Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 197: Lôi đình thảo

Ban ngày Lôi Đình sơn có một kỳ quan, dưới chân núi là rừng rậm xanh um tươi tốt, hướng lên trên một ngàn trượng chỉ còn cây cỏ mọc thành bụi, tiếp đó lên trên một ngàn trượng là cỏ hoang thưa thớt, tiếp tục lên trên, dần dần là băng tuyết, mà gần đỉnh núi mấy ngàn trượng lại mơ hồ có ánh sáng chớp động, ngay cả băng tuyết cũng không có.

Từ dưới lên cao, là màu xanh lục, xanh vàng, khô vàng, màu trắng.

Lôi Đình sơn cao một vạn trượng, chỉ riêng rừng rậm dưới chân núi đã ăn sâu mấy chục dặm, trong rừng rậm này cây cối cực kỳ cao lớn, cự thụ bảy, tám người ôm không hết, nếu ở trong rừng rậm bình thường thì đã trở thành thụ vương, nhưng tại dưới chân Lôi Đình sơn này lại chỉ có thể coi như là cây bình thường.

Dọc đường đi tới, Lâm Minh thậm chí còn nhìn thấy một cây phải mười mấy người ôm mới hết, cổ thụ cao gần trăm trượng, chỉ riêng gốc rễ nó so với một tòa điện thờ còn lớn hơn, xem ra tuổi của nó ít nhất phải hơn bốn, năm ngàn tuổi.

Nước càng sâu, cá càng lớn, rừng rậm cũng như thế, cây cối càng cao, bên trong dựng dục ra hung thú cũng lại càng mạnh.

Không chỉ có những cự thú này, những độc trùng, rắn độc ẩn giấu bên trong cũng cực kỳ trí mạng, tuy nhiên cũng may trên người Lâm Minh đã bôi rượu thuốc hùng hoàng Nam Cương đặc chế, cho nên không quá sợ những độc trùng này.

Dọc đường Lâm Minh luôn cẩn thận đề phòng, nhìn thấy những cự thụ này hắn đối với chuyện Lôi Đình sơn dựng dục ra Lôi Đình tích dịch thực lực tương đương với võ giả Tiên Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trong rừng rậm, ánh sáng bị cây cối che kín mít, dây mây thô to giống như cự mãng từ trên cây bò xuống, thỉnh thoảng Lâm Minh lại nhìn thấy một ít hung thú lớn từ trong rừng rậm ủi qua dây mây, thanh âm nhánh cây bị gãy xịch xịch xịch khiến người nghe mà ghê người.

Đối với những hung thú này, Lâm Minh tránh được thì tận lực tránh đi, nhưng nếu thực sự có con nào đui mù đánh tới hắn, hắn cũng thuận tay giết chết.

Cứ như vậy. Lâm Minh một đường vô kinh vô hiểm xuyên qua rừng rậm bên ngoài Lôi Đình sơn, đi tới khu vực thảo nguyên triền núi, nơi này cây cỏ không thấp hơn người bao nhiêu, độc trùng rắn độc ẩn nấp khắp nơi, Lâm Minh đi được một hồi, đột nhiên trong lòng vừa động, hắn nhìn thấy cách đó không xa, một chỗ chu vi ba trượng, cỏ non mới mọc chưa tới một tấc lộ ra nham thạch màu đen.

Khối nguyên thạch này kỳ thực chính là khoáng thạch nguyên từ (nam châm), mà ở trong khe khối khoáng thạch này lại có một gốc cây hình thanh kiếm sinh trưởng quật cường, mà gốc cây này cao khoảng một xích, bên trong còn có một quả nhỏ màu trắng, bên trên mơ hồ có điện quang chớp động.

Lôi Đình thảo!

Đọc sách giới thiệu Lôi Đình sơn rồi, cho nên Lâm Minh liếc một cái đã nhận ra nó là một gốc Lôi Đình thảo, Lôi Đình thảo rất dễ làm người ta chú ý, bởi vì nó chỉ sinh trưởng ở trên quặng nguyên từ, hơn nữa vì có lôi đình lực cho nên xung quanh không có những thực vật khác, liếc một cái đã nhìn ra.

- Lá cây màu trắng, gân lá màu hồng nhạt, chắc là tuổi hơn năm mươi năm.

Lâm Minh chỉ hái quả nhỏ trên Lôi Đình thảo xuống, mà bản thân gốc Lôi Đình thảo này hắn cũng không nhổ đi, Lôi Đình thảo này sinh trưởng trên khoáng thạch nguyên từ đã không dễ dàng gì, Lâm Minh không muốn phá hư nó, chỉ hái quả ẩn chứa lôi đình lực là được rồi.

Cầm quả trắng vào trong tay, Lâm Minh ý niệm vừa động, rút sạch lôi đình lực ẩn chứa bên trong, sau đó cỗ lôi đình lực này dọc theo kinh mạch Lâm Minh chảy vào trái tim, không chút trì hoãn bị Tà Thần hấp thu.

Nội thị Lôi Linh trong hạt giống Tà Thân, dùng linh hồn lực cảm thụ lực lượng biến hóa của nó, Lâm Minh hơi hơi thất vọng, lực lượng Lôi Linh gần như không tăng trưởng chút nào, hiển nhiên, Lôi Đình thảo năm mươi năm tuổi đối với mình không có giá trị.

Lâm Minh thở dài một hơi, cũng được, chỗ này chỉ là bên ngoài Lôi Đình sơn, lôi đình lực cũng không phong phú được như Lôi Minh cốc bên trong Thất Huyền võ phủ, đối với tăng trưởng của Lôi Linh không có bất kỳ trợ giúp gì cũng không có gì kỳ quái, xem ra ảo tưởng dùng lượng lớn Lôi Đình thảo tuổi nhỏ dựng dỠLôi Linh phải tan biến.

Muốn đào tạo Lôi Linh, trừ phi là tìm được Lôi Đình thảo mấy trăm năm, thậm chí là Lôi Đình thảo ngàn năm, hoặc là có thể từ trên người Lôi Đình tích dịch tìm được cách, thậm chí phải tìm được Lôi Linh trên Lôi Đình sơn.

Đương nhiên, đối với khả năng cuối cùng, Lâm Minh không dám ôm hy vọng, cho dù có Lôi Linh thì hơn phân nửa cũng ở trên đỉnh núi Lôi Đình sơn, mà chỗ đó lôi điện vĩnh viễn không ngừng, cho nên có khả năng lớn nhất dựng dục ra Lôi Linh, nhưng mà với thực lực của mình, muốn đi tới đỉnh núi căn bản là không còn mạng.


Lâm Minh tiếp tục đi tới, đi được một hồi, loáng thoáng nghe được phía trước có tiếng đánh nhau.

Trong trong rừng rậm, thảo nguyên này, có đôi khi chẳng những phải luôn đề phòng hung thú mà còn phải đề phòng võ giả, ở trong này giết người cướp của hủy thi diệt tích rất dễ dàng.

Tuy nhiên Lâm Minh không quá lo lắng, bởi vì võ giả thường lui tới Lôi Đình sơn hơn phân nửa là dưới Luyện Cốt kỳ.

Tuy rằng nói Lôi Đình sơn ngay cả võ giả Hậu Thiên cũng chỉ dám hoạt động ở dưới sườn núi nhưng trên thực tế, võ giả Hậu Thiên căn bản không tới Lôi Đình sơn.

Bởi vì thứ đáng giá nhất nơi này chỉ là Lôi Đình thảo, mà võ giả tới đây chủ yếu là tìm Lôi Đình thảo, một cây Lôi Đình thảo trăm năm cũng chỉ bán được hơn một trăm lượng vàng, võ giả Ngưng Mạch kỳ trở lên căn bản đều cảm thấy chướng mắt.

Lâm Minh xuyên qua một lùm cây, liền nhìn thấy phía trước có bóng người chớp động, tiếng đánh nhau cũng càng ngày càng rõ, có thể nghe được rõ ràng tiếng đao kiếm và với tiếng thú rống.

Đem linh hồn lực tản ra, Lâm Minh nhìn thấy trên mảnh đất trống cách đó không xa, năm võ giả đang vây giết một con hung thú không biết tên, con hung thú này nhìn giống như Tê Ngưu, nhưng mà trên lưng lại có một cái lân giáp dài, đuôi cũng thô dài, đầu đuôi còn có gai nhọn.

Từ khí thế hung thú này phát ra, thực lực của nó không yếu hơn võ giả Dịch Cân kỳ, chẳng những nó da dày thịt béo hơn nữa cái đuôi gai dài cũng có lực lượng lớn vô cùng, tuy tiện quất một cái cũng có thể quát tan tảng đá lớn.

Trong năm võ giả vây công có hai nữ nhân, trên ngực của họ đều có dấu hiệu một con rồng xanh nhỏ, nhìn qua giống như xuất thân cùng một gia tộc hoặc môn phái, trong đó hai nữ tử này đều là một đôi song sinh, nhìn qua mười tám, mười chín tuổi, tu vi tỷ muội đều là Luyện Tạng sơ kỳ, vũ khí là trường kiếm, công kích của họ rõ ràng uy lực không đủ, kiếm khí chém lên người Thiết Giáp Tê Ngưu cũng chẳng ăn thua.

Người thứ ba là một thanh niên nhìn qua tuổi ngang ngửa hai chị em song sinh kia, cũng là Luyện Tạng sơ kỳ, thực lực với hai thiếu nữ kia người tám lạng kẻ nửa cân, nhiều lắm chỉ có tác dụng kìm chế.

Mà hai tên võ giả cuối cùng phân biệt là võ giả tu vi Dịch Cân sơ kỳ và Dịch Cân đỉnh phong.

Chủ công chính là võ giả Dịch Cân đỉnh phong kia, hắn một thân hắc y, trong tay cầm một thanh huyền thiết côn màu đen, đối với đầu hung thú này, đao kiếm cũng không có tác dụng thì thanh trường côn này lại có lực sát thương lớn nhất, võ giả áo đen cũng lanh tay lẹ mắt, mỗi lần đều thừa dịp Thiết Giáp Tê Ngưu bận đối phó người khác mà ngoan cường đập cho nó một côn.

Mà chỗ hắn đập cũng chính là mi tâm của con Thiết Giáp Tê Ngưu kia, nơi này chính là chỗ trung ương thần kinh, cũng là nhược điểm lớn nhất của nó.

Tuy rằng lực phòng ngự của Thiết Giáp Tê Ngưu rất mạnh nhưng mà cũng không chịu nổi một côn của võ giả áo đen nện xuống, dần dần hành động của nó của nó bắt đầu mê man, hành động chậm chạp, cuối cùng lỗ mũi và lỗ tai bắt đầu chảy máu.

Võ giả áo đen nhìn thấy thời cơ tới, vận khởi chân nguyên toàn thân, huyền thiết côn trong tay bao phủ một tầng sáng đỏ.

- Ngũ Nhạc Băng!

Võ giả áo đen hét lớn một tiếng, đánh ra một chiêu võ kỹ mạnh nhất của mình, một côn đập vào gáy Thiết Giáp Tê Ngưu, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái đầu Thiêt Giáp Tê Ngưu bắn ra một khối, hiển nhiên đầu đã bị đập nát.

Thiết Giáp Tê Ngưu kêu thảm một tiếng, hai mắt nhíu lại, mạnh mẽ lăn đùng ra đất.

- Ngũ Nhạc Băng của sư huynh thật lợi hại!


Thanh niên không tới hai mươi tuổi nhìn thấy võ giả áo đen một côn đập chết Thiết Giáp Tê Ngưu, vội vàng đi tới vuốt mông ngựa.

Võ giả áo đen cười ha ha, hiển nhiên đối với những lời vuốt mông ngựa này cũng cực kỳ hưởng thụ:

- Tiểu Long, ngươi đi cắt sừng của con Tê Ngưu này, thứ này có thể bán được không ít tiền.

- Được thôi!

Thanh niên tên Tiểu Long kia lên tiếng, hưng phấn bừng bừng đi tới cắt sừng Tê Ngưu.

Hai tỷ muội song sinh cũng tiến lại, một người trong đó hâm mộ nói:

- Ngũ Nhạc Băng của sư huynh càng ngày càng lợi hại, tỷ muội chúng ta đến bây giờ vẫn chưa được học võ kỹ nữa...

Trong lời này, có một chút sùng bái đối với võ giả áo đen còn có một chút u oán, đối với võ giả bình thường mà nói, võ kỹ kế thừa là rất khó đạt được.

Năm người này xem như võ giả tầng chót dưới, thiên phú cũng không xuất chúng, lại xuất thân bình dân, gia nhập một môn phái nhỏ danh tiếng không có, nói là môn phái nhưng mà kỳ thực chỉ có mười mấy người mà thôi, sư phụ của bọn họ chỉ có một, thực lực Luyện Cốt đỉnh phong.

Năm người này, luận về thực lực so với đệ tử kém cỏi nhất Nhân Chi đường của Thất Huyền võ phủ cũng phải kém một mảng lớn.

Nghe ra oán giận của hai tỷ muội, võ giả áo đen cười ha hả nói:

- Tang Du, Tang Lan, không cần nản lòng, thiên phú các ngươi không tồi, cố gắng nỗ lực, sư phụ sẽ truyền thụ cho các ngươi, qua hai ngày sau nếu có cơ hội, ta sẽ nói với sư phụ, để người đem Cửu Hoa kiếm truyền cho các ngươi.

Hai tỷ muội nghe vậy, trong lò mừng rỡ, ngọt ngào nói:

- Cảm ơn đại sư huynh.

Võ giả áo đen thỏa mãn gật gật đầu, hắn rất thích loại cảm giác tác động tới vận mệnh của người khác, hơn nữa đối phương còn là hai mỹ nữ song sinh.

Mà đúng lúc này hắn phát hiện Lâm Minh cách đó không xa, ở nơi gần như vậy đột nhiên xuất hiện một người, trong lòng hắn cả kinh, vậy mà trước đó hắn không phát hiện ra.

Tuy nhiên đối phương chỉ mới bước vào Luyện Tạng kỳ, thật ra không đáng chú ý.

Chớp chớp mắt, võ giả áo đen nhớ tới điều gì đó, quay sang Lâm Minh nói:

- Vị bằng hữu kia, ngươi tới Lôi Đình sơn lịch lãm sao? Có muốn chúng ta mang ngươi theo một đoạn hay không? Không cần mất tiền, với tu vi Luyện Tạng sơ kỳ của ngươi, một mình tiến vào Lôi Đình sơn, gặp phải Lôi Đình tích dịch nhất định sẽ phải chết.

Võ giả áo đen nói như vậy, bốn người còn lại lúc này mới chú ý tới Lâm Minh, sau khi nhận thấy tu vi Lâm Minh, bọn họ đều có chút kinh ngạc, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, chỉ có tu vi Luyện Tạng sơ kỳ, còn là một mình mà cũng dám tiến vào Lôi Đình sơn.

Lâm Minh nói:

- Không cần, ta đã quen đi một mình rồi.

Bị Lâm Minh cự tuyệt, võ giả áo đen chỉ cười cười, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại vui sướng khi người gặp họa, người trẻ tuổi này đúng là không biết trời cao đất rộng, mười lăm, mười sáu tuổi tu luyện đến Luyện Tạng sơ kỳ quả thật rất giỏi, khó tránh khỏi tự tin bành trướng. Một lát nữa ngươi chịu đau khổ, làm không tốt phải giả giá bằng mạng sống.

Thanh niên bên cạnh võ giả áo đen nghe Lâm Minh cự tuyệt, bĩu môi nhỏ giọng nói:

- Đúng là không biết phân biệt, đại sư huynh chịu dẫn hắn là để mắt hắn, hắn còn không đồng ý, chờ chết đi.