Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 230: Võ ý quyết đấu

- Trận quyết đấu này ta cũng chờ mong đã lâu, từ khi ngươi đánh bại Trương Thương, ta vốn tưởng rằng, ta phải chờ nhiều năm nữa, không nghĩ tới, quyết đấu đến nhanh như vậy!

Lần đầu tiên Lăng Sâm chú ý Lâm Minh chính là nhìn thấy Lâm Minh với quyết đấu Trương Thương, lúc ấy, hắn đang trình diện cùng với Thác Khổ, còn dẫn tới chấn động không nhỏ.

Lâm Minh vào Thất Huyền võ phủ vẻn vẹn chỉ một tháng, liền đánh bại Địa Chi đường cao thủ Trương Thương, lúc ấy Lăng Sâm dự cảm, chung quy có một ngày chính mình sẽ giao thủ với Lâm Minh, đây đã là đánh giá tương đối cao cho Lâm Minh, nhưng hiện tại nhìn lại xem ra vẫn xem nhẹ.

Một khắc thời gian, Lâm Minh ngồi xuống điều tức, mặc dù trạng thái hắn căn bản không tiêu hao.

Tâm tư hoàn toàn buông lỏng tiến vào trạng thái, chỉ đợi trận quyết đấu đỉnh phong này.

Người xem ở đây đã sớm ngồi không yên, chờ mong quyết chiến đã lâu, hai thiên tài trẻ tuổi đỉnh phong lợi hại nhất Thiên Vận quốc quyết đấu!

Việc trọng đại như thế, cả đời khó gặp, đối với võ giả mà nói, còn có cái gì kích động hơn so với chuyện này?

Tuy rằng lúc này trên bầu trời còn bông tuyết bay, nhưng người xem nhiệt tình dường như muốn hòa tan tuyết.

- Rốt cuộc ai sẽ thắng?

- Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?

- Không biết ai mới là võ giả trẻ tuổi đứng đầu Thiên Vận quốc?

Gần như tất cả người xem đều thảo luận vấn đề này, từng người phát biểu cái nhìn của mình quay chung quanh vấn đề này, một ít hành gia tự nhận là có nhãn lực thậm chí bắt đầu thôi diễn quá trình hai người đánh nhau, trong lúc nhất thời, Lăng Sâm cùng Lâm Minh còn chưa đánh, đã bị thôi diễn ra rất nhiều bản chiến đấu cũ, giảng thuật vô cùng kịch liệt.

Nếu người không biết đến đây, còn tưởng rằng đám người nói sinh động như thật, nước miếng phun như mưa này đã quan sát Lâm Minh cùng Lăng Sâm quyết đấu.

Trận chiến đấu này quyết định võ giả trẻ tuổi đệ nhất nhân Thiên Vận quốc, tuy nhiên Lăng Sâm lại biết, không nói xác suất hắn thắng không lớn. Cho dù hắn thắng, cũng không thể thành võ giả trẻ tuổi đệ nhất nhân Thiên Vận quốc, hắn mới vừa hết hai mươi mốt tuổi, mà Lâm Minh gần mười sáu tuổi, khoảng cách chênh lệch năm tuổi tuổi không thể vượt qua.

Năm năm này là năm năm mấu chốt của võ giả, Lâm Minh vượt qua năm năm này, khẳng định sẽ trở thành một cao thủ Hậu Thiên.

Mà khi đó, chính mình khó khăn lắm mới đột phá Ngưng Mạch kỳ mà thôi.

Một khắc thời gian trôi qua rất nhanh.

Lăng Sâm dẫn đầu đi lên Diễn Võ trường, hắn đi lại trầm ổn. Quanh thân tản ra sát khí vô hình, bông tuyết rơi xuống bên cạnh hắn liền bị sát khí đẩy ra, không có một mảnh dính vào thân thể hắn.

Lâm Minh rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương. Thương của hắn cùng Lăng Sâm kiếm đều là bảo khí nhân giai trung phẩm, ở trên vũ khí vô cùng công bình.

Hai người cách xa nhau mười trượng rồi dừng lại, yên lặng đối diện, dòng khí chung quanh dường như bị hai người quấy hình thành lốc xoáy khiến bông tuyết tùy ý bay lên.

- Quy tắc không nói lại, trận đấu bắt đầu!

Sau khi trưởng lão trọng tài tuyên bố, hai người cũng không động, tay phải Lâm Minh hoành Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất, mà Lăng Sâm hai tay cầm kiếm, kiếm hoành trước ngực.

Tuy rằng không nhúc nhích, nhưng khí thế hai người lại ở trong vô hình không ngừng tích lũy.

Sát khí của Lăng Sâm là ở trong Tu La võ ý giết chết vô số Tu La lệ quỷ ngưng tụ thành, giống như gió mạnh trời đông giá rét. Võ giả thực lực hơi yếu một ít nếu trực diện đối chọi sẽ giống như người thường trần như nhộng đứng ở trong băng thiên tuyết địa, lực lượng mười thành không dùng được năm thành, thậm chí một ít tâm trí không kiên định, trực tiếp sợ tới mức hoang mang lo sợ, không chiến mà bại.


Mà Lâm Minh lại hoàn toàn tương phản, khí thế hắn từ huyết lực luyện chế thành. Huyết lực cường đại sôi trào như ngọn lửa, người thường không cảm thấy có gì, nhưng nếu là võ giả tu luyện Âm Thi, Khu Quỷ thuật tới gần, sẽ cảm giác tới gần một hỏa lò nóng rực, quỷ vật tế luyện không lâu tới gần sẽ hồn phi phách tán.

Lăng Sâm băng hàn sát khí, với Lâm Minh huyết lực, giao phong ngay tại không trung, một cái lạnh vô cùng, một cái nóng rực, hai người gặp nhau, băng hỏa tương giao!

Tuy nhiên chung quy huyết lực Lâm Minh khắc chế âm hàn, Lăng Sâm thậm chí có thể nghe được rõ ràng thanh âm sát khí chính mình bị huyết lực đánh tan.

- Có thể bằng vào huyết lực khắc chế Tu La sát khí của ta, thật không nghĩ tới!

- Tốc độ nhanh như quỷ mị, lực lượng thân thể cường đại, chân nguyên dày đặc tinh thuần, còn có huyết lực cường đại duy trì, sự chịu đựng cũng không cần hoài nghi, Lâm Minh này quả thực là toàn năng!

Thần sắc Lăng Sâm càng thêm ngưng trọng, trong nháy mắt hắn thu liễm sát khí toàn thân, sát khí thực chất hóa ngưng tụ ở mặt ngoài thân thể hắn, phối hợp trọng kiếm ngũ xích, khoảnh khắc kia, ở trong mắt mọi người giống như một tòa ngọn núi không thể vượt qua.

Mặc dù là hai tướng quân đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ trên thính phòng cũng không chắc chắn, nếu bọn họ giao thủ với Lăng Sâm, rốt cuộc có thể thắng hay không.

Ngưng Mạch trung kỳ không thắng được Luyện Cốt sơ kỳ, quả thực không thể tưởng tượng.

- Tiếp ta một kiếm!

Chữ “kiếm” vừa ra, sát khí toàn thân Lăng Sâm đều dồn lên trọng kiếm màu đen, trọng kiếm ngũ xích, phát ra tiếng ngâm hưng phấn!

- Xịch!

Không gian dường như bị xé mở, một kiếm khí thế như cầu vồng mang theo kiếm khí vô cùng, đâm thẳng ngực Lâm Minh.

Lôi đài cứng rắn chỉ bị dư ba kiếm khí quét trúng, liền bạo toái, vô số đá vụn bị chân nguyên tàn sát bừa bãi bắn ra, từ xa nhìn lại, kiếm Lăng Sâm giống như một trường long không ngừng phá vỡ nham thạch.

- Giao Long Xuất Hải!

Lâm Minh hét lớn một tiếng, năm ngàn cỗ chân nguyên chấn động bùng nổ, chân nguyên cuồng mãnh nghênh diện mà đến trong sóng triều, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương giống như Giao Long trắng, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay đâm thẳng đi ra ngoài!

- Ầm!

Lực lượng cường đại đánh vào hình thành sóng xung kích mắt thường có thể thấy được, toàn bộ gạch trên Diễn Võ trường bị cuốn bay, bông tuyết phạm vi trăm thước bị chân nguyên tàn sát bừa bãi sạch sẽ, mặc dù là võ giả Luyện Thể tầng hai, Luyện Thể tầng ba trong sóng triều chân nguyên cũng cảm giác chính mình giống như lá cây trong bão táp, bất cứ lúc nào sẽ bị thổi bay.

May mà đại nhân vật trên thính phòng đều có cao thủ bảo hộ, vòng bảo hộ chân nguyên chống đỡ dư ba chân nguyên.

Coong coong coong coong coong coong!

Một khi Lăng Sâm ra tay, liền không hề ngừng lại, công kích liên tiếp nối gót tới, trọng kiếm ngũ xích chém điên cuồng, mỗi một kiếm đều mang theo chân nguyên dày đặc, chi thế vạn quân giống như núi cao nện xuống!

Lâm Minh không chút hoang mang, Hỗn Độn Chân Nguyên quyết vận chuyển tới cực hạn, mỗi một kiếm đều bị hắn ung dung tiếp được, vừa đánh vừa lui, biểu tình hắn tương đối ung dung, lôi đài phía sau hắn tuôn ra vết rạn lại khiến mọi người nhìn thấy ghê người!

Lâm Minh gần như mỗi một bước lui, đều giẫm tan một viên gạch, mà trong nháy mắt kiếm phong Lăng Sâm gặp mảnh vỡ những viên gạch này, toàn bộ Diễn Võ trường đã vô cùng thê thảm.

- Thật là đáng sợ, vẻn vẹn chỉ chân nguyên khí kình giao thủ còn có lực phá hoại như vậy, nếu bọn họ giao thủ chân chính thì còn ngăn cản như thế nào?


Một ít võ giả tự nhận có thực lực không tồi ở trên thính phòng, nhìn thấy bực tình cảnh này, cũng tràn ngập cảm giác suy sụp, bọn họ cố gắng mấy chục năm, lại kém hai người trẻ tuổi trên đài nhiều như vậy.

- Thực lực Lăng Sâm, ít nhất tương đương với võ giả Ngưng Mạch trung kỳ bình thường, thậm chí có thể so sánh Ngưng Mạch hậu kỳ!

Cao thủ ở đây trải qua một phen so sánh, không thể không làm ra kết luận như vậy.

Với tu vi Luyện Cốt sơ kỳ, vượt qua một võ giả cảnh giới bằng Ngưng Mạch trung kỳ, thật sự người ta khó có thể tin.

Bạch Tĩnh Vân nghe chung quanh nghị luận, yên lặng nhìn thân ảnh Lâm Minh trên đài, biểu tình phức tạp, Lâm Minh, con bài chưa lật của ngươi là gì, thực lực cực hạn rốt cuộc ở nơi nào?

Trong sân so đấu càng ngày càng kịch liệt, chân nguyên va chạm hình thành âm thanh khí bạo, giống như sấm cuồn cuộn truyền ra vài dặm xa.

Nhưng mà trong dạng so đấu này, Lâm Minh lại mặt không đỏ, tâm không rung, huyết lực hắn tràn đầy, khí tức dài, hơi thở như rắn, nếu ở trạng thái bình tĩnh, hắn hô hấp một lần đủ đốt hết một nén hương.

Mà sự chịu đựng của Lăng Sâm lại hơi kém một ít.

- Sát lục khí!

Lăng Sâm hét lớn một tiếng, Sát Lục lĩnh vực bùng nổ, đây là hắn sử dụng Tu La võ ý khai phá ra lĩnh vực công kích đặc thù! Khi đối mặt với Triệu Kế Phong, kiếm Lăng Sâm căn bản không va chạm vào đối phương, chỉ dựa vào Sát Lục lĩnh vực đã đánh bại đối phương!

Trong nháy mắt, Lâm Minh chỉ cảm thấy cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến đổi, người xem biến mất, lôi đài không thấy, hắn đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ.

Bối cảnh u ám, bầu trời âm trầm không ánh sáng, nham thạch lởm chởm mênh mông vô bờ, ở sau lưng nham thạch ẩn tàng vô số Tu La lệ quỷ.

Ong nham thạch thật lớn, chung quanh tản ra khí u hàn trong vực sâu không đáy, không ngừng có quỷ vật đi ra từ trong vực sâu, biểu tình dữ tợn, ánh mắt nhìn Lâm Minh mang theo tham lam với khát vọng khiến người ta run rẩy.

Cảm giác rét lạnh cực độ, âm phong dường như tiến vào trong linh hồn, mặc dù huyết lực Lâm Minh tràn đầy, thân ở trong môi trường như vậy, cũng cảm thấy áp lực cực độ.

Tu La giới?

Thì ra là Tu La võ ý công kích!

Võ ý không đơn giản có thể sử dụng tu luyện, có còn có thể dùng công kích, phải xem võ giả lĩnh ngộ vận dụng, còn có bản thân phẩm chất võ ý.

Tu La võ ý, chính là võ ý chiến tu nhất thể!

Từ điểm này mà xem, nó so với Không Linh võ ý của Lâm Minh còn tốt hơn.

Tuy nhiên, Lâm Minh cũng không chỉ có Không Linh võ ý.

Hừ lạnh một tiếng, hai mắt Lâm Minh biến thành lốc xoáy màu đen, hai cỗ gió lốc xoay tròn với hai mắt Lâm Minh là trục tâm, tùy ý thổi quét ra!

Ô ô ô ô!

Vô số quỷ vật phát ra tiếng hô cực độ bi thương, nhưng mà không cách nào chống cự bị lốc xoáy cuốn vào, ép vỡ tan!

Nham thạch màu xám đã sụp đổ vỡ tan, thậm chí không gian đều sinh ra vết rạn.

- Chỉ là ảo giác Tu La giới do võ ý hình thành, há có thể so sánh với Địa Ngục giới trong thí luyện sinh tử?

Lâm Minh quát lên một tiếng lớn, chỉ nghe một tiếng nổ “coong!”, toàn bộ thế giới sụp đổ!

Vô số mảnh vỡ ảo cảnh tiến lốc xoáy màu đen, biến mất không thấy.

Lâm Minh có Luân Hồi võ ý, thể ngộ ở trong muôn đời Luân Hồi, luận ảo cảnh công kích, Lăng Sâm có thể nào bằng được!?

Hắn một lần nữa về tới Diễn Võ trường quen thuộc, mà Lăng Sâm kêu lên một tiếng đau đớn, tay chống đỡ trọng kiếm, quỳ một gối xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Người xem không rõ cho nên chỉ cảm thấy thân thể Lâm Minh trong nháy mắt dừng một chút, rồi sau đó Lăng Sâm như gặp đòn nghiêm trọng, nửa quỳ trên mặt đất, mà trong lúc này, thương của Lâm Minh căn bản không có va chạm vào Lăng Sâm.

Đây là chuyện gì xảy ra?