp đối phó hắn, đánh tàn phế thậm chí giết chết cũng không là việc khó, hoàn toàn có thể nói Lâm Minh mưu toan vượt ngục chạy trốn và vân vân.

Không, giết chết hắn quá tiện nghi, nhất định phải để hắn sống không bằng chết!

Đối với loại sự tình này, phụ thân Vương Nghĩa Cao bình thường sẽ không quản, lần trước đổ đấu là bởi vì Vương Nghĩa Cao cá cược, ngay cả tên đều bị đọc ngược lại, tương đương với sửa lại dòng họ, Vương quân chủ đương nhiên tức giận.


Mà loại ỷ thế hiếp người này, đánh tàn phế vài bình dân, chỉ cần không tổn hại đến gia tộc, Vương quân chủ căn bản sẽ không để ý tới, hắn nào có tâm tư quản chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Vương Nghĩa Cao vui vẻ trong lòng, tuy rằng đã đạt được mục đích nhưng cũng đau đớn gần chết, phun ra khẩu ác khí mới là quan trọng nhất, vẫn là chiêu của Chu ca hay, tuy rằng chính mình không điều đến cao thủ, nhưng có thể dựa thế áp người, chỉ cần có thể nói ra đạo lý, là được mượn được tay người khác xử lý ngươi!

Triệu Minh Sơn làm bộ khoái đầu nhiều năm như vậy, tự nhiên không phải kẻ ngốc, hắn chỉ nhìn hiện trường một cách đơn thuần liền đoán được sự tình trải qua hầu như không còn, tám thành tên tiểu tử này đắc tội Vương thiếu, Vương thiếu là con của chủ nhân chính mình, mà tiểu tử này lại quá thể, chẳng những đánh hạ nhân của Vương thiếu, lại còn ra tay đánh Vương thiếu, hơn nữa đánh thảm như vậy, hắn phỏng chừng là muốn đòi lại công đạo.

Làm đầu lĩnh bộ khoái, cần giao tiếp cũng mỗi thế lực Thiên Vận thành, mà bản thân chức quan của Triệu Minh Sơn cũng không lớn, Thiên Vận thành tùy tiện lấy ra một cái thế lực hắn đều tuyệt đối không thể trêu vào, cho nên nhiều năm qua như vậy Triệu Minh Sơn đã sớm học xong sinh tồn ở trong kẽ hở, một việc đặt ở trong tay hắn, đầu tiên xem không phải ai đúng ai sai, mà là xem bối cảnh phía sau từng người bọn hắn.

Chớ nói Vương quân chủ phụ thân Vương Nghĩa Cao có ân đề bạt đối với hắn, cho dù không có, hắn cũng phải hướng về phía bên Vương quân chủ.

Đừng nhìn Vương Nghĩa Cao không ra hồn, thậm chí ở phủ quân chủ đều bị Vương quân chủ tùy ý dùng gia pháp xử trí, nhưng nếu đi ra ngoài lại không giống, đi ra ngoài sẽ có mặt mũi, quyết định hôm nay của Triệu Minh Sơn chính là một cái tín hiệu, ám chỉ hắn rốt cuộc có phải nhân mã của Vương quân chủ hay không.

Trong lòng hiểu được những điều này, Triệu Minh Sơn tự nhiên có quyết định trong lòng, hắn phất tay, một cái bộ đi ra bắt đầu kiểm tra thương thế những tiểu lâu la kia, rồi sau đó lại kiểm tra trường thương của Lâm Minh, đối lập vết thương một chút, nói một câu phế không thể phế hơn:

- Đúng vậy, là cái chuôi trường thương này đánh tạo thành.

Triệu Minh Sơn gật đầu, nói với Lâm Minh:

- Tính danh?

Lâm Minh đã đại khái đoán được Triệu Minh Sơn này chuẩn bị làm gì, mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Minh Sơn, thản nhiên hồi đáp:

- Lâm Minh.

Nhìn ánh mắt Lâm Minh, Triệu Minh Sơn có cảm giác miệt thị trong ánh mắt này, điều này làm cho Triệu Minh Sơn vô cùng không thoải mái, hắn có chút khó chịu nói:

- Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn có cái gì để nói?

- Chứng cớ vô cùng xác thực?

Lâm Minh cười lạnh một tiếng:

- Ngươi có từng hỏi qua người qua đường? Chỉ nghe lời nói của một bên Vương Nghĩa Cao?

Triệu Minh Sơn nhướng mày, có cảm giác người kia có thể cũng không phải thằng ngu, dường như khi chính mình vừa xuất hiện hắn liền đoán được quỹ tích sự tình có thể phát triển, mà hiện giờ hắn gặp nguy không loạn, dường như đang nhìn chính mình chê cười. Nhưng, nếu tiểu tử này xem thấu như vậy, vì cái gì còn muốn xúc động ra tay đánh Vương Nghĩa Cao thành như thế, chẳng lẽ hắn không biết phụ thân Vương Nghĩa Cao là Vương quân chủ Thiên Vận thành Hộ Vệ quân sao?

Tuy rằng Vương quân chủ không dung túng đứa con, thậm chí thường xuyên xử phạt đứa con, nhưng cũng không có nghĩa có thể cho phép người khác đánh con của hắn, vậy tương đương với đánh vào mặt hắn.

Tiểu tử kêu Lâm Minh này không phải nhân vật lớn chứ... Nhưng nhìn quần áo hắn, cũng không giống. Hơn nữa nếu thật sự là nhân vật, Vương Nghĩa Cao cũng không nên ngu ngốc đối địch mới phải.

Triệu Minh Sơn nói:

- Người qua đường ta đương nhiên sẽ hỏi, ngươi trước tiên theo ta về nha môn lấy khẩu cung, ta sẽ lưu người lại cẩn thận điều tra sự tình.

Tuy nói dân không đấu cũng quan, những người qua đường này chỉ cần không ngốc liền biết không nên lắm miệng, nhưng cánh rừng lớn cái gì cũng có, vạn nhất gặp được một tên ngốc, vậy sẽ không xong việc.

- Mang đi!

Triệu Minh Sơn quyết đoán vung tay lẻn, bộ khoái dưới tay lập tức lấy dây thừng, Vương Nghĩa Cao thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra một tia cười ác độc, đấu với ta, ha ha, xem ngươi chết như thế nào!

Nhìn thấy hai bộ khoái cầm dây thừng lại đây, Lâm Minh lắc lắc tay áo, âm thanh lạnh lùng nói:

- Các ngươi thử trói xem, một khi trói, tất nhiên không dễ cởi.