Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2287: Vĩnh hằng chi bích (2)

Phốc phốc phốc.

Mảnh vỡ xương cốt càng ngày càng nhiều, không ngừng oanh kích lên thần lực hộ thể của Lâm Minh, từng mảnh đánh lên hộ thuẫn của Lâm Minh như mưa đá.

Tuy với thực lực Lâm Minh những toái cốt này không gây ra tổn thương gì, nhưng mà mỗi một lần va chạm lại làm tâm thần của Lâm Minh rung động lắc lư.

Mỗi một toái cốt này đại biểu cho một anh linh vẫn lạc.

Toái cốt bay theo gió lốc, bây giờ không ngừng trùng kích tới đụng vào thần lực hộ thể của Lâm Minh thì chúng lập tức nát bấy.

Trong lòng Lâm Minh không đành lòng, bắt đầu chủ động né tránh những toái cốt này, tâm ý của hắn chuyển động, pháp tắc Tam Thập Tam Thiên đại đạo xuất hiện trong thâm uyên đen kịt, trong pháp tắc vặn vẹo tạo ra con đường tiến thẳng về phía trước.

Lâm Minh đạp vào thông đạo tránh toái cốt trùng kích, hóa thành một đạo lưu quang tiến vào sâu trong thâm uyên.

Không biết bay bao lâu, rốt cục Lâm Minh đạp vào mặt đất đen kịt.

Vùng đất này bao la khôn cùng, căn bản nhìn không tới cuối cùng.

Lâm Minh đứng trên vùng đất này, tĩnh tâm cảm ngộ, trong lòng có cảm giác rung động khó nói nên lời, hắn biết rõ, mặt đất dưới chân của hắn kỳ thật không phải đại địa, nó là vĩnh hằng chi bích do chủ nhân Tu La Lộ cùng bất hủ quân vương liên thủ bố trí!

Trong trí nhớ của hoang, Lâm Minh cảm nhận được hoang rất e ngại vĩnh hằng chi bích này.

Vĩnh hằng chi bích vắt ngang thâm uyên suốt mười tỷ năm, dần dần diễn biến thành lớn lên.

Trên vĩnh hằng chi bích có một thông đạo tiến vào sâu trong thâm uyên, chỉ có sinh mạng Tam Thập Tam Thiên mới có thể thông qua đó, mà thâm uyên ác ma sẽ bị ngăn cách.

Lâm Minh dọc theo vĩnh hằng chi bích tiến thẳng về phía trước, phong bạo biến mất, hắc khí tan hết.

Nhìn qua khắp nơi, có thể nhìn thấy nơi này mông mông mụi mụi và tĩnh mịch, xương rơi lả tả.


Tuy những xương cốt này trải qua thời gian ăn mòn, nhưng chúng vẫn tỏa ra hào quang óng ánh như cũ..

Trong vĩnh hằng chi bích chính là chiến trường chém giết cuối cùng của sinh mạng trí tuệ với thâm uyên ác ma mười tỷ năm trước.

Nơi này vẫn lạc không biết bao nhiêu cường giả tuyệt thế, chết mất bao nhiêu ác ma.

Những sát khí này lắng động trong mười tỷ năm không tiêu tán, vẫn rung động nhân tâm như vậy.

Đi trên vĩnh hằng chi bích, trong tối tăm Lâm Minh cảm thấy con đường này giống như dòng sông thời gian, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy biển thi cốt đảo qua.

Những thi cốt này có tới từ thâm uyên ác ma, có đến từ chính Nhân tộc, chúng đại thể đều bảo trì hoàn chỉnh, mà không phải tan vỡ thành thật nhỏ, chuyện này cũng chứng minh chủ nhân những di cốt này khi còn sống cường đại tới cực điểm, nếu không hài cốt của bọn họ không thể trải qua mười tỷ năm vẫn còn nguyên vẹn, đã sớm triệt để nghiền nát.

Mặc dù trải qua thời gian lâu như thế, Lâm Minh trên đường vẫn có thể nhìn thấy dấu vết chiến đấu. Những dấu vết này không rơi vào mặt đất, mà là hoàn toàn khảm vào hư không.

Vết đao, vết cào, vết kiếm, dấu quyền, thương động... Những công kích này ẩn chứa pháp tắc mạnh mẽ, làm cho Lâm Minh vượt qua thời gian lâu dài vẫn có thể nhìn thấy sát khí hừng hực.

Có chút sát khí thậm chí quấy sấm gió, bị pháp tắc quấn quánh, giống như thần vương đang ngồi tại nơi đó.

Lâm Minh giống như nhìn thấy sát khí trùng thiên sinh ra, ngàn vạn nhân kiệt và hàng tỉ Thánh Chủ xung phong liều chết, sát khí hóa thành huyết long trên không trung, hùng hổ xoắn giết qua.

Hít sâu một hơi, Lâm Minh lẻ loi độc hành, chậm rãi hắn đi tới trung tâm của vĩnh hằng chi bích, đây là vách đá vĩnh hằng chi bích, thông đạo đi thông thâm uyên ác ma cũng ở đây.

Mà ở chỗ này, Lâm Minh nhìn thấy một tòa kiến trúc nguyên vẹn đầu tiên từ khi hắn bước vài di tích thái cổ giới.

Đây là một tòa tế đàn!

Tế đàn này ở xa nhìn qua tối tăm lu mờ, căn bản nhìn không thấy giới hạn, vô cùng rộng rãi, cổ xưa trầm trọng giống như trấn áp cả phiến thiên địa này.

Mặc dù là một góc, nhưng mà nó hùng vĩ cao tận mây xanh.


Mặc dù chỉ là tế đàn, nhưng nó sinh ra cảm giác thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn, giống như một Thiên Đế bễ nghễ vạn vũ, nhìn xuyên tuyên cổ tương lai, làm lòng người không tự chủ sinh ra cảm giác nhỏ bé.

Nhưng mà chân chính tới gần lại phát hiện tòa tế đàn này kỳ thật chỉ cao mười trượng, tất cả những gì nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tế đàn hoàn toàn bị khí tức hỗn độn bao phủ, ở chỗ này từng dây xích pháp tắc quấn quanh, bên trong mơ hồ có chân long gào rú, phượng hoàng bay múa, có côn bằng vỗ cánh bay trăm vạn dặm... Giống như không nơi nào không có.

Tế đàn này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, vài chỗ đã nghiêng sụt, một ít phù văn khắc vào đã ảm đạm, không còn hào quang nữa.

- Tinh thần tinh hoa chế tạo thành tế đàn...

Tuy từ trong trí nhớ của hoang hồn nhận được nhiều tin tức, nhưng còn chân chính nhìn thấy tế đàn thì Lâm Minh vẫn sợ hãi thán phục.

Tinh thần tinh hoa dùng để chế tạo tế đàn. Một ngôi sao to chri có thể ngưng luyện ra một ít tinh thần tinh hoa, chế tạo tòa tế đàn này không biết hao phí bao nhiêu ngôi sao, hơn nữa quá trình chắt lọc tinh thần tinh hoa còn khó hơn lên trời, mặc dù là Chân Thần ra tay cũng khó mà làm được.

Nhưng mà tinh thần tinh hoa một khi đề luyện ra, nó có thể tồn tại còn lâu hơn các ngôi sao nhiều, chính thức có thể trải qua vài tỷ năm mà bất hủ.

Ánh mắt Lâm Minh xẹt qua tế đàn, nhìn vào vùng đất thâm thúy trên đó.

Ở đó có một đại điện thanh đồng, vô cùng thương cổ, khắp nơi đều là dấu gỉ sét màu xanh.

Không ít địa phương đều lõm xuống, rõ ràng là dấu quyền, vết kiếm, vết đao...

Sâu trong cung điện, Lâm Minh nhìn thấy một hài cốt, hoàn toàn khác với hài cốt bên ngoài, cỗ hài cốt này toàn thân nguyên vẹn, óng ánh sáng long lanh, quả thật chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật cấu thành, không có chút tổn hại nào.

Hài cốt này tư thái thẳng đứng, hai tay mười ngón giao nhau, nắm cùng một chỗ, đặt ở trước ngực giống như cầu nguyện.

Rất khó tưởng tượng một hài cốt vì sao có thể bảo trì bộ dáng này lâu như thế.

Nhìn thấy hài cốt này, Lâm Minh sửng sốt, đây là... Hài cốt của ai? Vì cái gì nó có thể bảo tồn nguyên vẹn?

Lâm Minh đi tới nhìn thấy vô số hài cốt, những xương cốt gãy nát khảm lên vách đá, còn có những mảnh vỡ toái cốt bay tán loạn, không có khối cốt phiến nào không phải của cường giả tuyệt thế, nhưng mà đều không có ngoại lệ đã mục nát cả rồi.

Thời gian mười tỷ năm thật đáng sợ, hơn nữa năng lượng phong bạo quét qua các nơi, không có xương cốt nào có thể bảo lưu nguyên vẹn.

Nhưng mà xương cốt trước mặt lại là ngoại lệ.

Hài cốt này rốt cuộc là ai?

Trong đầu Lâm Minh hiện ra nhiều bóng người, nếu như cỗ hài cốt này không phải mười tỷ năm trước lưu lại, mà là trên đường xuất hiện, ví dụ như nó kỳ thật chỉ tồn tại vài tỷ năm, như vậy nó bảo trì hình dáng nguyên vẹn còn hiểu được.