Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 203: Gần tới đỉnh núi!

Một bộ công pháp nhân giai trung phẩm có thể tuyệt đối không chỉ hai vạn lượng vàng, mặc dù Lâm Minh nói bộ công pháp này có thể rước lấy họa sát thân, tuy nhiên so sánh với giá trị khổng lồ mà công pháp mang đến, liều lĩnh mạo hiểm coi là cái gì.

Võ giả áo đen càng ngày càng cảm thấy, nói cho Lâm Minh tin tức về Tử Điện thần trúc là một quyết định sáng suốt. Nếu không đừng nói hắn căn bản mất mạng để đạt được thần trúc, cho dù là lấy xuống, hắn cũng không tiện bán ra, loại cấp bậc này chính là bảo vật, hắn bán ra chỉ sợ cũng bị ăn tới mức ngay cả xương cũng đều không thừa.

- Máu của Lôi Đình tích dịch, các ngươi cũng có thể mang đi, ta không cần.

Lâm Minh nói, Lôi Đình tích dịch bởi vì có huyết mạch Giao Long, máu của chúng nó có giá trị dược dụng rất lớn, nếu như dùng một thùng máu của chúng nó để tắm thì có thể cường thân kiện thể.

Bốn người võ giả áo đen mừng rỡ gật đầu, đây cũng là một khoản thu vào không rẻ. Máu của một đầu Lôi Đình tích dịch màu đỏ tương đương với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong, ít nhất cũng có thể bán ra một hai ngàn hoàng kim.

- Tốt lắm, chúng ta chia tay ở chỗ này, chuyện ngày hôm nay, ta không hy vọng có người thứ hai biết, nếu không...

Lâm Minh cũng không nói gì nữa, ý tứ cảnh cáo đã rất rõ ràng, thật ra thì hắn cũng không phải thật sự sợ người khác biết, chẳng qua là không thích phiền toái.

Võ giả áo đen co cổ lại, vội vàng gật đầu, chuyện này duy nhất giấu giếm không được chính là sư phụ của bọn họ, tuy nhiên sau khi nhận được bộ công pháp nhân giai trung phẩm này, võ giả áo đen cũng định không trở về sư môn, nếu như trở về, đối mặt với sư phụ, bảo khí, ngọc giản công pháp bọn họ lấy được, còn có thể là của mình sao?

Chẳng những là võ giả áo đen, hai thiếu nữ sinh đôi cũng suy nghĩ chuyện đồng dạng, thật vất vả mới lấy được bảo khí kiếm, tay còn không có làm nóng, các nàng cũng không muốn bị sư phụ lấy danh nghĩa gìn giữ để lấy đi.

Lại nói tiếp, các nàng đầu nhập vào sư môn lâu như vậy, còn không có nhận được chỗ tốt thực tế từ sư phụ nơi đó.

Sau khi Lâm Minh đi, võ giả áo đen liên hợp tỷ muội song sinh còn có tiểu sư đệ thương lượng một chút, mấy người thoát khỏi sư môn thành lập một cái bang hội mới, bằng vào công pháp nhân giai trung phẩm Lâm Minh lưu lại tạo ra một chút tiếng tăm, đây là nói sau.

Sau khi chia tay cùng đoàn người võ giả áo đen, Lâm Minh liền tìm một chỗ an toàn, bắt đầu hấp thu lôi đình lực trong Tử Điện thần trúc.

Tia chớp màu đỏ này, so với tất cả tia chớp Lâm Minh hấp thu lúc trước cũng bạo ngược hơn.

Lâm Minh không có gấp gáp, mà là ngồi nghỉ ngơi trước, đem chân nguyên hao tổn lúc trước hoàn toàn bổ sung xong, tiện đà tiến vào Không Linh võ ý, điều chỉnh tâm linh đến trạng thái hoàn toàn Không Minh.

Tiếp theo hắn lấy Tử Điện thần trúc từ trong Tu Di giới ra.

Hai tay nắm ở thần trúc, Lâm Minh bắt đầu dẫn đường cho lôi đình lực trong Tử Điện thần trúc chảy vào trong cơ thể của mình.

Sau khi lôi đình lực đỏ ngầu tiến vào trong kinh mạch Lâm Minh tựu giống như ngựa hoang mất dây cương, cương quyết bướng bỉnh, nếu như là võ giả bình thường, cho dù là tu vi đến Ngưng Mạch kỳ, Hậu Thiên kỳ. Tùy ý để lôi đình màu đỏ bạo ngược này du tẩu bên trong nội tạng trong cơ thể chính mình, cũng sẽ bị phá hư kinh mạch, do đó trọng thương thậm chí tử vong.

Nhưng là Lôi Linh tồn tại trong cơ thể Lâm Minh, tia chớp bạo ngược hơn nữa, cuối cùng cũng không chống đỡ được Lôi Linh, cuối cùng cũng sẽ bị từ từ hấp thu hết.

Cứ như vậy, Lôi Linh nho nhỏ giống như tằm nhả tơ đầy sức sống, không ngừng từng bước xâm chiếm lôi đình lực ẩn chứa trong Tử Điện thần trúc, lúc này Lâm Minh trừ bỏ cảm nhận được một chút cảm giác tê dại, không có cảm giác thống khổ đặc biệt.

Lâm Minh ước chừng ngồi xuống nửa canh giờ. Rốt cuộc hoàn toàn hấp thu cỗ lôi đình lực này, nội thị hạt giống Tà Thần, Lâm Minh vui mừng phát hiện, sau khi hấp thu Tử Điện thần trúc, năng lượng Lôi Linh tăng thêm hơn năm thành.


Chỉ là một ấu trúc chín trăm năm, liền có thể để cho lực lượng Lôi Linh gia tăng thêm năm thành, nếu như là trúc trưởng thành thì sao a?

Trong lòng Lâm Minh tràn đầy mong đợi, chỉ tiếc, muốn tìm tới khỏa trúc trưởng thành này, hy vọng hết sức xa vời.

Sau khi hấp thu hết Tử Điện thần trúc. Lâm Minh một đường hướng về phía trước.

Càng đi lên, Lôi Đình tích dịch càng nhiều.

Những con Lôi Đình tích dịch này cũng là hung thú cao đẳng ẩn chứa huyết mạch Giao Long, mặc dù Lôi Đình tích dịch bên ngoài Lôi Đình sơn huyết mạch tương đối nhạt, nhưng cũng không phải là dễ đối phó như vậy.

Lúc Lâm Minh đến gần sườn núi, đã cảm thấy cố hết sức.

Sưu!

Thương khí phá toái hư không, một thương của Lâm Minh đâm vào thân thể của một đầu Tích Dịch to lớn màu đỏ, chân nguyên chấn động bột phát ra. Đầu Lôi Đình tích dịch tương đương với võ giả Ngưng Mạch trung kỳ lúc này chết bất đắc kỳ tử.

Sau khi dung hợp Nghịch Lân Chi Huyết, Luyện Lực Như Tơ của Lâm Minh sinh sôi không ngừng, cho dù chân nguyên tiến vào trong cơ thể địch nhân cũng không dễ dàng bị hao mòn. Uy lực cường đại không chỉ tăng lên một chút, nếu không chỉ dựa vào chân nguyên công kích, Lâm Minh rất khó giết chết một đầu Lôi Đình tích dịch tương đương với võ giả Ngưng Mạch trung kỳ, dù sao lực phòng ngự thân thể của Lôi Đình tích dịch xa xa cao hơn võ giả đồng cấp loài người.

Lâm Minh thở dài ra một hơi, đào Lôi châu trong thân thể Lôi Đình tích dịch ra, ý niệm vừa động, lôi đình lực ẩn chứa trong Lôi châu liền dọc theo kinh mạch Lâm Minh chảy vào thân thể của hắn, đây đã là đầu Lôi Đình tích dịch thứ hai mươi bị giết chết, thông qua không ngừng hấp thu Lôi châu, lực lượng tổng thể của Lôi Linh tăng thêm đã đạt đến sáu thành.

Hắn nhìn thoáng qua Lôi Đình sơn, hiện tại chỗ hắn đang đứng, cách đỉnh núi chỉ còn lại có năm ngàn trượng độ cao thẳng đứng, hắn đã có thể thấy rõ ràng tia chớp thô to lóe ra ở đỉnh núi, những tia chớp kia chính là thiên lôi chân chính, mặc dù Lâm Minh có Lôi Linh cũng không dám đi nếm thử.

Triển khai thân pháp, Lâm Minh tiếp tục chạy tới đỉnh núi, đúng lúc này, lam quang chợt lóe, một đạo tia chớp màu lam lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rơi vào trên người Lâm Minh.

Xuy lạp!

Cảm giác điện giật tê dại mạnh mẽ làm cho thân thể Lâm Minh cứng đờ, suýt nữa từ giữa không trung té xuống. Đây vẫn là bởi vì nguyên nhân Lôi Linh hấp thu Tử Điện thần trúc trước đó không lâu đã tăng cường thật lớn, nếu không Lâm Minh nghi ngờ mình thật sự sẽ té xuống.

- Lôi Đình tích dịch màu lam!

Lâm Minh thấy được đầu Lôi Đình tích dịch tương đương với võ giả Hậu Thiên đầu tiên.

Hắn không nói hai lời, triển khai thân pháp bỏ chạy, mặc dù hắn có thể chống được công kích thiểm điện của Lôi Đình tích dịch màu lam, nhưng là muốn giết chết đối phương, căn bản không thể nào, chỉ sợ dùng tới Lôi Hỏa Sát, cũng không giết được chúng nó.

Đã như vậy, Lâm Minh cũng không muốn uổng phí khí lực.

Cũng may tốc độ của Lâm Minh so sánh với Lôi Đình tích dịch nhanh hơn rất nhiều, mấy lần lên xuống đã cách nó một khoảng rất xa.


Cũng may giải đất sườn núi vẫn là lấy Lôi Đình tích dịch màu đỏ làm chủ, Lôi Đình tích dịch màu lam chẳng qua là thỉnh thoảng xuất hiện, Lâm Minh đại khai sát giới, liên tục giết một ngày một đêm!

Trải qua thời gian dài giết chóc, kỹ xảo chiến đấu của Lâm Minh càng ngày càng thuần thục, mà Lôi Linh trong cơ thể hắn sau khi hấp thu đại lượng lôi đình lực, rốt cuộc cũng đạt đến tăng phúc bảy thành, tuy nhiên theo lực lượng Lôi Linh càng ngày càng mạnh, hiệu quả tẩm bổ của Lôi châu đối với Lôi Linh cũng càng ngày càng không rõ ràng.

Để đầy một cái hồ máu Lôi Đình tích dịch, tắm ở bên trong một khắc đồng hồ, Lâm Minh lau khô thân thể, lấy ra một bộ quần áo mới từ trong Tu Di giới để thay, máu của Lôi Đình tích dịch có tác dụng cường thân kiện thể, mặc dù hiệu quả đối với Lâm Minh không phải là rất rõ ràng, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí.

Đơn giản ăn một chút, Lâm Minh nhảy lên một gốc cây tùng bách cao hơn mười trượng, bắt đầu ngồi xuống điều tức, võ giả Luyện Cốt kỳ, mấy ngày không ngủ cũng vẫn thần thái sáng láng, tuy nhiên Lâm Minh vì để giữ vững trạng thái đỉnh phong, vẫn là chuẩn bị nghỉ ngơi hai canh giờ, chiến đấu kế tiếp sẽ càng ngày càng tàn khốc.

Càng đến gần đỉnh núi, tốc độ Lâm Minh càng chậm, lúc trước hắn chỉ dùng mấy canh giờ tựu từ chân núi đến sườn núi Lôi Đình sơn, qua giải đất sườn núi thì dùng suốt một đêm.

Hiện tại Lâm Minh chạy tới giải đất băng tuyết, ở chỗ này mỗi khi đi được trăm trượng, đều phải hao phí mấy canh giờ.

Hắn cần dùng linh hồn lực không ngừng dò xét tình huống chung quanh, mới có thể rụt rè cẩn thận đi tới, hắn cũng không muốn không cẩn thận đụng vào một Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với Tiên Thiên võ giả, nói như vậy, hắn rất có thể phải bàn giao ở chỗ này.

Dĩ nhiên, thật ra thì Lâm Minh có thể lên đường ở trên không, bay thẳng đến đỉnh núi, tuy nhiên nói như vậy, hắn tới Lôi Đình sơn cũng không có ý nghĩa gì, trong phạm vi ở trên không của Lôi Đình sơn chỉ có thể ngắm phong cảnh, không thể nào nhận được một chút ít lôi điện lực nào, càng không có khả năng nhận được Lôi Linh.

Gió rét vi vu, phong tuyết tràn ngập, giải đất thượng tầng của Lôi Đình sơn, nơi có thể thấy được sắc hàn băng xanh thẳm, tinh nhuận trong sáng, tinh khiết vô hạ.

Đây cũng băng vạn năm chân chân chính chính, cứng rắn như nham thạch, xinh đẹp như phỉ thúy.

Mây đang ở dưới chân, cúi người nhìn lại, sương mù vô hạn tạo thành một mảnh dày mông lung, biển mây cuồn cuộn, mênh mông khôn cùng, quả nhiên là tiên cảnh nhân gian trong truyền thuyết.

Đáng tiếc, địa phương xinh đẹp này hiện đầy sát ý.

Khi Lâm Minh thấy một đầu Lôi Đình tích dịch toàn thân màu lam sẫm xuất hiện bên cạnh một khối hàn băng vạn năm, là hắn biết, con đường của mình đại khái là đã đi tới cuối, lại hướng lên một bước, hắn có thể có nguy hiểm tính mạng.

Một đầu Lôi Đình tích dịch trước mắt là tương đương với võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, toàn thân lân giáp xanh thẳm, màu sắc giống nhau như đúc cùng hàn băng vạn năm, cơ hồ dung hợp thành một thể, không nhìn kỹ căn bản là không cách nào phát giác.

Thấy cái cảnh tượng này, Lâm Minh không phải không thừa nhận, Lôi Đình tích dịch màu lam này làloại động vật phi thường xinh đẹp, nhất là vào lúc này, nó tựu phảng phất giống như tượng đá tinh mỹ.

Nhưng là tượng đá xinh đẹp này, lại có thể giết mình ở trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của Lâm Minh cùng thực lực của nó chênh lệch quá xa.

Lúc trước gặp gỡ Lôi Đình tích dịch tương đương với võ giả Hậu Thiên trung kỳ, Lâm Minh đã hết sức chật vật, bởi vì tốc độ của đối phương không hề chậm hơn bao nhiêu so với mình, cuối cùng Lâm Minh vẫn là dựa vào bay đến trên trời, mới tránh né được một ít uy hiếp.

Hôm nay gặp gỡ Lôi Đình tích dịch Hậu Thiên đỉnh phong, kết quả có thể nghĩ.

Lâm Minh không dám đi tới nữa, ai biết Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với Tiên Thiên võ giả có thể phi hành hay không, nếu như chúng nó có thể bay thì chính mình nhất định phải chết.

Lâm Minh đã chuẩn bị chạy, nhưng vào lúc này, trong con ngươi của đầu Lôi Đình tích dịch màu lam mà hắn chú ý tới kia lộ ra một tia mê võng, tựa hồ cũng không có chuẩn bị lập tức công kích.

- Ừm? Nó đang làm gì đó?

Lâm Minh nói đến hoàn toàn cảnh giác, ngay cả Trọng Huyền Nhuyễn Ngân Thương hắn cũng không lấy ra, bởi vì hắn biết, bạt thương cũng không dùng để làm gì, còn không bằng thân thể nhẹ nhàng một chút, trốn chạy cũng nhanh hơn.

Lôi Đình tích dịch phát ra trận trận gầm nhẹ, một tia mê võng trong mắt kia dần dần biến đổi thành cảnh giác cùng sợ hãi. Tiếng hô của nó càng ngày càng mạnh, tựa hồ đang cảnh cáo Lâm Minh lập tức rời đi.

Vẻ mặt của Lâm Minh trở nên cổ quái, nói:

- Ta không nhìn lầm chứ, đầu Lôi Đình tích dịch này thật giống như đang sợ ta? Nó sợ cái gì? Thực lực của ta sợ rằng chỉ có một phần mười của nó.

- Dọc theo đường đi, đây là một đầu Lôi Đình tích dịch mạnh nhất ta gặp phải, mà hết lần này tới lần khác một đầu mạnh nhất này, cũng đang sợ ta, tại sao? Chẳng lẽ nói...